Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 197: Có Thể Sao?

Phiên bản Dịch · 18901 chữ

Chương 197 : Có thể sao? (1) Sau khi cời tạp dề xong Liễu Ngọc Oánh chậm rãi ngồi vào bàn bên cạnh chồng mình. Mấy món trên bàn đều là do nàng tự tay nấu, các món không đến nỗi tinh tế sang trọng như nhà hàng nhưng vẫn đủ màu sắc trông cực kỳ hấp dẫn, chỉ cần ngửi hương thơm ngon, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết trù nghệ của nàng rất khá. Bỗng nhiên Trương Dương lại nhớ đến bữa sáng kiểu Âu mà lần trước Sờ Yên Nhiên nấu cho mình, đúng là nàng ta được gen di truyền có khác. Nhưng hình như Sờ Yên Nhiên đâu phải con gái ruột của Liễu Ngọc Oánh mà nhỉ?

Tống Hoài Minh ha hả cười lớn cẩm chén rượu mình lên sảng khoái nói: ‘Trương Dương! Kêu ngươi đến nhà là không muốn ngươi câu nệ như người ngoài, đã đến nhà, đã ngồi chung một bàn thì cứ tự nhiên thoải mái như người một nhà đi. Nào! Cạn với ta chén đầu nào!” Trương Dương vội vàng nâng chén cụng với Tống Hoài Minh rồi một hơi cạn sạch. Liễu Ngọc Oánh thì ngồi bên cạnh cứ thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn đánh giá Trương Dương. Trong lòng thầm nhủ, tiểu tử này trông rất khá, mà biểu hiện cùng rất ngoan ngoãn lễ phép, dường như cũng không có thói hư tật xấu gì, chỉ có điều nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài mà biết được.

Đang ăn mà Tống Hoài Minh nửa như vô tình lại nửa như cố ý hờ hừng hòi: “Lần này tới Đông Giang vì chuyện riêng à?”

Nghe thấy vậy đại não Trương Dương cấp tốc xử lý suy nghĩ cẩn thận lại. Lần này là Trương Dương lặng lẽ tới Đông Giang, mà chắc chắn Tống Hoài Minh cũng thừa nhận ra mình tới tám chín phần liên quan đến vụ việc của Lương Đông Bình. Mà không chừng lúc trả lời phỏng vấn ở buổi họp báo hắn cũng nhận ra là mình đến tìm rồi gây khó dễ cho Lương Đông Bình cũng nên. Nghĩ đến đây Trương Dương quyết định nói thật, mà dù có tâm tư nói dối. Trương Dương tự nghĩ cũng không qua mặt được một cao thủ đă lăn lộn trên chốn quan trường từ lúc mình vẫn còn là một tiểu hài tử hỉ mũi chưa sạch như Tống Hoài Minh.

Trương Dương thấp giọng nói: ‘Thực ra cháu tới cũng là vì chuyện công, mà cũng có chút chuyện riêng. Thứ nhất cháu tới Đông Giang là đề lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp khoá học ở trường Đảng. Thứ hai là cấp trên có giao nhiệm vụ cho cháu liên hệ một chút với toà soạn tờ nhật báo Bình Hải chủ yểu là đề giải thích một ít hiểu lầm!” Trương Dương trả lời hết sức khéo léo tài tình, người ngoài nghe thấy chưa chắc đã nhìn ra sơ hờ bên trong.

Tống Hoài Minh chỉ nhàn nhạt hỏi tiếp: “Ngươi có biết Lương Đông Bình ở tờ nhật báo Bình Hải không?” Nghe Tống Hoài Minh nhắc đến tên Lương Đông Bình, Trương Dương cũng biết hôm nay không nói rõ ra thì không được rồi. Kỳ thật chuyện này cũng không gây ra ảnh hưởng gì to tát với hắn cho lắm, chủ yếu là Trương Dương nghĩ đến Lý Trường Vũ. Thằng nhãi Lương Đông Bình kia đột nhiên giờ chứng lên cơn điên khiển Lý Trường Vũ gặp không ít rắc rối, mà chỉ mấy tháng nữa Giang Thành tổ chức kỳ họp đại hội đại biểu nhân dân toàn thành phố, nói cách khác cuộc chạy đua vào ghế thị trưởng Giang Thành sắp đến hồi kết.

Tuy rằng Tả Viên Triệu vẫn là thị trưởng, nhưng bất kể so về năng lực hay chiến tích thì phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ đều hơn hắn ta rất nhiều. Tất nhiên thời điểm mẫn cảm này Lý Trường Vũ phải cố gắng thể hiện bản thân, phát huy năng lực của mình để gây ấn tượng với cấp trên, điều này cũng là điều quan trọng nhất trong cuộc đua vào ghế thị trường của cả Lý Trường Vũ hay Tả Viên Triệu.

