Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

[ Phần 2 ] 5579

Phiên bản Dịch · 3617 chữ

Hắn không do dự nói thẳng ra, cô cảm thấy lòng mình vang lên tiếng động nhỏ. Cả thế giới đều thay đổi, ánh nắng vẫn oi bức như cũ, chỉ có điều ánh mắt hắn còn nóng hơn. Ngọn lửa trong lòng như muốn thiêu rụi cả trái tim. Cảm giác tựa đau, tựa chua xót, cũng có phần buồn bã, phảng phất trong đó chút sợ hãi cùng vài sợi tơ ngọt ngào yếu ớt. Cô hơi hoảng hốt, hắn đứng phía trước, sắc mặt kiên định, giống như khối đã ngầm dù sóng lớn ập tới cũng chẳng dao động. Hắn nắm tay cô: ” Diệp Khâm Vay, tôi thích em, thích em ngay từ lúc đầu. Em cũng không ghét tôi, phải không? ”

Trong lòng cô vang lên giọng nói khuyên cô đừng tin hắn, đừng nghe hắn. Nhưng ánh mắt hắn rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi khiến cô không dám nhìn thẳng vào. Cô cất giọng nói rõ ràng: ” Tôi không ghét anh nhưng không thể thích anh được, khoảng cách giữa chúng ta quá xa. Anh có gia đình hiển hách còn tôi chỉ là một người bình thường. ”

Hắn nắm chặt tay cô: “Em không thể không nói lý lẽ như vậy, không thể vì một cái tên liền xử tôi tội chết.”

Cô lắc đầu: “Không chỉ vì tên của anh, anh biết rõ chúng ta không thể.”

Hắn nói: ” Tại sao không thể — em vẫn không tin tôi sao, tôi thề, nếu tôi đùa cợt em sẽ ngã từ tầng cao xuống, chết không yên ổn. ”

Sắc mặt cô trắng bệch: “Tôi không cần anh thề, anh đừng nói nữa.”

Hắn vội vàng nhìn cô: “Em chịu tin tôi rồi phải không? Em chịu cho tôi cơ hội, đúng không?”

Cô khẽ cắn môi dưới: “Không có cơ hội — chúng ta vốn không có cơ hội.” Hắn nói: “Vậy em muốn tôi phải thế nào? Chỉ cần em mở miệng, tôi nhất định làm được.”

Cô nhìn hắn hồi lâu: “Tôi muốn anh rời đi, đừng tìm tôi nữa.”

Hắn nhẹ nhàng hít sâu: “Tôi không nghĩ em tàn nhẫn như vậy.” Hắn buông tay, lui về sau một bước, ánh mắt tràn đầy khổ sở làm cô không dám nhìn thẳng. Giọng nói hắn chua chát: “Nếu ngay cả một cơ hội em cũng không cho tôi, vậy thì tôi tôn trọng ý kiến của em. Tôi về sau không bao giờ tới tìm em nữa, em đi đi.”

Cô cầm chậu nước lên, vội vàng đi về phía trước, sợ mình chậm bước sẽ không nhịn được quay đầu lại. Mặt trời phía Tây ánh lên màu vàng kim, dần dần chuyển sang đỏ hồng, đến sát đường chân trời, nhưng không khí vẫn nóng như cũ, nóng đến mức khiến người ta muốn rơi lệ.

