Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám Nhược Sơn tái ngộ

Tiểu thuyết gốc · 3063 chữ

Ám Nhược Sơn

Trăng sáng tới

Dạ bào rách nát, tóc đen tán loạn. Vân Ly một thân đều là máu. Bả vai nàng rách toác, lộ ra xương trắng kinh người.

Thất khiếu rướm máu, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.

Khuôn mặt tái nhợt của nàng đột ngột nở một nụ cười, máu đen cũng theo đó bật ra, nhuộm đỏ cần cổ trắng nõn.

Nụ cười quái dị cùng cực.

Nếu thật sự chết ở đây...vậy cũng không tệ. Còn có thể ở trên đỉnh núi này tiêu dao tự tại, làm bạn với u linh

Thời gian chậm rãi qua đi, màn đêm đen đặc, gió lạnh thấu sương

Nàng nhìn chằm chằm danh kiếm đã tan vỡ thành trăm ngàn mảnh, vương vãi tiêu tan. Thế nhưng bạch ngọc khảm trên đuôi kiếm vẫn như cũ tản ra ánh sáng nhàn nhạt, nguyên vẹn vô khuyết.

Gắng gượng lâu như vậy, nàng cũng đã mệt rồi

Kết thúc ở đây vậy.

Nàng từ từ nhắm mắt, nhắm rồi liền không mở ra được nữa.

Lại tính toán một chút, mấy ngày tới là sinh thần thứ mười tám của nàng. Nhân gian vẫn thường nói người chết trẻ sẽ hóa thành quỷ, nàng vẫn cho rằng chuyện này chẳng có chút nào đáng tin. Vừa hay lần này có cơ hội kiểm chứng.

Có điều nàng vẫn có chút không cam tâm. Đường đường là công chúa một nước, không thể tìm một cái quan tài ấm cúng chút được sao. Cả người nàng đều cảm thấy lạnh, lục phủ ngũ tạng đều là hàn khí buốt giá. Tuy rằng trong lòng rất muốn chạy đi lấy vài chục cái chăn quấn quanh người, nhưng dù sao cũng chết rồi, lấy làm sao được kia chứ.

Vân Ly thấy có chút đau đầu, liền đưa tay xoa xoa thái dương, bực bội nói vài câu cằn nhằn

Không đúng. Hình như có cái gì đó rất không đúng.

Nàng không phải chết rồi à?

Này...chẳng lẽ là bọn họ nói đúng, nàng thật sự thành quỷ đó hả?

Nàng há hốc miệng kinh ngạc một hồi, lại cảm thấy có chút đau, liền lập tức ngậm miệng

Hoá ra cổ bị rách một đường, tuy rằng cũng đã băng bó cẩn thận, nhưng chung quy rách chính là rách, rách có thể không đau sao.

Ấy, cũng không đúng. Chẳng phải nói quỷ sẽ không cảm nhận được đau đớn sao. Còn có... tại sao thành quỷ rồi cũng không có chút tà khí nào vậy.

Đúng là không nên tin chuyện giang hồ đồn đại.

Nàng phiền não quan sát xung quanh một lượt, phát hiện bản thân đang nằm thẳng cẳng như một xác chết trên giường. Không phải không phải, còn như cái gì nữa, thật sự là một xác chết mà.

Căn phòng này vô cùng sạch sẽ gọn gàng, nhưng lại không có nửa phần độ ấm. Tuy rằng có chút cũ kĩ, nhưng đồ đạc trong phòng đều là loại vô cùng cao cấp, lộng lẫy xa hoa , có lẽ là phòng của một nữ nhân.

-Hờ, đãi ngộ của quỷ chết trẻ cũng không tồi. Nếu biết sớm ta chắc chắn sẽ đi khuyên mấy cô nương có hài tử chết yểu nhất định không nên quá đau buồn.

Còn có, nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc nãy bản thân cảm thấy cực kì lạnh. Chính là vì chiếc giường nàng đang nằm kì thật chính là một khối băng. Hơn nữa còn là một khối băng to đùng, hoàn toàn không có tới một cái chăn.

