Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1848 chữ

*Mong thời gian có thể ngừng trôi, để hai ta có thể được bên nhau như thế này mãi mãi...

Anh cũng muốn biết được tình cảm mà hai ta dành cho nhau là như thế nào?

Cứ bên cạnh nhau mãi như vậy được không? Anh không muốn kết thúc vai diễn này chút nào...

"Cắt" - Đạo diễn New hô lên để ngưng cảnh quay cuối cùng của một tập phim.

Thế nhưng hình như Ohm và Fluke không nghe thấy thì phải. Họ vẫn còn trong vai diễn, mắt nhắm mắt, tay ôm nhau và hai miệng vẫn một nụ cười.

"Cắt" - Trợ lý gần đó thấy vậy cũng kêu lên một tiếng giúp P'New.

Nhưng họ không có phản ứng gì.

Nên gọi là gì đây? Là nhập vai quá sâu chăng?

"Hey Ohm! Fluke!" - P' New gọi luôn tên hai người họ, đồng thời vừa chậm rãi tiến tới, hình như P' New đang muốn cười nhưng anh ấy đã gắng kiềm chế lại.

Fluke giật mình khi nghe đạo diễn gọi tên của mình, lập tức cậu buông tay ra khỏi người Ohm và ngồi bật dậy. Ohm cũng nhận ra điều đó và hai người cùng lúng túng bước ra khỏi chăn và đi xuống giường. Họ có cùng một vẻ mặt, giáo mắt nhìn xung quanh như cố muốn lãng tránh điều gì đó.

Vành tai của Fluke đã ửng hồng tự bao giờ...

"Hey! Hai đứa nhập vai dữ ha?" - P' New vỗ vài cái lên bả vai của Ohm và cười nói.

"Tại em không nghe thấy!" - Ohm biện bạch.

"Hai đứa ôm nhau nhắm mắt lại chứ có bịt tai nhau đâu mà không nghe trời!"

  "Không! Tại Fluke khiến em nhập vai rất tốt!" - Ohm cười gượng, cố để không nói vấp chữ nào.

"Này, liên quan gì chứ? Khai thật đi?" Một e - kip trong đoàn làm phim vừa dọn dẹp phim trường vừa quay sang nói với Ohm.

Thế là bọn họ tám chuyện với nhau một hồi trong căn phòng này. Riêng Ohm thì anh không nói gì nhiều, khi nào hỏi thì anh mới trả lời mà thôi. Bọn họ cứ gạ hỏi về Fluke mãi, làm anh cảm thấy khó xử nên cũng không biết trả lời làm sao để né được vấn đề.

Anh đặt ly nước vừa mới uống một ngụm xuống bàn và nhìn xung quanh.

Sau đó anh đứng dậy khỏi ghế, và vừa đi vừa hỏi mọi người trong phòng:

- Em Fluke đâu rồi?

"Em Fluke đồ he! Ngọt miệng dữ!" Một người nào đó nháo lên. Nhưng Ohm cũng không để ý, anh vờ cười đáp lại rồi đi ra ngoài phòng. Mới lúc nãy còn thấy mà? Giờ thoáng chốc lại đâu mất rồi.

*Nếu không chú ý thì sẽ để lỡ rất nhanh... Mà càng xa, càng làm người ta muốn níu kéo...

*Cứ như một cơn mưa, làm sao có thể đoán được thời điểm mà nó tạnh... Mà khi nó đã tạnh, cũng không ai đoán được chính xác khi nào sẽ có lại cơn mưa...

Ohm đi khắp nơi trong căn hộ để tìm Fluke, và đã tìm thấy cậu đang rải bước trên dọc con đường hàng lang.

Có lẽ nãy giờ Fluke đang đi chậm, để tự mình ngẫm nghĩ điều gì đó nên cậu vẫn đang ở xung quanh hành lang của căn hộ này. Nhờ vậy Ohm có thể kịp nhìn thấy cậu.

"Cảm giác an lòng? Tự dưng lại lo lắng cho người khác? Có phải mình lo chuyện bao đồng quá không?" Ohm định đi đến chỗ Fluke nhưng đột nhiên anh đứng sững lại, trong đầu hiện lên một mớ những tâm tư hỗn độn.

