Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở màn là cấp độ địa ngục

Phiên bản Dịch · 1474 chữ

Dịch: Phật Gia

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

------------------

"Bịch bịch bịch..."

Sở Phong và Vân Hân đi theo nhân viên công tác chừng năm phút thì tới sân thi đấu. Hai người phát hiện toàn bộ trạm phát sóng trực tiếp đã được bố trí, xung quanh cũng đặt rất nhiều ống kính.

"Hoan nghênh những người khiêu chiến." Giọng Hà Minh vang lên.

Mọi người nghe thấy tiếng liền quay lại, họ nhìn lên sân khấu thấy người dẫn chương trình nổi tiếng - MC Hà Minh đang cầm microphone.

Đêm nay là đêm cuối cùng trước khi chương trình khởi quay chính thức. Dù hắn đã làm host nhiều chương trình lớn nhưng vẫn thấy hơi lo. Có lẽ đây chính là điểm khác biệt của chương trình, có thể làm một MC dày dặn kinh nghiệm như hắn thấy căng thẳng.

"Mời các bạn đến khu vực trung tâm." Hà Minh chỉ huy.

Những máy phát sóng trực tiếp đặt ở xung quanh cũng nhanh chóng chuẩn bị, đem ống kính hướng về những người xinh đẹp nhất hoặc những người mà họ yêu thích, hy vọng đoạt giải.

Kênh truyền hình trực tiếp Douyu chưa bắt đầu. Có 40 triệu người đang chờ đợi, màn hình vẫn liên tục chuyển cảnh.

"Vẫn chưa bắt đầu à? Bây giờ là 7 giờ 58 phút..."

"Vẫn còn 2 phút nữa, không thể trực tiếp sớm hơn sao? Cho chúng ta nhìn mặt đất một chút cũng không được à."

"Tôi rất ghen tị với những người đó, sao chương trình không rút trúng mình nhỉ, 100 triệu đấy."

"Nếu như rút trúng tôi, dù có chết thì tôi cũng sẽ chết trong trong khu hoang dã đó."

"23333."

"..."

Số lượng người xem truyền hình trực tiếp vẫn tiếp tục tăng, mỗi giây đều có thêm lượng lớn người vào xem, đến 8 giờ số lượng đã lên tới 80 triệu người.

Chương trình phát sóng trực tiếp bắt đầu, từng thí sinh lần lượt xuất hiện trên màn hình, tivi cũng chuyển cảnh mau hơn.

"Woa! Năm nay vận khí những người này tương đối vượng?"

"Dáng dấp chả ra làm sao cả."

"Ồ! Có tiểu soái ca tham gia a."

"Có tiểu loli tham gia a."

"Có đúng là tiểu loli? Cũng là thí sinh sao?"

"..."

Đúng lúc hai người Sở Phong Vân Hân lên sóng, chương trình bỗng nhiên thay đổi cục diện, rất nhiều bình luận tỏ thái độ quan tâm, chất vấn, trêu ghẹo kéo đến hiện trên màn hình.

Sau sự xuất hiện của Liễu Y Thu và Liễu Y Mộng- hai chị em song sinh, một đám nam nhân bùng nổ. Có lẽ họ đang tưởng tượng ra những việc “vui vẻ” cùng làm với hai chị em họ. Cũng có các nữ nhân rất quan tâm, có ý khuyên bảo họ không nên tham gia chương trình.

Tại trường quay, tất cả thí sinh cùng đứng giữa sân đấu, chờ Hà Minh chỉ huy.

"Hôm nay 100 đội đã trình diện. Đầu tiên tôi xin được bày tỏ sự ngưỡng mộ đối trước lòng can đảm của các bạn."

Hà Minh bắt đầu tán dương, một khắc sau liền nghiêm túc nói: "Các vị, đương nhiên là tham gia chương trình rất nguy hiểm. Đôi khi ngay cả chúng tôi- tổ nhân viên công tác cũng không cứu trợ kịp thời. Nên những ai không muốn tham gia vẫn còn thời gian rút lui.

"..." Khung cảnh im lặng, không ai bỏ cuộc.

"Được rồi, sau đây mời mọi người ký vào tài liệu này." Hà Minh ra hiệu cho nhân viên mang lên văn bản xác nhận thí sinh tự nguyện chịu một phần trách nhiệm.

Sở Phong nhận lấy các tài liệu từ nhân viên bàn giao, lật lên xem thì không thấy gì hơn lời cam kết cho người thi đấu, tự nguyện đồng ý tham gia và chấp thuận quy định, có trách nhiệm phải bảo mật chương trình và sẽ được nhận tiền bồi thường cho các vụ tai nạn.

Sở Phong ký tên ngay lập tức, không hề quan tâm nội dung. Hắn đã đi đến đây rồi, sẽ không bỏ cuộc.

Vân Hân chứng kiến Sở Phong ký rồi cũng hạ bút.

