Xin chào các đạo hữu trên YY giới, năm mới sắp đến, mình nghĩ về thời gian đã qua. thấy buồn buồn nên viết vài dòng tâm sự.
mình biết đến Yy vào tháng 9/ 2018 đến nay cũng hơn một năm rồi. tuy chưa lâu bằng các cao nhân, lão Ma đầu nhưng cũng coi như có gắn bó. Ngày nào mình cũng lên YY hóng một lần,xem có chuyện mới nào hay ho.
các đạo hữu tu nhiều công pháp, chắc hẳn ai cũng đã từng muốn viết một bộ truyện để thoả trí tưởng tượng vô bờ bến.
Mình cũng vậy, bộ đầu tiên của mình là Thố Vương Tiên Lộ, viết dài nhất, nhiều tâm tư nhất và cũng nhiều sạn nhất... giờ mình đọc lại cũng thấy khó nuốt (). mình viết liền trong ba tháng, ăn cơm, đi ngủ đều nghĩ về những nhân vật trong truyện, họ làm gì...có tình cảm với ai.
mỗi lần gõ phím, mình như được dạo bước với nhũng " người bạn trong tưởng tượng. lúc ấy viết 5 cháp một ngày, viết đến tận nửa đêm...có hôm xuyên tới sáng vì cảm xúc tuôn trào.
tự gõ, tự cười một mình.
Vài chương đăng lên, cái đam mê nhất thời được thoả mãn, miêu tả oanh nhau, tung chưởng...hay một chút ngôn tình...vài chương là hết.
Mình cho rằng những tác phẩm sáng tác đầu tay, chỉ vì đam mê nhất thời sẽ kéo dài từ 10-30 chương.
Sau giai đoạn hết hứng, sẽ đến lúc bạn phải nghiêm túc với truyện của mình.
vậy là mình lại viết tiếp đến chương 69, và end tại đó. một thời gian sau, có một độc giả gạ mình viết tiếp đi...Mình mừng lắm vì mấy chục chương cuối tự viết tự đọc, dẫn đến chán nản.
đắn đo một hồi, mình lại viết tiếp đến 138. Một phần vì độc giả, một phần muốn đi theo những nhân vật của mình, đến vùng đất mới.
Không biết mọi người nghĩ thế nào, nhưng với mình, các nhân vật trong truyện dù tốt dù xấu đều có chưa hình bóng của tác ở trong đấy.
nhân vật độc lai độc vãng, cường giả tán tu, đại diện cho người cô độc... nhân vật nữ dịu dàng, ôn nhu, e thẹn...là hình mẫu mảnh ghép còn lại của nhân vật chính, cũng là mẫu người của tác giả... họ Cô đơn và muốn chia sẻ.
trong truyện đầu tay, mình không rõ nhân vật nào là nữ chính, để "cặp" với nam chính. Trong lúc vô tình mình đã đẩy một nhân vật vào chỗ chết. cái chết của nhân vật này khiến mình không gõ nổi bàn phím.
1 chương định mệnh viết vào lúc 2h-4h sáng, chưa thoả mãn, sáng dậy lại viết tiếp...Và cả hai lần viết chương ấy mình đều chảy nước mắt.
văn của mình dở, nhưng cảm xúc với nhân vật là thật.
sau đấy mình nhìn lại câu truyện. lý do mình viết nó, nội dung của mình ổn nhưng nhân vật của mình thì không ổn chút nào.
Một nhân vật chính không bảo vệ được nữ nhân của mình, Còn nói chi đến ngao du đại lục, sải cánh trên bầu trời.
lý tưởng của nhân vật còn quá yếu kém.
- Có thể bạn cho rằng, cứ để main sát phạt quyết đoán. chuyện đấy không khó, nhưng đó không phải cảm xúc thật, mà đã không thật thì khó bền vững.
cho nên mới có nhiều truyện sáng tác, độ yy cao thường drop. chính tác giả cũng không chấp nhận được (trừ một số bác bận việc thật sự).
-Một số truyện sáng tác kéo dài được chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thiên Mệnh Khả Biến, Trò Chơi Luân Hồi. Cuồng Huyết Thiên Ma, Kiếm Phá Thương Khung...
mình thực sự nể sự đam mê của họ, và những tác giả đó có được sự trưởng thành, dù nhân vật chính của họ có vấp ngã, vẫn có thể đứng lên, hiên ngang bước tiếp.
=> Tác phẩm đầu tay đã kết thúc như vậy.
vài tháng xả hơi, sau cái Tết âm mình lại viết bộ mới.
