Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu nữ tình hoài

Phiên bản Dịch · 1424 chữ

Dịch: Phật Gia

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

--------------------------

Đã nửa giờ rôi qua, hai người Sở Phong Vân Hân im lặng tết dây thừng.

“Sở Phong, nước biển có thể làm ra muối đúng không?”

Vân Hân đột nhiên nghĩ ra một chuyện: “Nếu như quá lâu không ăn muối, cơ thể chúng ta sẽ không chịu được nổi đâu.”

Vân Hân có chút sự hiểu biết về vấn đề này, ở trường cô đã được học rồi, nếu cơ thể người bị thiếu muối, sẽ dẫn đến toàn thân mất hết sức lực. Nếu trong thời gian dài cơ thể không được cung cấp muối thì sẽ sinh ra nhiều bệnh nguy hiểm.

“Có thể làm được muối nhưng hiện tại chúng ta chưa cần vội.”

Sở Phong nhìn dáng vẻ lo lắng của Vân Hân, vỗ về nói: “Bây giờ mà có muối thì cũng không có tác dụng gì cả. Đầu tiên chúng ta phải có thức ăn đã rồi mới suy nghĩ tới vấn đề làm muối.”

Chúng ta còn thiếu rất nhiều đồ đạc, có thể nói là cái gì cũng thiếu. Trong thời gian này chúng ta phải phân rõ cái nào quan trọng và cái nào không cần thiết, sinh tồn ở vùng hoang dã mà không có kế hoạch rõ ràng thì sẽ ảnh hưởng nhiều đến tinh thần mỗi người.

“Vâng.”

Vân Hân tặc lưỡi, ngượng ngùng gãi gãi đầu, cũng tự thấy là mình nghĩ nhiều quá rồi.

“......”

Tiếng nước reo vang lên.

“Nước đã sôi rồi.” Vân Hân vội vàng xách nồi nước từ trên giá đặt xuống đất, mở nắp nồi ra cho nước mau nguội.

Cô chuẩn bị ngồi lại chỗ cũ thì chợt nhìn thấy đôi chân bàn chân bẩn nhem nhuốc của Sở Phong, các kẽ ngón chân dính đầy bùn nâu.

“......” Vân Hân lặng lẽ cắn chặt môi dưới, cúi đầu nhìn đôi giày leo núi chống nước của mình, trong lòng không hiểu sao thấy không thoải mái.

“Sao thế?” Sở Phong đột nhiên không thấy tiếng lải nhải của Vân Hân bên tai nữa, ngẩng đầu lên thì thấy cô đang thất thần nhìn chằm chằm vào chân mình.

Sở Phong nhận ra sự chán nản trên mặt của cô, cũng đọc được ý nghĩ của Vân Hân, chỉ là cô thấy mình được đeo giày còn hắn lại phải đi chân trần, trong lòng có chút không công bằng.

“Sở Phong, anh không đau chân à?” Vân Hân buồn bã hỏi.

Không đợi Sở Phong trả lời, cô ấy nói tiếp: “Dưới đất toàn đá là đá, làm sao không đau được cơ chứ. Anh mới là người cần đi giày hơn em.”

Những người thường xuyên đi giày mà đột nhiên không có giày nữa, lại còn đi lại ngoài vùng đất hoang dã toàn đá vụn này sẽ có cảm giác vừa đau vừa khoan khoái dễ chịu. Thật khiến cho con người ta khó mà chịu đựng được.

“Con bé ngốc nghếch này. Em đang nói những lời ngớ ngẩn gì vậy.” Sở Phong trợn mắt, tức giận nói: ”Chẳng lẽ hôm qua đi đường em toàn bay à? Em mà chẳng đi bộ giống anh.”

Lúc mới đi, chân của Sở Phong quả thực hơi đau, nhưng cứ đi mãi rồi cũng thành quen. Bây giờ trừ phi hắn giẫm lên đá nhọn, chứ đá thông thường thì chẳng còn cảm giác gì nữa rồi.

“Nhưng mà...... Nhưng mà.......” Vân Hân bặm môi, nói không ra lời.

“Đừng ở đó mà nhưng với chả nhị nữa, mau giúp anh đan một đôi giày đi.”

Sở Phong ngắt lời Vân Hân, chỉ chỉ sợi dây thừng trong tay cô ấy, nói: “Không phải em đã từng học đan giày cùng viện trưởng sao? Làm cho anh một đôi giày bằng dây thừng đi.”

Rất nhiều đồ dùng ở cô nhi viện đều là do tự tay bọn trẻ làm, đặc biệt là mười năm trước, lúc bấy giờ có rất nhiều người nghèo, giày cho trẻ con đều là tự tay làm hết, dùng vải để làm giày và dây để khâu chúng lại.

Từ nhỏ Vân Hân đã là cô bé rất hiểu chuyện. Bất kể chuyện gì cô cũng sẵn sàng giúp đỡ hết mình, từ đó mà học được nhiều điều từ những thế hệ đi trước.

