Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

[ Phần 1 ] 5579

Phiên bản Dịch · 3857 chữ

Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng rọi vào mặt biển, chiếu sáng vô số bọt sóng lăn tăn. Mặt trời dần dần khuất bóng phía xa. Chân trời lúc này mang màu sắc tựa như ngọc quý, gần đó có vài cánh hoa theo gió bay trong không trung. Gió đêm thổi mạnh, tựa như muốn thổi bay nước biển đang gào thét.

Thời tiết nóng bức, chiếc quạt trần quay không ngừng nhưng vẫn chẳng đủ để người ta cảm thấy mát mẻ, thỉnh thoảng phát ra âm thanh ong ong trầm thấp, giống như muỗi bay vo ve bên tai khiến người trong phòng càng thêm bực bội. Mồ hôi đầy trán, quần áo ướt đẫm dính sát người. Điện thoại trước mắt sáng lên, cô mở miệng nói những từ đã tập thành thạo: “Xin chào, đây là tổng đài, xin hỏi quý khách muốn chuyển sang nơi nào?”

Đối phương đáp ngắn gọn: “Phong Cảng.”

Cô hỏi ngược lại: “Xin hỏi quý khách Phong Cảng là nơi nào?” Cô đâu phải thần thánh mà biết Phong Cảng kia ở đâu, bên đầu dây kia cũng thờ ơ, dường như không có ý tốt. Không ngoài suy đoán, đối phương hỏi ngược lại: “Cô à, cô mới tới sao?”

Tưởng chuyện gì, loại người này ba ngày qua cô đã gặp hơn mười lần. Cô nở nụ cười chế nhạo, lòng vòng mở đầu, kế tiếp sẽ hỏi cô tên gì, bao nhiêu tuổi, có thể đến bờ biển tản bộ không. . . Thời tiết thì nóng bức, bây giờ cô không có tâm trạng đùa giỡn với bọn yêu râu xanh này. Cô lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Xin hỏi quý khách Phong Cảng là nơi nào?”

“Biệt thự Phong Cảng.”

Không biết xấu hổ, ba ngày qua chiêu gì bọn họ cũng có thể đem ra, buồn cười nhất là lần có người thậm chí muốn cô nhận tổng bộ. Lí do lần này hay hơn, chắc khó khăn lắm mới nghĩ ra được, biệt thự Phong Cảng? Cô vẫn giữ giọng lạnh tanh trả lời: “Qúy khách không có quyền yêu cầu đến biệt thự Phong Cảng.”

Hắn khẽ cười lên, cô biết, bọn họ không có việc gì mới lấy chuyện quấy rối cô làm thú vui. Đám người này, dùng từ ngữ cao sang tận trên trời, coi người mới đến không khác gì trứng thối. Tôi khinh! Tôi đây vòng vo theo mấy người, xem mấy người có đắc ý được không.

Đối phương cứng giọng hỏi lại: “Tôi là 5579 cũng không được sao?”

Nghe khí thế này đơn giản như 5579 có đặc quyền gì vậy. Nội quy ở đây cô đã thuộc làu, không nhanh không chậm đáp: “ Theo quy định, chữ số 5 đứng đầu không vượt quá cấp hai. 5579 tiên sinh, xin quý khách vui lòng hủy bỏ yêu cầu “. Nói xong lập tức ngắt điện thoại. Đáng tiếc loại người kiểu này da mặt dày hơn tường thành, nếm mùi thất bại chẳng qua chỉ cười trừ mà thôi.

——————————————————————————–

Ngày thứ hai cô được nghỉ, ra ngoài mua đồ trở lại đã qua giờ cơm trưa. Nhà ăn lớn nhưng chỉ có một cô gái ngồi đó, cảm giác hơi cô độc. Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, một kẻ không mời mà đến bưng thức ăn tới bàn cô. Cô mặc dù vùi đầu vào ăn, nhưng đứa ngốc cũng biết hắn muốn nói gì. Quả nhiên, hắn vừa mở miệng liền hỏi: “Cô là người mới tới, Diệp Khâm Vay?” Cô nghe thấy giọng nói của hắn, không ngờ là kẻ tự xưng 5579 hôm qua. Đây là chiêu trò mới? Cho dù thăm dò được tên cô nhưng vẫn dùng lý do cũ rích kia sao?

