Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chương 13 part 2

Phiên bản Dịch · 4786 chữ

Sau đó anh ấn môi mình lên môi nàng và Callie lạc lối. Nàng bị ảnh hưởng bởi sự mềm mại từ cái miệng anh và sự dịu dàng của cái vuốt ve - rất khác so với những nụ hôn họ đã từng chia sẻ trước đây. Nụ hôn này thiêu đốt, khiến nàng quên đi bản thân, môi trường xung quanh, quên đi mọi thứ, chỉ trừ áp lực hút hồn từ cái miệng anh. Ngón tay trỏ của anh ma sát trên xương hàm của nàng trong lúc miệng chiếm cứ miệng nàng và mang lại cho nàng luồng khoái cảm rộn ràng.

Callie thở hổn hển và anh lợi dụng bờ môi nàng hé mở mà tước đoạt khuôn miệng bằng những cái hôn sau lắng, mê hoặc khiến nàng ngây ngất. Nàng bám víu Ralston như mỏ neo giữa đại dương nhục cảm, choàng tay quanh cổ và xộc tay vào mái tóc dày mượt của anh. Hầu tước phát ra một âm thanh trầm thấp thỏa mãn khi nàng quấn quanh mình, lần theo con đường cắt ngang má và đi xuống gần cổ nàng với những chiếc hôn ướt át mà ôn hòa mang đến những khoái cảm chấn động.

Chiếc áo đánh kiếm có cổ cao gây trở ngại, anh khéo léo cởi nút áo khoác khi âu yếm vị trí nhạy cảm trên cổ Callie và đi theo phần da ngày càng lộ ra sau cổ áo. Khi cởi bỏ hoàn toàn chiếc áo khoác, anh tách mình khỏi cái ôm để mở áo choàng. Ánh mắt mờ đục trên bộ ngực bị bó chặt đang nhấp nhô trong lớp vải lanh.

Ralston lắc đầu trước khi nhìn vào mắt nàng một lần nữa. “Cái này”, anh nói, xoay tay trên mép vải, “là một trò hề.”

Nhận ra nhu cầu trong mắt nàng, từ bờ môi hờ hững đam mê, hai má ửng hồng, Ralston ấn lên môi nàng một nụ hôn ngấu nghiến khác trước khi đặt tay lên và tìm kiếm đoạn cuối của tấm vải lanh. Khi tìm thấy, anh kéo nó ra khỏi vị trí và bắt đầu mở rộng chiều dài tấm vải.

Callie căng thẳng quan sát khi Ralston di chuyển theo động tác của tay. Nàng nhận ra hơi thở thô gấp gáp của anh, cặp mắt xanh ảm đạm và nhận ra mình đang ở đây, trong vòng tay Ralston. Trong vòng tay của người đàn ông duy nhất mình từng thèm muốn. Người đàn ông duy nhất nàng từng mơ tưởng tới. Và giờ đây, khi Hầu tước phơi bày cơ thể nàng, Callie hiểu ra với một sự chắc chắn không thể nghi ngờ là linh hồn nàng cũng là của anh. Nàng sẽ không bao giờ ngừng việc thèm muốn anh.

Khi lời nói trôi bồng bềnh trong tâm trí, nàng thở hổn hển bởi cảm giác sư bó buộc cuối cùng đã rơi ra và giải phóng ngực khỏi sự kiềm tỏa. Mắt Ralston tối sẫm và nàng nhìn xuống người mình, một đường viền đỏ hằn lên trên phần da trắng sữa bình thường. Nàng đưa tay che chắn, cảm thấy xấu hổ bởi sự lõa lồ của mình. Ralston giữ tay nàng.

“Không”, anh nói, giọng nặng trịch và quyến rũ, “cô đã đối xử rất không tử tế với vẻ đẹp này. Vì ta là người giải thoát cho chúng, bây giờ chúng thuộc về ta.”

