Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2011 chữ

Trương Đình Đình nói chuyện hộ Lý Thanh Vân: “Ngọc Điệp, cậu nói gì vậy? Anh rể mới vừa giúp chúng ta đấy, cậu không thể khách khí hơn chút sao? Mặc dù là xe bán tải kéo hàng, nhưng khá lớn, mấy người chúng ta có thể ngồi vào bên trong là được rồi.”

Ngược lại Trương Hạo luôn luôn ủ rũ mắt sáng lên, khen ngợi: "Hai người không hiểu đừng nói lung tung, đây là xe tốt đấy! Hai người đã từng nghe nói đến Dodge Ram chưa? Chậc chậc, xe này là hàng hiếm trong nước đây. Anh Lý à, anh thật sự là nông dân trồng rau sao? Nông dân bây giờ đều có tiền như vậy à? Xe này ít nhất phải trên dưới một triệu nhỉ?"

Người trẻ tuổi này cũng biết tốt xấu, vừa rồi Lý Thanh Vân giúp đỡ mình, tự nhận là kém Lý Thanh Vân nhiều lắm, thu liễm tâm tình đối địch, ngược lại có cảm giác sùng bái khó hiểu. Hắn nghe nói, người lợi hại này có thể thường xuyên uống rượu ăn cơm với Chủ tịch thành phố, mình so với đối phương, chẳng phải tự nhục sao. Cho dù Dương Ngọc Điệp quá mức thân cận với người anh rể như vậy, cũng không thể ghen bừa được, bằng không người xui xẻo nhất định là mình.

Lý Thanh Vân không ngờ thái độ của đồ ngốc này đối với mình lại thay đổi rất nhanh, cười mở cửa xe, nói: "Không có trên dưới một triệu, mua từ chỗ bạn, kể cả tân trang, tổng cộng sáu bảy trăm ngàn. Được rồi, đừng đứng ở đây nói chuyện, có chuyện chúng ta vừa đi vừa nói.

Dọc theo đường đi tương đối bình tĩnh, mọi người trò chuyện về biến hóa của quê hương, trò chuyện trận tuyết lớn này gây họa bao nhiêu, rất nhanh đã về đến huyện. Nhưng đêm đã khuya, sau khi đưa Trương Đình Đình và Trương Hạo về nhà, Lý Thanh Vân xuống xe quan sát tình hình tuyết đọng trên đường, rất muốn vào khách sạn trong thành với cô em vợ.

Nhưng vợ chưa cưới Dương Ngọc Nô đã gọi điện thoại đến, nói đang ở Lý gia trại chờ bọn họ về, ban đêm không có thuyền, đêm nay ở trong biệt thự của Lý Thanh Vân. Kêu hắn chạy chậm chút, đường trơn, từ huyện về Lý gia trại, cho dù chậm cỡ nào, một đêm này luôn có thể chạy về.

Cúp điện thoại, Lý Thanh Vân gắn xích chống trơn cho xe, còn cô em vợ Dương Ngọc Điệp thì ở bên cạnh cười khúc khích.

"Chị em vẫn chưa yên tâm về anh đâu, hơn nửa đêm, còn thúc giục anh về nhà." Tâm tình Dương Ngọc Điệp không tệ, ngồi ở trên mặt tuyết nhìn Lý Thanh Vân lắp xích chống trơn.

"Không phải Ngọc Nô lo cho anh, là không yên tâm về em. Ha ha, không ngờ em cô nhóc điên khùng này lại rất được hoan nghênh. Thằng ngốc Trương Hạo kia, có phải thích em không, nên mới thù địch anh như vậy?" Lý Thanh Vân cười trêu.

"Sao chị em có thể không tin em chứ, em thục nữ như vậy. Hồi nhỏ là con nhóc điên khùng, sau khi lớn lên em là thục nữ vẹn toàn. Trương Hạo ấy hả, he he, thích em chứng tỏ anh ta tinh mắt. Nhưng Trương Đình Đình thích anh ta, em không tiện cướp với bạn tốt." Dương Ngọc Điệp tùy tiện cười nói.

"Em không thích thằng ngốc kia thì cứ nói thẳng, việc gì phải tìm cớ. Được rồi, đã lắp xong, chúng ta chuẩn bị xuất phát." Nói xong, hai người lên xe, ra khỏi huyện, đi về phía trấn Thanh Long, trên đường chẳng những có tuyết đọng, hơn nữa còn tan chảy một phần, ban đêm kết thành băng, vô cùng khó đi.

