Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mì gà rau chân vịt

Phiên bản Dịch · 2014 chữ

Hai tầng một lửng của kiến trúc trên mặt đất, một lửng kia là lầu các, người không ở, bình thường để đồ lộn xộn. Bởi vì diện tích rất lớn, trừ bỏ phòng ngủ chính ra, có rất nhiều phòng khách. Tầng hầm ngầm để đầy vò rượu, hơi âm u ẩm ướt, nhưng thiết bị thông gió rất tốt, không có mùi vị khác thường gì.

Ở góc tường có chất đống một đống lớn tảng đá, Dương Ngọc Điệp tò mò gõ thử, hỏi: "Chị, chỗ tảng đá này là sao vậy, hình thù khó coi thế, sao lại chất đống ở đây? Không chê vướng víu sao?"

"Chị cũng không rõ, anh họ chưa nói. Nhưng nghe nói anh ấy biết kiểm tra nguyên thạch phỉ thúy, đã tham gia đấu giá công khai đổ thạch ở Myanmar, hình như cược thắng, nhận được mấy khối chất liệu phỉ thúy tốt. Một ông chủ lớn ở Hongkong nghe được chuyện này, còn cố ý đến đây, mời anh ấy làm cố vấn đặc biệt, nhưng anh ấy từ chối. Ông chủ người Hongkong kia rất tốt, còn ở đây hai ngày. À đúng rồi, nhẫn cưới của chị mua từ trong tiệm của ông chủ Hongkong kia." Dương Ngọc Nô nói xong, chìa nhẫn kim cương trên tay mình cho em gái xem.

"Wow, nhẫn kim cương thật đẹp. Mua ở đâu vậy, tên tiệm là gì? Bao nhiêu tiền?" Ánh mắt Dương Ngọc Điệp sáng lên, hâm mộ hỏi.

"Gọi là châu báu Tần thị, nghe nói không mở nhiều đại lý, chỉ mở ở thành phố lớn, tỉnh chúng ta chỉ có một tiệm." Dương Ngọc Nô đáp.

"Châu báu Tần thị? Rất nổi tiếng đấy! Ông chủ lớn của châu báu Tần thị chẳng phải là Tần Trọng sao? Một ông già, còn thường xuyên nhìn thấy ông cụ ở trên ti vi, một trong mười nhà giàu có của Hongkong, có người nói tài sản của ông cụ không hề kém hơn Lý Siêu Nhân, bởi vì đá quý do nhà họ Tần bọn họ cất trữ có giá trị không thể cân nhắc." Dương Ngọc Điệp học đại học, đọc tin tức tương đối nhiều, lại nghe nói đến tên của ông cụ Tần.

Dương Ngọc Nô cười nói: "Mới đầu chị cũng không biết, chờ bọn họ đến đây chơi, chị mới lên mạng kiểm tra tư liệu về bọn họ, nên mới biết ông cụ Tần có bao nhiêu tài sản."

Đúng lúc này, hai nàng nghe thấy Lý Thanh Vân ở bên trên kêu các nàng ăn cơm, hai cô gái mới bỏ dở câu chuyện, trở lên nhà ăn lầu một.

Trên bàn cơm bày ba bát mì gà lớn, thịt gà xé sợi, rải trên sợi mì. Rau dưa chỉ có rau chân vịt, xanh mướt, vô cùng dễ coi.

Ở giữa bàn có bày một đĩa dưa muối, một đĩa củ cải con muối xắt sợi, một đĩa kim chi, một đĩa cải bẹ xắt sợi, một đĩa cải đông dư đã xào.

Tuy rằng ngửi rất thơm, nhìn cũng rất thèm ăn, nhưng cô em vợ Dương Ngọc Điệp vẫn bất mãn: "Anh rể, em biết anh trở thành nhà giàu ra sao rồi! Hừ, đều do ki bo mà ra. Nghe nói đã tài sản chục triệu, còn ăn mì sợi phối với dưa muối. Em là khách tới chơi, lại không nấu chút món ăn mặn?"

"Nói bậy! Tài sản chục triệu gì chứ, đó đều là tung tin vịt. Anh rể em đã sớm tài sản hơn trăm triệu." Lý Thanh Vân cười hì hì, biết rõ cô em vợ có tính tình gì, cũng không tức giận, nói: "Nhanh ăn nhân lúc còn nóng, nguội sẽ không ngon nữa. Muốn ăn tiệc, trưa mai anh làm cho em. Bây giờ đêm hôm khuya khoắt, đâu rảnh nấu ăn."