Bộ cũ quá nhiều nước mắt, nên mình thay đổi cách nhìn về truyện sáng tác.
người đọc truyện tìm YY để giải trí, vậy truyện sáng tác phải có tính giải trí, gây cười.
Và đó là lý do bộ "Ăn Hành Tại Dị Giới" ra đời. Ngoài tình tiết "ngáo đá" mới lạ thì cách dùng từ cường điệu, chẳng giống ai làm câu văn có tính trào phúng khá mạnh.
lượt xem tích cực đã thúc đẩy mình viết câu truyện đến 100 và Tạm end tại chỗ.
lúc này YY đã tràn ngập sắc hiệp, hệ thống, mình cũng dùng sắc nhẹ cho hợp với thị hiếu bạn đọc.
Ăn Hành Tại Dị giới chiếm trọn thời gian học kỳ hai, cho đến tháng 5/2019, mình dừng câu truyện.
tác phẩm miễn cưỡng hoàn thành, mọi người được giải trí, mình cũng rất vui, vì được mọi người ủng hộ.
nhưng mình nhận ra, cách hành văn đó đọc một hai lần thì vui. nhưng đọc nhiều lại thấy nhảm và xàm xí. Dâm Dê Nhất Chỉ, Vãi lờ Chân Khí... Ngôn từ chợ búa vô tình làm vấy bẩn tình cảm đẹp đẽ giữa nhân vật Lưu Phong và Chi Hoa.
tác phẩm này,mình không đào hố sâu, đi đến đâu lấp đến đấy, nên việc kết thúc không ướt át như tác phẩm đầu tay.
- Dùng một năm viết xằng xí, liệu có quá "rảnh" hay không. mình đã sống ảo trong thế giới của mình quá lâu, có lẽ nên dừng lại thôi.
mình đã dừng lại để ra ngoài xã kiếm việc làm, Làm tự do rồi đến công ti, sáng đi tối về ngủ... mình lại thấy trống vắng, thiếu thứ gì đó...
Cầm điện thoại và vào YY như một cách nuôi dưỡng thú vui ích kỷ của bản thân.
chợt nhận ra, một năm đã qua đi chóng vánh như vậy. những câu truyện vẫn ở trên đây, nhưng con người ngày đó đã đi xa mất rồi.
xin lỗi, vì mình đã không đưa mọi người( những người bạn tưởng tượng) đi đến cuối con đường. Mình nợ các bạn một cái kết có hậu.
Nếu có xuyên không hay trọng sinh, mình mong gặp mọi người ở đó.
...Phút yếu lòng viết đến đây thôi. cảm ơn YY đã cho kỷ niệm tuy buồn nhưng rất đáng nhớ.
nếu tác nào có ý định viết truyện mà đọc bài này... hãy cứ sống thật với câu truyện nha. Khi bạn lên được 100c, sẽ có đọc giả lắng nghe câu truyện của các bạn.
-
Viết ra, nhẹ nhõm hẳn
-
cuối năm rồi thoải mái đi. Năm sau tính tip
chắc bạn chưa độ kiếp up level nên bị tâm ma quấy nhiễu đầu tiên bạn phải xác định mình viết vì vui, yêu thích, hay là làm nô lệ cho độc giả, kiếm tiền đã. Cái thứ 2, là bạn đứng ở vị trí nào để viết truyện, là chúa trời, thiên đạo chưởng khống toàn cục, hay hóa thân thành 1 nhân vật trong tác phẩm, nảy sinh tình cảm với nhân vật trong tác phẩm chưa xác định rõ những thứ này rồi cứ bị xoay mòng mòng đau đầu nhức óc bỏ nghen!!!
-
cái đoạn 'nảy sinh tình cảm với nhân vật', nhìn theo hướng trong sáng thì nó rất là xúc động đậy, mà nhìn theo hướng tăm sắc tối thì cũng...đen lắm nha (cười râm)
-
Bỏ điệu cười đó đi
khi bạn viết ra một câu chuyện, đương nhiên có phần trăm rất lớn là dựa vào người đọc, nếu tg thích tự 'thẩm du' thì họ tự đọc một mình được rồi, chứ đăng lên web công cộng rồi bảo tui ứ cần người đọc thì thật là...ngụy quân tử. Nhưng mà, bạn có thể chiều ý người đọc một mức độ nào đó thôi, vẫn có phần trăm yêu thích của tg trong đó, và cũng chẳng cần phải làm tôn tử sửa đổi thứ mình thích vì người đọc bảo vậy. Nghe mâu thuẫn nhỉ, tóm lại thì mỗi thứ đều có mức độ của nó.