Sau khi lắp xích chống trơn vào, tuy rằng an toàn, nhưng tốc độ bị hạn chế, cho dù trên đường không có xe khác, cũng chỉ có thể chạy bốn mươi đến năm mươi mã lực.

Bây giờ là chín giờ tối, trước mười một giờ có thể về đến nhà, Lý Thanh Vân đã cảm thấy không tệ. Chủ yếu là ban đêm trong nhà không thể không có người, ông nội vào núi sâu, không biết ân toán với Lạn Đà tự giải quyết ra sao nữa.

Dọc theo đường đi Dương Ngọc Điệp mắng, hỏi lung tung này kia, nói chuyện không ngừng, khiến Lý Thanh Vân không thể suy xét cẩn thận. Đành phải nói theo nàng, trả lời một vài vấn đề nhỏ. Ví dụ như tiền kiếm được như thế nào, chị gái theo đuổi thành công hắn như thế nào, trước kia không hề quan tâm đến chị gái, sao hiện giờ lại đồng ý kết hôn với nàng, có phải sau khi chia tay với bạn gái cũ, tùy tiện tìm một lốp dự phòng để bổ sung cuộc sống trống rỗng không?

Cô em vợ này, lời gì cũng dám hỏi, Lý Thanh Vân suýt không chống đỡ nổi.

Khi đến Nam đầu Lý gia trại, Lý Thanh Vân nhìn thấy vợ chưa cưới Dương Ngọc Nô đang đứng đợi ở giao lộ, cô ngốc này, không phải mình không biết đường, trời lạnh vậy, đứng ở đầu gió là sao.

Vội dừng xe, kéo nàng lên xe, chặng đường chỉ cách biệt thự mấy chục mét, cũng không nỡ để cho nàng bị lạnh thêm nữa.

"Không sao, em lại không lạnh, anh sờ xem, tay em vẫn ấm áp... Đáng ghét, anh sờ đi đâu vậy hả? Em gái còn ở trên xe nhìn kìa... Ưm..." Dương Ngọc Nô bị Lý Thanh Vân ôm lấy hôn hai cái, lúc này mới thoát khỏi ma trảo.

Lên xe, quả nhiên bị cô em vợ bất mãn kêu lên: "Hai người thân thiết có thể tìm chỗ không người không vậy, không thấy cô gái xinh đẹp còn vị thành niên đang ở trong xe nhìn sao?"

"Ai bảo em nhìn? Tuổi mụ đã mười chín, chưa thành niên đâu ra?" Lý Thanh Vân thuận miệng đáp.

"Năm nay mười bảy, sang năm mười tám, dù sao chính là chưa thành niên. Thôi bỏ đi, không so đo với anh, chị em chắc chắn bị anh ép. Trước kia chị em thẹn thùng bao nhiêu, nói vài lời trước mặt người khác đều đỏ mặt, hiện giờ lại bị anh ôm hôn hồi lâu, mặt không đổi sắc." Dương Ngọc Nô bất mãn nói.

"Tiểu Điệp, còn nói bậy, chị quất em." Dương Ngọc Nô hơi thẹn thùng, nói không nhiều, lại rất có tác dụng.

"Hừ hừ, có zai là ngược đãi em ruột. Ha ha, được rồi, không nói giỡn với chị nữa. Đúng rồi, nhà lớn chị nói trong điện thoại đâu? Để cho em mở mang tầm mắt, nơi xó xỉnh hẻo lánh này của chúng ta có thể xây ra nhà lớn bao nhiêu chứ?" Dương Ngọc Điệp vui đùa đủ rồi, lại khôi phục bản tính con nhóc khùng điên, nhìn trái nhìn phải, định tìm một tòa nhà cao tầng ở trong thôn trang đang chìm trong bông tuyết trắng xóa.

Xe của Lý Thanh Vân đã chạy vào nông trường, nhưng em vợ vẫn còn tìm kiếm, tuyết rơi quá lớn, bao trùm dáng hình của biệt thự.

"Mắt mở to như vậy mà nhìn đi đâu thế, xe đã chạy vào sân, còn không thấy sao?" Dương Ngọc Nô hỏi.

"Nhìn, nhìn thấy… chính là quá kinh ngạc, nhất thời không nói thành lời. Nơi thôn trang nhỏ nghèo nàn rách rưới, sao lại xây ra được một biệt thự chân chính chứ? Thiết kế này còn xinh đẹp hơn phần lớn biệt thự ở trong thành. Anh rể, anh thật sự phát tài hả? Chờ em tốt nghiệp, đến nông trường của anh làm thuê nhé, tiền lương không cần nhiều, một năm một triệu là được, ha ha ha ha." Dương Ngọc Điệp lấy cười to để che giấu khiếp sợ của bản thân.