——————————————————————————–

Buổi tối thời tiết càng lúc càng nóng bức, cô tắm rửa xong, vừa bước ra cả người lại đầy mồ hôi. Sau khi tắt đèn, lăn lộn mãi trên giường chẳng thể ngủ nổi. Phía giường đối diện, Nhã Nghi cũng không ngủ được, nhẹ giọng nói: “Thời tiết kiểu này thật oái oăm” Cô ừ một tiếng, nhìn ra phía cửa sổ xa xa có ánh sáng, hỏi: “Tối hôm nay có chuyến bay ban đêm sao?” Nhã Nghi gật đầu: “Chắc là vậy, đèn ở đường chạy bên kia mở lên rồi.” Đang nói chuyện, một làn gió mát mẻ thổi tới, Nhã Nghi từ trên giường bật dậy: “Gió thổi vào thật thoải mái.” Mấy phút sau, gió lớn thổi trúng cửa sổ làm nó đập mạnh vào tường, Trịnh Sách Viện cũng tỉnh dậy, đứng lên cài lại móc chắn, đứng trước cửa sổ nói: “Cuối cùng cũng có tí mát mẻ.” Chỉ nghe phía chân trời mơ hồ vang lên tiếng sấm, ngay sau đó ánh sáng chợt lóe lên, tiếng sét như gần sát bên tai, mặt đất cũng như rung lên. Nhã Nghi nói: “Trời đang chuyển mưa, chỉ sợ là bão lớn.” Lời còn chưa dứt, ầm một tiếng, cánh cửa bị gió thổi đóng sập lại. Nghe nói chỉ mưa lâm râm thôi, chẳng qua trong chốc lát, bão táp đã ập tới. Diệp Khâm Vay luống cuống tay chân đi đóng cửa sổ, nghe được thông báo khẩn cấp vang lên. Cô quay sang nhìn Nhã Nghi, Trịnh Sách Viện sắc mặt trắng bệch: “Hỏng bét rồi, phi cơ gặp phải bão, nhất định không thể hạ cánh.”

Lòng của cô chẳng biết tại sao lại trở nên cực kì căng thẳng: “Tối nay là đội hình nào bay vậy?” Nhã Nghi suy nghĩ đáp: “Cậu nhìn bộ dạng Sách Viện cũng biết, đương nhiên là đội hình số bốn rồi.” Bạn trai Trịnh Sách Viện làm ở đội hình số bốn, An Lệ cũng bị các cô đánh thức, lim dim nói: “Các cậu yên tâm đi, đội hình số bốn có 5579, cho nên đài chỉ huy dẫu có liều mạng cũng sẽ để cho đội hình an toàn hạ cánh thôi .”Diệp Khâm Vay giật mình, chẳng biết tại sao lại cảm thấy trong lòng không yên. Trịnh Sách Viện ưu tâm: “Hiện tại với thời tiết này thì đài chỉ huy nhất định không có cách nào đâu.”

Diệp Khâm Vay lên giường nằm lại nhưng không ngủ được. Cô nhớ tới lời thề của hắn, bên tai hoảng hốt nghe thấy giọng nói rõ ràng: “Nếu tôi đùa cợt em sẽ ngã từ tầng cao xuống, chết không yên ổn”. Càng lúc càng thấy bất an. Cô không muốn hắn thề như vậy, cho dù không thật lòng thích cô cũng không muốn hắn ứng nghiệm lời thề. Cô hi vọng hắn bình an vô sự, hi vọng hắn sống sót khỏe mạnh…..Cô đột nhiên tỉnh ngộ…..Chẳng phải biểu hiện như lúc này chính là thừa nhận thích hắn sao? Trước mắt lại hiện lên hình ảnh hắn cười, giọng nói trong trẻo khi hắn thừa nhận với cô: ” Diệp Khâm Vay, tôi thích em “. Cô lấy tay lên che mắt lắc đầu, không thể nào, chắc chắn không thể nào. Thế giới của hắn, cô không thể bước vào, cũng chẳng có cách bước vào.

Trịnh Sách Viện thỉnh thoảng ngồi dậy lắng nghe động tĩnh, cho đến lúc nghe được tiếng phi cơ hạ cánh mới im lặng mà lẳng lặng nghe. Cô cũng ngóng tai lắng nghe từng âm thanh nhỏ phát ra trong mưa gió. Một chiếc. . . . . . Hai chiếc. . . . . . Ba chiếc. . . . . . Bốn chiếc. . . . . . Trong lòng âm thầm đếm. . . . . . Trịnh Sách Viện thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cô cũng buông lỏng. Cả đội hình phi cơ cuối cùng cũng hạ cánh, hắn trở lại, bình an vô sự trở lại.

Cô phân công trực xong thì đi ăn, trong nhà ăn vừa hay chỉ có mình cô. Cô chợt nhớ tới ngày đó, đang giật mình định đi, thân hình cao lớn ở đâu bước tới trước mặt, cô ngẩng đầu lên, là hắn. Cô mềm yếu bất lực thở dài một tiếng, chỉ muốn chạy trốn ngay lúc này. Hắn nhìn cô, ánh mắt bi ai: “Xin lỗi, tôi không giữ lời hứa, nhưng tôi không còn cách điều khiển được đôi chân mình, vô thức đem tôi tới trước mặt em.”