Callie cảm thấy nhiệt lượng lan tỏa, đào sâu bên trong khi anh thả tay nàng và bắt đầu mơn trớn. Bàn tay nóng ấm mạnh mẽ ôm ấp và đóng khuôn vùng da bị sưng phồng. Anh đặt môi lên vết đỏ do vải lanh để lại, lưỡi chạy dọc nơi vô cùng mẫn cảm đó và đặt những nụ hôn dịu dàng và âu yếm lên hai bộ ngực.

Ralston ấu yếm da nàng nhiều phút sau, cố tình lảng tránh hai đầu nhũ hoa căng cứng, để mặc chúng săn lại và càng mẫn cảm với từng cái vuốt ve của lưỡi và ngón tay anh. Callie bắt đầu vặn vẹo bên dưới sự chăm sóc của anh, gồng người chờ anh chạm đến những nơi nàng khao khát nhất.

Anh chú ý đến chuyển động và nhấc đầu nhìn vào mắt nàng, “Sao thế, Hoàng hậu?”, anh hỏi, bản thân lời nói đã là một sự vỗ về, hơi thở xâm nhập làn da nhức nhối của nàng. “Cô muốn ta ở đây ư?” một ngón tay anh cọ vào đầu nhũ hoa căng thẳng và nàng thổn thức bởi cảm xúc vỡ òa đến từ sự đụng chạm nhẹ tênh, anh chuyển đến đầu bên kia, lặp lại sự chăm sóc của mình, “Hay ở đây?”

“Đúng đó...”. Lời thốt lên cùng hơi thở hổn hển.

Anh mỉm cười gian xảo. “Cô chỉ cần đề nghị thôi.”

Sau đó anh đặt môi mình lên đỉnh cao sưng phồng và nàng nghĩ mình có thể chết chìm trong khoái cảm. Ralston tắm táp vùng da nhạy cảm bằng cái lưỡi thô ráp của mình, giữa đầu hai bàn tay nàng trong lúc ôn tồn liếm mút và mang lại một sức nóng bùng nổ trong tâm khảm nàng. Cảm giác lạ lẫm và tuyệt diệu đó nuốt chửng Callie khi anh tập trung vào bầu ngực còn lại, lặp lại động tác vừa nãy, lần này càng mạnh mẽ hơn. Anh cắn chặt chiếc núm hồng rồi lại vỗ về nó bằng lưỡi và môi mình, nàng nấc lên, háo hức một thứ gì đó không thể gọi tên.

Có vẻ như Hầu tước đã nhận ra nhu cầu của nàng, một tay trượt dọc đùi, đi theo con đường dẫn lên nơi thầm kín nhất. Một tay phủ phục, một mũi tên khoan khoái xuyên dọc suốt cơ thể, khiến nàng nhận ra một cách mãnh liệt lớp vải cản trở sự tiến công của anh đến vị trí mà nàng vô cùng mong được chạm vào. Nàng oằn người, cố gắng gần hơn, anh lại ngẩng đầu lên và nhìn nàng.

Hầu tước hôn một cách nồng nhiệt, cướp đi hơi thở nàng trước khi nói, “Nói cho ta biết cô muốn gì, bé yêu”.

“Tôi...” Nàng ấp úng, quá nhiều lời chực chờ cùng một lúc. Tôi muốn ngài chạm vào tôi. Tôi muốn ngài cho tôi thấy cuộc sống tôi đã bỏ lỡ. Nàng lưỡng lự lắc đầu.

Anh mỉm cười, lặng lẽ đặt tay lên tay nàng và theo dõi cơn sóng khoái cảm cuốn nàng đi. “Khó tin”, anh thì thầm bên cổ nàng, “Rất sẵn sàng. Tiếp tục đi...”

“Tôi muốn...”, nàng thở hắt ra khi anh đặt lại môi lên một bên nhũ hoa căng cứng. “Tôi muốn... tôi muốn ngài”. Nàng nói. Và trong giây phút đó, lời lẽ vô cùng đơn giản bởi những cảm xúc nhộn nhạo khắp người dường như đã đủ.

Ralston di chuyển những ngón tay một cách linh hoạt, khéo léo và nàng thở hổn hển. “Cô có muốn ta ở đây không. Hoàng hậu?”