"Thôi!" Ohm thở một hơi dài và sau đó đi tiếp, đến thật nhanh chỗ của Fluke.

"Sao lại đi ra ngoài đây?" Ohm hỏi khi đang tiến gần đến sát Fluke, là đi kế bên Fluke.

Cậu hơi ngạc nhiên, quay mặt qua nhìn thấy Ohm thì liền cười ngượng ngùng và trả lời:

- Em định đi ra ngoài căn hộ để lấy ít đồ!

- Vậy à! Trùng hợp anh cũng muốn đi ra ngoài lấy!

- Vậy thì mình đi chung! - Fluke trả lời một cách vui vẻ.

Ohm gật đầu hài lòng, sao đó đứng lại nhìn Fluke và nói:

- À! Chuyện nãy...

"Gru... Gru..." (Tiếng chuông điện thoại rung)

"Anh nghe điện thoại trước đi!" - Fluke nói. Vẻ mặt của cậu vẫn hài hòa như ngày nào.

Ohm đành lấy điện thoại từ trong túi quần ra mà nghe vậy, tuy hơi khó chịu một tí vì đang muốn nói một số lời với Fluke mà bị ngắt ngang. Nhưng Ohm vẫn phải trả lời một cách lễ phép với người bên kia đầu dây:

- Alo mẹ! Sao gọi con vậy?

- Ohm! Chiều nay ba mẹ đi thăm nhà ngoại rồi, không coi chừng Dor giúp con được nữa! Mẹ vừa mới ghé ngang và để nó lại trong nhà con, con tự chăm nó nhé! - Mẹ Ohm vừa bước lên xe khách, cầm điện thoại kề sát tai và nói.

- Nhưng mà mẹ! Tuần này con bận đi chụp hình rồi! Con không chăm sóc nó được! - Ohm hơi cau mày.

- Không lẽ đem về ngoại luôn? Thằng này! Dor nó khó chăm sóc, thế nào nhà ngoại con cũng khó chịu cho mà coi! À thôi, xe đi rồi! Mẹ tắt máy nha!

- Mẹ! Chậc... - Ohm tắt máy, trông mặt anh hình như có việc khó xử.

"Sao vậy anh Ohm? Nhà anh có trẻ em à?" - Fluke tò mò.

"Không phải trẻ em! Mà là... cún!" - Ohm bỏ điện thoại vào trong túi quần và trả lời.

"Anh Ohm cũng nuôi cún nữa ạ?" - Fluke hình như thích thú với vấn đề này.

"Ừm! Nhưng mà nó rất khó chăm sóc! Mấy ngày nay đi diễn và chụp hình liên tục nên nhờ mẹ chăm sóc, giờ mẹ anh đi thăm họ hàng nên trả lại cho anh. Mà anh thì không có thời gian chăm nó được. Giờ không biết làm sao nữa!" - Ohm thở dài.

Hai người lại bước đi tiếp, nhưng Fluke thì hình như đang nghĩ ngợi gì đó. Đột nhiên cậu mỉm cười và nói với Ohm.

- Anh Ohm! Hay là cho phép em chăm sóc cún giùm anh được không? Em nghĩ là mình sẽ làm được!

...


Fluke đỗ xe trước biệt thự của Ohm và theo anh đi vào bên trong.

Biệt thự của Ohm nhìn chung cũng rất sang trọng, hiện đại nhưng cũng có chút gì đó khá cổ kính. Trông căn biệt thự rất lặng lẽ, giữa sân vườn có một hồ bơi nhân tạo xanh mát. Ở xung quanh cũng có cây xanh nhưng chúng không có dao dộng náo nhiệt. Tất cả đều im lặng và không có một chút tạp âm nào.

Có vẻ cô độc, mặc dù chúng mang vẻ bề ngoài đẹp đẽ và tràn đầy sức sống nhưng lại cho người ta cảm giác rất lẻ loi.

Ohm vừa mới mở cửa ra thì lập tức một chú cún con màu trắng được điểm đóm đen ở hai bên tai liền từ đâu ùa chạy ra đón.