Cô im lặng không biết nói gì, hắn nói: “Tôi đã hạ quyết tâm, quyết tâm quên em đi, nhưng tôi không làm được, Khâm Vay, tại sao phải vậy, em nhất định phải khiến tôi đau khổ sao? Tôi thật sự không làm được.”

Cô không muốn nghe hắn nói nữa, nhảy dựng lên: “Tôi phải đi rồi.”

Hắn lẳng lặng nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Tối ngày hôm qua gặp bão, anh lúc ấy chỉ nghĩ, nếu như ông Trời không cho chúng ta ở chung một chỗ, vậy anh không cần trở lại, chỉ như vậy anh mới có thể rời khỏi em.” Ánh mắt của hắn lấp lánh nhìn thẳng cô: “Anh muốn thu lại những gì anh đã nói nói…, anh không thể rời khỏi em, đó là chuyện anh không làm được, trừ khi em ghét anh, nếu không, anh tuyệt đối sẽ không bỏ rơi em. Chuyện gì cũng không thể đem chúng ta tách ra, gia đình của anh không thể, người bên ngoài bàn tán cũng không thể, Diệp Khâm Vay, anh yêu em, em cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ làm em tin tưởng.”

Miệng cô như có gì đó vướng vào, nói không ra lời. Nhà ăn yên tĩnh đến độ nghe được tiếng lá ngoài cửa sổ nhẹ vang lên, ánh mắt của hắn đốt cháy lòng cô giống như ngọn lửa rực rỡ. Hắn nhìn cô hi vọng: “Em nói với anh, em nói em rất ghét anh, anh lập tức quay đầu đi — a, không, giả sử em nói như vậy, anh cũng không đi, anh sẽ cố gắng, cố gắng đến khi em yêu thích anh thì thôi.”

Cô không chống đỡ nổi nữa, ánh mắt kia dường như có thể dìm chết cô vào trong đó. Cô nghe thấy giọng nói của mình: “Em cũng thích anh, nhưng mà. . . . . .”

Hắn mừng như điên, nắm chặt vai cô như bắt được vàng: “Không nhưng mà gì hết, anh yêu em, không nhưng mà gì cả, cõi đời này không gì có thể ngăn cản anh yêu em, bất cứ chuyện gì, bất luận kẻ nào đều không thể ngăn cản.”

Hắn nói chắc như đinh đóng cột, cô nhắm mắt lại, cảm thấy an tâm và ấm áp. Hắn liều lĩnh như vậy, cô cũng có thể liều lĩnh, cả kể thế giới của hắn là một vực sâu không đáy, cô cũng chấp nhận lao vào.

——————————————————————————–

Hạnh phúc đến bất ngờ khiến cô cảm thấy có chút gì đó lạ lẫm. Hắn với cô thường cùng đi ra ngoài ăn tiệm, sáng sớm hẹn nhau ngắm mặt trời mọc, ban đêm giống hai đứa trẻ dắt tay nhau đi trên bờ cát. Bầu trời không hiểu sao đột nhiên rộng hơn, đẹp hơn, trong lành hơn. Cô tới bây giờ mới nhận ra, xung quanh mình tươi đẹp biết bao. Hắn ôm eo cô, để cô dựa đầu vào bờ vai rộng, nhìn màn đêm dần dần buông xuống. Biển trời mênh mông, hắn và cô chỉ nhỏ bé như hai hạt cát. Hắn nói: “Anh nguyện ý cùng em làm hai hạt cát, cả đời ở nơi này, mãi mãi không xa rời nhau.” Cô khẽ mỉm cười: “Đồ ngốc, một cơn sóng tới chúng ta sẽ tách rời nhau thôi.” Tay hắn nắm chặt lại một cách căng thẳng: “Sẽ không bao giờ, anh không sợ sóng cuốn đi, người đầu sóng, sẽ đem anh trả lại.”