Nàng thẹn thùng nhắm mắt và cắn môi dưới.

“Cô có nhức nhối vì ta ở đây ko?”

Nàng gật đầu, “Có”.

“Đáng thương, tình yêu ngọt ngào”, câu nói của anh là ngọn lửa dịu êm trên tai nàng, anh giúp nàng cởi một bên tay áo và tiếp cận những chiếc khuy trên quần ống túm của nàng. Trườn một bàn tay ấm vào trong lớp vải, anh quyến rũ bằng một tiếng thở dài khác khi chạm đến nơi nữ tính mềm mại của nàng. Một ngón tay anh đẩy vào trong ngọn nguồn sức nóng, “Ở đây ư?”

Nàng thở dốc, túm lấy bắp tay anh.

Hầu tước gầm gừ trong cuống họng trong lúc quan sát nàng nỗ lực thấu hiểu cảm xúc đang tuôn trào. Anh cất tiếng, giọng khản đặc với phản ứng của chính mình. “Ta nghĩ cô muốn nhiều hơn thế.”

Các ngón tay bắt đầu di chuyển, môi hướng đến một bên nhũ hoa của nàng, Callie mất đi khả năng suy nghĩ. Anh mơn trớn, đẩy hai chân dang rộng hơn và tiếp cận hơi nóng của nàng. Một ngón tay khoanh tròn điểm cốt lõi khiến nàng phải run rẩy, mơ màng với những cảm xúc cuồn cuộn khắp người. Bàn tay cứng cáp sành sỏi - là bộ đôi hoàn hảo với cái miệng khiêu gợi - đẩy nàng ngày càng xa đến một vách đá cheo leo không thể nhận diện. Khoái cảm bị đóng đinh khi anh tìm ra vị trí ẩm mềm tựa như điểm tận cùng thế giới và nàng nấc lên khi được vuốt ve ở đó, bị đẩy lên càng lúc càng cao.

Callie căng cứng trong lúc những đợt sóng khoái cảm khỏa lấp hòa nhịp cùng những cử động của anh, Ralston cũng nhận ra sự thay đổi của nàng. Anh rời ngực nàng rồi xộc vào miệng, đùa giỡn bằng lưỡi và răng mình, mê hoặc Callie qua những nụ hôn trước khi lùi lại và chăm chú nhìn nàng với sự bối rối và đam mê hòa lẫn vào nhau. Anh đưa một ngón tay vào trong, nàng thở hổn hển, cảm giác bồn chồn ẩn sâu trực chờ bùng nổ.

Anh kề môi lên tai nàng và thì thầm, “Cứ thả lỏng, em yêu...”.

Nàng quay sang, thấy được sự thông hiểu chín muồi trong mắt anh khi mà ngón tay anh tiến công trước một giây, xoa bóp một cách nhịp nhàng, ma sát tận điểm mỗi lúc một nhanh và mạnh mẽ như thể biết nàng nhức nhối ở đâu hay cần anh chạm vào chỗ nào. Nàng nấc lên trước cảm xúc ồ ạt - không giống bất cứ điều gì từng biết trước đây.

“Ta sẽ bắt lấy cô khi cô ngã,” lời nói đong đưa sự đam mê cũng là sự hủy hoại của nàng.

Anh giữ chặt ánh mắt khi nàng chồm qua bờ vực và bám vào anh.

Callie ngây ngất bên dưới sự đụng chạm, quằn quại nài xin anh mang đến nhiều hơn. Những ngón tay anh chuyển động bên trong, biết rõ là phải chạm ra sao, vuốt ve ở đâu, khi nào cong lại. Và khi anh tung cử động quyết liệt cuối cùng và dùng môi giữ tiếng rên siết của nàng, anh đã bắt được nàng, bàn tay thành thục đưa nàng an toàn trở lại vòng tay anh cũng về lại mặt đất.