Cô biết mấy ngày nay ba chữ Diệp Khâm Vay được nhắc đến rất nhiều trong bàn luận của mọi người. Loại đãi ngộ thật khiến người ta “ thụ sủng nhược kinh “ ( được yêu mến mà lo sợ ). Cô thản nhiên để đũa xuống, nhìn gã trước mặt một lúc. Bề ngoài sáng sủa lại đi làm yêu râu xanh, thật lãng phí. Cô hỏi: “Tiếp theo anh muốn hỏi anh có thể ngồi ở đây hay không? Tôi sẽ trả lời cho anh biết, không thể.”

Hắn cười lên, chẳng do dự ngồi xuống: “Em nói không thể thì tôi không thể ngồi sao? Đây đâu phải phòng khách nhà em.”

Cô trợn trắng mắt, nên tiết kiệm sức lực, kiểu người không biết xấu hổ này không cần so đo. Cho dù hắn nói gì cũng không để ý, xem hắn có thể làm được gì. Ai ngờ ăn cơm xong, hắn chẳng nói lời nào với cô. Cô đi tới ao nước rửa bát, hắn cũng rửa bát. Ném bát vào chậu nước nhúng vài lần, đưa tay chà một chút rồi đem bát để vào giá. Cô kinh ngạc hỏi hắn: “ Anh rửa xong rồi sao? “

Hắn nói: “Đương nhiên xong rồi. Cô có ý gì?”

Đúng là không biết làm còn ra vẻ. Nhìn hành động rửa bát vừa rồi, cô dám cá ngay cả váng dầu còn chưa kịp trôi đi: “ Tối nay cái bát này thể nào cũng mốc, anh không biết sao? “

Mặt hắn đỏ lên: “Thật xin lỗi, tôi chưa rửa bát bao giờ.”

Không ngờ hắn cũng biết đỏ mặt, cô hỏi: “Anh là phi công? Tại sao sang bên này ăn cơm?” Phi công có phòng ăn riêng mà. Hắn chần chừ một chút: “Không phải, tôi cũng là hậu cần ở mặt đất.”

Cô hỏi: “Vậy tại sao đến bây giờ anh mới ăn cơm?”

Hắn đàng hoàng đáp: “Thật ra tôi đã ăn rồi, nhưng nhìn thấy em vào đây cho nên cũng chạy vào theo, không thể làm gì khác hơn đành gọi một phần ăn nữa — no chết được.”

Cô cười to, không nghĩ hắn thật thà như vậy. Nhìn dáng vẻ cùng vẻ mặt đáng thương vô tội, lại nghĩ đến một bát thức ăn đầy lúc nãy, ông trời, khẳng định tối nay hắn sẽ đau bụng.

Hắn cũng tươi cười hỏi: “Nghe nói hôm nay em được nghỉ, có thể mời em ra bờ biển chơi hay không?”

Cô suy nghĩ một chút: “Được, ba giờ chiều, anh ở trên bờ cát chờ tôi đi.”

Ha ha! Cô đi — mới là lạ!

Nắng ba giờ chiều, phơi chết hắn..!

——————————————————————————–

Hoàng hôn, mặt biển lúc này nhìn từ cửa sổ đen như mực, chân trời chỉ còn chút ánh sáng le lói. Không gian bị khí nóng bao trùm. Lá cây nhẹ lay động, cọ xát vào nhau phát ra âm thanh trong gió đêm.

Ai ngờ vừa nhận cuộc điện thoại đầu tiên, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói tức giận: “Diệp Khâm Vay, em cho tôi leo cây!”

A! Giọng nói này có phần quen tai, thì ra hắn không bị phơi chết. Cô vừa nín cười, vừa bình tĩnh hỏi ngược lại: “Tôi chỉ bảo anh chờ tôi ở bãi cát nhưng chưa hề nói sẽ đến.”

“Diệp Khâm Vay!” Bên kia cắn răng nghiến lợi, lửa giận như muốn chạy theo dây điện thoại mà đốt tới đây: “Em như thế là đùa bỡn tôi, hại tôi ở dưới ánh nắng chói chang giống như thằng ngốc chờ em suốt ba tiếng đồng hồ!”

Ba tiếng đồng hồ? Trời ạ, hắn vậy mà không bị trúng nắng té xỉu ư? Cô vừa buồn cười vừa cảm thấy áy náy, lại bị ánh mắt đồng nghiệp bên cạnh liếc sang, ý nói cô đang vi phạm quy định . Cô vội vàng đáp: “Xin hỏi anh muốn đến nơi nào?”