Vân Ly khó khăn bước xuống giường, cố gắng lắm mới có thể đứng vững.

Tuy rằng toàn thân như có ngàn vạn con tằm cắn rứt, nhưng trái tim bên ngực trái đã không còn đập.

Nàng mỉm cười, nhàn nhạt lau đi vết máu đầm đìa trên cổ. Máu thấm đỏ lớp băng, tựa như mẫu đơn nở rộ trên nền trời sâu thẳm.

Cảm xúc gần như là bình thản

Vân Ly nàng từ lớn tới bé, bất kể là ai cũng đều xem nàng như người sắp chết mà đối đãi. Lâu dần lâu dần, đối với cái chết cũng chẳng còn gì xa lạ

Năm đó có một vị danh sư, nửa đêm nhập cung yết kiến, nói rằng nàng mang mệnh sát tinh, trước năm hai mươi tuổi nhất định sẽ chết yểu. Do đó, phụ vương liền mang nàng tới rừng mẫu đơn, lí do phụ là giúp nàng dưỡng bệnh, lí do chính là ngăn sát tinh của nàng tổn hại quốc mệnh.

Lại nhớ tới mùa đông khi nàng năm tuổi, khắp nơi trên Tây Vu quốc đều là băng tuyết phủ kín, mẫu phi thần sắc nhợt nhạt ôm lấy nàng, đôi tay ửng đỏ nắm chặt lấy đôi tay nhỏ bé của nàng.

Mẫu phi ho ra một búng máu, miệng vẫn không ngừng nhắc nhở nàng

"Nhất định... phải tìm thấy hắn, ... Vân nhi ngoan, con nhất định... phải nghe...lời mẫu phi, nhất định phải gặp được hắn, nhất định."

Phù sinh nhược mộng, mộng của nàng vốn đã được định sẵn.

Cửa lớn đột ngột mở ra, nàng giật mình quay lại.

Một con sói bạc to lớn dũng mãnh, uy phong lẫm liệt phi vào. Tuy rằng dáng vẻ hung dữ của nó thật sự có thể dọa người ta sợ chết khiếp, Vân Ly ngược lại lại cảm thấy nó có chút dễ thương, như chó lớn đắc ý kiêu ngạo khoe khoang sức mạnh.

Bên ngoài có tiếng bước chân, nửa như vội vàng, lại nửa như do dự

Y bước qua bậc cửa, hắc bào tung bay, ngọc bội leng keng càng thêm tà mị

Ngân lang hớn hở sủa vài tiếng, kết quả bị y dùng mấy quả lê chọi vào đầu

Người vừa buốc vào là một thiếu niên mười phần tuấn tú, tóc dài búi lỏng lẻo, biếng nhác mà ung dung. Đôi mắt phượng cong cong sáng rực, mi mục thanh tú, tuy rằng nụ cười hắn rất nhu hòa, nhưng ngũ quan lại mị hoặc hoang dã

Ngọc bội vàng treo bên hông, tay cầm thiết phiến, thiếu niên này còn ai được nữa chính là Tịnh Vũ "không biết tốt xấu" kia

Nàng vừa nhìn thấy y, hai mắt kinh ngạc tột độ, bất cẩn buộc miệng:

-Ngươi thế mà cũng...

Vế "chết rồi à" kia lập tức bị nàng nuốt xuống bụng

Tịnh Vũ hơi nghiêng đầu, cười hỏi:

-Vân Ly cô nương, cô tỉnh rồi?

Vân Ly nghẹn họng, mấp máy môi muốn nói lại thôi. Nàng vô thức đặt tay lên ngực trái, tuy rằng không có bất kì thương tổn nào, nhưng tim chắc chắn không còn đập.

Trong phút chốc Vân Ly nghi ngờ mình bị ảo giác.

Vân Ly hai mắt mờ mịt nhìn Tịnh Vũ, lắp bắp nói:

-Ngươi...ta...chúng ta rốt cuộc còn sống hay đã chết hả? Đây rốt cuộc là nơi nào?

