Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô gái nhỏ tràn đầy sức sống

Phiên bản Dịch · 1299 chữ

Dịch: Phật Gia

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

--------------------

Đêm đến, rất nhiều người thấy xao động, phiền muộn, lo lắng không biết liệu mình có thể vượt qua được thử thách của chương trình không. Trời vừa tờ mờ sáng, họ đã bị nhân viên công tác đánh thức dậy.

Sau đó nam nữ bị tách ra để tiến hành kiểm tra. Nhân viên công tác cầm lấy bản kê khai, nhìn… kiểm tra mỗi người một lần, còn kiểm tra cả quần áo mặc trên người, đặc biệt là đồ lót của nữ giới.

Đến lượt hai người Sở Phong Vân Hân, nhân viên công tác bị hai người quay như chong chóng.

Vân Hân mặc áo jacket rộng thùng thình. Chỉ riêng cái áo cũng có thể làm váy, vạt áo dài đến tận đầu gối.

Vân Hân nghe theo yêu cầu của Sở Phong. Cô mặc cái áo size lớn nhất mà hắn chọn, chính là loại dành cho người mập 300kg mặc cũng vừa.

“Em có muốn đổi không? Chị có thể nói lên phía trên, đương nhiên có thể họ cũng không cho đổi” Cô nhân viên công tác tốt bụng hỏi.

Bộ dáng của Vân Hân rất dễ làm người khác yêu mến, cô nhân viên công tác không nhịn được muốn thử giúp một lần.

“Không cần đổi, em cảm thấy rất tốt rồi.” Vân Hân cúi đầu loay hoay trong cái áo jacket, có chút suy tư.

Giờ cô đã hiểu vì sao Sở Phong lại bảo cô chọn áo jacket size lớn nhất.

“Cái quần này?” Cô nhân viên công tác cầm lấy chiếc quần rộng thùng thình, làm sao họ lại muốn mặc cái này? Cái này có thể nhét vừa ba thiếu nữ vào bên trong đó.

“Bây giờ em chưa mặc đến.” Vân Hân cầm quần nhét vào trong áo jacket, cũng không muốn người khác chú ý. Đây chính là lỗ hổng trong luật chơi của chương trình.

Cô hơi phục Sở Phong, đây chính là cách lách luật của tổ sản xuất.

“Được rồi.” Cô nhân viên không muốn bắt bẻ quá nhiều, liền bất đắc dĩ gật đầu, đưa thiếu nữ ra ngoài tập trung.

Bên kia Sở Phong trong phòng thay đồ, mặt xám xịt khi nhìn cái quần dài trong tay. Cái quần vừa đủ cho hai người lớn như hắn mặc vừa.

“Chẳng lẽ phải sống với cái quần này suốt một năm.”

Sở Phong thì thào tự nói, cúi đầu mặc chiếc quần lớn, cuốn cuốn dây bên hông, cột chỗ rộng thùng thình thành một cái nút, như vậy có thể tránh cho quần rơi xuống đất.

Hắn ngồi xổm, xắn ống quần lên, xắn thằng đến chỗ của “chân nhỏ”.

Sở Phong cột hai bên ống quần về phía sau, nhìn nhìn gương, thế này sẽ làm cho người đối diện muốn chế nhạo, nhất là bên trên hắn không mặc gì, bên dưới thì như mặc một cái quần đi biển kỳ quặc.

Từ trong phòng thay đồ đi ra, hắn liền chứng kiến biểu cảm của nhân viên công tác kia hơi run rẩy, sau đó tên nhân viên xoay người qua chỗ khác, hai vai run rẩy kịch liệt.

“Khụ khụ… Đã kiểm tra xong chưa?” Mặt Sở Phong đen sì, ho nhẹ hai tiếng.

“Xong rồi, xong rồi.” Nhân viên công tác cố nhịn cười đỏ bừng cả mặt, vội vàng gật đầu, đưa Sở Phong đến nơi tập hợp.

Hắn không dám nhìn nữa, sợ rằng không nhịn được mà cười lớn. Nơi này có camera, nếu mai sau chường trình muốn chiếu cảnh hậu trường thì hắn cũng không muốn mất mặt.

“ Bịch, bịch, bịch…..”

Nhiều người đi đến, thấy cách ăn mặc của Sở Phong, đều cố nén cười to. Không ít người vì nhịn cười mà hai vai run rẩy.