Nhưng vấn đề giáo dục lại thuộc quyền quản lý của Lý Trường Vũ, sở giáo dục và đào tạo xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm. Trương Dương hiểu đạo lý này nên mới đem rõ đâu đuôi chuyện tình kể lại cho Tống Hoài Minh nghe. Dù gì Tống Hoài Minh cũng là chủ tịch tỉnh, cả về công lẫn tư Trương Dương đều phải thành thật khai báo.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận lại Trương Dương gật gật đầu thấp giọng nói: “Có biết! Cũng chính hắn là người gần đây đưa tin về việc sở giáo dục và đào tạo Giang Thành thành lập quỹ trái phép, chỉ có điều bài viết của hắn nói hơi quá, chưa đúng lắm với tình hình thực tế, gây ra ảnh hưởng không tốt đến xã hội tỉnh Bình Hải nói chung và thành phố Giang Thành nói riêng. Lãnh đạo thị ủy lo lắng việc này cản trợ sự ổn định và đoàn kết giữa dân chúng và cán bộ nhà nước nên mới giao trách nhiệm cho cháu tìm hắn giải thích một chút cho hắn hiểu. Mục đích là để hắn nhận rõ bản chất chuyện này, để rồi khiến hắn thay đổi quan niệm xấu về sở giáo dục và đào tạo Giang Thành!” Từ sau buồi họp báo công khai, thanh danh của Tống Hoài Minh ở Đông Giang lên như diều gặp gió. ngay cả Liễu Ngọc Oánh vừa mới tới Đông Giang cũng biết chuyện này. Nàng ra chiều không vui hừ lạnh: “Có lẽ nào gã Lương Đông Binh kia thần kinh có vấn đề gì không? Không kể đến hắn nói hươu nói vượn ờ buồi họp báo, đã thế lại còn định nhảy lầu tự tử, cuối củng chỉ là dọa người dọa mình, thực không biết điều chút nào!” Tống Hoài Minh không có biều hiện gì chỉ cười nhẹ rồi lại nâng chén lên hớp môt ngụm nhỏ: “Quả thực sự việc của sở giáo dục và đào tạo Giang Thành tạo ành hưởng không được tốt lẳm, mà hình như ngươi cũng khá thân thiết với Lý phó thị trưởng quản lý việc giáo dục Giang Thành phải không?”

Nghe vậy nội tám Trương Dương hơi rùng mình một cái. Quả nhiên lão nhạc phụ tương lai này không hề đơn giàn chút nào, mình chỉ mới nói mấy câu mà hắn đă nhận ra là mình đang che chở nói tốt cho Lý Trường Vũ, hơn nữa hình như hắn lại còn biết mình có quan hệ với Lý Trường Vũ nữa chứ.

Trương Dương nhẹ gật gật đấu thừa nhận: “Cũng khá thân thiết, trước kia cháu được một tay hắn đề bạt nên mới có thành tựu như bây giờ!” Câu trả lời của Trương Dương vừa trực tiếp lại khá đầy đủ các khía cạnh khác.

Tống Hoài Minh cười nói: “Mà ta cũng nghe được không ít thành tích nồi bật của ngươi ờ Giang Thành. Tuồi còn trẻ mà rất can đảm, dám làm dám chịu, dám đương đầu với khó khăn thử thách!” Lâu lắm rồi Trương Dương mới nở nụ cười đầy khiêm tốn: “Cũng chỉ tại lá gan cháu hơi lớn, làm việc gì cũng nông nổi thiếu suy nghĩ, chẳng chịu lo lắng hậu quả sau này bởi vậy mới thường xuyên phạm sai lầm. Để Tông thúc thúc phải chê cười rồi!” Liễu Ngọc Oánh khoát tay cười nói: “Làm gì có người trẻ tuồi nào mà không phạm sai lầm cơ chứ? Chỉ có phạm sai lầm rồi không ngừng sửa đổi mới nhanh chóng trưởng thành được!” Đúng lúc này thì điện thoại ngoài phòng khách kêu, Tống Hoài Minh đứng dậy đi nghe điện.

Liễu Ngọc Oánh lại nhỏ giọng hỏi Trương Dương: “Tiểu Trương à! Cháu cùng Yên Nhiên quen nhau lâu chưa?” Trương Dương mỉm cười đáp lại: “Lúc cháu còn ở xã Hắc Sơn Tử thì quen được Yên Nhiên, tính ra cũng khoảng 1 năm rưỡi rồi!” “Mà hai đứa có phải đang yêu nhau không vậy?” Liễu Ngọc Oánh hỏi trực tiếp, vừa gọn gàng lại dứt khoát. Chuyện này nếu là Tống Hoài Minh thì không tiện hỏi đến, nhưng giờ không có hắn nên Liễu Ngọc Oánh mới chủ động hỏi, dù sao bao giờ mẹ cũng là người lo nghĩ đến tình cảm của con gái nhiều hơn.

Trương Dương cũng trả lời lại cực kỳ khéo léo: “Không dám dấu Liễu a di, cháu vẫn nhớ thương Yên Nhiên suốt!”

Nghe được câu này Liều Ngọc Oánh lại càng tươi cười rạng rỡ hơn, nàng công tác lĩnh vực giáo dục đã lâu, nên nàng có thừa kinh nghiệm trong việc nhìn thấu những lời nói của đám trẻ này. Nàng cũng nhận ra Trương Dương đang có ý lảng tránh câu hỏi của mình, nếu là bình thường, người ta đã không muốn trả lời trực tiếp thì nàng cũng không gượng ép, chỉ cười cho qua chuyện, nhưng đây là vấn đề tình cảm của con gái mình, đương nhiên nàng không thể không hỏi cho ra nhẽ được.

Không đợi Trương Dương tìm cách thoái thác nữa, nàng lại tiếp tục hỏi thẳng vào vấn đề: “Ta nhận thấy Yên Nhiên là thực lòng thích cháu, vậy còn cháu thì sao? Có thích con bé không?” Giờ Trương Dương mới hiểu ra là mẹ kế của Sờ Yên Nhiên bẳt ép mình phải tỏ rõ thái độ của mình. Không còn cách nào khác Trương Dương đành phải trang trọng gật đầu một cái thật mạnh như tỏ rõ thái độ của mình. Dù sao tận đáy lòng hắn vẫn luôn cho rằng hắn thích cô nàng Sở Yên Nhiên thật sự.