Ánh sao dần dần hiện rõ, hắn mỉm cười nói: “Kỳ nghỉ lễ này anh sẽ về nhà một chuyến, anh muốn thẳng thắn nói với mẹ về chuyện của chúng ta, bà ấy chắc chắn có cách thuyết phục cha. Khâm Vay, mẹ anh là người mẹ hiền từ nhất trên đời, bà ấy nhất định thích em.”

Cô nhìn một ngôi sao vừa vụt biến mất, hoảng hốt hỏi ngược lại: “Thật sao?”

Hắn nói: “Đương nhiên, người anh thích thì mẹ anh cũng sẽ thích, chỉ cần qua cửa ải của mẹ chắc chắn cha sẽ đồng ý.”

Bầu trời đêm tối đen như mực, từng đốm đèn sáng lập lòe trên mặt nước. Sóng biển ôn nhu vỗ vào bờ cát, hắn nắm tay cô, bờ cát mịn màng làm cô có cảm giác như đang nhẹ nhàng đi trên tầng mây mềm mại.

Sau khi hắn đi, cuộc sống bỗng dài vô tận, kim chỉ phút cùng kim chỉ giây cũng chạy một cách khó khăn. Hắn cuối cùng gọi điện tới, tràn đầy vui vẻ: “Khâm Vay, mẹ dù hơi miễn cưỡng nhưng bà nói, bà nghe theo sự lựa chọn của anh .”

Hạnh phúc tới đột ngột như vậy, cô nhẹ nhõm buông lỏng, dặn dò hắn: “Em không muốn vì mình mà nhà anh không vui.” Hắn cười khanh khách: “Có sao đâu? Mẹ anh mặc dù tỏ ý phản đối, nhưng thái độ anh kiên quyết, bà cũng thuận theo anh.” Trên đời một khi đã làm mẹ đều như vậy. Cô cười ngọt ngào: “Anh yên tâm nghỉ phép đi, em chờ anh trở về.”

Hắn á một tiếng: “Mẹ bảo anh ở lại mấy ngày, anh cũng nhớ bà ấy. Nếu trời nóng em ăn không ngon thì nhớ ra ngoài đi ăn.”Cô nói: “Em biết rồi, anh đừng bận tâm.” Hắn thấp giọng dịu dàng đáp: “Nhưng anh vẫn cảm thấy có chút bất an, em không vì anh không ở đó mà thích người bên cạnh chứ?”

Trời ạ! Cô thở nhẹ: “Đừng nghĩ lung tung! Thích anh đủ phiền rồi, em còn tâm trí nào đi thích người khác nữa.”

Hắn cười ha hả, cô bỗng nhiên nhớ bên kia còn có tổng đài, chắc sẽ nghe được lời hai người nói nãy giờ, mặt nóng lên: “Em không nói với anh nữa, Sayonara (1).”

Hắn nói: “Năm ngày sau gặp lại.” Ngừng lại một chút nói tiếp: “Bây giờ đếm ngược còn đến 120 giờ đồng hồ, thật dài.”

Là 120 giờ, dài.. nhưng sau 120 giờ lại có thể thấy hắn, không phải sao? Cô không ý thức khẽ cong môi, chỉ còn 120 giờ.

120 giờ, nói thì dễ dàng, nhưng trải qua chẳng vui vẻ gì. Trơ mắt nhìn mặt trời, nửa ngày di động mới rung một lần, từ sáng sớm đến hoàng hôn, biến thành quá trình buồn tẻ. Cũng may hắn mỗi ngày đều gọi tới, nhưng chỉ trò chuyện một lát, thời gian lúc đó trôi rất nhanh, giống như không nói được mấy câu đã qua nửa giờ.

Ngày cuối cùng, sáng sớm hắn gọi cho cô: “Buổi trưa anh lên đường, tối có thể cùng em ăn cơm.” Cô nói: “Nhã Nghi bị bệnh, em cùng cậu ấy đổi ban, buổi chiều em trực rồi.” Hắn nhẹ cười: “Không sao, anh chờ em.”