“Được, cứ để đấy cho em.” Hai mắt cô sáng bừng, những tâm tư trong lòng cũng tan biến.

Cô cũng không ngại bẩn, đôi tay trắng nõn nà nâng chân bẩn nhem của Sở Phong lên, cầm dây thừng bắt đầu đo kích thước chân.

Tâm tư tình cảm của cô gái này rất thuần khiết, chỉ cần thấy là đúng là chuyện tốt thì cô ấy đều tận tâm tận tình làm.

“Vân Hân, nhiều năm trôi qua vậy rồi mà em vẫn khéo tay như ngày nào.”

Sở Phong lại cúi đầu tiếp đục bệnthừng, nhưng vẫn luôn miệng nói: “Hồi còn bé lúc chia bánh kẹo tết, hai chúng ta bị chia thiếu một cái kẹo, em cũng chạy tới chỗ viện trưởng để đòi bù phần.”

“Chẳng phải anh cũng bị chia thiếu một cái kẹo sao?” Vân Hân mặt đỏ bừng, gượng gạo nói: “Hơn nữa đó là vì vẫn còn nhỏ nên em chưa hiểu chuyện.”

“Nhưng anh nhớ là em đã cho anh chiếc kẹo đó.” Sở Phong nở một nụ cười ấm áp nói: “Một thời gian sau, anh tìm viện trưởng, bà nói em chỉ lấy duy nhất một cái kẹo? Chẳng phải lúc đấy em nói đã lấy hai cái sao?”

“Kẹo của em, em đã ăn trước rồi.” Cả khuôn mặt của Vân Hân đỏ ửng, ngẩng đầu ngượng ngùng hô: “Sở Phong, em không cho phép anh nhắc đến chuyện này nữa.”

“Được rồi được rồi, anh không nhắc đến chuyện này nữa.” Sở Phong nhún nhún vai, khoé miệng hơi nhếch lên, trong lòng vui vẻ.

Thật ra hồi đó Sở Phong không hề đi tìm viện trưởng nên cái kẹo mà lúc nhỏ cô lấy là để cho hắn, vậy là cũng đã có lời giải đáp cho nghi vấn của hắn lúc nhỏ.

Những câu chuyện kỳ thú hồi nhỏ của hai người lộ ra làm cho biết bao khán giả xem trực tiếp phải ngưỡng mộ.

“Có lẽ đây mới là thanh mai trúc mã thật sự.”

“Tiểu loli từ nhỏ đã đối tốt với Sở phong như vậy rồi, chả trách Sở Phong luôn âm thầm bảo vệ cô ấy.”

“Haizzz..... Không hiểu sao trong lòng lại thấy xót xa đến vậy. Người hiểu chuyện mới là người phải chịu cực khổ nhất.”

“.......”

Sau đó không khí trầm lắng xuống hơn nửa giờ.

Sắc mặt hồng hào của Vân Hân không còn nữa, cô ngẩng đầu lên ngắm Sở Phong đang cắm cúi tết dây thừng.

Cô hơi nhíu mày do dự, cuối cũng cũng không nhịn được, nói: “Sở Phong, tối hôm đó chiếc kẹo dưới gối của em có phải là anh đặt vào không?”

“Đúng vậy.” Sở phong hơi sững sờ, nhưng sau đó vẫn gật đầu thừa nhận.

“Vậy sao lúc đó em hỏi anh, anh lại không dám nhận chứ?” Vân Hân nheo mắt lại nói.

“Khụ khụ khụ...... Tại vì anh sợ em lại đem kẹo trả lại cho anh.” Sở Phong ho một tiếng, sự thẹn thùng của hồi còn trẻ con, bây giờ sao có thể nói rõ ràng hết được.

Vân Hân hồi nhỏ đem kẹo của mình cho hắn, nhưng có lẽ lại đi nhìn trộm người khác ăn kẹo, đặc biệt cái kẹo đó là kẹo sôcôla, cái mà cô ấy không có.

“......” Mặt Vân Hân lại đỏ bừng, thật ra cô cũng đoán là Sở Phong tặng kẹo nên mãi vẫn không nỡ ăn.

Đến bây giờ viên kẹo sôcôla ấy vẫn được cất giữ trong chiếc hộp sắt. Giờ cô đã khẳng đinh được viên kẹo đó là Sở Phong tặng cho mình.

Vân Hân lập tức chuyển chủ đề. Cô cầm một chiếc giày đã đan xong đưa qua cho Sở Phong: “Này, anh thử xem có vừa chân không?”

“Ừ.” Sở Phong nhận lấy giày, thử vào vừa khít chân.

“Nhìn thì có vẻ rất hợp.” Vân Hân gật đầu hài lòng, ngay lập tức cô bắt tay làm chiếc còn lại, lần này động tác đã thành thạo hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi acquy_kute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 746

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.