“Tôi không muốn đi đâu hết.” Nghe tới đây đã biết hắn giận vô cùng, ngay cả ngữ điệu cũng thay đổi.

Cô bày ra gương mặt dữ tợn xấu xí trong đầu, dù sao hắn cũng không thấy được: “Thật xin lỗi, nếu vậy xin mời quý khách cúp máy.” Dùng giọng điệu tận tâm của nhân viên khuyên bảo, hi vọng hắn không tức đến bốc khói, ha ha.

Trực suốt đêm,cả người cô đều mệt mỏi. Cô muốn ngủ, nghĩ trở về kí túc xá đánh một giấc. Mới đi đến ngã ba kí túc xá, một người đột nhiên nhảy ra: “Diệp Khâm Vay!”

Không ổn, nhìn dáng vẻ hắn thế kia, giống như cả đêm không ngủ mà vẫn đủ sức lực tìm cô tính sổ. Hắn không mang theo dao chứ? Hoặc là súng? Tính cả ngón võ của cô cũng không thắng được hắn đâu. Không ngờ hắn không vội tiến lại gần, chỉ đứng ở xa nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm: “Tôi rất đáng ghét sao?”

Cô không trả lời, hắn đành thở dài, chậm rãi xoay người bước đi.

Có lẽ bị đôi mắt mê muội, có lẽ hắn bây giờ trông như một người đàng hoàng, cũng có lẽ cô không muốn đối đầu với hắn nữa, chẳng hiểu sao lại thốt lên gọi hắn: “Chờ đã.” Thấy hắn quay mặt lại, cô cũng tự ngạc nhiên chính mình.

Một lúc sau cô mới nói: ” Ngày mai tôi được nghỉ. ”

Bóng đèn hiệu Quang Huy chiếu sáng khuôn mặt hắn, dường như hơi giật mình. Hắn nói: ” Vậy ngày mai tôi gọi cho cô “. Biểu cảm vui mừng đó tựa như ánh sáng rực rỡ lấp lánh, khiến cho bầu trời xanh hơn, hơi nóng bị đẩy lùi, gió biển mát mẻ thổi tới.

Hôm đó, quả nhiên hắn gọi cho cô. Cô vội vàng thay quần áo rồi chạy ra kí túc xá, cảm thấy như mình đang làm chuyện xấu. Chột dạ đi theo hắn ra ngoài, nhờ ơn trời, không gặp phải ai quen biết. Nếu không, thấy hai người bọn họ như vậy khẳng định cho rằng họ là người yêu! Từ nay về sau cô còn dám ra đường gặp ai nữa?

Trên đường nóng nực, con phố ngắn như vậy mà đi chưa hết đã chảy đầy mồ hôi. Hắn mua nước cho cô, cô bĩu môi xong thì một hơi uống hết sạch, để chiếc chai nhựa xuống, ánh mắt thèm khát nhìn sang chai người bên cạnh. Hắn bật cười, đưa tay sang, cô không chút do dự nhận lấy, tu một hơi dài đến nỗi sặc nước, ho đỏ bừng khuôn mặt. Hắn dịu dàng vỗ nhẹ lưng cô khiến cô ngượng muốn chết, chỉ mong có lỗ nào chui xuống. Càng nghĩ càng thấy buồn cười: “Thú vị thật, đến bây giờ tôi vẫn chưa hỏi anh– Anh tên là gì?”

Hắn ngẩn ra một giây rồi nói: “Tôi là Thanh Du.”

Cô đọc một lần: “Thanh Ngư ( chắc phát âm gần giống Thanh Du? ) — nước quá trong sẽ không có cá?”

Hắn mỉm cười đứng lên: “Không phải như vậy, là Thanh – Thủy – Thanh, ba chữ đó hợp thành chữ Du.”

Cô ai da một tiếng: “Chỗ nào cũng có nước, nhiều đến mức ngập lụt rồi.”

Đi hai lần qua một con phố, chính cô cũng cảm thấy có chút ngốc nghếch, hắn mua đu đủ cho cô ăn, lại mua dừa để uống, cuối cùng mua xoài. Cô khó hiểu hỏi: “Anh mua đồ ăn nhiều như vậy làm gì?” Hắn nói: “Bởi vì em khi ăn rất đáng yêu.”

