Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi chỉ muốn chọn một người bình thường

Phiên bản Dịch · 1309 chữ

Dịch: Lục Trà

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

----------------------

"Ô ô ô ô..."

"Bốp bốp bốp bốp..."

Đêm đến mấy con vượn thi nhau gào rú, kèm theo là tiếng kêu từ chim chóc đi săn đêm. Trên đảo Huyền Nguyệt, những người thi đấu đang ở yên vị trong doanh trại.

Đêm nay là đêm thứ hai của chương trình "365 ngày sinh tồn hoang dã." Cạnh đảo Huyền Nguyệt là đảo nhỏ tên Lưỡi Liềm. Đây là nơi mà máy bay trực thăng thả thí sinh xuống, cũng là nơi các đội sơ cứu ở lại.

Nhân viên hướng dẫn ở trong một căn nhà gỗ, viện sĩ Lý Cổ cũng ở này. Ông đã theo dõi thí sinh ngay tại nơi này.

"Chắc chắn không ai đặt chân lên hòn đảo này được chứ?" Tiếng nói rắn rỏi của Lý Cổ vang lên.

"Lý lão gia xin cứ yên tâm. Chúng tôi đã bao vây bốn phía xung quanh đảo, ngay cả dưới biển cũng chặn lại, sẽ không để lọt bất kì một ai từ bên ngoài vào chạm trán với các thí sinh đâu." Tổng phụ trách nói.

Tổng phụ trách tên Trương Chí Vĩ, là người phụ trách bí mật của Viêm Hoa quốc. Cấp trên phái hắn đến trợ giúp Lý Cổ hoàn thành nguyện vọng của ông.

"Vậy thì tốt." Lý Cổ nhẹ nhàng nói, đôi mắt đục ẩn sau cặp kính lão đang nhìn màn hình. Cảnh đang phát là Sở Phong đang chém thân gỗ.

"Lý lão gia, tôi vẫn không hiểu. Liệu ngài có thể giúp tôi biết không?" Trương Chí Vĩ ngập ngừng.

"Một lão già như tôi có nhiều bí mật lắm, tốt nhất cậu đừng nên hỏi cái gì." Mắt của Lý Cổ không rời màn hình, thỉnh thoảng lại đọc mấy bình luận hiện lên.

"Không, không liên quan đến bí mật của ngài đâu." Mồ hôi chảy đầy trên trán Trương Chí Vĩ nhưng hắn đã không dám hỏi về bất cứ bí mật nào nữa.

"Cậu nói đi." Lý Cổ hờ hững nói.

"Đó là, mảnh đất kia..." Trương Chí Vĩ mới nói được một nửa, nhưng không dám nói hết câu.

Đôi mắt đục ngầu của Lý Cổ sắc bén, ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Trương Chí Vĩ.

"Lý lão gia, tôi không hề có ý nghĩ gì cả, tôi chỉ vì tò mò thôi." Trương Chí Vĩ vội vàng xua tay phủ nhận.

Có thật là hắn không có ý gì khác không, là một người phụ trách bí mật, anh ta biết thân phận của Lý lão gia.

"Có người ta phái cậu đến thăm dò đúng không?" Lý Cổ trở lại màn hình, đôi mắt sắc sảo lại trở nên đục ngầu, tỏ ra bộ dạng buồn ngủ.

"Đúng vậy...." Trương Chí Vĩ xấu hổ ngại ngùng cúi đầu.

"Cậu nói với bọn họ rằng đừng có nghĩ đến mảnh đất đó nữa. Nếu ai sống sót sau 365 ngày ngoài hoang dã thì ta sẽ cho người đó." Lý Cổ lạnh lùng nói.

Ông là một trong những viện sĩ có thân phận cao nhất nên ông hiểu rõ suy nghĩ của một số người, cũng như biết có nhiều người thèm muốn có mảnh đất kia.

Mảnh đất có quyền hạn sử dụng vĩnh viễn từ ba năm trước. Ngày ấy đã có giá 80 triệu nhân dân tệ. Người ta chỉ dám ước tính như thế thôi nhưng thực tế nó là một dãy núi, có giá trị nhiều hơn con số chục tỷ mà người ta ước tính.

Nếu như tiết lộ đó là một dãy núi thì sẽ tạo nên sóng to gió lớn, vì vậy ông đã giấu kín và nói rằng nó chỉ là một mảnh đất mà thôi.

