Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nơi hoang dã chính là lãnh khốc vô tình

Phiên bản Dịch · 1521 chữ

Dịch: Phật Gia

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

---------------------------

Lúc này, ở nơi cách doanh trại của Sở Phong và Vân Hân ba ngày đường.

Trình Bằng Huy và đồ đệ của ông Lý Phong đang chịu đả kích không hề nhẹ. Hai người bọn họ đã rơi xuống điểm thấp nhất trong nhân sinh đời người.

Họ là một trong số ít những đội chơi có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại, trải qua ngày đầu tiên không tệ, cũng dựng xong doanh trại, nguồn nước cũng đã tìm được.

Về thức ăn thì hai người cũng không quá lo lắng. Dù sao Trình Bằng Huy cũng từng là thợ săn, chỉ cần chuẩn bị doanh trại tốt thì việc săn mồi trở nên rất nhẹ nhàng.

Quan trọng nhất là Trình Bằng Huy đã cướp được cung tên. Điều này khiến hai người yên tâm, hoàn toàn tin tưởng rằng họ có thể kiên trì đạt hạng nhất.

Nhưng chỉ một trận mưa đã khiến hai người tỉnh lại.

Tốc độ làm việc của Trình Bằng Huy và Lý Phong rất nhanh. Chỉ tốn nửa ngày là họ đã xây xong doanh trại, vấn đề chống nước không lớn lắm, họ cũng đã lường trước được. Hơn nữa bọn họ sau khi làm xong còn có thời gian đi thăm dò bốn phía, còn phát hiện nguồn nước, phải biết rằng nước sạch là thứ quan trọng nhất nếu muốn sinh tồn ở bất kì đâu.

Có thể hai người biết làm thế nào để phòng trời mưa, nhưng không nghĩ tới địa hình nơi bọn họ chọn dựng lều lại hơi thấp, cho nên đến đêm thủy triều dâng, doanh trại bọn họ mất cả nửa ngày trời để xây đã chìm trong biển nước.

Ban đêm hai người đàn ông khỏe mạnh này chạy lên nơi có địa hình cao hơn, tìm bừa một chỗ, sờ soạng dựng tạm một cái lều. Trời mưa đêm tối đen như mực lại còn phải dựng lều trong điều kiện đó, có thể hiểu được tâm trạng hiện nay của họ là gì?

Lều trại bị dột nước, có thể không cản được gió nhưng không phải vấn đề lớn bởi lều trại chỉ giúp người sống nơi hoang dã có điểm tựa an toàn về mặt tâm lý mà thôi. Thế nhưng, điểm tựa mà bọn họ kì công chuẩn bị đã ngập chìm trong biển nước.

Lúc này hai người Trình Bằng Huy, Lý Phong đang ngồi cong vẹo tại cửa ra vào của chiếc lều tạm bợ, biểu cảm ngơ ngác nhìn cây cối trước mặt.

"Sư phụ, làm sao bây giờ?" Giọng Lý Phong khàn khàn hỏi.

Đầu hắn hiện giờ có chút choáng váng, muốn nằm xuống ngủ ngay lập tức.

Dầm mưa cả đêm, mà hiện tại đã là mùa thu, lại không có cái gì giữ ấm, hắn chưa ngã xuống đã là kỳ tích rồi.

"Khụ khụ khụ..." Trình Bằng Huy che miệng ho khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Ông đã hơn bốn mươi tuổi, cảm xúc đang từ hừng hực khí thế rơi xuống đáy, cùng với việc bị dầm mưa suất một đêm. Trận mưa đêm qua quá dữ dội, nước mưa trút xuống như muốn bổ đôi đầu ông ra.

Ánh mắt Trình Bằng Huy hơi mơ màng, cảm giác cả người đầu nặng chân nhẹ, đầu thì như bị nứt đôi.

"Sư phụ?" Lý Phong kêu to.

"Ừm?" Trình Bằng Huy lên dây cót tinh thần trả lời.

"Sư phụ, chúng ta làm sao bây giờ? Cần dựng lại doanh trại không?" Lý Phong khàn giọng hỏi.

Hắn thấy yết hầu đau rát, như bị nghẹn bên trong, chỉ cần há mồm nói chuyện liền có cảm giác như bị xé rách, vô cùng đau đớn.

"Đương, đương nhiên muốn, chúng ta không thể... Không thể cứ như vậy bỏ cuộc." Giọng Trình Bằng Huy nhỏ như muỗi kêu, lại nghe như âm thanh của hai miếng giấy nhám ma sát vào nhau.

"Sư phụ, giọng của người?" Lý Phong trừng lớn hai mắt, vội vàng đứng lên ra trước mặt Trình Bằng Huy.

Hắn nhìn sắc mặt sư phụ tái nhợt, môi khô cằn, nhìn là biết đã xảy ra chuyện.

"Sư phụ, người, người thế nào vậy? Thân thể có chỗ nào không thoải mái ạ?" Lý Phong có chút luống cuống.

Hắnảun run đưa tay sờ lên trán Trình Bằng Huy, lập tức cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng. Hắn kinh hoảng nói: "Sư phụ, người sốt rồi."