Liễu Ngọc Oánh lại tươi cười rạng rờ, tỏ ta cực kỳ hài lòng trước câu trả lời của Trương Dương. Tiếp đó nàng lại hỏi một chút gia cảnh của Trương Dương, tóm lại nàng chẳng khác gì lão nhạc mẫu lẩn đầu tiên thấy chàng rể yêu quý của mình nên tò ra vô cùng phấn kích hỏi mọi thứ liên quan đến Trương Dương. Dù rằng trước khi đến Trương Dương cũng chuẩn bị khá đầy đủ chuyện như vầy nhưng vẫn trở tay không kịp trước những câu hỏi. Chỉ là Trương Dương cũng nhận ra, Liễu Ngọc Oánh làm vậy cũng vì lo nghĩ cho Sở Yên Nhiên.

Lúc sau Tống Hoài Minh nghe xong điện trở lại phòng ăn nên Liễu Ngọc Oánh mới thôi không hỏi han Trương Dương nữa, tuy rằng là buồi tối, trời lại tương đối mát mè vậy mà trên trán Trương Dương lại lấm tấm mồ hôi. Nhìn bộ dạng chật vật của Trương Dương, Tống Hoài Minh cũng biết vợ mình vừa nhân cơ hội mình không có mặt thăm hòi tận tình tiểu tử này. Tống Hoài Minh cười nhẹ nói: “Em à, em chuyển qua ban hộ khẩu hộ tịch từ bao giờ vậy? Tiểu Trương mới lần đầu đến nhà chúng ta chơi, em đừng dọa nó như vậy chứ?” Liễu Ngọc Oánh ra chiêu như không nghe thấy chồng nói gì, chỉ thản nhiên cười cười đáp lại: “Chúng em chỉ tán gẫu chuyện nhà thôi mà, có điểu tra gì đâu? Được rồi, vậy em nhường lại tiểu Trương cho anh là được chứ gì?” Tống Hoài Minh thuận miệng hòi Trương Dương một ít về cục du lịch Giang Thành. Đối mặt với vị chủ tịch tỉnh Bình Hải kiêm nhạc phụ tương lai, hơn nữa chỉ ít lâu sau Cố Duẫn Trí cáo lão về quê thì lão đại tỉnh Bình Hải này còn ai khác ngoài Tống Hoài Minh hắn chứ? Bời vậy mà cả tối Trương Dương đều tò ra cực kỳ nho nhã lễ phép, khiêm tốn thành thật trả lời các câu hỏi.

Hầu hết chủ đề vẫn là xoay quanh Sờ Yên Nhiên, tuy rằng Tống Hoài Minh lả cha của Sờ Yên Nhiên nhưng nhiều chuyện hắn còn không biết rõ bằng Trương Dương. Trương Dương nói cho hắn biết Sờ Yên Nhiên đang ờ Mỹ chăm sóc bà ngoại chữa bệnh, lại nói rằng quốc khánh năm nay có khả năng nàng ta sẽ về nước chơi.

Tuy rằng trong lòng rất muốn gặp lại con gái nhưng Tống Hoài Minh vẫn biết rõ giữa mình với con gái vẫn có mâu thuẫn chưa xóa bỏ được. Mà để Trương Dương đứng ra sắp xếp để hai cha con gặp mặt cũng không tiện lắm nên Tống Hoài Minh chỉ nhỏ giọng nói một câu: “Lúc nào đến Bình Hài thì báo ta một tiếng!” Trương Dương gật gật đầu như đã hiểu, trong lòng cũng biết rõ quan hệ giữa mình với Tống Hoài Minh bởi vì cùng liên quan đến Sờ Yên Nhiên nên sau này sẽ còn phải qua lại nhiều.

            Chương 197 : Có thể sao? (2)

Đến tận lúc Trương Dương ra khỏi cửa lớn mà trời vẫn còn mưa khá to, hắn vội vàng một tay che đầu đội mưa chạy vội ra chỗ xe. Đến lúc mờ cửa chui vào xe, vừa định khởi động máy thì lại thấy ô tô của Cố Giai Đồng vừa chạy ngang qua xe mình. Trương Dương cuống quít lấy điện thoại ra bấm dãy số của máy cố Giai Đông, đột nhiên hắn lại do dự một chút, cuối cùng ngón tay cũng không ấn vào nút gọi màu xanh. ****** Hồ Như Yến chậm rãi đi ra sở cảnh sát, trời đã tạnh mưa từ lâu, mưa cả ngày hôm qua như gột rửa toàn bộ khắp chốn, cảnh vật cũng vì vậy mà trở nên tươi mới tràn đầy sức sống hơn. Nàng lấy tay che ánh mặt trời chói chang trên đầu, đôi mắt đẹp nhìn quanh quất nhưng lại không thấy bóng dáng người đó. Trái tim Hồ Như Yến như trầm xuống, nàng không sao đè nén nổi cảm giác mắt mát trong lòng. Xách chiếc túi du lịch đựng đồ cá nhân, nàng lững thững đi trên vỉa hè, ánh mắt nàng trờ nên mờ mịt nhìn con đường tựa như vô cùng vô tận không thấy điểm cuối trước mắt.

Vụ án công ty Long Tường buôn lậu xe cuối cùng cũng kết thúc, rốt cục nàng cũng rửa sạch tội danh của mình, dù sao chuyện này cũng gần như là thử thách của mỗi đời người. Từ hôm nay nàng cũng đã vạch rõ giới hạn với Chu Vân Phàm, sẽ không còn dính dáng gì đến hắn nữa, nàng sẽ lại bắt đầu cuộc sống của mình, nhưng chẳng hiểu sao thủy chung hình ảnh của hắn lại cứ luôn xuất hiện trong tâm trí nàng. Rồi đến khi ra khỏi sở cảnh sát, người đầu tiên nàng muốn thấy lại là hắn, muốn thấy nụ cười đáng ghét của hắn. Nhưng nàng lại không hiểu tại sao hắn lại không đến đón mình? Chẳng phải lúc mình bị bắt giam, là hắn chạy vạy cầu cạnh khắp nơi nên mình mới được thả ra toàn vẹn, không chịu bất kỳ thương tổn nào sao? Vậy sao giờ đột nhiên hắn lại biến mất? Sao hắn lại không muốn gặp mình?