Ralston ôm nàng trong lúc nàng hồi phục tri giác, môi xoa dịu thái dương, tay vỗ về lưng, cánh tay và chân nàng một cách dịu dàng. Khi hơi thở trở lại bình thường, Callie tuột tay khỏi cổ anh và cho phép cánh tay bị thương tựa vào anh lần nữa. Ralston hít hà khi tay nàng đặt lên đùi mình, anh nhanh chóng túm lấy bàn tay ấy và nhấc nó ra khỏi người.

Chỉ nhận ra anh đã dịch chuyển bàn tay nàng khỏi vị trí khi nó chạm vào anh, ngay lập tức Callie trở nên bất an. Ngay tức khắc Ralston hiểu được sự lo lắng của nàng. Đặt một nụ hôn nồng ấm lên bàn tay siết chắt, anh nhìn vào ánh mắt tổn thương của nàng và nói, “Thật khó khi quan sát một màn trình diễn ngoạn mục của sự đam mê mà không bị xúc động, bé yêu”.

Mối lo của Callie chuyển thành sự lung túng và Ralston ấn tay nàng lên phía ngoài chiếc quần ống túm của mình để nàng có thể thấy sự phồng rộp ở đó. Nhận thức khiến nàng đỏ mặt, Callie không rút tay ra khỏi ngọn lửa của anh. Thay vào đó nàng có ý tựa vào, thích thú trước tiếng rên rỉ đáp trả và cách anh giữ tay nàng sát vào người mình. “Tôi...”, nàng nuốt khan sau đó thử lại, “Tôi có thể...làm gì đó không?”

Khóe miệng Hầu tước nhếch lên thành một nụ cười đau khổ trước khi kéo nàng lại và hôn, không ngừng lại cho đến khi nàng dính sát vào mình lại một lần nữa, hụt hơi trong sự phấn khích. “Dù ta không muốn điều gì hơn việc em làm gì đó, Hoàng hậu, ta nghĩ chúng ta đã làm được khá nhiều rồi nếu cân nhắc đến việc ai đó có thể vào đây bất cứ lúc nào.”

Lời nói như nước lạnh tạt vào Callie kéo nàng ra khỏi sự mơ màng. Sự chú ý của nàng bay ra cánh cửa - không khóa - đang đợi một kiếm sĩ khác phạm sai lầm và tình cờ gặp họ.

“Ôi!”, nàng nhỏm dậy, rúm ró vì cơn đau xuyên suốt cánh tay sau mỗi cử động. Luồn cánh tay lành lặn vào ống tay của chiếc áo khoác rách nát, nàng ngoảnh mặt đi và vội vàng đi đến góc xa căn phòng để gài lại hàng khuy trên áo. Mình đã nghĩ gì thế này?

Hẳn nhiên ngoài anh ra, nàng đã không suy nghĩ được gì hết.

“Có vẻ em đã quên một phần quan trọng trong bộ quần áo ngụy trang.”

Nàng xoay người quay lại theo hướng lời nói uể oải và thấy anh thản nhiên bước đến chỗ mình, cầm theo mảnh vải lanh ép ngực giữa các ngón tay. Khi đã đến đủ gần, anh thì thầm, “Sẽ không ai tin em là đàn ông với bộ ngực mĩ miều được thả rông thế này đâu. Thật lòng mà nói sẽ không ai tin điều đó với vẻ cuốn hút...”.

“Cảm ơn ngài”, Callie nói một cách cứng ngắc, ngắt lời, phớt lờ không khí nóng trên má và nhận lấy tấm vải lanh từ tay anh.

“Em sẽ cần sự giúp đỡ của ta, bé yêu.”

Không. Nàng không thể cho phép anh thực hiện một nhiệm vụ thân mật như vậy. Nàng chỉ cần mạo hiểm với việc bị phát hiện - áo khoác của Benedick chỉ che chắn được chút ít. Callie vô thức nhìn xuống cứ như đang suy nghĩ về khe ngực rành rành của mình.

Nó khá hiển nhiên.