"Êy! Ha ha!" - Fluke xoa xoa đầu chú cún và chơi đùa với nó.

Còn Ohm, anh đang đơ ra vì khó hiểu.

Anh là người nuôi nó, chăm nó mỗi ngày khi ở nhà. Vậy mà giờ đây, khi anh mở cửa ra và dang tay định đón nó thì nó lại lao vào vòng tay của một người khác.

Vừa hụt hẫng lại vừa có chút ghen tị. Xem Fluke đang cực sủng chú cún đi kìa, Fluke đang vuốt ve trên lớp lông dày và mượt của nó. Còn nó thì vô cùng thoải mái như thể đã quen Fluke từ lúc lâu.

Tự dưng Ohm nhớ đến một câu nói mà anh đã nói ở một lúc nào đó, lâu rồi không rõ, chỉ nhớ là anh nói với Dor: "Sau này ba sẽ tìm mẹ chăm sóc cho Dor!"

Trước giờ Dor không bao giờ đến gần người lạ, trừ những người trong gia đình Ohm ra...

Sau đó Fluke bế chú cún lên và hỏi Ohm về tên của nó, khi biết tên nó là Dor, và biết thêm cách thức chăm sóc, Fluke đùa giỡn với chú cún đáng yêu này.

Thì ra hai người cũng có điểm chung, đó là hai người đều thích nuôi chó. Nhìn biểu hiện của Fluke thì chắc chắc cậu ta rất yêu thú cưng luôn. Fluke khiến anh cảm thấy thật cảm mến con người của cậu.

"Dor đã chọn được mẹ rồi đúng không?" Anh thầm suy nghĩ và mỉm cười nhìn Fluke.

Khổ quá! Biết bao nhiêu lần, bất kể thời tiết, bất kể thời gian, bất kể địa điểm. Chỉ cần ở cạnh Fluke, nhìn thấy cử chỉ tự nhiên và thoải mái của cậu, Ohm như được truyền thêm động lực và niềm tin yêu vào cuộc sống. Đôi lúc còn không thể kiểm soát được những suy nghĩ vu vơ, tưởng chừng như anh đang mơ. Không phải! Là đang say mới đúng.


Hôm nay Ohm đang chuẩn bị cho buổi chụp hình, ngoài công việc diễn viên ra anh còn là một người mẫu ảnh nên công việc không rảnh rỗi mấy. Nếu có về nhà cũng mệt lữ, lấy đâu thời gian chăm lo cho những thứ khác.

Sau khi thợ chụp bảo nghỉ ngơi một tí, Ohm tìm lấy chiếc điện thoại của mình và mở lên xem tin tức tình hình.

  "Con của ai đây?" Dòng chữ được gắn dưới bức hình Fluke ôm chú cún Dor đã được tắm gội đàng hoàng, nụ cười của Fluke... cả một bầu trời dễ thương dường như được gom gọn vào trong bức ảnh.

Ohm cười hạnh phúc, có thể là hạnh phúc vì Dor được chăm sóc đàng hoàng, hoặc cũng có thể vì ai đó mà hạnh phúc cũng nên.

Hôm nay mở Instagram như vậy là đủ rồi, không cần phải giải trí nữa! Nó quá dễ thương.

Anh chụp màn hình lại.

"Xem gì mà có vẻ yêu đời quá vậy?" Anh thợ trang điểm đem đồ nghề đến và hỏi Ohm.

Anh lập tức tắt màn hình điện thoại và trả lời:

- À không có gì!

Sau đó người thợ trang điểm đến điểm một ít trên khuôn mặt của anh cho phù hợp hơn với những bộ ảnh sắp tới.

Rõ ràng là biển, có gió thổi dào dạt xuyên qua những sợi tóc và làm mát cả màng tai. Nhưng hôm nay trong lòng Ohm cảm thấy thật bồi hồi, cứ nóng lên vì người nào đó.

*Đã từ rất lâu khi gặp được người này, sự yêu đời không biết từ khi nào đã dần được nảy nở trong anh...

Một màu xanh hi vọng...

Biển và bầu trời thật đẹp!

*

Bạn đang đọc Actor's Love [Ohm×Fluke] sáng tác bởi Karen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Karen
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.