Tuy rằng cô em vợ Dương Ngọc Điệp không vui, nhưng đã đói bụng, ngửi lại rất thơm, ngồi xuống miễn cưỡng nếm thử một miếng. Còn chưa nuốt xuống, cặp mắt xinh đẹp kia đã nheo lên, cực kỳ hưởng thụ kêu “Ưm”.

“Mì anh rể nấu ăn ngon thật. Wow, nếu như em có tay nghề này, cũng không đến mức phải ăn mì ăn liền trong ký túc xá. Chị, về sau chị hưởng phúc rồi. Ừm, nóng quá, ăn chút dưa muối hạ nhiệt…” Khi Dương Ngọc Nô ăn cơm, không hề giống thục nữ.

Chị gái Dương Ngọc Nô lắc đầu cười: “Ăn cơm vẫn không nghiêm chỉnh như vậy, cũng không sợ về sau người ta chê cười. Tuy rằng anh họ nấu cơm ngon, nhưng cũng không thể để anh ấy làm cả ngày được. Chuyện nấu cơm dọn dẹp nhà cửa này là công việc bổn phận của phụ nữ.

“Xời… chỉ có chị còn giữ quy củ vớ vẩn lâu năm đó thôi, hiện giờ giới nữ thành thị ngoài kia, ai muốn làm việc nhà chứ, kết hôn, không phải đều là đàn ông…” Dương Ngọc Điệp đột nhiên phát hiện anh rể hung dữ nhìn mình chằm chằm, lập tức không nói được gì, cười he he, vùi đầu ăn cơm.

“Củ cải khô này ăn ngon thật, mua ở đâu vậy?” Dương Ngọc Điệp là con nhóc điên khùng không quản được mồm, muốn để cho nàng yên tĩnh một lúc, vô cùng khó khăn.

Chị gái Dương Ngọc Nô đáp: “Anh họ làm, đều học từ chỗ bà nội. Chị cũng thử làm vài lần, không một lần thành công, hương vị kém nhiều lắm.”

Lý Thanh Vân buông đũa, giải thích: “Em là… anh đều ngại giải thích. Lần đầu tiên làm, thật sự có thể mặt chết người ta. Lần thứ hai làm, củ cải phơi khô giống như củi gỗ, không ngâm ra nổi, có thể ăn ngon sao? Thôi bỏ đi, không đả kích em, bình thường em nấu cơm vẫn không tệ.”

“Hừ, nếu anh còn đả kích em, về sau em không nấu cơm nữa.” Dương Ngọc Nô nói xong, lại ngượng ngùng cười: “Trước kia từng nấu cơm ở nhà, nhưng chưa từng làm dưa muối. Sau này em lại làm một phần, không biết ăn ngon hay không, nhưng ít nhất có thể ăn. Cho đến ngày hôm qua, ba em đã ăn sạch.”

“Sau này gả tới, anh cầm tay dạy, bảo đảm em có thể học được.” Lý Thanh Vân dõng dạc nói.

“Em vẫn học với bà nội thôi.” Mấy người cười nói, rất nhanh đã ăn xong mì sợi trước mặt, nhìn dáng vẻ còn chưa hết thèm ăn của Dương Ngọc Diệp, Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô vụng trộm cười thầm.

Ban đêm hai chị em Dương Ngọc Nô và Dương Ngọc Điệp ngủ một phòng, Lý Thanh Vân về nhà trúc chỗ bà nội nghỉ ngơi. Ban đêm không an toàn lắm, phải dốc hết khả năng bảo vệ người nhà.

Buổi trưa hôm sau đưa hai chị em về Trần gia câu. Tuy rằng dọc theo đường đi Dương Ngọc Điệp cứ nói mãi, nói muốn Lý Thanh Vân mở tiệc, nhưng nàng nghỉ phép về nhà, không thể ở nhà anh rể không về nhà gặp cha mẹ được, không nói nổi. Đoán chừng nếu thật sự làm như vậy, ba vợ bên kia sông sẽ lập tức tự mình qua đón con gái út về nhà.

Thôn làng hẻo lánh lắm chuyện, kể cả Dương Ngọc Nô sắp kết hôn ở lại nhà Lý Thanh Vân đều có người nói bậy. Nếu như không phải Lý Thanh Vân thế lớn, rất nhiều người sợ đắc tội hắn, có lẽ phạm vi truyền bá càng rộng nữa.