Nhã Nghi cảm rất nặng, vẫn còn sốt. Vì vậy ăn không ngon: “Nếu có dứa ăn thì tốt thật.” Cô cười hì hì: “Không cần quanh co lòng vòng, tớ đi mua cho cậu.” Nhã Nghi nháy mắt: “Cảm ơn bạn tốt.” Cô nói: “Bệnh thành như vậy còn có sức để đùa giỡn, thật là…”. “Chính bởi vì tớ là bệnh nhân cho nên mới có thể thoải mái nhờ cậu đi mua hộ.”

Cô mang nước muối tới: “Trước đặt ở chỗ này, chờ tớ mua dứa về thì ngâm vào đây”

Nhã Nghi mệt mỏi ngủ thiếp đi, tỉnh lại thấy nước muối đã lạnh nhưng Khâm Vay vẫn chưa về. Cô cảm thấy kì lạ, vừa rửa mặt xong thì Phương Nhã ở phòng bên cạnh thở nặng nhọc chạy đến:: “Nhã Nghi, mau mau, cậu ở kí túc xá sao, Khâm Vay ở trấn trên xảy ra chuyện rồi, cô ấy bị xe tông.”

Cô ngẩn người ra không dám tin. Mặt trời đột nhiên chói mắt lạ lùng…

Mộ Dung Thanh Du chạy tới bệnh viện, mọi người đều ở trong lối đi nhỏ rơi nước mắt. Nhã Nghi thấy hắn thì lùi về phía sau một bước. Khóe miệng run rẩy nói không ra lời, hắn mờ mịt nhìn cô hỏi: “Khâm Vay không có chuyện gì, cô ấy không có chuyện gì, đúng không?” Lại hỏi một lần: “Cô ấy không có chuyện gì, đúng không?”

Nhã Nghi không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu. Hắn liên tiếp lui lại đến khi lưng chạm vào tường, tường kia rất lạnh, lạnh đến tận đáy lòng y, như muốn chết lặng, hắn bây giờ ngay cả cảm giác đau cũng không có. Hắn hít sâu, trái tim co rút, hắn không tin, hắn không tin, hắn vĩnh viễn không tin.

——————————————————————————–

Hắn yêu cầu căn cứ cho mình nghỉ phép. Hắn về nhà, Mộ Dung phu nhân thấy bộ dạng của hắn cực kỳ đau lòng, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Thanh Du, con còn trẻ, còn rất nhiều cô gái tốt, xảy ra chuyện như vậy, mẹ cũng thấy khổ sở. Chuyện đã xảy ra, con đừng quá thương tâm.”

Hắn làm như không nghe thấy: “Mẹ, là mẹ.”

Mộ Dung phu nhân nghi ngờ hỏi ngược lại: “Là mẹ?”

Hắn đưa mắt lên nhìn, ánh mắt lạnh như băng tuyết: “Mẹ, con biết là mẹ.” Mộ Dung phu nhân nói: “Con, đứa nhỏ này nói mê sảng gì vậy? Mẹ thế nào?”

Hắn nói: “Con nên sớm nghĩ ra, không dễ dàng như vậy, mẹ không dễ dàng đáp ứng con như vậy, trừ khi mẹ đã có biện pháp tốt hơn tách bọn con ra.”

Mộ Dung phu nhân nhíu mày: “Đứa nhỏ này điên rồi, sao con lại nói vậy, chẳng lẽ mẹ hại chết Diệp tiểu thư sao? Đó là tai nạn giao thông ngoài ý muốn.”

Trong mắt của hắn chỉ còn sự tĩnh mịch: “Tai nạn giao thông ngoài ý muốn — chỉ cần mẹ thoáng ý bảo, bất kỳ tai nạn giao thông ngoài ý muốn nào cũng có thể xuất hiện.”

Mộ Dung phu nhân hơi tái mặt: “Đứa nhỏ này, sao lại nói chuyện với mẹ mình như vậy, con đang vô duyên vô cớ nghi ngờ mẹ mình đấy.” Giọng nói hắn thê lương: “Mẹ, mẹ cho rằng đây là yêu thương con?”

Hắn gọi tiếng “mẹ” này, âm điệu vô cùng bi thương, Mộ Dung phu nhân hơi giận: “Con không nên suy nghĩ bậy bạ, Diệp tiểu thư xảy ra chuyện, mẹ cũng rất khó chấp nhận con của mình lại trở thành như vậy. Mẹ vẫn luôn hi vọng con được hạnh phúc.”