Sở Phong mặt không biểu cảm đi vào trung tâm sân đấu. Hôm nay chương trình sinh tồn nơi hoang dã ngày chính thức bắt đầu. Nếu đã là cạnh tranh, hắn mặc kệ người khác nhìn hắn với con mắt kì thị.

“Woa! Cái váy này thật tuyệt a.” Một giọng nữ tràn sức sống vang lên.

“…” Lông mày Sở Phong giật giật, chỉ cần nghe tiếng cũng biết là ai.

“Chị ơi em thích cái váy kia.” Liễu Y Mộng sung sướng tiếp lời.

“…” Sở Phong cảm thấy răng hơi đau nhức, đây là quần,… là quần a…..

“Liễu Y Mộng, em trật tự đi.” Liễu Y Thu mấp máy rồi đưa tay che miệng cô em gái ngốc nghếch lại, để Liễu Y Mộng không thể nói nữa, nếu không sẽ khiến chính mình bật cười.

“ Hahahaha……”

Có vài người không thể nhịn cười được nữa.

“A…A…~~” Liễu Y Mộng giãy dũa, vất vả lắm mới đẩy tay Liễu Y Thu a, miệng thở gấp.

“Hôm qua chị đã nói với em thế nào rồi?” Liễu Y Thu nghiêm mặt giáo huấn Liễu Y Mộng.

“ Em hiểu rồi.” Liễu Y Mộng méo miệng đáp.

“Bịch bịch bịch.”

Liễu Y Mộng đến trước mặt Sở Phong. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của hắn, cô khom người, lớn tiếng nói: “ Thực xin lỗi, tôi không nên nói cậu mặc váy.”

“…” Yên tĩnh, toàn hiện trường là một mảnh yên tĩnh.

Lúc này, tất cả mọi người không biết nên cười hay nên cố nín nhịn.

Cười vì hành vi của Liễu Y Mộng làm mọi người xấu hổ.

Không cười thì Liễu Y Mộng vẫn cho cái quần kia là cái váy.

“Không sao.” Sở Phong đưa tay vỗ vỗ đầu cô gái trẻ tuổi tràn đầy sức sống này. Tuy mới chỉ gặp mặt hai lần ngắn ngủn nhưng hắn hiểu Liễu Y Mộng không cố ý. Tính tình của cô gái nhỏ này là đơn thuần như vậy a.

Xã hội bây giờ ít có người thật thà như vậy lắm. Hắn sớm tiếp xúc với xã hội nên biết lòng người giờ đã không còn đứng đắn.

“Anh tha thứ cho em sao?”

Đột nhiên Liễu Y Mộng ngồi thẳng, con ngươi màu đen sạch sẽ thuần túy nhìn Sở Phong, hưng phấn nói: “Anh là một người tốt, so với chị của em thì dễ nói chuyện hơn nhiều. Em cho anh biết nha, chị gái em rất thích lải nhải đấy…”

“…” khóe miệng Sở Phong khẽ nhích. Vẻ mặt của cô chị đứng sau Liễu Y Mộng đen lại, hắn muốn lên tiếng nhắc nhở nhưng đã chậm.

“Chị gái của ta thích lải nhải lắm đấy. Lão đại tỷ lắm điều, lần nào cũng muốn quản ta…..” Liễu Y Mộng nói tới đây bỗng rùng mình một cái. Cô vẫn muốn nói tiếp thì đầu bị đập mạnh.

“Bộp.”

“A! Đau quá!”

Tay Liễu Y Thu thu lại, khiến cho Sở Phong rụt cổ nghiêng đầu nhìn về phía khác, trưng ra vẻ mặt rất vô tội dường như chuyện vừa xảy ra không liên quan gì đến mình.

“Thật có lỗi, để cho cậu chê cười rồi.” Liễu Y Thu giật giật khóe miệng, nở nụ cười cứng nhắc với Sở Phong.

Nụ cười này không hòa ái chút nào. Sở phong đã hai lần phát hiện ra nụ cười của đối phương rất cứng ngắc.

“Không có gì, tôi sẽ không để ý.” Sở Phong vẫy vẫy tay, Liễu Y Mộng không nói thì mọi người vẫn sẽ cười, cứ để cho cô gái nhỏ này trêu ghẹo, ngược lại mọi người sẽ không nghị luận ầm ĩ nữa.

Hơn nữa, ngoại hình của hắn vốn buồn cười thật. Chuyện này Sở Phong muốn cũng không thể quản mọi người.

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi acquy_kute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 17
Lượt đọc 873

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.