Vốn đưa hai chị em về rồi quay về nhà, nhưng ba vợ vô cùng nhiệt tình, cứ đòi giữ hắn ở lại ăn cơm. Ăn cơm trưa, chắc chắn uống rượu, Lý Thanh Vân không chối từ được, đành phải đồng ý ở lại.

Mẹ vợ tương lai bận rộn một phen, làm hơn mười món, vừa bưng lên bàn, chợt nghe thấy giọng nói hưng phấn của anh họ Trần Thắng ở ngoài cổng.

“Em họ, Phúc Oa, nhanh đến lều nấm của anh nhìn xem, tất cả nấm đều mọc lớn thêm, toàn bộ đều sống, phen này tốt rồi, cứ như vậy, thêm sáu bảy ngày nữa là có thể đưa ra thị trường.” Trần Thắng chạy đến toàn thân là bùn, trên mặt hưng phấn đến đỏ bừng, còn mồ hôi nhễ nhại.

Lý Thanh Vân đã sớm đoán trước được chuyện này, thấy anh họ cực kỳ hưng phấn, nên chậm rãi đi ra khỏi nhà, cười nói: “Có việc gọi điện thoại không được sao, việc gì phải chạy xa vậy, còn cứ phải nói ngay trước mặt em?”

Ba vợ Dương Văn Định cũng cười trêu nói: “Cháu bận rộn một hai năm, tổng cộng mới trồng ra được một lều nấm này, còn phải dựa vào Phúc Oa pha nước thuốc cho. Trong mắt cháu là kỳ tích, nhưng ở trong mắt Phúc Oa, có lẽ rất bình thường. Được rồi, sắp ăn cơm, đừng đi lều nấm cháu xem nữa.Cháu cũng rửa mặt, cùng ngồi xuống uống vài chén.”

“Không giống, lần này không giống, nấm trong lều mọc rất khả quan, cho đến bây giờ cháu chưa từng thấy tinh thần như thế, mọc một vòng to, cũng cao hơn một đoạn. Cháu sợ thuốc quá liều, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của khách hàng mua, kêu cậu ấy đi kiểm tra hộ cháu.” Trần Thắng thở hổn hển nói một hơi, kéo tay Lý Thanh Vân, định chạy ra ngoài.

“Buổi sáng anh không phát hiện ra à, sao đến trưa mới hưng phấn thành như vậy?” Lý Thanh Vân khó xử, không biết có nên ra ruộng xem lều lớn không.

“Điện thoại của em không ai nghe, anh tìm đến nhà em, cô nói em đưa hai người Ngọc Nô, Ngọc Điệp về nhà, do đó anh mới tìm đến đây. Còn có một chuyện, nhất định phải kêu em đi qua xem, nấm của mấy nhà kia đều chết, chuyên gia Cố kia là một kẻ lừa gạt, dinh dưỡng số hai bán ra là thuốc giả.” Trần Thắng vừa hưng phấn vừa lo lắng nói.

“Không phải anh định để em giúp mấy nhà kia, cứu nấm cho bọn họ đấy chứ? Ha ha, em không làm được đâu. Lần trước anh vừa gặp dịp, công thức chuyên gia nông nghiệp nói, chỗ em còn thừa một ít nguyên liệu cuối cùng, đều dùng cho anh cả. Hiện giờ ở chỗ em chẳng còn gì cả, do đó không hộ mấy người khác được.” Lý Thanh Vân chỉ sợ lấy nước suối không gian ra ngoài không có chừng mực, do đó đã sớm chuẩn bị. Nếu như không phải người thân xảy ra vấn đề, bình thường sẽ không sử dụng.

Trần Thắng sửng sốt: “A… vậy sao… Tuy rằng vài người kia đã từng cười nhạo anh, nhưng làm người không xấu… Haiz, thật đáng tiếc, ngay giữa trưa bọn họ đều ngồi trước cửa lều lớn mắng chuyên gia Cố kia, anh đều không tiện chào hỏi bọn họ. Vậy không để em đi qua, hiện giờ trong lều có chị dâu em trông, không có vấn đề.”

Vì thế Trần Thắng ở lại uống rượu với Lý Thanh Vân, hắn nói chuyện xảy ra hôm qua, phản ứng của mọi người không giống nhau, nhưng đều khen ngợi không ngớt miệng kỹ thuật trồng rau của Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân đều hơi ngượng ngùng, nếu không có nước suối không gian, tri thức của mình về nông nghiệp là chẳng biết gì. Nhưng gần đây hễ có thời gian, sẽ tranh thủ đọc sách phương diện nông nghiệp, bù lại chút tri thức liên quan.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.