Hạnh phúc? Hạnh phúc của hắn, đã chôn sâu trong lòng đất, vĩnh viễn không thể thấy ánh mặt trời.

Hắn nghỉ hết thời hạn mới trở về trụ sở, Mộ Dung phu nhân không yên lòng, tự mình cho gọi điện cho trụ sở bên kia: “Các anh thay tôi chăm sóc thật kỹ cho lão Nhị.” Đối phương luôn miệng đồng ý, còn nói: “Phu nhân xin yên tâm, nếu như trong lòng cậu ta không ổn định, chúng tôi sẽ không để cho cậu ta tiếp tục bay. Kết quả khảo nghiệm đã có, tương đối tốt.”

Mộ Dung phu nhân lạnh nhạt đáp: “Vậy thì tốt, để cho nó bay cũng tốt, tránh cho nó suy nghĩ lung tung.”

Gì Tự An thong thả câu cá, dinh thự hắn được xây cạnh hồ Bích Thủy. Ngày hôm đó, nước trong hồ phản chiếu từng dãy núi non trùng điệp hùng vĩ bao quanh dinh thự, không hiểu sao ẩn chứa không khí u ám bất an. Phía sau truyền đến từng tiếng bước chân gấp gáp. Thư kí của hắn hổn hển đến gần. Hắn không quay đầu lẳng lặng nói: ” Có gì bình tĩnh, đừng dọa cá của ta chạy mất. ” Thư kí cố gắng ổn định hơi thở rồi đáp: “An tư lệnh gọi tới, xin ngài nghe, nói là mất phi cơ.”Mất chính là rơi, đây là đại sự, nhưng không cần báo trực tiếp cho hắn, trừ khi liên quan đến…Trong lòng hắn kêu không ổn, cầm cần câu ném trong tay ra chỗ khác hỏi: “Cậu nói An tư lệnh tự gọi điện tới? Hắn nói là trụ sở nào?” Thư kí trả lời: “Ở biển.”

Mặc dù đã nghi tới bảy tám phần nhưng vẫn ôm hi vọng, nghe nói là trụ sở ở biển thì ngay lập tức cả phần hi vọng cuối cùng cũng mất đi, bước nhanh lên bậc đá, chờ nghe xong điện thoại, hắn ngồi lâu một chỗ không nhúc nhích. Thư kí lo lắng gọi: “Chủ nhiệm.” Hắn ngẩng đầu lên, giọng nói trầm trầm: “Chuẩn bị xe, đến Song Kiều.”

Biệt thự Song Kiều vào mười hai giờ trưa, xung quanh đều có hồ nhân tạo, đình viện rộng rãi, cây cối xanh tốt. Người hầu ra đón, cười hỏi: “Ngài tự mình đến sao?”

Hắn hỏi ngược lại: “Tiên sinh đang ngủ trưa?”

“Đúng vậy, mới chỉ một lát thôi. Có phải có chuyện khẩn cấp? Có cần đi đánh thức tiên sinh không?”Hắn quyền cao chức trọng, không được gọi mà tự động đến chắc hẳn vì chuyện không nhỏ. Người hầu đang chuẩn bị đi đánh thức Mộ Dung Phong, ai ngờ Tự An suy tính chốc lát: “Không, để cho tiên sinh ngủ đi, ta ngồi ở đây chờ một lát cũng được.”

Người hầu không nói nữa, thay hắn rót trà. Khắp nơi yên tĩnh đến độ âm thanh của kim chỉ giây trong đồng hồ cũng nghe được. Bởi vì bị cây cối che lấp, dù đang giữa trưa nhưng căn phòng rộng rãi vẫn mang màu sắc mờ mịt u ám. Cạnh bàn uống trà để vài bông hoa không rõ tên, chắc do Mộ Dung phu nhân tự tay thêm vào, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp phòng. Hắn ngồi yên ở đó, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, dần dần mệt mỏi thở dài.

———————————

Chú thích:

(1) Là phiên âm của từ ” さよなら ” có nghĩa là tạm biệt.

Bạn đang đọc 5579 của Phỉ Ngã Tư Tồn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.