Hôm nay đọc một truyện ngắn, đại loại về vị thần bình phàm cố gắng phù hộ con người, nhưng đang ở bên bờ bị thất nghiệp, thần xui và thần may mắn thì luôn bận rộn.
Thần bình phàm sắp thất nghiệp vì: Con người chẳng ai muốn mình bình phàm cả.
Một bạn người bảo: Nếu tôi bình phàm thì sẽ không được gì cả sao? Thế thì tương lai còn hy vọng gì nữa? Vì dù cố gắng cũng không được ích chi.
Thần bình phàm hỏi: Định nghĩa bình phàm của ngươi là như thế nào? Về may mắn, đó là thứ tốt không thuộc về ngươi, là vật hữu ích vốn không phải của ngươi nhưng nó bất ngờ thuộc về ngươi. Tai họa là chuyện vốn không nên xảy ra hoặc có thể tránh cho nó phát sinh. Dù là may mắn hay tai họa thì quyền kiểm soát không thuộc về ngươi, ngươi là bên bị động. Bình phàm là thứ duy nhất thuộc về con người, ngay từ đầu nó đã nằm trong tay các ngươi, nhưng bị các ngươi xem thường từ bỏ.
Bạn người: Vậy tức là bình phàm là thứ của riêng mình, không ai cướp đi được. Dù thần may mắn ban cho thứ gì thì xem như là món quà bất ngờ, nếu không sở hữu món quà may mắn thì mình cũng chẳng bị mất mát thứ vốn có.
. . . Đoạn văn trên ngẫm kỹ lại giống với câu ‘thấy đủ sẽ hạnh phúc’. Mỗi người sinh ra đều bình phàm, có người cố gắng trở thành không bình phàm, có người không cam lòng bình phàm nên mãi mê đuổi theo cái bóng ảo vọng rồi bị lạc bản thân. (thiện tai thiện tai)
Cảm thấy hạnh phúc vì mình bình phàm, tuy không bằng người may mắn sáng lóng lánh có hết mọi thứ, nhưng ít ra sẽ không khốn đốn như người xui xẻo nha ^0^
-
Đồng ý với hòa thượng
Nhân sinh luôn là vậy. Con người luôn có mong muốn mơ ước và cố gắng. Đôi khi quên mất những thứ mình đã đạt được mà mải chạy theo những thứ xa vời. Cuộc sống là phải biết hài lòng và có đam mê quan trong là cân bằng
-
Lần đầu tiên thấy quân sư deep
-
2 ngươi cùng minh mà mới thấy lần đầu sao
-
Ta thì ngày nào cũng thấy 2 ngươi ...
-
Ngươi thì nhảy ít quá mà
-
Quan trọng là gặp đối tượng nào thôi
Cuộc đời phải trải nghiệm đủ thứ , chứ bình phàm cũng chưa chắc là hạnh phúc
-
giữ cái tâm bình phàm, vậy thì gặp may sẽ không kiêu ngạo (vì mức mong muốn trong lòng vốn thấp), gặp bại cũng không nản (vì ngẫm lại mình hơn hẳn mấy kẻ xui rủi). Ý mình bình phàm là vậy ^^
-
Thắng ko kiêu , bại ko nản , cái này ko đc gọi là bình phàm nha đh
-
gọi là bình tâm
-
Thế ai nói bình phàm là không được trải nghiệm
-
Ta thấy ngươi nói sai sai ah
-
nên mới nói bình phàm cũng khó lắm nha, đời nhiều sóng gió (tang thương hớp trà). có thể giữ tâm bình phàm, chứ muốn cuộc sống 'bình phàm' đến cuối đời cũng thuộc dạng hiếm hoi kỳ tích, ha ha
-
Sáng giờ mới thấy ta
-
Vậy tc ngươi không bình phàm thì làm được gì đây
Xem vài comt bên trên xong lại có cảm khái mới.
Thấy hai chữ bình phàm thì coi thường nó, cảm thấy dễ mà, muốn nổi bật thì khó chứ bình phàm khó gì?
Nhưng ngẫm lại, ai trong đời chẳng có dăm ba người nhà hoặc họ hàng cực phẩm? Ai chẳng té ngã trước tình trường hoặc bị bằng hữu đâm dao một lần trong đời? Ai không bất lực, bất mãn với công việc mình chọn? Hóa ra cuộc đời mình chẳng thể êm đềm phẳng lì như gương, vẫn có bước sóng lên cao xuống thấp
Suy đi tính lại, để có cuộc sống bình phàm...tính toán thư thả chút từ năm 18 tuổi trưởng thành đi, cho tới 60 tuổi đúng chuẩn, được bao nhiêu người vỗ ngực bảo mấy chục năm này tôi bình phàm?