Dường như Ralston đọc được suy nghĩ của nàng và lấy lại mảnh vải. “Em sẽ bị phát hiện trong vòng vài giây, Hoàng hậu. Tốt nhất hãy để ta giúp.” Ánh mắt anh lóe lên một tia sáng tinh quái, “Ta hứa sẽ là một quý ông hoàn hảo”.

Callie không thể nén lại tiếng cười bộc phát bởi lời nói lố bịch của anh. Hầu tước cười toe toét sau một lúc suy nghĩ, nàng nhượng bộ. Cởi áo khoác một lần nữa, nàng bẽn lẽn xoay lưng lại trong lúc anh nắm một đầu của mảnh vải sát vào ngực nàng. Nàng đợi anh buộc vải cho mình nhưng anh không nhúc nhích. Một lúc sau, nàng nhìn qua vai và thấy anh chỉ đứng cách mình vài inch. Nàng đưa mắt dò hỏi.

“Xoay đi.”

Callie mất một lúc mới hiểu ý. Ralston muốn nàng xoay vào trong mảnh vải chứ không phải đứng yên và cho phép anh buộc lại cho nàng. Nàng chậm rãi làm thế và ngay lập tức hiểu ra sức cám dỗ của tình huống này. Thứ gì đó trong động tác, trong đôi mắt xanh đen tối của Ralston khi nàng xoay vòng khiến Callie cảm thấy mình như một người đàn bà quyến rũ - như Salome của anh. Anh không chạm vào khi nàng xoay tròn, nhảy múa cho riêng anh, và thay vào đó anh cho phép nàng chọn tốc độ và cường độ buộc dây mà mình muốn. Và khi đi đến cuối đoạn vải, nàng ngã vào tay anh.

Vừa nhìn, Ralston vừa buộc đoạn vải lanh trước khi ôm lấy khuôn mặt nàng và nâng nó lên cho một nụ hôn khác. Lần này dịu dàng và ngọt lịm, môi anh ôn tồn cọ sát trên môi nàng như một sự vuốt ve cực chậm khiến trái tim nàng đập thình thịch và tâm trí quay cuồng. Với tay còn lại, anh âu yếm một bên ngực phẳng lì, trêu ghẹo vùng da bị che chắn đến khi nàng lại muốn xé toạc lớp vải buộc.

Hầu tước chấm dứt nụ hôn và cúi xuống đặt môi lên lớp vải lanh, nhẹ nhàng nuông chiều làn da nhạy cảm căng ra bên trên lớp vải. “Em thật đáng yêu”, anh lẩm bẩm, sùng kính nàng bằng tay và miệng, đẩy thân nhiệt của nàng lên cao và một cơn sóng đam mê khác xoáy sâu vào bên trong.

Chỉ ngay khi Callie nghĩ mình có thể không đứng nổi nếu cứ tiếp tục thì anh dừng lại, cúi xuống lấy áo khoác đánh kiếm của nàng và cẩn thận kéo nó qua tay băng bó rồi mặc nó cho nàng, khéo léo gài khuy trong lúc Callie đứng nhìn, cảm xúc hổn độn gây nguy hại khả năng hoàn thành một việc gì đó một cách hiệu quả.

Khi đã làm xong, anh lùi lại, bước đến đống quần áo đấu kiếm họ đã bỏ lại lúc nãy và dừng lại ngay bên ngoài thảm đấu và nhặt mảnh giấy vô tình rớt ra lúc cởi bỏ tấm vải quấn ngực. Ngay lập tức nàng nhận ra nó và bừng tỉnh hô to, “Đợi đã. Đừng mà”.

Ralston tạm ngừng động tác khi mở mảnh giấy ra và nhìn nàng đến gần với sự tò mò hiện rõ trong đôi mắt xanh thẳm. Nàng đặt bàn tay lên tay anh, giữ mảnh giấy và cố giật nó ra khỏi những ngón tay nhưng anh đã nắm chặt.

“Tại sao không?”, anh nói, giọng bỡn cợt và mỉa mai.

“Nó là của tôi.”

“Có vẻ em đã đặt nó nhầm chỗ.”