Tịnh Vũ phì cười, nụ cười xán lạn ngọt ngào, lúm đồng tiền hoàn mỹ, quả thật là một đại mỹ nam. Y thong thả đi tới, lấy từ tay áo một đống lê vàng tươi, cẩn thận đặt xuống bàn. Sau đó lại cảm thấy có vài quả không đủ ngon, liền tiếp tục tỉ mỉ ngồi xuống, vứt đi mấy chục quả, cuối cùng mới đưa tới chỗ Vân Ly.

Ngân lang nhìn thấy đồ ăn liền vội vàng xông tới, nhìn thấy trên bàn không có lấy một miếng thịt liền đau khổ quay về

Tịnh Vũ liếc mắt nhìn Vân Ly, tựa như đọc hiểu nàng đang nghĩ gì, cười cười nói:

- Đây là phòng trị thương của quán trọ, Ta khi nãy tình cờ nhìn thấy Vân Ly cô nương cả người đầy máu nằm trên núi, đành tự mình quyết định đưa cô tới đây. Tuy rằng vết thương ở cổ khá lớn, chạm tới huyệt trọng yếu, nhưng may mắn ta có quen một vị danh y. Chỉ là phương pháp có chút đặc biệt, mong Vân Ly cô nương không cần hoảng sợ.

Vân Ly gật đầu: "Cảm ơn các hạ tương cứu. Đại ân ta nhất định sẽ báo đáp. Hiện tại còn có chuyện gấp, cáo từ."

Nàng theo thói quen đưa tay với lấy bội kiếm, lại nhớ ra kiếm sớm đã vỡ vụn, đành buồn bực rút tay về.

Tịnh Vũ hơi nhíu mày, trầm trầm nói:

-Vết thương vẫn chưa khép miệng, nếu như rách ra lần nữa sợ là thần tiên cũng khó cứu. Ân nhân ở nơi này cô nương vẫn chưa báo đáp, hà tất phải vội vàng. Chuyện gấp mà cô nói, biết đâu ân nhân như ta có thể giúp một tay.

Y cố tình kéo dài chữ ân nhân, ngữ điệu mười phần uỷ khuất.

Ngân lang tưởng Tịnh Vũ buồn bực không vui, lập tức sán đến cọ cọ cái đầu to lớn lên tay y, kết quả bị y một tay mạnh mẽ quẳng đi.

"Thôi vậy, cố chấp như hiện tại cũng không phải cách. Hơn nữa nàng quả thật có vài thứ cần nói, nán lại một chút cũng không sao"

Vân Ly thầm nghĩ trong lòng, liền quay bước trở về bàn ngọc, ngồi đối diện với Tịnh Vũ. Thiếu niên lúc này mới giãn đôi lông mày, mỉm cười vui vẻ.

Y dịu dàng đưa tay vòng qua đầu nàng, nhẹ nhàng rút ra một cây châm nhỏ. Hai mắt nhìn nhau, tựa như vô cùng quen thuộc.

Đôi mắt của Tịnh Vũ y rất đẹp, lấp lánh có thần, tựa như ánh sao tỏa sáng giữa bầu trời đêm. Tuy rằng nhất mực nhu hòa, nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ cường ngạo.

-Khi nãy tình cảnh cấp bách mạo muội thi châm, mong cô nương đừng để trong lòng.

-Nếu công tử không mạo muội thi châm, ta sợ rằng mình tới cơ hội để trong lòng cũng không có.

Y vẫn chăm chú nhìn nàng, cười nói: " Vân Ly cô nương sáng nay vẫn còn tốt, tại sao mới đó đã gặp phải đại nạn rồi. Ta có thể biết lí do không"

Nàng cũng mỉm cười đáp: "Tịnh Vũ công tử cùng ta cũng thật có duyên. Hoang sơn hẻo lánh, tới một con thú cũng khó tìm, công tử lại vừa hay tình cờ gặp được ta. Không phải rất có duyên sao. Mối lương duyên này, ta cũng có thể biết lí do không"

Trùng hợp tới Ám Nhược Sơn, lại trùng hợp là tối hôm nay, trên đời thật sự có nhiều sự trùng hợp vậy sao?