điều mình muốn nói là chủ thớt thích thì cứ viết, viết cho bản thân mình vui vẻ và thỏa mãn, sau đó là viết cho người đọc thich truyện của mình. quan trọng là vui vẻ thôi, còn về thành tích hay tiền bạc gì...khi ta không có tiềm năng làm đại nhân vật thì cứ thỏa mãn thú vui nhàn nhã câu cá đi, đừng bon chen
-
Lastrays ·
ngươi làm ta nghĩ tới mấy tên làm editor trên mạng, miệng thì bảo làm vì vui, free cho mọi người đọc, nhưng toàn chơi set pass trên trời dưới đất cho thiên hạ mò
-
set pass cũng vì bất đắc dĩ mừ, ai kêu dân tình repost quá mần chi. tui cũng set pass, nhưng là mấy bộ novel dịch eng thôi, vì bản eng in thành sách rồi, nên bị cấm dịch chui, chứ tui là một người dịch tràn đầy lương tâm, free hơn vạn chữ, mấy chục bộ rồi đó nha
-
Lastrays ·
ko ko, vậy là ngươi chưa thấy dã tâm với kiểu set pass của bọn editor đam mỹ với ngôn tình rồi
-
Tối rồi tập thể dục chi nữa.
-
Cuối năm rồi cười cái lên cho thoải mái nào
-
thư giãn thôi mà, chả kiếm được icon uống trà để thay thế =3=
-
ừa, hồi xưa ơi là xưa có đi lượn wp, nhà nhà đều set pass, tui cảm thấy rất phiền, mà dù sao tui toàn đọc raw nên cũng chả quan tâm lắm. tui cũng biết có mảng tối trong vụ set pass, cơ mà...nghĩ nó theo chiều hướng xấu rất nặng đầu, nên thôi
-
: 123123
-
a, là nó nha, lâu rồi không xài quên luôn ấy, dạo này chuộng tập thể dục với đập hình nhân à. đa tạ huynh
-
Cảm ơn bạn đã quan tâm!* gượng cười*
-
Ta thấy mọi người hay so sánh với tôn tử. Cho ta hỏi ngu chút như vậy là sao a?
-
tôn tử = cháu nội. mà thái độ của cháu đối với ông bà thì đương nhiên là...đội lên đầu
-
Đậu, ta lại tưởng tôn tử trong “Binh pháp Tôn Tử” )
Tác phẩm có chiều sâu và mang tính nhân văn thì bây giờ lại kén người đọc nhưng số ít đọc giả đi theo tác phẩm có thể sẽ trở thành những người bạn tri kỉ, những động lực và cả những góp ý chân thành cho tác phẩm nữa. Thường thì nó không mang lại lợi ích trực tiếp là lợi ích kinh tế (tiền sau này có thể kiếm bằng nhiều cách) nhưng sẽ mang lại giá trị tinh thần, một thứ mà mà nó sẽ theo bạn suốt chặn đường tương lai phía trước, kể cả khi về già nghĩ lại về kí ức những người bạn "ảo" mà mình đặt tâm huyết, những đọc giả đi theo và góp ý cho tâm huyết của mình nó là một loại "hạnh phúc" thật tuyệt vời phải không nào ?! Khi một tác phẩm được đặt nhiều tình cảm và tâm huyết thì cần những người bạn có thể hiểu được nó và những người bạn đó có thể cũng sẽ mang cùng kí ức hạnh phúc về những nhân vật ảo của bạn, mà như vậy thì nó sẽ theo họ rất lâu hoặc mãi mãi chứ không phải thoáng qua . Chúc bạn thành công trong cuộc sống...! Ps: Bạn nợ mọi người (nhân vật tưởng tượng) một cái kết có hậu nhưng đã lưu giữ lại cho mọi người một "con người ngày đó" ở lại đây rồi còn gì ^^! . Nó mới là con tim, là nhiệt huyết, là khoảng thời gian hạnh phúc mà mọi người(nhân vật tưởng tượng) cần ở bạn chứ không phải là cái kết đâu...!
-
hôm nay sư huynh vẫn tràn đầy thâm sâu triết lý nha nhưng sắp Tết đến nơi rồi, giờ muội tràn đầy mùi tiền thôi $__$
-
May mà tác giả tâm sự lúc nhận ra giá trị của tác phẩm rồi...nên ta nhận xét khúc sau thôi, đọc nửa đoạn đầu chả buồn nói ~~!
-
Nói đúng hơn thì không có khúc sau, có lẽ ta đã bình luận theo chiều hướng khác (cười nham hiểm)
-
Hóa ra là thế thảo nào ta cứ suy nghĩ hoài sao bản thân lại thích mùi tiền ^^!