Hồ Như Yến cứ vừa đi vừa miên man suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã đến ngã ba đường. Nàng cắn cắn môi, rẽ phải hay rẽ trái đây? Bỗng nhiên nàng lại cảm thấy hoang mang do dự, rồi rất nhanh sau đó liền chuyển biến thành nỗi cô đơn lạc lõng vô bờ, kể cả lúc bị bẳt giam nàng cùng không cảm thấy cô đơn bắt lực uỷ khuất đến như vậy. Nàng buông thõng tay thả chiếc túi du lịch nặng trịch xuống đắt rồi quay sang gục đầu vào thản cây bên ven đường lặng lẽ khóc.

Một lúc sau bỗng nhiên lại có bàn tay ai đó vỗ vỗ nhẹ bả vai nàng. Khuôn mặt Hồ Như Yến đẫm lệ cùng hai mắt đã đỏ mọng lên xoay lại nhìn liền thấy khuôn mặt đáng ghét cùng nụ cười đầy nhẫn tâm của hắn: “Xe tắc đường nên ta tới trễ!” Hồ Như Yến cuống quít dùng tay quệt đi nước mắt còn vương trên mặt mình. “Nếu ngươi không thích thì ta đi vậy...?” Trương Dương còn chưa dứt câu Hồ Như Yến đã nhào ngay vào lòng hắn, gắt gao ôm chặt hắn không cho hắn bỏ đi nữa: “Không... Ta không cho ngươi đi đâu cả, chính ngươi đã nói ngươi muốn ta làm... Nữ nhân của ngươi...!” **** Nhìn thân thể trắng nõn không tì vết của Hồ Như Yến nằm trên giường. Trương Dương không khỏi nuốt khan một ngụm nước bọt. Một tay hắn nắm hờ bàn tay nhỏ xinh của nàng, một tay thì vuốt ve lên xuống không ngừng bờ lưng trơn nhẵn và thì thầm: “Thật muốn làm vậy sao?” Khuôn mặt xinh đẹp của Hồ Như Yến cũng đỏ ửng lẻn vì xấu hồ. hai tai nàng cũng hơi hồng lẻn. sắc đỏ cũng lan xuống tận vùng cổ. Bởi vì bàn tay quỳ của hắn đang không ngừng vuốt ve mà nàng hô hắp cũng trở nên dôn dập hơn. Giọng nàng cũng lí nhí chăng khác gì muồi kêu: “ừm...” Cảm nhận thấy thân thể cường tráng của hắn càng lúc càng gần sát mình, theo bàn năng thân thể mềm mại của nàng trờ nên căng thẳng hơn. Trương Dương hôn nhẹ tai nàng một cái rồi ôn nhu thủ thỉ: “Ta sẽ thương ngươi!” vừa nói ma trảo của Trương Dương vừa vuốt ve cặp đùi trắng nõn của Hồ Như Yến rồi dần dẩn dịch dẩn lên. Rốt cuộc Hồ Như Yến cũng chịu mở rộng hai chân mình ra, nhưng vẫn còn rất ngượng ngùng. Nhặn thấy tín hiệu tốt Trương Dương liền nhanh chóng lật người nằm đè lên người nàng.

Bời vì là lần đầu nên Hổ Như Yến không tự chủ được mà hơi run lên, cùng không phải vì sợ hãi mà chỉ là do bản năng của con gái. Trương Dương hôn nhẹ nàng một cái để trấn an nàng, Hồ Như Yến nhắm chặt hai mắt lại cũng hôn đáp lại hắn, rồi dẩn dẩn cũng thả lỏng người ra. Đột nhiên nàng cảm thấy dưới hạ thân truvền đến cơn đau khôn kể, nàng càng nhắm chặt hai mắt hơn, hai cánh tay lại càng dùng lực mạnh hơn, gắt gao ôm chặt lấy lưng hắn, nàng kêu lên đầy thống khổ: “A ...!” Trương Dương áp bụng mình kề sát thân thể mểm mại của nàng, hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia mà không khỏi thờ dài một tiếng trầm thấp.

Hồ Như Yến mở lớn hai mắt nhìn hắn, giọng cũng run nín cả đi: “Ân ... Nó ... Nó ...!” Vừa thở hổn hển vừa nói nên nàng cũng chẳng nói thành tiếng được, hàm răng trắng tinh lại cắn chặt môi dưới, cố gắng nhịn đau không kêu thành tiếng nữa.

