Tải App

Đăng Truyện

Liên Hệ QTV

Chi Tiết Bài Viết
Chúa_Tể_Ăn_Tạp
VIP 1
Kết Đan Hậu Kỳ (65%)
(Một phút trải lòng)

2 tháng 15 ngày nữa là sinh nhật lần thứ 18 của tôi....Có lẽ lại là một sinh nhật không tiếng cười.

Nếu có ai hỏi người thương tôi nhất trên đời là ai?Tôi có thể sẵn sàng trả lời:Mẹ...Mẹ tôi là người luôn dành những tứ tốt đẹp nhất cho tôi từ thời thơ ấu,mẹ luôn mang tới cho tôi tiếng cười mỗi khi tôi buồn,luôn mang tới động lực mỗi khi tôi khi tôi vấp ngã,luôn là người chúc mừng mỗi khi tôi thành công...Đương nhiên,ba tôi cũng rất thương tôi,nhưng ông phải làm việc xa nhà nên những điều ông làm cho tôi không thể như mẹ được.

Cách đây 2 năm,khi còn là một cậu bé 15 tuổi,tôi đã phải đi học ở xa nhà,ở một nơi cách nhà 200km.200km...một khoảng cách không xa nhưng cũng không hề gần đối với một thằng nhóc 15 tuổi,nếu nói cho các bạn tôi có thể dám chắc câu nói đầu tiên của các bạn là:'Xời!Ở một mình càng tự do chứ sao!Càng sướng".Nhưng nó không như các bạn nghĩ đâu,nó rất khổ,những bạn đã trải qua thời sinh viên có lẽ sẽ biết.

Xa nhà,mẹ tôi cũng hay xuống thăm tôi,mỗi khi đến,bà thường mang cho tôi rất nhiều quà,khi thì là vật dụng cá nhân,khi thì là tiền...nhưng lần nào cũng không thể thiếu những câu hỏi quen thuộc:"Con ăn uống thế nào?Sinh hoạt có tốt không?Có nhiều bạn ở môi trường mới không?...."Những lúc ấy tôi cũng chỉ nói"Mẹ đừng lo,con ổn"."Con ổn"-có lẽ từ này tôi đã nói rất nhiều rồi.Tôi cũng chỉ có thể nói như vậy..à không...bắt buộc tôi phải nói như vậy...Vì tôi biết...mẹ tôi đang phải điều trị bệnh..căn bệnh mà bác sĩ nói không nguy hiểm nhưng có thể đeo bám mẹ tôi cả đời.Nếu tôi trả lời khác sẽ khiến bà ấy suy nghĩ nhiều...có thể làm căn bệnh trần trọng hơn.

Nhưng...cuộc sống hiện tại của tôi thật sự....nó không ổn.Các bạn thử nghĩ nếu có một ngày các bạn chuyển đến sống ở một nơi mà những người ở đó không tin tưởng những việc bạn làm thì sẽ như thế nào?Tôi dám chắc bạn sẽ cả thấy mình bị cô độc..và hiện tại tôi cũng như vậy...tôi còn nhớ một lần tôi và đứa em họ đi xe giữa đường thì hết điện,chúng tôi đã nhờ một người bạn kéo hộ,đứa em tôi bám vào tay thằng bạn,tay còn lại nó lái xe.Tôi cảm thấy nguy hiểm nên khuyên nó để bạn đẩy xe từ sau,nó không tin tưởng tôi và không nghe lời tôi nói...kết quả là xe đã đổ tôi bị văng ra khỏi đường còn thằng em tôi..nó chẳng bị làm sao cả.Nhưng khi về tôi lại bị mắng vì đi xe không cẩn thận...tôi chỉ biết cười cho qua chuyện.Cũng chính lần ấy xe bị thủng xăm,tôi đã khuyên nó đi vá,nhưng nó không nghe và kết quả tôi lại bị mắng vì không giữ gìn xe cẩn thận...tôi cũng chỉ biết cười.Họ không tin tưởng tôi,tôi biết làm thế nào,họ luôn nghĩ họ làm đúng,tôi không thể thay đổi được họ.Vâng...tôi chỉ có thể chứng minh cho họ thấy tôi không vô dụng như họ nghĩ...tôi phải chứng minh cho mẹ tôi thấy dù không có bà ở bên cạnh...tôi vẫn có thể sống tốt...

