Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại phải dựa vào vận khí

Phiên bản Dịch · 1282 chữ

Dịch: Phật Gia

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

---------------------

“Cảm ơn. Em gái của tôi hơi… cậu hiểu mà.” Liễu Y Thu chỉ chỉ vào em gái, sau đó mặt không biểu cảm nói: “Cho nên bình thường mồm miệng khá nhanh nhảu.”

“Liễu Y Thu, đầu óc của chị mới….” Liễu Y Mộng đang định nói thì thấy chị gái nghiêm mặt, liền ngượng ngùng ngậm miệng.

“Tôi hiểu, không sao đâu.” Sở Phong lẳng lặng nhìn hai chị em yêu nhau lắm cắn nhau đau này. Thật thú vị.

Hắn hiểu ý Liễu Y Thu, không phải nói đầu óc của Liễu Y Mộng có vấn đề mà là đầu óc của cô quá đơn thuần.

“Sở Phong.” Vân Hân bình thản như nước, thanh âm vang lên sau lưng hắn.

“…” Cả người Sở Phong khẽ run, hoảng loạn quay người nhìn Vân Hân: “Em học cách đi của mèo à? Sao không phát ra tiếng động nào?”

“Là anh đang tập trung trêu chọc Liễu Y Mộng muội muội.” Vân Hân mặt không biểu cảm, đôi mắt xanh biếc liếc nhìn dáng người hai chị em họ, trong lòng bỗng có cảm giác thất bại.

“Khục Khục….” Sở Phong như bị sặc, nhìn Vân Hân, vội nói sang chuyện khác: “Em mặc thế này trông rất xinh đẹp.”

“ Ừ.” Vân Hân nhẹ nhàng thở ra sau đó thấy Sở Phong đang cởi trần, quan tâm hỏi: “Anh có lạnh không? Có muốn vào trong túi ngủ không?”

Bây giờ thời tiết đã sang thu, nhiệt độ hơi lành lạnh. Ở một số địa phương đã phải mặc áo khoác bên ngoài.

“Không cần.” Sở Phong bị chọc cười, để thiếu nữ kéo vào trong túi ngủ? Quá mất mặt!

Vân Hân nhìn hắn đến nhíu cả lông mày, hắn nói khẽ: “Không có chuyện gì đâu. Thời tiết bây giờ cũng không quá lạnh.”

“Vậy nếu anh lạnh hãy nói với em. Chúng ta thay phiên nhau mặc áo khoác.” Vân Hân nhìn quần của Sở Phong, lông mày vừa mới giãn ra lại không chịu được phải nhíu lại.

Cô chưa kịp giúp Sở Phong sửa sang lại trang phục thì nghe tiếng Hà Minh vang lên: “Hoan nghênh mọi người đã tới. Tối qua mọi người nghỉ ngơi có tốt không?”

“Không tốt.” Vài âm thanh thưa thớt đáp lời.

Tốt mới là lạ ấy. Hôm nay là ngày đầu tiên sinh tồn nơi hoang dã, chắc chắn đêm qua không ngủ ngon giấc.

“Rất tốt, xem ra tất cả mọi người đều ngủ rất tốt.”

Hà Minh vờ như không nghe thấy tiếng mọi người bên dưới bất bình, trực tiếp nói luôn: “Thời gian không còn nhiều nên tôi sẽ nói ngắn gọn. Mỗi tổ sẽ có khung hình phát sóng riêng. Nếu mọi người có thể khiến khán giả yêu thích thì sẽ được nhận quà khen thưởng.” Các phần quà bao gồm:

Cá viên: Một viên

Vây cá: 100 miếng

Tiểu Sa Ngư (cá mập con): 1000 con

Hổ Sa: 10.000 con

Dành riêng cho thành viên chăn nuôi: mỗi tháng 100.000 con.

“Biểu hiện của mọi người khi trực tiếp đều tương đối tốt. Hôm nay tôi sẽ rút thăm quyết định bảng xếp hạng.”

Hà Minh bảo nhân viên mang một cái rương lớn lên: “Bảng xếp hạng không cố định, tại nơi hoang dã, những bạn có biểu hiện xuất sắc, hoặc yếu kém sẽ bị đào thải, khiến cho bảng xếp hạng cao thấp thay đổi liên tục.”

Chỉ cần không phải kẻ ngốc cũng biết xếp hạng cao là tốt nhất. Dù sao người vào trước sẽ có lợi thế hơn những người vào sau.