-
muội thích lông của huynh chuyển sang màu đen, rất là ngầu nha!
-
Lão cũng có lúc triết lí lắm
-
đừng ganh tị, muội cũng thấy huynh có 1-2 lần cũng triết lí mà (vỗ vai an ủi)
-
Thì phải tùy vào tình cảm mà chủ topic đặt vào khi đưa ra chủ đề nữa chứ ^^! Ps: Ta còn là trẻ con nha
-
DarseiK ·
Ta cũng tràn đầy triết lý nha muội.
-
Cảm ơn comment của đạo hữu. rất hay và cảm động. Mình đã phải chụp ảnh màn hình để nghiền ngẫm.
Tốt nhất giữ cảm hứng của ngươi ở mức độ vừa phải, đừng luôn nghĩ về nó, cố giữ chút hứng thú cùng niềm đam mê...
Ta nói đơn giản như chính bản thân ta vậy, viết truyện vì hứng thú nhất thời nhưng tầm 1,2 tháng là lặn luôn lý do bên ngoài thì bận việc nhưng sự thật là lười a... Lúc viết truyện thì định sẵn cốt truyện trong đầu, dần dần truyện đi luôn tới cái kết, thứ gì mình cũng biết mà viết ra thì dài dòng lê thê.... Đợi tới khi nào mới hoàn thành được tác phẩm... Khi ra dự định viết một vụ việc ước lượng chỉ kéo cỡ nửa chương thôi nhưng viết ra tới 2 chương... thật đau não.
Viết một truyện mà bản thân biết trước cái kết thì không còn thôi thúc động lực nữa, tự dưng lại suy nghĩ tới viết truyện khác, mà ý tưởng thì nhiều nhưng viết bao giờ mới thành chương, vậy mới nói viết truyện chỉ dành cho người siêng năng và chăm chỉ... hạng lười như ta làm tác giả không phù hợp rồi...
-
huynh đã lòi bộ mặt thật giả dối ra! hóa ra bao lâu nay huynh đã phụ tình người đọc, nói dối đi công tác nhưng thật ra là đi nghỉ mát!
-
DarseiK ·
Đừng nói vậy. Huynh bận thật mà.
-
Ta thì chỉ tiếc bộ tru tiên 2
-
Vì cái kết mở của tru tiên 1
-
Rồi sau bao năm đợi chờ thành trai lì cảm xúc
-
DarseiK ·
Liên quan gì mà cmt chỗ ta
-
Tại ta thấy ngươi kêu drop
Đh làm ta nhớ lại hồi học c2.
Nhỏ con nhất lớp, đi học toàn bị đánh đập bắt nạt. Buồn tủi quá mà về viết truyện trốn vào thế giới riêng của mình. Hồi đó điện thoại cục gạch cũng còn chưa có. Ngày được cho 2k ăn sáng không có tiền ngồi net chơi. Nhà cũng chẳng có máy tính nên nghệch ngoạc cầm bút viết ra. Gần hai chục quyển giấy thếp 300 trang.
Đêm đến bật đèn vợt muỗi trốn trong chăn viết, ban ngày cũng là trốn trong nhà vệ sinh ở trường mà viết. Viết một lèo hơn 1200 chương cũng không phải vì để cho người khác đọc ( xấu hổ thấy mẹ a), chủ yếu là sáng yaoj ra một thế giới riêng để quên đi thực tại.
Một ngày đẹp trời nhà ta chuyển nhà, phụ mẫu đại nhân dọn dẹp sách vở thấy chữ xấu đọc không hiểu đem đi bán đồng nát. Giờ nghĩ lại vẫn còn đau a, không thể tự viết lại được nữa. Haizzzz
-
Thế bg đh có tiền rồi hỏi bà đồng nát có bạn lại bí kíp đó ko
-
Lúc đó ta đang ở nơi phương trời xa lạ, nào biết bà đồng nát là ai đâu
-
trước tiên là chia buồn với đh vì bảo vật đã bị gả bán cho bà đồng nát không có ngày về (thở dài). mình không bị bắt nạt, nhưng mình cũng viết rất nhiều câu chuyện vào giấy, thỉnh thoảng đọc lại vẫn thấy thích, thậm chí có cảm xúc mãnh liệt còn hơn gõ trên word này. mình luôn cảm thấy gõ trên word làm mình xói mòn rất nhiều cảm xúc. hy vọng hiện giờ đh đã mạnh mẽ và có tài năng, không còn bị ai bắt nạt nữa ^^
-
Đúng a, viết tay luôn đem lại cho mình cảm xúc rất thật, câu từ cũng sẽ nắn nót hơn rất nhiều.