“Đáng lẽ tôi không làm thế nếu ngài không tự ý nới dây buộc...”, nàng bỏ lửng, không muốn hoàn tất câu nói.

Anh nhướng mày. “Phải, à chắc chắn ta sẽ không xin lỗi về chuyện đó.”

Nàng so vai, cố tạo tư thế cao quý nhất của mình. “Dù sao đi nữa thì nó cũng là tài sản của tôi.”

Giật nhanh cổ tay, đảm bảo Callie đã mất quyền kiểm soát tờ giấy và một lần nữa giành toàn quyền sở hữu bảng danh sách của nàng. Tim nàng giật bắn khi anh toan mở nó ra một lần nữa. “Làm ơn đi, Gabriel. Đừng mà.”

Dẫu vì việc sử dụng tên anh, hay vì giọng điệu nài nỉ thì anh không biết nhưng Ralston đứng yên, nhìn nàng và nói, “Cái này là gì, Callie?”

Nàng lắc đầu, ngoảnh mặt đi và lắp bắp, “Nó chẳng là gì cả... ngu xuẩn lắm... nó là đồ cá nhân”.

“Nói rõ cho ta biết đó là gì và ta sẽ không xem.”

Mắt nàng gặp mắt anh. “Ngài không chịu từ bỏ ý định xem nó phải không”, nàng cáu kỉnh nói.

Anh im lặng, lật mảnh giấy nhăn nhúm trong tay. Nàng cáu bẳn thở dài. “Được rồi. Đó là một bản danh sách.” Callie xòe tay cứ như anh sẽ đặt mảnh giấy vào lòng bàn tay mình.

Ánh mắt anh trở nên khó dò. “Loại danh sách nào vậy?”

“Một bản danh sách cá nhân”, nàng nói, cố tình hòa lẫn vào giọng mình sự khinh miệt đàn bà và mong rằng điệu bộ đó sẽ khiến anh cảm thấy nao núng và từ bỏ cuộc chiến oái oăm này.

“Một bản danh sách mua sắm cá nhân ư? Hay danh sách những cuốn sách không phù hợp mà em muốn đọc? Một bản danh sách đàn ông sao?”. Nàng đỏ mặt và anh ngừng nói, hai mắt trợn tròn. “Lạy chúa, Callie, nó là một bản danh sách đàn ông à?”

Nàng giậm chân tức tối. “Thánh thần ơi, không phải! Chuyện về bản danh sách này bao gồm điều gì không thật sự quan trọng, Ralston. Quan trọng là nó thuộc về tôi.”

“Không phải một câu trả lời hay đâu, Hoàng hậu.”, anh nói và bắt đầu mở mảnh giấy ra.

“Đợi đã!” Một lần nữa nàng chụp lấy tay anh. Callie không thể chịu nổi ý tưởng Ralston nhìn thấy những khao khát bí mật của mình. Không nhìn anh, nàng nói, “Nếu ngài khăng khăng thì nó là một bản danh sách những hoạt động...mà tôi muốn thử”.

“Xin em nhắc lại?”

“Những hoạt động. Hầu hết đàn ông có thể tham gia nhưng phụ nữ bị cản trở vì nỗi sợ hãi cho danh dự mỏng manh. Tôi quyết định là, cân nhắc đến việc danh dự của mình không đáng bận tâm lắm, không có lý do nào để tôi yên lặng ngồi giết thời gian trong suốt phần đời còn lại bằng việc may vá với các chị em cùng cảnh ngộ chưa chồng cả. Tôi chán bị người ta nghĩ mình là người thụ động rồi”.

Anh nhướng một bên mày. “Em có thể có nhiều tính cách, Hoàng hậu. Nhưng ta sẽ không bao giờ bảo em thụ động.”

Điều anh ta nói mới thật đáng yêu làm sao.

Nàng nuốt khan, kẹp tay trên mép giấy.