"Không sao, nhất định phải đoạt được phần thưởng, về sau... Về sau con còn muốn cưới vợ mà." Trình Bằng Huy nhếch miệng cười một cái làm nứt toác các vết rách trên môi.

Đến giờ ông vẫn không hiểu, vì sao đột nhiên thủy triều lên, còn nhấm chìm doanh trại mà bọn họ vất vả làm lên.

Ông đến từ địa phương toàn đất liền, chưa từng tiếp xúc với biển, càng không có hiểu biết gì về thủy triều, đương nhiên không đoán được thủy triều lên xuống.

"Sư phụ, chúng ta rời khỏi đây đi, người đã ngã bệnh, nếu không kịp thời chữa trị sẽ rất nguy hiểm ạ." Lý Phong vịn tay Trình Bằng Huy khuyên nhủ.

"Không được, là ta làm con bị chậm trễ." Trình Bằng Huy miễn cưỡng lấy lại tinh thần, cắn răng nói: "Con từ nhỏ đã đi theo ta bảo vệ rừng phòng hộ. Sư phụ vẫn chưa có tiền mua cho con một căn nhà, khụ khụ khụ..."

"Sư phụ, người đừng nói nữa, là con tự nguyện mà." Lý Phong vội lắc đầu, đưa tay vào túi lấy điện thoại vệ tinh ra.

Hắn là cô nhi, được sư phụ nuôi dưỡng từ nhỏ. Hắn nhớ người trong thôn nói, năm đó sư phụ mới mười bảy mười tám tuổi, cũng là một đứa trẻ cô nhi.

Hắn được sư phụ thu dưỡng, là cơ duyên xảo hợp, cũng coi là trong họa gặp phúc.

Bọn họ sống trong thôn trang dựa vào núi, xung quanh đỉnh núi là rất nhiều cây cối bị chặt làm củi chụm. Mấy lần còn phát sinh hỏa hoạn làm cả ngọn núi trơ ra màu vàng của bùn đất.

Thiên tai tới, năm ấy trời mưa rào liên tục mấy ngày liền dẫn đến lũ ống. Toàn bộ thôn trang đều bị đất đá cuốn trôi đi, chỉ có một số ít thợ săn lên núi săn bắn mới thoát nạn.

Sư phụ trở về thôn thấy hắn là kẻ duy nhất sống sót trong nhà. Bố mẹ Lý Phong đã bị lũ cuốn trôi. Năm đó hắn cũng không biết vì sao mà mình sống được.

Hắn nhớ kỹ sư phụ từng nói, người tìm được hắn nhờ tiếng khóc. Từ đó hắn được sư phụ nuôi lớn. Người vẫn chưa lấy vợ sinh con, vẫn là một cán bộ kiểm lâm.

"Ong ong ong..."

Lý Phong còn chưa bấm nút cầu cứu trên điện thoại vệ tinh thì đã nghe thấy tiếng trực thăng truyền đến từ trên trời.

Nhân viên công tác theo dõi truyền hình trực tiếp sớm đã phát hiện tình hình hai người không ổn vì vậy không chờ gọi điện thoại liền phái máy bay trực thăng tới cứu viện.

"Sư phụ, máy bay trực thăng tới, chúng ta có thể đi." Lý Phong kích động hô.

"Khụ khụ khụ..." Trình Bằng Huy ho dữ dội, trong mắt ngập toàn nước.

Ông tràn đầy tự tin đến tham gia chương trình vậy mà chỉ vì một sai lầm mà đã phải rời khỏi đây.

Không cam tâm a, ông rất không cam tâm.

"Sư phụ, con sẽ cố gắng dựa vào chính mình. Người cũng đừng lo lắng cho con. Người vẫn nên tranh thủ thời gian tìm cho con một vị sư nương đi." Lý Phong vỗ lưng Trình Bằng Huy, nhận lấy dây an toàn hạ từ trực thăng xuống.

"Im miệng." Trình Bằng Huy bực tức quát nhưng âm thanh phát ra chỉ bé như tiếng muỗi kêu.

"..." Lý Phong nhún nhún vai, ngoan ngoãn im lặng.

Mọi người xem trực tiếp trên tivi vô cùng xúc động.

"Vây cá ×10. Cái này là khen thưởng cho Trình sư phụ."

"Cùng là buổi tối hôm qua, so sánh với Dương Thường thì đúng là một câu chuyện trào phúng."

"Chỉ có người nghèo mới tham gia chương trình khốc liệt này, cũng chỉ có những người như bọn hắn mới có thể kiên trì với mục tiêu của mình."

"Lấy được tiền thưởng liền có thể thay đổi cuộc đời a, đáng tiếc đội này lại bại bởi thủy triều."

"Đây chính là một khía cạnh của sinh tồn nơi hoang dã, cần cẩn thận, cẩn thận hơn."

"..."

Chương trình 365 ngày sinh tồn nơi hoang dã đã có 6 đội bị loại bỏ khỏi cuộc chơi, chỉ còn lại có 94 đội thi đấu.

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi acquy_kute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 725

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.