Ngôi làng trước kia của Lý Cổ cũng ở trong dãy núi này.Vì mọi người đều rời đi hết rồi nên nó bị bỏ hoang mấy chục năm qua.

Nhưng lá rụng về cội nên ông vẫn còn nhớ đến quãng thời gian tươi đẹp của tuổi ấu thơ, lên núi tắm suối, trèo cây hái quả trêu chọc chim chóc... Về già ông thường nhớ lại những năm tháng tuổi thơ đẹp đẽ ấy.

"Lý lão gia, ngài không sợ kẻ chiến thắng sẽ bán mảnh đất à?" Trương Chí Vĩ nhỏ giọng nói.

"Ta không phải lão già hồ đồ. Miếng đất kia sau khi sang tên sẽ trở thành miếng đất không thể bán được."

Lý Cổ cười, điệu bộ giống như con cáo già: "Nếu như người sở hữu mất mà không có ai thừa kế thì mảnh đất này sẽ trao trả lại cho đất nước."

"Hít..." Trương Chí Vĩ hít vào một luồng hơi lạnh, không nghĩ ra được bên trong ẩn giấu quy tắc ngầm như vậy.

Bỗng nhiên hắn thấy thật đáng thương cho những người đang thi đấu kia, tất cả đều đã được Lý lão gia tính toán hết. Người thắng được sở hữu mảnh đất mãi mãi cho các thế hệ sau nếu không muốn từ bỏ miếng đất, trao trả lại cho đất nước.

Những người khác không có cơ hội nhúng tay vào.

Ngay từ ban đầu Lý Cổ đã chuẩn bị sẵn hai phần thưởng, một là miếng đất. Hai là số tiền cho người chiến thắng dùng để khai hoang miếng đất kia.

"Lý lão gia, vậy tôi có thể hỏi thêm là vì sao ngài lại dùng cách này để chọn người vậy?" Trương Chí Vĩ hỏi.

Việc sống ngoài tự nhiên 365 ngày, trừ phi gặp phải những rủi ro không ngờ tới thì không có cách nào ở được lâu đến vậy.

Tôi đã từng sống ngoài tự nhiên một năm, chỉ sợ không có mấy ai dám ở lại. Huống gì tình huống này chỉ là chọn những người bình thường trong hàng chục triệu người. Việc này càng khó khăn hơn.

"Không có ý nghĩa gì. Tôi chỉ muốn chọn một người bình thường mà thôi. Người nào đó có thể sống sót một năm ở trong hoang dã thì bản lĩnh không tồi chút nào." Lý Cổ mỉm cười, cảm thấy giống bản thân mình ngày trước. Ông từ một người bình thường trong đám đông mà giờ trở thành một người quan trọng như thế này.

Cũng có thể do cuộc đời mà ông nhìn thấy là cuộc sống sinh tồn trong 365 ngày.

Người càng già tính tình càng lập dị. Lý Cổ dùng cách này để tìm người thừa kế, chọn một người vừa chăm chỉ vừa may mắn.

"..." Trương Chí Vĩ không nói lên lời, trong lòng đang ngưỡng mộ một trăm đội đang cố gắng vượt qua thử thách này. Họ chỉ cần chịu đựng đủ một năm, sau khi ra ngoài sẽ một bước lên tiên.

Hắn lại nghĩ đến những người bỏ cuộc sớm và quay về. Sau này bọn họ sẽ cực kỳ hối hận cho mà xem.

"Chuyện tôi vừa nói, chỉ có cậu và tôi biết, không được đến tai người thứ ba." Lý Cổ bình tĩnh nói.

"Vâng, tôi sẽ kí thỏa thuận giữ bí mật." Trương Chí Vĩ giơ tay lên chào kiểu nhà binh.

"Ha ha ha ha... Tên nhóc này thật biết điều." Lý Cổ cười lớn.

Trương Chí Vĩ hơi ngượng, hắn bỏ tay xuống rồi tiếp tục xem màn hình thì đúng lúc nhìn thấy cảnh Sở Phong mang than cửi vào trong lồng gỗ. Hắn ngạc nhiên: "Suy nghĩ thật khác với người thường a."

Hầu hết mọi người không nghĩ ra chuyện dùng than củi. Đa số bị phụ thuộc vào đồ đạc có sẵn hoặc không biết cách sử dụng những công cụ ấy vào việc gì.

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi acquy_kute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 705

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.