Hắn nói thế nghĩa là sao? Cô nhớ lại lần trước nói chuyện trong nhà ăn, không nhịn được cười lớn. Hắn cũng cười: “Hôm đó quả thật tôi quá no, đến cả cơm tối cũng chẳng tài nào nuốt nổi.” Cô nói: “Đáng đời anh.” Nhưng giọng nói phát ra không phải mỉa mai, ngược lại có chút ngọt ngào. Những miếng xoài được thái ra, mùi thơm thật hấp dẫn. Cô vừa ăn vừa trầm trồ khen ngợi, hắn thấy vậy lại đi mua thêm mấy cân, nói: “Cho em mang về.” rồi xách theo từng ấy xoài đi theo phía sau cô, cô cười cười: “Anh nhìn xem, chúng ta có giống người bán hàng rong không?” Hắn đáp: “Nếu có người đến mua thật, tôi sẽ lấy năm đồng tiền bán hết đi.” Cô xì một tiếng khinh miệt: “Anh mua một đồng mà bán lại đến năm đồng, anh nghĩ người ta ngốc sao?”

Hắn nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Người ta không ngốc, tôi mới là kẻ ngốc.”

——————————————————————————–

Mỗi khi cô gọi tên hắn trong lòng đều cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, bản thân cũng không biết tại sao. Chỉ là cảm thấy ánh mắt của hắn chứa đựng cả một đại dương, thâm trầm nhưng khiến người khác chìm trong đó. Cô vì vậy không dám nhìn vào nữa, hết cách quay đầu sang phía khác.

Bỗng hắn thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi đã lừa em.”

Cô ngạc nhiên nhìn hắn: “Anh lừa tôi việc gì?”

Hắn chần chừ một chút: “Lần trước tôi lừa em, nói tôi cũng là hậu cần mặt đất. Thật ra thì tôi sợ em vì tôi là phi công mà không để ý tới tôi.”

Cô như từ trên trời rơi phịch xuống đất, cô cũng biết giữa cô với hắn có khoảng cách, bộ dạng của hắn giống như thiên chi kiêu tử (đứa con được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư), luôn tùy ý sắp đặt cho người khác, thì ra hắn là phi công. Hắn nhìn cô, trong ánh mắt kia toát ra sự bi ai: “Nhìn xem, em chẳng muốn để ý tới tôi nữa.”

Thật sự cô không muốn người ta nói cô với cao, nhưng hắn nhìn cô, gọi cô như vậy, trong lòng cô trở nên hỗn loạn. Tự ái cuối cùng không thắng được tình cảm, cô hừ một tiếng: “Nể tình anh thật thà, tôi tha thứ cho anh lần này.”

Sắc trời đã tối, cô lại sợ bắt gặp người quen nên chỉ đi đến ngã ba thì dừng lại. Hắn nói: “Ngày mai tôi sẽ gọi cho em.” Cô vội vàng lắc đầu: “Không được.” Hắn hơi giận dỗi: “ Vậy ngày mai tôi tới tìm em.” Cô đành nhượng bộ: “Được rồi, mai anh gọi điện cho tôi đi.” Lúc này hắn mới chịu mỉm cười, đi xa thêm, cô quay đầu lại nhìn, thấy hắn vẫn còn đứng ở đó nhìn cô, dáng vẻ như muốn đứng mãi chỗ đấy, cô nhìn túi xoài trong tay, ngẫm nghĩ hình như có mùi hương ngọt ngào bay ra.

Cô trở về ký túc xá, hai bên đường trồng Dạ Lai Hương (1), mùi hương khẽ đưa nồng nàn, dưới ánh trăng từng đám hoa cỏ duyên dáng mềm mại như nhung, trong bụi cây thỉnh thoảng phát ra tiếng côn trùng kêu. Cô không tự chủ bước nhẹ nhàng, tâm cũng nhẹ nhàng hơn, bỗng muốn hát một bài. Cô nhớ tới bài hát lúc nhỏ, câu cuối cùng là “ Trăng sáng theo làn nước trôi đi, ánh trăng kia nhẹ như nước, chiếu lên lòng người yên bình.”