Hầu tước quan sát ngón tay Callie, gần đến nỗi quấn vào ngón tay của chính mình trong lúc suy nghĩ về điều nàng nói và không thể không thích thú. “Vậy đây là danh sách các hoạt động được tiểu thư Calpurnia tin rằng sẽ tạo nên cuộc sống.”

Nàng nhận ra đó là lời ban nãy họ trao đổi. Có lẽ nếu Ralston nói ra trước cuộc đụng độ trong phòng tập thì nàng sẽ đồng ý. Tuy nhiên, những khoảnh khắc quý giá ít ỏi trong tay Ralston đã thay đổi mọi thứ. Ở đó, nàng đã thật sự được sống. Cuối cùng nàng đã trải nghiệm cuộc đời hằng mơ tưởng từ lần đầu chạm trán Ralston, một thập kỷ - một thế kỉ trước. Và bây giờ, uống rượu scotch chẳng còn đáng được so sánh - hay là quán rượu. Tất nhiên Callie không thể kể cho anh biết.

“Bản danh sách là của tôi. Tôi sẽ biết ơn nếu ngài hoàn trả nó về nguyên trạng. Cuộc đối thoại này đã là khá xấu hổ rồi, tôi nghĩ thế.”

Hầu tước không đáp cũng không buông mảnh giấy, buộc nàng phải nhìn vào mắt mình. Ắt hẳn anh đã thấy sự thật trong mắt nàng vì nàng đã chịu từ bỏ giải thưởng của mình. Nàng gấp mảnh giấy lại và cất nó vào túi áo khoác một cách chóng vánh. Anh theo dõi nhất cử nhất động trước khi nói, “Ta cho là đánh kiếm nằm trong bản danh sách đó?”.

Callie gật đầu.

“Và rượu scotch?”

“Còn gì nữa?”

Hôn. Nàng không thoải mái nếu nói ra điều đó. “Đánh bạc.”

“Lạy chúa. Và?”

“Xì gà.”

Anh khịt mũi. “Sẽ là một việc khó khăn đấy. Ngay cả ta cũng sẽ không để em hút xì gà. Và đạo đức của ta rất thường được đặt nghi vấn đấy nhé.”

Lời lẽ khinh khỉ làm nàng nhộn nhạo. “Thật ra thì, thưa ngài, tôi đã gạch bỏ việc đó khỏi danh sách rồi.”

“Làm thế nào? Ai đưa em xì gà?”

“Benedick.”

“Trong mọi điều vô trách nhiệm...” Ralston kinh ngạc nói. “Ta sẽ lấy đầu anh ta.”

“Đó là điều anh ấy nói về ngài và rượu scotch.”

Anh cười vang. “Đúng đấy, ta nghĩ anh ta đã làm thế. Vậy anh ta cũng biết bản danh sách lố bịch này à?”

“Thật sự thì không. Chỉ có bà giúp việc của tôi biết.” nàng ngập ngừng. “Và giờ là ngài.”

“Ta tự hỏi anh trai em sẽ nói gì khi phát hiện ra ta đã gây tổn thương cho em ở câu lạc bộ đấu kiếm của anh ta?”

Câu nói đó rất điềm nhiên buộc nàng phải nhìn vào mắt anh. “Ngài sẽ không làm thế!”, nàng nói một cách hoài nghi.

“Ồ, ta không biết nữa”, anh nói, tìm găng tay của nàng và trả về cho chủ nhân của chúng.

Nhận đôi găng, Callie khép hờ hững ở giữa các ngón tay. “Ngài không thể!”

“Tại sao lại không?”

“Nghĩ về...”, nàng cân nhắc câu chữ. “Hãy nghĩ điều đó sẽ thể hiện ngài là người thế nào!”

Ralston mỉm cười, loay hoay đeo đôi găng tay của chính mình. “Ta sẽ nói mình là một kẻ phóng đãng và đam mê nhục dục. Và ta nghĩ chúng ta đã xác nhận sự thật về chuyện đó.” Câu nói với giọng điệu nhấn mạnh sự thật của họ và đôi tai Callie bốc khói khi nhận ra đó chính là điều nàng đã ném vào trong cơn giận ở nhà hát vào buổi tối cách đây vài hôm.

