Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lựa chọn doanh trại

Phiên bản Dịch · 1441 chữ

Dịch: Thượng Quan Tiểu Phong

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

---------------------

Sở Phong và Vân Hân được đưa tới một bãi đã ngầm, xung quanh toàn là sỏi đá ngổn ngang và cách đó hơn mười mét là một khu rừng.

"Sở Phong, chúng ta phải làm gì bây giờ?" - Đôi mắt Vân Hân tràn đầy sự lo lắng.

Tất cả những gì xung quanh hai người là cây cỏ và đá sỏi, xung quanh không có gì có thể ăn cả.

"Trước tiên chúng ta cần tìm một nơi để trú ẩn, sau đó đi tìm nguồn nước."- Sở Phong hạ giọng đồng thời quan sát xung quanh một lượt.

"Vậy chúng ta sẽ trú ẩn ở đâu?" - Vân Hân nhìn khu rừng, có rất nhiều cây đại thụ.

"Vào trong đảo thôi."- Sở Phong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, không có dấu hiệu trời sắp đổ mưa.

Thời tiết trên biển rất khó đoán, mưa là mưa chứ không có dấu hiệu nào rõ ràng. Vì vậy Sở Phong cũng không dám hoàn toàn tin vào bầu trời lúc này. Có thể mây đen đang cách đó không xa, chỉ cần một cơn gió là trôi tới đảo và mưa đến bất cứ lúc nào.

"Anh đi chân trần vào đảo sẽ bị thương" - Vân Hân cúi đầu nhìn hai chân Sở Phong.

"Không sao, anh sẽ cẩn thận." - Sở Phong đưa túi ngủ cho Vân Hân: "Em cầm giúp anh, anh ra sau hàng cây kia thay quần áo trước, khi nào xong anh sẽ gọi."

"Vâng" - Vân Hân ngại ngùng nhìn Sở Phong đi về phía hàng cây.

Cô đưa mắt nhìn về phía đảo Huyền Nguyệt, ở giữa có một ngọn núi cao chót vót, trên núi sương mù che phủ khiến cô không đoán được ngọn núi này cao bao nhiêu. Lắng nghe kỹ, cô phát hiện có những tiếng động kỳ lạ phát ra từ khu rừng khiến cô thấy rất lo lắng và sợ hãi.

Ba chiếc máy bay điều khiển từ xa có gắn máy quay trực tiếp cũng theo sát hai người. Một chiếc theo sát Vân Hân, một chiếc theo Sở Phong, chiếc thứ ba bay lên cao quan sát toàn bộ khung cảnh hòn đảo.

Các nhân viên phụ trách cảnh quay của hai người Sở Phong Vân Hân lập tức đưa lên màn hình hình ảnh toàn thể hòn đảo cũng như những hành động đầu tiên của hai người khi lên đảo.

"Wow! Thật tuyệt."

"Tôi bỗng thấy mình thật may mắn khi không được giam gia chương trình này. Nếu đưa tôi lên đảo đó thì làm sao mà tôi có thể sống nổi??"

"Mới chỉ nghe thấy những tiếng động kỳ lạ trên đảo mà đã làm tôi sợ lắm rồi!"

"Hai đứa nhóc đó định tiếp tục sao?? Tôi đoán hết hôm nay là chúng sẽ bỏ cuộc."

"..."

"Này..."

Sở Phong gọi bất chợt làm Vân Hân giật mình, quay người lại hàng cây. Sở Phong tiến về phía cô, trên tay cầm những dây leo chằng chịt.

"Mau tới đây." - Sở Phong vừa nói vừa dùng dao cắt những dây leo đó thành nhiều đoạn nhỏ.

"Sở Phong anh làm gì vậy??" - Vân Hân chạy lại, tò mò hỏi.

"Cất vào túi ngủ giúp anh." - Sở Phong đưa chiếc quần đang vắt trên vai mình cho Vân Hân, sau đó hắn dùng dây leo cuốn một vòng quanh eo, tạo thành một chiếc đai lưng đơn giản.

Vân Hân cất chiếc quần vào túi ngủ thì phát hiện chiếc quần đã bị cắt mất hai ống, liền thắc mắc: "Sở Phong, sao anh lại cắt quần của mình ra?"

Ngay khi khởi hành, Vân Hân đã thấy thắc mắc về chiếc quần của Sở Phong. Sở Phong cao khoảng một mét bảy, nhưng chiếc quần mặc này kể cả người cao mét tám mặc vẫn bị dài. Bây giờ Sở Phong lại đi cắt ống quần khiến Vân Hân càng thêm tò mò.

"Ống quần này có thể làm thành mũ chống nước." - Sở Phong nhanh chóng buộc chặt một đầu ống quần, tạo thành một chiếc mũ hình chóp.