tạo bởi
17 Tháng ba
mới trả lời
17 Tháng ba
4
trả lời
112
xem
3
thành viên
HoàngChiNhấtThiếu
HoàngChiNhấtThiếu
VIP 1
Kết Đan Sơ Kỳ (53%)

Trên đời chẳng có thứ gì gọi là công bằng cả đâu, người sinh ra ở vạch đích người sinh ra ở điểm bắt đầu. không có thứ gì đáng để mình phải lo nghĩ trừ việc cha mẹ anh chị em ruột thịt, chứ người ngoài hay họ hàng chỉ là một điểm nào đó thôi. Như ta đây, mang tiếng là anh em trong nhà, nhà ta có việc đi vay mượn tiền bác là anh cả trong nhà với o em út trong nhà mà bị từ chối, rồi ngày hôm sau họ rũ nhau đi mua mấy cây vàng. Lúc mẹ ta bệnh, mà họ hàng thân thích có mấy ai lo lắng cho đâu, không hề có một cuộc đt hỏi thăm, chỉ có cậu mự ở nhà ngoại là lo lắng cho thôi.

Cuộc đời này phải tập được thứ gọi là coi trọng và không coi trọng:

- Những thứ đáng để ta coi trọng thì bản thân phải cố gắng đừng phụ lòng họ...

- Còn những người không đáng coi trọng thì ta nên tập cách bỏ qua. Bỏ qua ở đây không phải là chịu sai mà là bỏ qua những gì người ta nói và chri tâp jtrung vào những gì mình làm.

Xã hội này nó bất công lắm, nhà ta thì sống rất tốt, chẳng có bao giờ phật ý ai nhưng họ cứ trèo lên đầu nhà ta mà ngồi mà cười. Cái đó ta bõ qua, vì họ chẳng đáng để ta quan tâm, cái ta quan tâm là mình ntn với ba mẹ mjh ntn thôi còn người ngoài nói gì thì kệ họ.

Ta không phải quá tốt đẹp nhưng ta hiểu được bản thân muốn gì và cần gì? Ta có thể nhẩn nhin được rất nhiều thứ, tới lúc không còn nhẫn nhịn được nữa thì nó sẽ nổ ra. Ta không ngại việc bị người ngoài nói xấu sau lưng vì ta bị đâm quen rồi, từ bạn bè tới một số thành phần trong gia đình.

Mỗi khi ta không chịu được ta thường sẽ nói ra hết thậm chí là chửi mắng nhưng ta không bao giờ có suy nghĩ tiêu cực, chỉ cần nói hết nỗi lòng là mọi thứ sẽ qua....

Còn nhiều việc trong đời phải đi qua lắm, nên đệ cứ cố gắng đi a... Ông trời có mắt không để người khác phải khổi cực quá lâu đâu...

Lucifier
Lucifier
Luyện Khí Tầng Mười (149%)

Híc các ngươi làm ta xúc động quá .......híc....híc.....

Vô_tình_đại_đạo
Vô_tình_đại_đạo
VIP 2
Nguyên Anh Sơ Kỳ (50%)

mẹ ngươi muốn ngươi đk họ tốt hơn chứ có j đâu, sn năm nay có bạn bè, đến lớp mua cho ta mấy gói bim bim ăn ak hehe, có tiền thì mua thêm cái bánh với chai coca nx, ko đãi đk hết cả lớp thì cx phải đãi đk hết con trai chứ, có 17 đứa ak

Vô_tình_đại_đạo
Vô_tình_đại_đạo
VIP 2
Nguyên Anh Sơ Kỳ (50%)

cx chia sẻ vs m thật sự ak, mà ok nghĩ bố mẹ tk đạt lại như zậy

m ns t ms bt hhihi

Bạn đang đọc bài (Một phút trải lòng) tạo bởi Chúa_Tể_Ăn_Tạp trong Trảm Phong Đường.