Đẩy cửa ký túc xá ra, cô một mặt cười một mặt nói: “Xem tớ mang gì về này.” Rồi đem túi xoài giơ lên cao, mọi người trong túc xá đều ngẩng đầu nhìn cô, nhưng vẫn im lặng. Cô cảm thấy có gì đó bất thường , kinh ngạc hỏi: “Sao vậy? Lúc trước thấy đồ ăn, chắc chắn mấy người sẽ nhảy ào lên.”

Vẫn không khí im lặng đó, chỉ có Nhã Nghi cuống quít đi tới, hỏi cô: “Cậu với 5579 đi hẹn hò sao?”

Mặt cô bỗng nhiên đỏ bừng lên, không ngờ có người bắt gặp. Trời ơi, cô về sau làm người thế nào đây? Cô nói: “Không phải là hẹn hò — chúng tớ chẳng qua là đi. . . mua trái cây.” Ánh mắt mọi người làm cô hơi khó chịu, cô nhìn Nhã Nghi, Nhã Nghi thở dài: “5579 có nói cho cậu biết hắn tên gì không?”

Cô bị đối phương làm cho mơ hồ, chần chừ đáp: “Hắn chỉ nói hắn là Thanh Du.” Nhã Nghi quay mặt đi chỗ khác đi, đối diện với những người kia: “Các cậu nhìn xem, tôi đã nói Khâm Vay không biết mà.”

Cô hoàn toàn mơ hồ: “Có chuyện gì vậy? 5579 là ai? Vì sao các cậu nhìn tớ như vậy?” Trịnh Sách Viện cuối cùng cũng chen vào một câu: “Khâm Vay vừa tới, quả thật không biết –” Hơn An Lệ không nhanh không chậm nhìn cô, giọng nói có phần nhạo báng: “ Chắc hẳn phải từng nghe quá chứ, lần này chúng ta được tiếp đón Thiên Nhất Hào. “ ( cái này thì chịu, có lẽ chỉ người đứng đầu hay chức vị quan trọng nào đó? )

Thiên Nhất Hào? Cô nhớ ngày đầu mới tới có nghe Nhã Nhi cười đùa: “ Nơi này của chúng ta có Thiên Nhất Hào “. Cô vốn không để trong lòng, cảm thấy hắn xa cô mười vạn năm ánh sáng, mặc dù đang làm tại trụ sở, hắn chức to, mà cô chỉ là nhân viên thấp bé, nằm mơ cũng không được gặp. Sắc mặt cô hơi biến đổi, Nhã Nghi nhẹ giọng nói: “Người mới đến không biết, 5579 là Mộ Dung Thanh Du, bọn tớ gọi sau lưng hắn là 5579.”

Cô lập tức như ngã vào vùng biển lạnh băng, bốn phía đều có sóng thần đang gào thét dữ dội. Hắn nói tên của hắn cho cô biết, nhưng lại cố ý che giấu họ thật của mình. Mộ Dung Thanh Du, hắn là Mộ Dung Thanh Du.

Cô nhớ lần đầu tiên gặp nhau, hắn muốn cô chuyển hướng đến biệt thự Phong Cảng, thì ra không phải lấy cô làm trò cười, hắn nói thật—hắn gọi điện muốn về nhà. Cô cắn chặt môi dưới, ai cũng biết hắn là ai, chỉ mình cô không biết. Vậy nên hắn lừa cô, đem cô ra làm trò cười, “ con cưng của trời “ nổi hứng trêu chọc, đem cô xoay trong lòng bàn tay. Chắc khi hắn nghĩ đến chuyện này, phải nhịn cười đến bị thương rồi.

Cô siết chặt tay, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng có cảm giác như vậy – cảm giác hận một người, hận không thế lập tức đem hắn đến trước mặt để chất vấn cho rõ. Cô bị hắn điều khiển, bị hắn trêu cợt như vậy. Cô hận muốn giết hắn !

——————————————————————————–

Nửa đêm, trong phòng lặng như tờ, mọi người đều đã ngủ. Trừ cô. Ánh trắng ngoài cửa sổ chiếu vào kèm theo gió đêm mát lạnh. Chỉ tại mình khinh địch mà bị tóm cổ. Nhưng, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, đợi ngày mai thức dậy sẽ chẳng còn giấu vết gì nữa.