Trương Dương ngừng động tác lại. đưa tay nhẹ vuốt ve mái tóc dài của nàng, giọng điệu cực kỳ ôn nhu nói: “Thực ra ..2 Chúng ta vẫn có thể giừ được tình bạn thuần khiết!” Nghe hắn nói vậy thân thể Hồ Như Yến hơi run lên một chút, trong đôi mắt đẹp không còn vẻ sợ hãi ngại ngùng nữa mà lại toát lẻn vẻ quyến rũ mê người, nàng nũng nịu nói: “Ta muốn làm nữ nhân của ngươi...!” ****** Giữa trưa hôm sau. ánh nắng mặt trời vàng óng xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên thân thể trắng mịn của Hồ Như Yến. Nhìn đoá hoa máu đỏ rực vẫn còn rõ ràng trên tấm ga trải giường trắng phau. Trương Dương không khỏi thâm tình kéo sát thân thể mềm mại kia vào lòng rồi hôn lên trán nàng một cái. Hắn nhẹ giọng như thủ thỉ: “Ngươi không tiếc thân mình trao cho ta, không phải vì muốn báo ơn ta đó chứ?” Hồ Như Yến tươi cười rạng rỡ ngẩng đầu lên nhìn hắn, nàng nhẹ hôn môi hắn một cái nhưng không trả lời mà chỉ ôn nhu hỏi ngược lại hắn: “Ngươi một lòng cứu ta cũng không phải chi muốn ta chứ?” Hai người thâm tình ánh mắt trao nhau rồi đồng thời nở nụ cười. Hồ Như Yến lại rúc sâu vào bờ ngực rắn chắc của hắn nhỏ giọng nói: “Ta yêu ngươi! Vốn dĩ ta vẫn tường có thề bảo trì lý trí trước mặt ngươi, nhưng càng gặp ngươi, càng nhìn thấy ngươi ta mới biết mình căn bản không thể kháng cực được chính cảm giác mãnh liệt đó. Thậm chí ta có thể dễ dàng tha thứ việc trong lòng ngươi còn tồn tại những người khác.” Trương Dương nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn của nàng, nhẹ giọng nói mà lại như tự nhủ với chính bản thân mình: “Ta biết mình không phải người tốt!” “Ta cũng biết, nhưng ta vẫn yêu ngươi!” Vừa nói cánh tay Hồ Như Yen chẳng khác gì dây thường xuân đeo bám chặt lấy người Trương Dương, không cho hắn cơ hội chạy mất.

Bị Hồ Như Yến khiêu khích, Trương Dương lại kích động lên cúi đầu hôn nàng một cái thật nồng cháy. Đúng lúc này thi di động lại kêu không ngừng phá tan ngọn lửa nhiệt huyết đang bốc cao của hắn. Trương Dương với tay lấy chiếc điện thoại, nhìn dãy số liền biết là Cố Giai Đồng gọi tới, hắn quay sang đặt ngón tay lên miệng mình thủ thế ý bào nàng chớ có lên tiếng.

Hồ Như Yến chớp chớp đôi mắt đẹp, khoé môi lại nở nụ cười gian xào. “Về rồi sao?” Trương Dương nhẹ giọng hỏi.

Cố Giai Đồng phía đầu dây không nói gì mà vẫn trầm mặc một chút, lúc sau mới thấp giọng trả lời: “Ừm! Tối qua ta mới về!” Trương Dương lại nhớ tới tối qua lúc ờ trước cửa nhà Tống Hoài Minh, chiếc xe của Cố Giai Đồng chạy ngang qua xe mình, mình nhìn thấy thì chắc nàng ta cũng nhặn ra xe mình. Hai người cứ như vậy trầm mặc không nói gì, dù sao tối qua cả hai cũng đều nhận ra đối phương nhưng cũng không chủ động liên hệ. “Tối nay có ăn cơm cùng nhau được không?" Vẫn là Trương Dương mở lời trước phá vỡ bầu không khí nặng nề này. “Tối ta bận chút việc rồi. có lẽ không được. Lúc khác liên lạc lại sau vậy!” Nói xong Cố Giai Đồng liền trực tiếp ngắt điện thoại luôn.

Trương Dương có chút mất mát chậm rãi để di động xuống, lại thấy hai tay Hổ Như Yến vẫn đang gắt gao ôm chặt quanh eo minh, cùng đôi mắt cực kỳ quyến rũ kia vẫn nhìn mình từ đầu đến cuối. Bỗng nhiên Trương Dương lại thấy xao động, hắn đẩy ngã nàng xuống giường rồi mạnh mẽ đè nghiến nàng xuống dưới, ngay lặp tức xuân ý lại tràn ngập căn phòng nhỏ. ******* “Có phải trong lòng ngươi đang cực kỳ mâu thuẫn, đúng không?” Hồ Như Yến từ phía sau vòng tay ôm quanh eo hắn.

Trương Dương gật gật đầu thừa nhận: “Ta cũng không phải là gã đàn ông tốt lành gì, vẫn biết rõ không nên gần gũi mấy người các ngươi nhưng chẳng hiểu sao ta lại không thể khống chế được chính mình ...” Hồ Như Yến ghé sát miệng vào tai hắn, giọng điệu đầy mê hoặc như tiểu yêu tinh: “Nhưng ta thích!” Trương Dương cười nhạt như tự diễu chính bản thân mình: “Ta biết ai cũng ích kỷ cả. mà về phương diện tình cảm lại càng hơn thế nữa. Ta vẫn luôn cho rằng ta có thề mang lại hạnh phúc cho tất cả các nàng nhưng thực ra các nàng đều chịu khổ đâu bởi sự ích kỷ của ta. Là ta vô tâm, là ta bất công!” Hổ Như Yến nhẹ giọng khuyên nhủ hẳn: “Cũng không phải thể, trong mắt ta ngươi đâu chỉ là một gã hoa tâm đa tình, mà là lạm tình mới đúng Trước nay ta không thích người như thế, lại càng không bao giờ nghĩ sẽ trao thản cho một gã như thế. Nhưng sau này ta mới hiểu ra một số chuyện, con người ta không ai là hoàn thiện quá mức, bất kỳ ai cùng có tật xấu, có khuyết điểm riêng. Tuy rẳng ngươi hoa tâm, ngươi đa tình, ngươi vô tâm, ngươi ích kỳ nhưng bù lại ngươi lại rất đỗi chân thành, ngươi chân thành với tình cảm của mình, ngươi dám đối diện với tình càm của mình, không né tránh cùng không gượng ép, tất cả đến với ngươi đều rất tự nhiên. Ta vẫn tự nhủ ta không nên dây dưa với ngươi nữa, vì như vậy ta sợ rẳng đến một ngày ta cũng không kiềm chế được bản thân mà ... Nhưng ta lại hòi lại chính mình, nếu không có ngươi, cuộc sống sau này của ta còn niềm vui, còn thấy hạnh phúc nữa hay không?”