Vậy hóa ra dù là người nổi trội, người xui xẻo, người bình phàm thì để đạt được mục tiêu vẫn thuộc dạng hiếm hoi, kỳ tích. Ôi moe, sao đời khó khăn khốn khổ quá vậy? Muốn làm 'hạt bụi' mà ông trời cũng chẳng cho! (rơi nước mắt cá sấu)
-
Thôi cứ sống sao cho mình thoải mái..ko ảnh hưởng xấu đến mọi người là được
-
có khi sống bình yên quá ức chế thì quẩy lên phá đời (cười nguy hiểm) mặt trái của bình phàm là siêu nguy hiểm đó nha (tiếp tục nhe răng cười)
Bình phàm càng nghĩ càng nguy hiểm. Thôi thì cứ nghĩ bình phàm là bình thường.
-
Nên mới nói trên đời thứ gì cũng không dễ dàng, ây da. Lên cấp mau quá, hôm qua còn thấy trung kỳ mà giờ lên hậu kỳ rồi, cày Trúc Cơ mà như cày Luyện Khí vậy? Chắc chỉ có lúc đk mới kiềm được bước chân của huynh. Đợt này huynh thấy mình sẽ đk mấy lần? ^0^
-
Sao ai cũng trù ẻo vậy
-
vì mọi người mến huynh nha. dù sao không phải con cưng của TĐ, huynh 'nghịch tập' mới có drama để xem (nhai bắp)
-
Huynh muốn là con cưng của TD thôi
-
đã có chuẩn vị hôn phu, miễn tán tỉnh =__=
Thực ra ta lại thấy. Người ta thiếu cái gì thì sẽ thèm cái đấy thôi. Cho nên đối với những người trải nghiệm đủ mọi thứ thì lại muốn quay về bình phàm vì họ thấy đã đủ. Nói đến ta lại nhớ 1 mẩu truyện: có vị khách du lịch đang đi chơi đến bến tàu muốn thuê 1 chiếc thuyền để đi chơi, thấy 1 anh lái ghe đang nằm ngủ trên cái ghe. Vị khách lay a ta dậy rồi hỏi, sao a không đi làm mà nằm đây ngủ? A ta hỏi lại, tại sao phải đi làm. Vị khách trả lời, a đi làm để kiếm nhiều tiền sau đó mua nhiều ghe thuyền rồi mướn người làm, có phải khi đó anh được nghỉ ngơi thảnh thơi sướng không. Anh lái ghe hỏi lại thế chả phải bây giờ ta đang làm điều ấy sao?... đấy bình phàm sẽ bị người ta kêu lười ko phấn đấu...
-
Nhưng bạn cố gắng mà không làm được thì bạn cũng quá là bình phàm
-
công nhận, nhưng anh chủ ghe nói có lý. cày cuốc mệt chết mệt sống làm lớn, không biết bao nhiêu năm mới được 'nằm nghỉ ngơi thảnh thơi', vì càng có 1 thì người ta muốn 10, có 10 thì muốn 100 mà. tính ra ảnh nằm lười ngay từ đầu là đã hưởng trước rồi. KHi nào hết muốn hưởng thì lao vào cày
-
Hay ah
-
Câu chuyện này đã đọc nhiều lần những vẫn thấy có ý nghĩa
Theo ta thì bình phàm là hạnh phúc khi mà bản thân trải nghiệm đủ thứ nhưng khi đứng trước bình phàm vẫn cảm thấy hạnh phúc. Nói về sang trọng ví dụ như khi có được cơ may nào đó được trải nhiệm dự tiệc xa hoa và những bữa ăn sang trọng nhưng ta vẫn cảm thấy hạnh phúc hơn khi được ăn bữa ăn cùng gia đình, vậy dù đã trải nghiệm sự không bình phàm nhưng ta vẫn hạnh phúc khi được về lại bình phàm hay sao?. Về cực khổ khi đi làm cực nhọc nhưng ta vẫn hạnh phúc khi xong việc có nơi ta thuộc về và tất nhiên đó cũng là nơi ta muốn về. Về tình cảm thất bại trước tình trường hay bằng hữu đâm sau lưng như vậy thì thất bại trước tình trường sẽ làm ta đau khổ nhưng ta sẽ biết trân trọng người thân của mình hơn bởi vì đó là nơi tình cảm không dễ bị vấp ngã đó chẳng phải là nơi bình phàm nhất của bản thân hay sao ? Bằng hữu đâm ta làm ta đau khổ không thể bình phàm nhưng cũng sẽ có bằng hữu khác giúp ta vượt qua chẳng phải ta lại có được điều bình phàm là có bằng hữu hay sao? Và ta cũng biết trân trọng người bằng hữu đến sau hơn cũng chính là trân trọng điều bình phàm đến sau hơn hay sao? . Nói chung dù biến cố hay may mắn có xảy ra làm ta không bình phàm nhưng bản thân ta đã có những nơi bình phàm để hạnh phúc. Ta không cần phải sống từ 18 đến 60 bình phàm nhưng từ 18 đến 60 sẽ vì những gì bình phàm ta có mà hạnh phúc.
Cảm nhận 1 nhân sinh thật là bình phàm không sóng không gió sống qua từng ngày cảm nhận những gì ta thấy đc