E rằng mục đích của hắn...cũng giống như nàng...

Tịnh Vũ nghe thấy câu chất vấn này của nàng, sắc mặt từ từ đen lại, nụ cười xán lạn trên khóe môi cũng trở nên đông cứng. Tuy vậy y vẫn chẳng mảy may tức giận, ngược lại có phần giống giả bộ đáng thương để làm nũng. Khụ, thực sự là như vậy a...

Y cúi đầu thở dài, giọng nhỏ như muỗi kêu:

-Tại sao không tin ta chứ. Nếu có tâm địa hại người ta cần gì tốn công như vậy, cứ để mặc cô nương ở đó cho xong, không chết vì mất máu cũng sẽ bị đám u linh quỷ quái ăn thịt.

Lời này vừa nói ra đã thành công dấy lên áy náy trong lòng Vân Ly. Suy cho cùng nhận ơn một giọt trả ơn một dòng, có ai vừa mới được người ta cứu lại quay sang hoài nghi người ta như nàng không chứ.

-Kết giới bên ngoài Tinh Lạc Cốc là ta phá. Khi đó ta bị người ta truy sát, cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Còn về chuyện Ám Nhược Sơn ta vốn dĩ là muốn thu phục ác linh, không ngờ nó một đường trốn lên núi, khi ta đuổi đến đã thấy cô nương ở đó rồi.

Thanh âm càng lúc càng nhỏ, chan chứa đau khổ cùng không cam lòng hệt như một đứa trẻ bị người ta trách mắng oan. Cũng phải, nhìn bề ngoài của y có lẽ cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, hơn nữa dựa vào y phục có thể thấy hẳn là con cháu thế gia được cưng chiều từ nhỏ, nào phải trải qua ấm ức độ này.

Lòng nàng tựa như có cục đá đè nặng, cũng không biết nên làm thế nào mới phải, nhất thời chân tay luống cuống, ngây ngốc không nói lời nào.

Tuy rằng muốn an ủi y, nhưng nàng từ trước tới nay chưa từng an ủi người nào, người khác lại càng là không rảnh rỗi mà an ủi nàng. Lại một hồi an tĩnh, nàng cuối cùng lời gì cũng không nói, chỉ dịu dàng vỗ nhẹ vào vai y, giống như mẫu phi dỗ dành nàng khi nhỏ.

Tịnh Vũ cảm nhận được hơi ấm trên bàn tay thon dài, khóe miệng lại khẽ nhếch lên. Nhưng không biết có phải nàng quá đa nghi hay là do hoa mắt, nụ cười này vô cùng kì quái, không giống như nụ cười trẻ con xán lạn, cũng không giống như nụ cười ôn nhu nho nhã, trái lại giống như đây là nụ cười lấy từ gương mặt kẻ khác rồi treo trên mặt y vậy. Thực sự rất khó tả, tựa như nàng đã từng thấy nụ cười này rất nhiều lần, rất quen thuộc, nhưng không cách nào nhớ được rốt cuộc đã thấy nó ở đâu.

-Vân Ly cô nương, nghĩ gì vậy? Nếu là áy náy thì không cần đâu, báo đáp ân tình này thật tốt là được.

-...

Mới vừa đây còn sướt mướt ỷ ôi, giờ đã lật mặt tỉnh bơ đòi báo đáp, nàng thật hoài nghi hắn vốn dĩ không có chút buồn nào.

-Vậy Tịnh công tử muốn báo đáp gì nào?

-Tạm thời chưa nghĩ được, để sau đi. À phải rồi...

Tịnh Vũ đưa tay, lấy từ vạt áo một khối bạch ngọc lấp lánh tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt đưa cho nàng.

Vân Ly nhận lấy bạch ngọc, không hiểu vì sao cũng vô thức mỉm cười

-Cảm ơn, thứ này thật sự rất quan trọng với ta

-Vậy sao, nếu vậy thì tốt.

- Có gì tốt chứ?