Hồ Như Yến lại ôm chặt thân thể hắn hơn, nàng nhẹ giọng nói mà như tự nhủ với lòng mình: “Sẽ không! Tuyệt đối không!” Tận đáy lòng Trương Dương thấy cảm động khôn xiết. Từ lúc được sống lại đến nay hắn vẫn luôn uy áp tình cảm của hắn như lúc còn ờ thời Đại Tuỳ triều, nhưng càng sống lâu ngày ờ xã hội hiện đại này hắn mới càng nhận ra được một điểu, chỉ vì sự ích kỷ. sự tham lam của hắn mà đã làm tôn thương đến biết bao cô gái thiện lương. Biết bao người vì hắn mà thấy hoang mang, đau khổ. cuộc sống bị đảo lộn? Hắn vẫn luôn áy náy day dứt về điều này. nhưng đến giờ hắn vẫn không nghĩ ra được phương án giải quyết nào cho vẹn cả đôi đường cả.

Vẻ mặt Trương Dương trờ nên u ám hơn, hắn thấp giọng hỏi: “Nếu có thể, hãy nói cho ta biết ta nên làm như thế nào đi?” Hồ Như Yến nhẹ mỉm cười: “Ta sẽ giúp ngươi. Ta biết trong lòng ngươi đang mâu thuẫn điều gì, ta sẽ thay ngươi gỡ bỏ khúc mắc này. Được không?” “Có thể sao?” "Hẳn là có thể!” Chương 197 : Có thể sao? (3) Cố Giai Đồng cùng Hồ Như Yến cùng ngồi trong quán café StarBucks, hai người đều gọi một cốc cafe đá giống nhau. Hồ Như Yến mỉm cười nhìn cố Giai Đồng trong giọng nói tràn ngập sự áy náy day dứt : “Xin lỗi, vì chiếc xe kia mà cô gặp không ít rắc rối. Ta cũng không ngờ lại xảy ra hậu quả lớn đến vậy!” Cố Giai Đồng lạnh nhạt nói: “Sự việc đã qua rồi cũng không cân nhắc đến nữa. Dù sao cô cũng là người bị hại giống tôi, bị chịu không ít tiếng xấu, còn bị cảnh sát bắt giam nữa.” Hồ Như Yến mỉm cười nói: “Cũng chỉ những lúc gặp khó khăn như vậy mới có thể nhận ra được ai là bằng hữu chân chính. Quả thực qua lần này giúp tôi học được nhiều bài học đáng giá!” Cố Giai Đồng vẫn thản nhiên uống một ngụm café xong lại chuyển ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ trầm ngâm nói: “Trương Dương rất quan tâm đến cô, lần này hắn tới Đông Giang cũng chủ yếu vì cô !” Hồ Như Yến nớ nụ cười ngọt ngào mà hạnh phúc, nàng nhẹ giọng nói: “Tôi biết, bới vậy ta mới thích hắn thật lòng.” Câu nói cùa Hồ Như Yến khiến Cố Giai Đồng phải giật mình kinh ngạc, đồng thòi nàng vừa thấy đồng cảm cho cô nàng này, rồi lại có chút gì đó khó chịu trong lòng. Khó chịu thì khó chịu nhưng nàng cũng không thể làm khác được, nàng có thể yêu hắn thì tại sao người khác lại không được? Nói chính xác hơn là nàng không có quyền gì ngăn cấm người ta yêu hắn cả. Nghĩ đến đây nàng thở dài u buồn như tự nhủ với bản thân: “Người thích hắn thì nhiều lắm!” Hồ Như Yến lại mỉm cười nói: “Mà hắn cũng tham lam lắm, muốn ôm trọn tất cả người hắn yêu vào lòng chẳng chịu buông bỏ một cai cả!” Nói xong nàng lại liếc mắt nhìn sắc mặt Cổ Giai Đổng một cái rồi thấp giọng hỏi: “Cô tính cứ để vậy sao?” “Còn cách nào khác sao?” Hồ Như Yến nhẹ giọng nói: “Giữ không được mà bò cũng không xong. Cô cho lắng mình có thể bỏ được hắn không?” Cố Giai Đổng lẳng lặng suy nghĩ một chút, sau đó lắc lắc đầu rồi nhoẻn miệng cười như tự chế nhạo mình, quà thực giờ nàng không có lối thoát nào cà.

Hồ Như Yến lại nói tiếp: “Thực ra tình cảm con người có rất nhiều loại, chỉ cần thực lòng đến với nhau là đủ, danh phận quan trọng như vậy sao?” Cố Giai Đồng nhẹ nờ nụ cười, nàng nhìn sâu vào hai mắt Hồ Như Yến chầm chậm hỏi: “Trương Dương đã cho ngươi thứ tốt gì vậy? Sao tự nhiên cô lại vì hắn làm thuyết khách với ta?” “Tôi không đành lòng nhìn hắn dày vò dằn vặt mình như vậy. Vì nam nhân mình yêu thương tôi có thể làm hểt thảy tất cả mọi thứ!” Cố Giai Đồng thở dài ánh mắt cùng trở nên mờ mịt hơn: “Hắn thật may mắn!” Hồ Như Yến mỉm cười nói: “Kỳ thật nếu đổi lại góc độ là người khác, thì tôi lại thấy có được nam nhân như hắn chúng ta cũng là người may mắn!” *******