Sau 10 phút, tất cả người có mặt đã ký vào văn bản. Bỗng nhiên đèn phía sau rực sáng, xua tan bóng tối của sân đấu để mọi người có thể nhìn rõ những gì đang xảy ra trong khán phòng.

"Tất cả mọi người có thể thấy, kia là các loại công cụ, đồ đạc do nhà tài trợ chuẩn bị sẵn cho các bạn."

Hà Minh nhếch miệng, giơ tay chỉ lên sân khấu nói: "Để cho công bằng thì các dụng cụ mà bạn cầm đến đây không được phép mang vào nơi hoang dã.

Lời này vừa hạ, tất cả mọi người đều tranh cãi ầm ĩ.

"Sao có thể như vậy? Đồ của tôi mua hết 5000 nhân dân tệ. Chẳng lẽ giờ lại thành vô dụng?"

"Của tôi còn quý hơn. Lão tử bỏ ra 2 vạn. Đau lòng chết mất."

"May quá, tôi chỉ mua cái cuốc cầm đi.”

"... ..."

Sở Phong Vân Hân nghe những tiếng phàn nàn xung quanh. Họ không giúp được gì mà chỉ nhìn nhau. Cả hai đều mở miệng cười cùng một lúc.

"Trật tự." Hà Minh lên tiếng một lần nữa, đợi mọi người bình tĩnh lại rồi thờ ơ nói tiếp: "Quần áo và giày cũng được tính là đồ đạc.’’

"Cái gì?" Mọi người kinh ngạc, nghi ngờ mình có vừa nghe nhầm không. Chẳng lẽ muốn bọn này khỏa thân đi thi hay sao?

"Đúng vậy, quần áo, giày và đồ đạc không thể tính là cùng loại. Nếu như tính cả hai thứ này với nhau thì mỗi người chỉ có thể mang vào một đồ vật."

Hà Minh giải thích kỹ hơn: "Tất nhiên nếu các bạn không chọn mang quần áo thì đối với thí sinh nam, có thể mặc một chiếc quần, nhưng phần thân trên phải ở trần."

"Đối với người chơi nữ thì chương trình cũng không quá khắc nghiệt. Tổ sản xuất đã chuẩn bị một chiếc quần short và áo jacket cho các cô gái. Nhưng nếu muốn giữ ấm sẽ khó khăn hơn."

Hà Minh nhìn khuôn mặt của mọi người càng lúc càng biến đổi, đặc biệt là các cô gái đã tái nhợt mặt.

Hiện trường lại bùng nổ. Đám nam nhân đang chảy hết nước dãi, tưởng tượng đến các cô nàng tham gia thử thách lần này chỉ mặc quần short sẽ như thế nào. Họ còn đang không ngừng cầu mong tổ sản xuất ác hơn chút nữa. Giá như, ngay cả quần cũng không được mặc thì,.... Thì tất nhiên chương trình cũng không được lên sóng.

"Ha ha ha ha... Tổ sản xuất thật là ngoan độc, thật không có nhân tính, thỉnh thoảng lại tung thêm luật hung hiểm mục đích khiến bọn họ muốn bỏ cuộc."

"Quá lợi hại! Tổ sản xuất thật biết hố người a."

"Các tiểu tỷ tỷ, hãy chọn quần áo nhanh nào. Thời tiết đang là mùa thu, sẽ chết cóng đấy."

"..."

Những người có mặt tại trường quay đang bị sốc bởi các quy định phía ban tổ chức. Một số người đã có ý định rút lui.

"Thưa các vị, sinh tồn hoang dã chứ không phải đi du lịch với gia đình."

Hà Minh nghiêm túc hét lên: "Những người không sẵn sàng thi đấu có thể rút lui ngay bây giờ."

"..." Sở Phong nhún vai khi nghe đến câu này rồi kéo Vân Hân đi về phía ngược lại. Hành động của hắn thu hút sự chú ý của mọi người.

Không ít thí sinh lập tức quăng đến ánh nhìn khinh bỉ. Một số người lại thấy nhẹ nhõm, như vậy là họ đã bớt đi hai đối thủ.

Trên truyền hình trực tiếp, cuộc tranh cãi đã lên đến đỉnh điểm. Hành động của Sở Phong làm kẻ nào cũng sung sướng.

"Chậc chậc chậc... Quả nhiên, những đứa đẹp mã đều rất nhát gan."

"Hắn thông minh đó. Mang theo tiểu loli thì làm sao tồn tại nơi hoang dã được."

"Thật mất mặt. Nếu là tao..., đánh chết cũng sẽ không rút lui."

"Lãng phí mất một slot, mau cút về nhà đi."

"..." Mưa đạn từ trên sóng truyền hình bắn họ đến nghẹt thở, như muốn trút hết axit citric vào tim.

"..." Vân Hân ảm đạm, đột nhiên thấy lúng túng. Cô cắn môi, im lặng đi theo. Cô tôn trọng mọi quyết định của Sở Phong.

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi acquy_kute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 837

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.