Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Họa Vân Ly

Tiểu thuyết gốc · 1857 chữ

Tây Vu đế quốc đời thứ bốn mươi hai

Bất quá chỉ là một nhân quốc, vậy mà có thể phong quang vô hạn tới như vậy

Tây Vu thiên tài như mây, tiên tu vô số, tiền tài trân bảo đếm không sao cho xuể

Nhưng đây không phải trọng điểm

Trọng điểm... chính là công chúa

Vân Ly công chúa thân mang thánh huyết, địa vị tôn quý, khi sinh ra tay nắm bạch châu, mây sinh ngũ sắc, cả thiên hạ đều cho nàng là thần nhân chuyển thế, trời giáng điềm lành, lớn lên ắt sẽ tư chất phi phàm, tiền đồ vô lượng, một tay nghịch chuyển càn khôn.

Thời gian thấm thoát, tiểu công chúa khi xưa chớp mắt đã trở thành thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, dung nhan xuất chúng, nhất hữu vạn niên.

Mỹ mạo quả nhiên là thiên tiên hạ phàm...có điều...

Nàng vậy mà không có linh căn.

Tiểu nhị vừa cắn hạt dưa vừa văng nước miếng, càng nói càng hăng, nói đến trời long đất lở, một bộ dáng trời sập xuống đầu cũng nhất định không để tâm.

Bên cạnh hắn là một nam tử hắc y tuấn mĩ, trên áo thêu một con ngân lang tinh xảo. Tóc đen tuỳ tiện buộc lỏng lẻo, mắt đen như mực, bên hông đeo một miếng ngọc bội đặc biệt loá mắt. Cho dù là trẻ lên ba cũng biết y không phải người thường.

Tiểu nhị lại càng không phải trẻ lên ba, hắn vì vị khách này ngồi ở đây nói đông nói tây cũng đã bốn năm tiếng, đến nốt ruồi trên khoé mắt Tây Vu hoàng đế cũng được vinh dự đem ra mổ xẻ vô cùng chi tiết kĩ càng.

Vị khách áo đen kia từ đầu đến cuối một lời cũng không nói, đôi mắt đen tuyền lộ ra chút biếng nhác. Y ung dung dùng một tay chống cằm, tay kia chậm rì rì dùng đầu đũa chọc chọc khúc cá trắng bóc trên bàn.

Cả người hắn có phong thái ung dung bễ nghễ, biếng nhác kiêu ngạo, tựa như tất thảy đều nhạt nhẽo vô vị, sớm đã nếm đủ rồi.

Lại nói thêm một canh giờ, tận tới khi sắc trời đã dần ảm đạm, chuyện cũng đã kể hết từ lâu, vị quý nhân này mới thong thả đứng lên, vung tay hào phóng ném cho tiểu nhị hai mươi viên linh thạch thượng giai

Con mẹ nó, đừng nói là hai mươi viên, một phần nghìn của hai mươi viên lão nhị ta tích cóp cả đời cũng không đủ. Giữa người với người quả thật là một trời một vực a.

Đợi tiểu nhị hoàn hồn, khách nhân đại phú đại quý kia đã chỉ còn là một chấm đen nhỏ xíu, hoà vào dòng người nhộp nhịp

Hiện tại đã là cuối xuân, mây trắng lững lờ vô định, mẫu đơn nở rộ, sắc đỏ rợp trời.

Y lười nhác duỗi ngón tay thon dài vuốt nhẹ ngọc bội bên hông, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một con ngân lang, cùng với ngân lang thêu bằng chỉ bạc thượng hạng trên hắc y giống nhau như đúc.

Ngân lang giận dữ gầm gừ, ai oán nhìn y, mắt lớn trở nên đục ngầu, chạm phải ánh mắt lạnh như băng của y cũng đành thức thời cụp xuống, tiếng gầm gừ doạ người cũng thành ấm ức ỉ ôi.

Y tới liếc mắt cũng lười, đơn giản thô bạo đá nó một cái, lạnh lẽo nói: "Cút"

Ngân lang trong lòng có khổ không thể nói, chỉ có thể cúi đầu âm thầm trừng y.

Nam tử kia lại hoàn toàn không để tâm tới ánh mắt đầy oán hận của nó, nhàn nhã bước vào rừng mẫu đơn đỏ thẫm.