Nhân viên công tác cầm hòm rương đi tới trước mặt mọi người, đợi từng người tới rút thăm rồi ghi lại.

“Vân Hân, em rút đi.” Sở Phong thấy vận khí của Vân Hân hơn hẳn mình. Trong 3000 vạn người đăng kí mà còn rút trúng phiếu cho bọn hắn tham gia chương trình, đây chính là thành tích của Vân Hân a.

“Được.” Vân Hân không nhún nhường, tiến lên tùy ý rút một tờ giấy, sau đó mở ra và khuôn mặt tràn ngập sung sướng.

“Số 10” Nhân viên công tác thì thầm.

“Không hổ là Vân Hân” Sở Phong tán dương.

“Hì hì.” Vân Hân cười dịu dàng. Cô rất hài lòng vì rút thăm được lá số 10.

“Số 3.“ Nhân viên công tác đọc số, cho mọi người xem qua.

“Chỉ là số 3 a…, em còn tưởng là số một.” Liễu Y Mộng quệt miệng, biểu cảm thất vọng.

“…” Sở Phong Vân Hân hai người liếc nhau thở dài, đột nhiên thấy không còn cao hứng vì rút được số 10 nữa.

“Liễu Y Mộng, em im miệng.” Liễu Y Thu lấy tay bụm cái miệng nhỏ của cô em gái tràn đầy sức sống này. Đây không phải lúc gây thù hận.

Mười phút sau, việc rút thăm đã xong.

Hà Minh: ”Bây giờ là tám giờ, ban tổ chức sẽ không chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Mời mọi người theo nhân viên công tác báo danh theo thứ tự để lên tàu bắt đầu cuộc hành trình đầy thử thách.”

“Tám giờ?” Sở Phong ngẩng đầu nhìn màn hình khổng lồ đặt ở trung tâm thi đấu. Thời gian ghi trên đó chưa tới 7h.

“Tổ sản xuất này thật keo kiệt.” Vân Hân tức giận nói. Cô muốn ăn no để lấy sức, sau đó đến nơi hoang dã dù không có ăn còn có thể gắng gượng chịu qua một ngày.

“Tổ 1: Triệu Lôi, Triệu Lỗi

Tổ 2: Trình Bằng Huy, Lý Phong

Tổ : Liễu Y Mộng. Liễu Y Thu

Tổ 4: Sở Phong, Vân Hân

Tổ 5: Tôn Binh, Dương Thường

Mời năm tổ theo nhân viên công tác lên tàu.”

Hà Minh đọc danh sách, mắt nhìn về phía Sở Phong và Vân Hân. Tối hôm qua hắn nghiên cứu hồ sơ của hai người, phát hiện ra bọn họ đều là cô nhi, cũng hiểu lý do hai người tới tham gia chương trình này. Năm tổ đi theo nhân viên công tác tới trung tâm thể thao, ngồi trên xe buýt đi ra bờ biển. Tây Á là thành phố hải cảng. Sau khi đến nơi, tất cả đều sợ ngây người.

Là máy bay trực thăng, đưa bọn họ đi bằng máy bay.

“Các vị, máy bay trực thăng sẽ đưa mọi người đến nơi hoang dã. Chúc mọi người có chuyến đi thành công.” Nhân viên công tác nói lời hình thức rồi rời đi.

Ở đây ai đã từng được ngồi trên máy bay trực thăng.

Không có ai cả. Chỉ trong phim ảnh mới thấy diễn viên được ngồi trên trực thăng thôi.

“Woa! Máy bay trực thăng.” Liễu Y Mộng ôm cung tiễn trong tay, là người đầu tiên đi về phía trực thăng.

Liễu Y Thu theo sát phía sau, một tay cầm mì tôm lớn nhỏ, một tay cầm mã tấu.”

“Đi thôi.” Sở phong ôm túi ngủ, bên hông đeo đao bổ củi cùng xẻng công binh, mang theo cả nồi sắt của Vân Hân lên trực thăng.

Hai người vừa lên máy bay, liền thấy có rất nhiều nhân viên công tác, nữ có nam có tổng cộng phải hơn hai mươi người, cũng khó trách họ sao lại muốn dùng máy bay trực thăng.

“Tất cả nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, máy bay chuẩn bị xuất phát.” Nhân viên công tác thúc giục.

“Được.”

“Đã rõ."

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi acquy_kute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 10
Lượt đọc 819

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.