- Không có gì

Nàng tựa hồ cảm nhận được đáy mắt Tịnh Vũ có chút gì đó bi thương, cũng không đúng, đôi mắt hắn giống như kẻ đã nếm trải qua đủ mọi việc trên đời, bễ nghễ mà chán nản, đột nhiên lại một lần nữa được trải qua tươi đẹp chốn hồng trần vậy. Con người này thâm sâu khó lường, tâm tư kín kẽ, khiến nàng không thể nào nắm bắt không thể nào đề phòng, không biết hắn câu nào là thật câu nào là giả, cũng không biết hắn tới cùng là thiện hay ác, tốt hay xấu.

Bỏ đi, dù sao có nghĩ cũng không nghĩ ra, phòng không được thì trực tiếp không phòng đi. Huống hồ mọi thứ chỉ là cảm giác từ một phía của nàng, nghĩ kĩ ra ai lại đi tính kế với một chiếc gối thêu hoa quanh năm ăn không chờ chết chứ.

Nghĩ thông suốt khiến tâm trạng nàng cũng thoải mái hơn nhiều, lấy từ trong dạ bào tả tơi ra một bình sứ tinh xảo, bên trong chứa hai con cổ trùng đỏ thẫm đang ngủ say như chết:

-Ta cũng không có thứ gì đặc biệt quý giá, con trùng này là do mẫu tộc truyền lại từ nhiều đời, tuy rằng ta cũng không biết rốt cuộc nó có tác dụng gì, nhưng chắc chắn không phải là phàm vật. Có lẽ ta không có tiên duyên, vậy nên không thể khiến nó thức tỉnh, chi bằng tặng lại cho công tử một con. Tịnh công tử tài năng hiếm thấy, ta trong lòng bội phục, mong rằng một ngày nào đó công tử sẽ phá lôi phi thăng, đến lúc đó cổ trùng này ắt sẽ có ích.

Tịnh Vũ khồng chút do dự đưa tay nhận lấy cổ trùng, cười nhẹ nói:

-Cho dù có ích hay không, chỉ cần là của Vân Ly cô nương đối với ta đều thập phần quý giá.

-Vậy được, có duyên sẽ còn gặp lại, cáo từ.

Nàng cũng chảng mấy hi vọng hắn sẽ dùng được con cổ trùng này, mẫu tộc của nàng đã từng phong quang hiển hách thế nào nàng biết rõ nhất, khi mẫu thân mất giao nó cho nàng, chỉ tiếc là nàng khi đó quá nhỏ, cũng chẳng nhớ rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể thức tỉnh hai con trùng đỏ kia. Chết ở chỗ cổ trùng chỉ truyền cho các đời thánh nữ của tộc, hơn nữa mẫu tộc gặp họa toàn diệt, tàn dư chẳng còn mấy người, bọn họ đương nhiên cũng chẳng biết chính xác. Cứ như vậy cổ trùng trấn tông đã từng uy danh lừng lẫy trở thành đồ bỏ đi, y như miếng thịt quý giá không gì bì nổi treo ngay trước mặt nhưng chẳng có cách nào ăn vậy. Liễu Lâm không phải cũng là người của mẫu tông sao, không phải cũng đã phi thăng tu đến thượng tiên sao, cho dù có thử năm lần bảy lượt cũng không được, vậy một thiếu niên còn chưa thành tiên như hắn có mấy phần hi vọng chứ.

Suy nghĩ miên man một hồi, cô vậy mà đã đi về tới rừng mẫu đơn đỏ thẫm.

Đợi tới khi về tới nhà gỗ, cuộn tròn trong đống chăn ấm áp, nàng mới đột nhiên phát hiện ra một vấn đề vô cùng trọng đại.

Lần đầu tiên gặp tên Tịnh Vũ đó, thần khí của hắn vô cùng bá đạo bức người, kiêu ngạo thong dong. Vậy mà còn chưa tới một ngày đã biến thành cái dạng gì rồi...

Công chúa điện hạ một bụng nghi ngờ mình bị ai kia hố

Bạn đang đọc Đãi Nhân Quy Lai sáng tác bởi 1314920
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 1314920
Thời gian
Cập nhật Ái_linh_hạ
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.