-
Khi gõ word nhiều khi vì tay nhanh hơn não. Câu chữ qua đi mà cảm xúc còn chưa kịp tới đã phải viết dòng tiếp theo rồi
-
Mà khi biên lại thì không còn đúng như thời điểm mà từng câu chữ được viết ra nữa. Haizz, nhưng mà dòng đời xô đẩy a.
-
Cấp 2 vừa viết truyện chữ, vừa vẽ truyện tranh. Văn thì dở tệ nhưng ý tưởng dồi dào.
-
Ta cũng vẽ truyện tranh mà bị GVCN bắt được vẽ truyện trong giờ học, bả tịch thu luôn. Bộ truyện 3 quyển 72 trang bị kết án chung thân luôna
“Dùng một năm viết xằng xí, liệu có quá "rảnh" hay không. mình đã sống ảo trong thế giới của mình quá lâu, có lẽ nên dừng lại thôi.”
Sẽ là không khi đh còn trẻ, sẽ là có nếu đh chỉ đơn giản là viết với mục đích mua vui.
Theo quan điểm của tại hạ, viết và đọc chính là hai trong số nhiều cách trải nghiệm cuộc sống của mình và người khác.
Bởi dù là vô tình hay cố ý, mọi tác giả khi viết ra không tránh được việc đem cái tôi, cái tư tưởng của mình gắn vào nhân vật, vào bối cảnh câu chữ hay diễn biến câu chuyện.
Sau khi đọc xong những chia sẻ của đh, ta chỉ không hiểu là đh sẽ còn viết tiếp hay không và viết vì mục đích gì? Vẫn là mua vui cho độc giả? Hay có thể cải thiện đem cái tôi của mình hoà vào một tác phẩm mới, đem tư tưởng đặc trưng của đạo hữu gắn vào tác phẩm để người khác có thể trải nghiệm.
Với ta: “ Mỗi cuộc đời đều là một câu truyện mà chính bản thân người đó là một nhân vật chính”
Khi đh viết tiếp, viết tốt hơn và đưa một phần cuộc sống của đh vào tác phẩm; đó cũng chính là lúc mà ta thông qua tác phẩm trải nghiệm cuộc đời của đh.
Thiên thượng thiên hạ, Duy ngã độc tôn. Nhất thiết thế gian, Sinh-lão-bệnh-tử. Ai trong đời cũng chỉ có một lần để sống, có một cuộc đời để trải nghiệm. Đh chỉ cần nhớ, dù người đọc yêu hay ghét, thì việc tác phẩm của đh viết ra cũng khiến cho người đọc được trải nghiệm một cuộc sống khác rồi. Theo ta, dù viết hay hay viết dở, đều là công đức.
-
Cảm ơn bình luận có tâm của đạo hữu. Đạo hữu nói đúng, mình đang lạc lõng giữa đời, khi nào mình tìm được lối đi. mình sẽ tiếp tục kể truyện
-
Vậy chúc đh sớm tìm được lối đi của mình a
Đúng thật. Giờ YY nhà nhà sắc hiệp, 18+ người người sắc hiệp. 18+. Các truyện còn lại dường như ko có chỗ đứng. Cứ truyện nào có cảnh abcxyz hay harem hoặc là main dâm dê là vô số người vô đọc. Hay đơn giản chỉ là gắn cái mác 18+ hoặc ghi thêm chữ dâm đế, dâm vương gì đó cũng nhiều người đọc. Trong khi đó có những truyện sáng tác hay nhưng ko 18+ lại rất ít người quan tâm tới. Buồn... Rồi độc giả YY sẽ tha hóa ra sao nữa. Bản thân ta cũng chẳng biết nổi.. Tóm lại, ta buồn..
-
Mấy web đen Việt Nam hơi ít à nha
-
Mr_Tùng ·
Ta ko đọc sắc hiệp nha đh , đừng gom chung chứ
-
Ta nói đại đa số thôi, đâu nói hết
-
Ta thấy mấy bộ tác Việt viết 18+ văn phong còn thua mấy web xxx ) vừa thô vừa thiếu hấp dẫn hài
-
thế mà vẫn đông người đọc, lạ ghê
Truyện ta cũng xàm nham nè, Pokemon Kaitou Izumi, cũng không biết kéo dài được bao lâu, nhưng ta sắp thấy đích rồi, cố tý nữa là end trọn vẹn
ta cũng đã từng sáng tác rất nhiều nhưng sáng tác rồi lại xóa ,thật sự là mỗi khi để quá lâu mà không viết tiếp là lại lười chẳng muốn viết nữa , trong đầu vô vàn ý tưởng nhưng khổ nỗi cái bệnh lười....