Làm xong, Sở Phong đưa một chiếc mũ cho Vân Hân, nói: "Khi chúng ta vào trong rừng, độ ẩm rất cao và bên trên có thể có nhiều côn trùng có độc, nếu không cẩn thận sẽ bị rơi xuống đầu."

"Em có mũ trùm đầu rồi mà." - Vừa nói, Vân Hân vừa đưa tay ra sau kéo mũ của chiếc áo gió đang mặc đội lên.

"Quá oi bức, hơn nữa sẽ cản trở việc quan sát cũng như lắng nghe mọi thứ xung quanh." - Sở Phong lắc đầu, lúc này những kiến thức về hạ trại tại nơi hoang dã mà hắn nhận được từ túi quà tân thủ sơ cấp đang tràn vào trong đầu hắn. Cách làm thế nào để dựng lên một nơi trú ẩn tốt nhất, làm thế nào để đánh lửa bằng những công cụ trong rừng, thậm chí cả cách phân biệt các loại rau dại cũng vô cùng rõ ràng.

Một trong những kiến thức đó là việc những người sinh sống trong hoang dã cần chú ý tới tất cả mọi thứ xung quanh, mắt cần quan sát tất cả mọi hướng, tai cần nghe được những tiếng động dù là nhỏ nhất.

Mà mũ của chiếc áo gió kia sẽ khiến cổ có cảm giác bí bách. Khi đội mũ đó di chuyển, mũ sẽ cọ vào tóc và đầu, tạo thành nhiều âm thanh khiến tai không thể nghe được mọi thứ xung quanh. Như vậy thì chỉ còn mỗi đôi mắt có thể tiếp nhận thông tin.

"Vâng ạ." - Vân Hân nghe vậy liền nhanh chóng nhận lấy chiếc mũ Sở Phong đưa cho đội lên đầu.

"Đưa túi ngủ anh cầm cho." - Sở Phong đưa tay nhận túi ngủ, dùng dây leo bó chặt nó thành một cuộn rồi buộc chặt vào lưng hắn.

Sở Phong một tay cầm xẻng, một tay cầm chiếc dao, sau lưng đeo túi ngủ, hai người cùng nhau vào rừng.

Trong rừng rất nhiều cây cổ thụ cao lớn, xung quanh là dây leo chẳng chịt đang cố phát triển.

Sở Phong dùng dao mở lối đi, vừa đi vừa quan sát xung quanh một cách vô cùng cẩn trọng.

Vân Hân cầm chiếc nồi thép đi phía sau, đôi mắt đen lo lắng quan sát hai bên rừng cây, thỉnh thoảng cô ngước lên phía trước, thấy Sở Phong cô mới yên tâm phần nào.

Đi được một lúc, Sở Phong hít một hơi dài, quay lại thấy Vân Hân đang ôm chiếc nồi thép trước ngực mà không khỏi bật cười: "Vân Hân, em có mệt không? Khu rừng này có giống với những gì em tưởng tượng trước khi tham gia chương trình không?"

"Khác hoàn toàn, ngay kể cả những gì em đã xem trong video cũng khác hoàn toàn."

Vân Hân đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, nói tiếp: "Chúng ta làm sao có thể ở một nơi toàn cây cối thể này được, thậm chí đến đường đi cũng không có nữa."

"Ha ha ha..." - Bộ dạng của Vân Hân lúc này khiến Sở Phong không nhịn nổi cười: "Em thật ngốc, thảm thực vật ở mỗi nơi đều khác khác nhau. Ở đây gần biển, độ ẩm tương đối cao nên thực vật ở đây phát triển rất tốt."

Hắn nói không hề sai, thảm thực vật trên hòn đảo này phát triển thực sự là rất tốt.

"Này! Đừng nói em ngốc."- Vân Hân giơ nắm đấm tỏ ý dọa nạt.

"Mà chúng ta sẽ xây dựng nơi trú ẩn ở đâu? Không phải chúng ta sẽ ở lại đây sao?"

"Ở đây không được! Em nhìn cái cây kia đi." - Sở Phong hướng đến một cây cổ thụ, chỉ tay vào thân cây hỏi: "Em nhìn xem, cái cây này có gì khác thường không?"

"Gốc cây có màu sẫm hơn so với phần thân cây phía trên."

Vân Hân nghiên đầu quan sát cây cổ thụ rồi thắc mắc: "Nhưng cái cây này thì có liên quan gì tới việc chúng ta phải xây dựng nơi trú ẩn chứ?"

Suy cho cùng cô cũng không có nhiều kiến thức về việc sinh tồn nơi hoang dã, mọi thứ cô biết chỉ là những gì cô tìm hiểu trước khi tham gia chương trình. Thậm chí những điều cơ bản nhất cô còn chưa biết hết.

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi acquy_kute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 775

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.