Lúc trước nghe chị gái miêu tả ở trong điện thoại, vốn tưởng rằng giống như mấy nhà giàu ở ngoại thành, xây một nhà lầu hai tầng đã không tệ, cho dù khó khăn bao nhiêu, khó coi bao nhiêu, nói ra cũng là nhà lầu hai tầng. Tiểu viện khác chính là tiểu biệt thự riêng.

Nhưng mà nhà lầu kia không thể so sánh được với biệt thự này của Lý Thanh Vân, bằng vào thiết kế bên ngoài thôi là biết tốn công sức lớn, chắc chắn mời chuyên gia thiết kế.

Thiết bị điện gió ngoài viện, thiết bị đèn đường hòa làm một thể hoàn mỹ với hồ nước, rừng trúc, một biệt thự điền viên phục cổ lại tràn ngập hơi thở hiện đại cứ xuất hiện rõ ràng như vậy.

Biệt thự như vậy, hoàn cảnh như vậy, có rất nhiều khả năng không thể phục chế, chính bởi vì thế nên mới có vẻ đặc biệt ngạc nhiên quý giá.

Vào biệt thự, đột ngột ấm lên. Dương Ngọc Điệp không sợ lạnh, cởi áo lông bên ngoài, chỉ mặc áo len và quần ôm, càng lộ ra dáng người kiêu ngạo.

Đương nhiên, dáng người của nàng hơi yểu điệu, không đẫy đà bằng vợ chưa cưới, hai chị em ngồi trên ghế sofa tán gẫu đùa giỡn, Lý Thanh Vân cảm thấy đây là một hình ảnh đẹp.

"Ngọc Nô, cơm tối ăn gì? Có muốn ăn thêm gì không?" Lý Thanh Vân cũng thay áo mỏng, ngồi trong nhà mình tốt hơn trong thời tiết gió tuyết ngoài kia nhiều lắm.

"Ăn ở trong tiệm của chị, rất no, không đói bụng. Hai người ăn cơm tối ở đâu, có phải bên ngoài chưa ăn no không?" Dương Ngọc Nô hỏi.

Lời này đã khơi gợi lên đề tài nói chuyện của em vợ, thêm mắm thêm muối nói chuyện đã xảy ra vào buổi chiều một lần, cuối cùng, xoa bụng nhỏ của mình kêu lên: "Nghe hai người nói vậy, thật sự hơi đói bụng. Đồ ăn nhanh kiểu Tây không đỡ đói, nếu không phải nghĩ đến tiết kiệm tiền thay anh rể, em cũng sẽ không vào KFC. Đi thẳng đến Phúc Mãn Lâu hoặc Thục Hương Các cho xong. Ai nào ngờ anh rể là kẻ lắm tiền nhiều của chân chính, không làm thịt anh, trong lòng hối hận chết được."

"Ha ha, cho em cơ hội, để em làm thịt anh. Vừa khéo anh cũng hơi đói bụng, anh đi nấu cơm." Lý Thanh Vân nói xong, đi vào phòng bếp.

"Anh rể, anh nấu món ngon gì vậy?" Dương Ngọc Điệp mừng rỡ, lớn tiếng hỏi.

"Mì sợi. Đã rất lâu không ăn rồi, hơi nhớ, vừa khéo còn thừa nửa con gà mái và canh gà, nấu mì gà tiện lợi nhất." Giọng Lý Thanh Vân truyền ra từ trong phòng bếp.

"Hả? Đến nhà anh chỉ cho em ăn mì sợi sao? Nhưng em thích ăn cơm!" Dương Ngọc Điệp bất mãn kêu lên.

Dương Ngọc Nô không nhìn nổi nữa, bịt miệng nàng lại: "Anh ấy nấu mì ăn ngon, ăn rồi em sẽ biết. Một năm này, trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, em không ở nhà nên không biết. Em đồ mèo tham ăn như vậy, ăn đồ nhà anh ấy xong, chị sợ rằng em sẽ ở lại đây không chịu đi nữa."

"Có khoa trương như vậy sao? Có người nói em gái như chị à? Nhưng chị đã nói vậy, em chỉ đành nếm thử thôi." Hai chị em cười nói, do Dương Ngọc Nô dẫn đi, tham quan bố trí trong biệt thự.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.