Cố Giai Đồng nhắm mắt nằm úp mặt trên ghế dài ở cạnh bể bơi. Trương Dương đang giúp nàng thoa kem chống nắng, bàn tay to thô ráp của hắn đang không ngừng xoa nắn trên tấm lưng nhẵn mịn của Cố Giai Đòng. Chỉ được một lúc thằng nhãi này lại không thành thật, tay cứ thế lui dẩn lui dần bóp xuống đôi kiều đồn căng tròn. Hắn vừa làm việc xấu vừa nhẹ giọng đánh lạc hướng chú ý của nàng: “Giai Đồng tỷ thực là thiên sinh lệ chất, phơi nắng cả ngày như vậy mà da không bị đen đi chút nảo, vẫn trắng như bóc!” Cố Giai Đồng hung hăng khép chặt hai chân lại kẹp bàn tay quỳ của hắn đang có ý đồ xâm phạm xuống dưới. Nàng xoay người ngồi dậy, giọng điệu có phần hơi oán trách mắng nhẹ: “Rõ ràng tối qua ngươi thấy xe ta chạy ngang qua, vì sao lại không gọi điện lại cho ta?” “Ta cũng có chỗ khó của ta!” “Chỗ khó nào?” “Lúc đó ta mới từ trong nhà Tống chù tịch đi ra, nếu bắt chuyện với ngươi ngay chỉ sợ người lại nghĩ nhiều!” Cổ Giai Đổng nắm chặt bàn tay to của hắn hỏi ngược lại: “Vì sao ta lại phải nghĩ nhiều?” “Giai Đồng à, chắc ngươi cùng biết Tống chủ tịch tìm ta cũng chỉ vì chuyện của Sở Yên Nhiên thôi mà!” Lúc này Trương Dương cùng không định giấu diếm điều gì, thành thật khai ra hết.

Cổ Giai Đồng không nói gì nữa mà xoay người hắn lại, giúp hắn xoa kem chổng nắng lên da. Mấy hôm phơi nắng, da của hắn đã chuyền thành màu đồng cổ trông cực kỳ khỏe mạnh, lại kết hợp với thân hình săn chắc mà cân đối tạo cho hắn có sức hút mãnh liệt khiến nàng không tự chủ được cứ nhìn mãi không thôi. Một lúc sau nàng nhỏ giọng nói: “Sáng nay Hổ Như Yến có tìm ta!" Không nhìn thấy mặt hắn nhưng từ phản ứng cùa cơ thể, nàng cùng nhìn ra hắn đang lo lắng.

Cố Giai Đổng lại nói tiếp: “Ta biết nàng có ý tốt muốn tháo gỡ dùm ngươi những khúc mắc trong lòng.” Trương Dương chỉ ừm nhẹ một tiếng chứ không biết trả lời lại Cố Giai Đồng như thế nào. Hắn cùng biết nàng là một người con gái cực kỳ thông minh, lại tình cảm, tuy rằng hắn không có nói ra nhưng nàng vần hiểu, vần lo nghĩ dùm hắn.

Cố Giai Đồng matxa nhẹ hai vai hắn, nàng nhỏ giọng nói: “Ta quyết định buông tay!" Trương Dương giật mình chấn động, hắn định xoay người lại nhìn thẳng vào mắt nàng nhưng Cố Giai Đòng ở phía sau đã vòng tay ôm chặt lấy hắn: “Ta không yêu cầu ngươi phải cho ta cái gì, những thứ ngươi dành cho ta đã quá đù rồi!” Trương Dương nắm nhẹ bàn tay thon nhỏ của Cố Giai Đổng Càng, sống lâu trong thời đại mới này hắn lại càng nhận ra những suy nghĩ trước kia của hắn vốn dĩ không phù hợp với chuẩn tắc của thời đại này, bởi vậy mà hắn đã vô tình mang lại nhiều rắc rối cho các hồng nhan tri kỷ của hắn. Nhưng dù hắn có nhận ra điều này, hắn vẫn tự nhũ hắn không thể buông bò được bất kỳ người nào. Thực ra Trương Dương hiểu sai ý của Cố Giai Đồng nàng nói buông bỏ ý chỉ là buông bỏ không hy vọng chuyện hôn nhân nữa, chỉ cần được ở bên cạnh hắn là điều hạnh phúc nhất với nàng rồi, nàng không cần gì hơn, đã trải qua một cuộc hôn nhân tan vỡ nên danh phận với nàng chẳng quan trọng nữa.

Trương Dương xoay người, đối diện với Cố Giai Đồng hắn nhìn thắng vảo hai mắt nàng giọng nói tràn đầy tự tin mà kiên định: "Nhất định ta sẽ đối tốt với người!” “Ta tin ngươi!” Nói xong nàng hôn nhẹ lên trán hắn một cái thư thể hiện tình cảm cũng như sự tin tưởng của mình. *******

Không chỉ riêng gì Cố Giai Đồng muốn buông bỏ, tuy rằng đã có những hành động thân thiết nhưng Tẩn Thanh vẫn luôn giữ mối quan hệ giữa hai người có một khoảng cách nhất định. Nói thật, nàng lại cảm thấy hài lòng với hiện trạng như bây giờ, bởi vì nàng vẫn nghĩ, yêu nhau không nhất thiết cả ngàỵ lẫn đêm đều phải ở bên cạnh nhau, chỉ cẩn vẫn nghĩ về nhau, luôn quan tâm lo lắng cho đối phương là đủ.

Có Thường Tụng chiếu cố nên Tần Thanh công tác khá thuận lợi ở Lam Sơn. Căn cứ nguồn tin tức đáng tin cậy, bộ thương mại trung ương đã thông qua việc thành lập khu công nghiệp phát triền kiểu mới ở tỉnh Bình Hải. Trước đó tỉnh uỷ cũng đã dự trù hai thành phố là Giang Thành và Lam Sơn sẽ được chọn để làm trọng điềm đặt khu công nghiệp kiểu mới để tiến tới phát triển, biến thành phố đó thành thành phố cấp quốc gia. Cũng bởi vì vậy mà hai thành phố vốn thân thiết như anh em giờ lại bất đầu một cuộc đua tranh, một cuộc chiến không có thuốc súng.