Anh nhấn mạnh. “Chưa kể đến việc em phải rời khỏi câu lạc bộ mà không bị phát hiện bởi bất cứ gã nào đó rất vui vẻ chọc ngoáy anh trai em, và một nhóm khác bép xép những câu chuyện về sự suy đồi của em. Có thể em đã đến vào một thời điểm vắng vẻ trong ngày, hoàng hậu à, nhưng bây giờ gần năm giờ rồi. Hành lang sẽ nhan nhản đàn ông mong chờ tập luyện trước khi về nhà dùng bữa tối và tham dự các hoạt động về đêm của họ.”

Callie đã không cân nhắc chuyện đó. Nàng đã quá chuyên tâm với việc lọt vào câu lạc bộ đấu kiếm đếm mức không hình dung được thử thách thực sự chính là lúc rời khỏi nơi này. Bây giờ anh đã lôi kéo sự chú ý của nàng vào sự hiện diện của họ, Callie có thể nghe thấy tiếng cười đùa của cánh đàn ông, và những đoạn đối thoại khan đục từ những thành viên câu lạc bộ vô tình ngang qua căn phòng. Nàng lặn ngụp trong cơn lũ của sự hổ thẹn với ý nghĩ một anh chàng nào đó có lẽ đã xông vào vài phút trước và bắt quả tang họ trong một tình huống hết sức thiếu đứng đắn.

“Tất nhiên, ta sẽ vui mừng giữ im lặng cho em”, lời nói của Hầu tước phá vỡ luồng suy nghĩ của Callie, “và giúp em thoát khỏi bể khổ có vẻ do em tự tạo ra. Với một điều kiện”.

Lông mày nhíu lại và nàng nhăn nhó nhìn anh. “Điều kiện gì?”

Anh nhặt mặt nạ lên và đưa nó cho nàng. “ Hôm nay ta sẽ bảo vệ danh dự của em nếu em cho phép ta làm thế trong suốt thời gian em thực hiện bản danh sách kia.”

Quai hàm Callie trễ xuống.

“À”, anh nói một cách ân cần, “Ta thấy em đã hiểu ý ta. Phải đấy. Nếu ta phát hiện em hoàn thành một việc khác trong bản danh sách mà không có sự hộ tống của ta thì anh trai em sẽ nghe ta kể mọi chuyện”.

Callie lặng thinh một lúc lâu, cảm xúc bùng nổ. “Đó là hăm dọa.”

“Một cụm từ đáng ghét làm sao. Nhưng nếu em đã gọi như thế thì để như vậy đi. Ta cam đoan với em đây là việc làm hợp lý nhất. Rõ ràng em cần một người giám hộ, và để tốt cho cả hai gia đình chúng ta, ta sẵn lòng phục vụ.”

“Ngài không thể...”

“Có vẻ như ta có thể”, anh rành rọt. “Giờ thì em có thể đeo mặt nạ vào để ta dẫn em rời khỏi câu lạc bộ này hoặc em có thể đeo nó vào và nắm lấy cơ hội của chính em. Em sẽ theo cách nào?”

Nàng nhìn vào mắt Ralston một lúc lâu. Dù thèm muốn được bỏ anh ở lại với biểu cảm ngớ ngẩn trên mặt và tự tìm đường thoát khỏi mớ bòng bong này thì nàng biết anh sẽ là lối thoát nhanh nhất và dễ dàng nhất.

Callie đeo mặt nạ vào, dành thời gian nhét suối tóc xuống dưới mũ trùm để tránh bị lộ tẩy. Khi đã làm xong, nàng lên tiếng, giọng nghèn nghẹt bởi lưới che mặt.

“Có vẻ như tôi không có nhiều sự lựa chọn.”

Nụ cười tinh quái của Hầu tước truyền một cơn phấn khích qua cơ thể nàng. “Hay lắm.”

Bạn đang đọc 9 Tuyệt Chiêu Tóm Kẻ Phóng Đãng của Sarah MacLean
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.