Tiểu nhị lúc nãy cũng đã nói qua, rừng mẫu đơn này là thánh địa, thường dân chắc chắn vào không nổi.

Có điều ngươi từng thấy thường dân nào tiện tay ném cho người ta hai mươi viên linh thạch thượng giai chưa?

Rừng mẫu đơn này mỹ lệ kiều diễm, linh khí nồng đậm dồi dào, khắp nơi đều là một sắc đỏ cao quý yêu mị, giống như ánh tịch dương hỗn loạn lúc chiều tà, lại như máu tanh dơ bẩn vương trên bạch y thuần khiết.

Quan sát kĩ một chút, sẽ phát hiện ra lẫn trong ngàn lớp mẫu đơn có một căn nhà gỗ nhỏ nằm tựa vào núi cao. Căn nhà gỗ này cũng không có gì đặc sắc tinh xảo, chỉ là một căn nhà bình đạm tường trắng ngói xanh, ngược lại có chút ấm áp thân thuộc. Từ nhà gỗ truyền đến tiếng cổ cầm thanh lãnh trong trẻo, yên tĩnh cao thâm, cho dù là thần tiên cũng không khỏi gật đầu thán phục.

Một cô nương chuyên chú tấu cầm, khuôn mặt tuyệt mĩ vẽ nên một độ cong hoàn hảo, làn da trắng như sứ vừa nhìn đã biết quanh năm không thấy mặt trời. Nàng hơi rũ mắt, tâm trạng đặc biệt thoải mái.

Có lẽ cũng vì quá chuyên chú, nàng vậy mà không phát hiện ra trên xà nhà không biết từ bao giờ đã có một thiếu niên nằm đó, tay gối dưới đầu, hai chân tùy tiện đè lên nhau. Hắc y loạn thành một đoàn, cùng thiết phiến trên eo rối không chịu nổi, ngược lại mang theo chút hoang dã

Đến khi khúc cổ cầm ngưng hẳn, sau lưng nàng đột nhiên truyền đến một giọng nói thong dong:

-Không tồi. Có điều khúc nhạc này bị cảm tính của cô chèn ép quá nhiều, ngược lại mất đi dáng vẻ mà nó nên có.

Nữ tử có chút ngạc nhiên, mày liễu hơi nhíu, ly trà lục ngọc trong tay bỗng chốc hỗn loạn.

Đắn đo một hồi, nàng rốt cuộc chỉ đành cười nói:

-Ồ? Vậy sao? Ta cũng thật tò mò cảm tính các hạ nhắc tới rốt cuộc là cái gì?

Thiếu niên nọ khẽ cười, y tiêu dao nhảy xuống, chăm chú nhìn nàng:

-Có tao nhã, có diễm lệ, có ẩn nhẫn... cũng có thống khổ

Y bình tĩnh ung dung nói, đem từng chuyển biến trên nét mặt của cô nương ấy thu vào tầm mắt. Tuy rằng có chút ngạo mạn, nhưng lại là phong thái của người biết tất cả, cao lãnh mỉm cười xem kịch ngắm thế nhân.

Nàng không đáp lại, chỉ yên lặng nhìn nam tử xa lạ trước mắt, đôi mắt xinh đẹp sâu không thấy đáy tản ra ánh sáng kì lạ.

Chỉ thấy thiếu niên nghiêng mắt nhìn nàng, dáng vẻ ước chừng là mười chín hai mươi tuổi, mắt đen như mực, ngũ quan cũng phá lệ kiêu ngạo anh tuấn.

Nguyên lai lại là một thiên chi kiêu tử thong dong rảnh rỗi.

Thiếu niên nọ bên hông đeo một miếng ngọc bội vàng ròng đẹp đẽ tinh xảo, thiết phiến đen tuyền trên tay đề một chữ Tịnh lớn, nét chữ đã mờ, thậm chí nan quạt cũng đã lệch sang một bên, xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ có ám tiễn vẫn sắc bén thanh lạnh.

Nữ tử lại hỏi: "Ta tên Hoạ Ảnh, tự Vân Ly. Công tử thì sao?"

Thiếu niên nọ đáp: "Ta sao? Ta tên... Tịnh Vũ"

- Ồ, là họ Tịnh sao, vậy chắc chắn không phải người Tây Vu Quốc.