Gần giữa trưa của một ngày nóng bức nhất. Trong phòng nóng như lò nướng, làm người ta liên tục đổ mồ hôi, ai cũng cảm thấy lửa địa ngục tràn đến. Ánh sáng điện thoại dồn dập sáng lên rồi lại tắt. Cô cố để giọng mình thật bình tĩnh: “Xin chào.” Ngữ điệu người bên kia nhẹ nhàng cao hứng: “Tôi mới vừa xuống, về tới ký túc xá lập tức gọi điện cho em. Bây giờ đã qua buổi sáng, vậy chiều chúng ta đi ăn cá viên chiên nhé.”

Khí trời nóng nực, cổ họng cô cũng khô khốc. Cô bình tĩnh hỏi ngược lại: “Mộ Dung tiên sinh, xin hỏi anh muốn đến nơi nào?”

Đầu dây bên kia lập tức im lặng, đến mức nghe được hô hấp của hắn dần dần dồn dập, cuối cùng cũng nói: “Tôi không cố ý lừa em.”

Thanh âm của cô vẫn bình tĩnh: “Anh không muốn chuyển tuyến, vậy xin treo tuyến.”

Hắn nói: “Tôi thật sự không cố ý lừa em.”

Cô vươn tay, nhanh chóng cúp điện thoại.

Xế chiều không gió, buồn bực trong người cũng không được giải tỏa. Cô ở phòng giặt một mình, hung hăng vò quần áo, mồ hôi trên trán nhỏ từng giọt. Thời tiết quá nóng, ngay cả nước cũng muốn sôi theo, chiếc khăn lông được vắt sạch, cẩn thận lau chiếu, tựa như muốn lau đi điều gì đó. Đến khi làm xong mọi việc, cô ném khăn lông ngẩn người ngồi một chỗ.

Hoàng hôn, cô lại ra phòng tắm lấy nước, thuận đường liếc ngang, thấy hắn đứng dưới tàng cây Phượng chăm chú nhìn cô. Cô đột nhiên bừng tỉnh, bước nhanh về phía trước. Hắn lập tức đuổi theo: “Diệp Khâm Vay, em nghe tôi nói.”

Cô mím chặt môi, càng đi càng nhanh, nhưng hắn chân dài, đi vài bước đã đuổi kịp: “Diệp Khâm Vay, tôi ở chỗ này chờ em cả buổi chiều, chỉ muốn em ra ngoài đối mặt với tôi, em như vậy là không công bằng.”

Cô cuối cùng cũng chịu mở miệng, giọng nói mỉa mai: “Công bằng? Tôi vì sao lại trở thành người không công bằng? Người không công bằng là ai chứ? So với anh tôi chẳng là gì, lừa tôi xoay vòng vòng, anh chơi được lắm.”

Hắn vội vàng nói: “Tôi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi, tôi không cố ý, tôi chỉ sợ em vừa biết tôi là ai sẽ quay đầu bỏ đi.” Thấy cô vẫn hờ hững, hắn cắn răng: “Em không thể như vậy, tôi không thể lựa chọn gia đình của tôi, em không thể bất công như vậy, khi biết gia thế của tôi lại cự tuyệt tôi.”

Gia đình? Cô dừng bước lại, a. . . . . . Hắn có một lai lịch hiển hách như thế, hắn nói rất đúng, cô một khi biết hắn là ai, chắc chắn ngay lập tức cự tuyệt. Gương mặt hắn tràn ngập lo lắng khiến lòng cô mềm đi. Cô khẽ thở dài: “Anh nói đúng — bởi vì chúng ta cơ bản là người của hai thế giới khác nhau, nên tôi không thể không cự tuyệt qua lại với anh.”

Trong mắt của hắn thoáng hiện ra sự kích động: “Em không thể tàn nhẫn như vậy, gia đình là gia đình, tôi là tôi.”

Cô lẳng lặng nói: “Mộ Dung tiên sinh, anh có thể nói như vậy, nhưng tôi chỉ là người bình thường, tôi không muốn bước vào thế giới của anh, cũng không muốn anh bước vào thế giới của tôi.”

Hắn đáp: “Trừ gia đình của tôi ra, tôi cũng chỉ là người bình thường như bao người.” Hắn nhìn thẳng mắt cô, nói rõ từng chữ cho cô nghe: “Tôi thích em, cho nên, tôi mới sợ em biết thân phận thật sự của tôi rồi sẽ không để ý tôi nữa.”

——————————

Bạn đang đọc 5579 của Phỉ Ngã Tư Tồn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.