Nữ tử khẽ mỉm cười, dùng ánh mắt thăm dò nhìn hắn

Tịnh Vũ vẫn lười biếng dựa vào bức tường, vô tội ngoảnh mặt đi nơi khác

Y đương nhiên biết nàng muốn nói tới thứ gì

Đây là thánh địa của hoàng tộc Tây Vu, một ngoại nhân như y chung quy không thích hợp cho lắm.

Nàng là đang hoài nghi thân phận của y.

Tịnh Vũ không nhanh không chậm chuyển chủ đề:

-Vậy Vân Ly cô nương, nơi này có tên không?

Vân Ly ngạc nhiên một hồi, xấu hổ ho nhẹ vài tiếng. Nàng thể chất yếu ớt, từ nhỏ đã được phụ thân đưa tới rừng mẫu đơn này, vậy mà từ trước tới nay vẫn chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

-Hình...hình như...không có.

Tịnh Vũ một tay chống đầu, một tay nghịch qua nghịch lại thiết phiến, cười cười nói:

-Vậy tốt, gọi Tinh Lạc Cốc đi

Tịnh Vũ không biết từ nơi nào chui ra kia tuyệt không cho nàng có thời gian phản bác, chớp mắt đã rời khỏi căn nhà gỗ, thân ảnh lập tức chìm vào tầng tầng lớp lớp mẫu đơn đỏ rực.

Nàng khẽ xoa xoa thái dương, tâm tình phức tạp nhìn trang giấy Tuyên Thành trên bàn ngọc.

Cũng không phải buồn phiền vì có người đột ngột quấy rầy sự yên tĩnh của nàng. Chỉ là...trước khi xoay người rời đi, Sở Tịnh kia còn nhàn nhạt vứt lại hai câu thơ, chính là để đáp lại hai câu thơ trên giấy Tuyên Thành của nàng.

Trên lớp giấy trắng như tuyết, chính là hai câu thơ từng khuynh đảo Tây Vu Quốc một thời.

Cũng chẳng có gì kinh thiên động địa, chỉ là năm nàng mười sáu tuổi gặp vài chuyện không vui, lén uống trộm Liên hoa tửu của phụ hoàng. Trong lúc uống rượu thưởng trăng đột nhiên tức cảnh sinh tình viết ra hai câu thơ xiêu xiêu vẹo vẹo. Có điều sau khi tỉnh lại, nàng làm thế nào cũng không thể làm ra hai câu còn lại, liền chiếu cáo thiên hạ, trọng thưởng ngàn kim. Kết quả không chỉ Tây Vu đế quốc, toàn bộ cao nhân tài cao đức trọng của các tiểu quốc cũng đều lắc đầu bó tay, vô pháp hoàn thành bài thơ kia.

Hai câu thơ đó cũng vì vậy mà nổi danh thiên hạ, trở thành đề tài bàn tán của mọi trà lâu tửu quán suốt mấy tháng liền.

Vậy mà một thiếu niên trẻ tuổi như y có thể giải được

Nàng rốt cuộc cũng không biết nên vui hay nên buồn, chỉ đành thở dài tự nhủ nên tìm hiểu cái tên Tịnh gì đó một chút, ngón tay mảnh khảnh nâng bút, đem câu thơ của hắn hoàn thành bài thơ đã dang dở suốt hai năm

Xuân phong đạm đạm ưu cố sự

Hoa khai mãn mãn giải thiên sầu

Thu lai thu tận vong tâm hậu

Nguyệt minh duy dữ mạc vô cầu

-Tinh Lạc Cốc sao? Bổn công chúa là chủ nhân nơi này, dựa vào đâu tên lại là do hắn quyết định chứ. Không biết tốt xấu

Vân Ly tức giận nhíu mày, mang theo nộ khí rời khỏi căn nhà gỗ. Có điều cũng chỉ là chút cảm xúc nhất thời, thoáng chốc đã tan theo mây khói. Nàng yên lặng nhìn ánh trăng sáng bạc, ánh mắt vừa kiên định vừa mãnh liệt. Chuyện gì phải làm cũng nên làm rồi

Bạn đang đọc Đãi Nhân Quy Lai sáng tác bởi 1314920
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 1314920
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.