Mà quyền quyết định cuối cùng nẳm trong tay uỷ ban thường vụ tỉnh nhưng hai thành phố vẫn cần phải cừ người đại diện đứng ra làm công việc này. Công tác quản lý cũng phát triển khu công nghiệp không thuộc thẩm quyển của Tẩn Thanh nhưng trong buổi họp hội nghị thường vụ thị uỷ Thường Tụng lại đứng lên đưa ra ý kiến đề Tẩn Thanh nhận nhiệm vụ lần này. Vài vị thành viên ban thường vụ cũng không tán thành ý kiến này của hắn. Họ cho rằng khu công nghiệp kiều mới này không phải chỉ cùa riêng thảnh phố Lam Sơn mà đó còn là dự án trọng điềm cùa toàn tỉnh Bình Hải, bắt buộc phái làm cực kỳ cần thận không được xảy ra sai sót. Mà Tần Thanh bất quá chỉ là một phó thị trưởng, hơn nữa lại còn chưa trờ thành thành viên uỷ ban thường vụ thị uỷ, như vậy sao thể gánh vác được trách nhiệm nặng nề như vậy?

Thường Tụng vẫn khăng khăng giữ nguyên ý kiến đề bạt Tần Thanh nhận nhiệm vụ lần này. Mả lý do hắn đưa ra cũng khá hợp tình hợp lý. Tuy mới chỉ là phó thị trưởng nhưng Tần Thanh lại là cán bộ trẻ tuổi nhất, học vấn cũng là cao nhất. Chù yếu là tuổi trẻ nên có những suy nghĩ tư duy năng động nhạy bén, hơn nữa trước đó Tần Thanh lại có kinh nghiệm trong việc thành công khôi phục lại vài lễ hội văn hoá cùa Giang Thành thu hút không ít khách du lịch tới thăm quan. Mà Tẩn Thanh công tác tại Giang Thành khá lâu, đương nhiên nàng cũng khá quen thuộc với tình huống bên đó, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Đảng uỷ, trung ương cũng từng căn dặn, nên mạnh dạn sử dụng những cán bộ trẻ có năng lực, bởi thế mà lần cạnh tranh này Tần Thanh là người thích hợp nhất, cũng có thể coi lẩn này như một cuộc kiểm tra lớn giúp nàng có thêm kinh nghiệm trong công tác.

Ở thảnh phố Lam Sơn thì lực ảnh hưởng của Thường Tụng vô cùng lớn, bởi vậy mà sau khi nghe bài phát biểu của Thường Tụng xong bí thư thị uỷ Chu Vũ Dương cũng phải suy nghĩ lại rồi cho rằng Thường thị trường nói cũng có lý. Hai lão đại đã thống nhất ý kiến nên chẳng còn ai dám đứng ra phàn đối nừa. Tần Thanh chính thức nhận trách nhiệm phụ trách toàn bộ việc thảnh lập khu công nghiệp lần này. Nếu có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này thì Tần Thanh có thể dễ dàng trở thảnh uỷ viên ban thường vụ thị uỷ Lam Sơn.

            Chương 197 : Có thể sao? (4)

Không chỉ riêng Lam Sơn. lãnh đạo Giang Thành cùng cực kỳ coi trọng chuyện này. Tổ chuyên môn lấy trung tâm là Tả Viên Triệu, bọn họ đã sớm lên kế hoạch đi Đông Giang cố gắng thuyết phục tỉnh ủy giành được dự án xây dựng khu công nghiệp kiểu mới này.

Còn Trương Dương thì mãi đến lúc Tần Thanh nói mới được biết chuyện nảy. Bên phía Lam Sơn chỉ có Tần Thanh cùng thư ký riêng Thường Hải Tâm đến Đông Giang, hai nàng cùng đểu ở trong nhà khách tỉnh uỷ. Tuy không gặp mặt được nhau nhưng hai người vẫn thường xuyên liên lạc, lúc biết Tần Thanh tới Đông Giang, Trương Dương liền vội vàng chạy tới nhà khách tỉnh uý gặp nàng.

Lúc Trương Dương tới, được Tần Thanh đang bận gọi điện nên Thường Hải Tâm nhiệt tình mời Trương Dương vào phòng ngồi chơi. Thường Hải Tâm rót cho Trương Dương cho Trương Dương một chén trà rồi nhỏ giọng nói: “Tần phó thị trường gọi điện cũng được khá lâu rồi người bảo tôi cứ đón tiếp anh trước!” Trương Dương cười cười gật đẩu. Nhìn mái tóc đuôi gà của Thường Hải Tâm. Trương Dương lại liên tường đến những nữ sinh đại học, trông thực ngây thơ hồn nhiên. Bởi vì nàng ta làm việc trong chính phủ nên ăn mặc phải trang trọng kín đáo có phẩn bảo thủ, nhưng như vậy lại có nét duyên dáng cao quý mà tao nhà riêng khiến người khác cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Cuối cùng Tần Thanh cũng gọi điện xong, quay trở lại phòng khách đặt di động xuống bàn uống nước rồi nhìn Trương Dương tươi cười niềm nở: “Tiểu Trương đến rồi đó à?” Trước mặt người khác nàng phải tỏ ra mình ra là lãnh đạo, là cấp trên nói chuyện với cấp dưới. Lâu ngày không gặp có phần nhớ nhung, Trương Dương chẳng quản nàng ta gọi mình thế nào. ánh mắt chuyển đến cặp đùi thon dài kia tham lam nhìn. Theo bản năng Tần Thanh hơi khép hai chân lại, trong lòng thầm mắng: có người ngoài mà lại không thành thật rồi, để chốc nữa xem ta thu thập ngươi thế nào!

Nhìn ánh mắt nóng rực của hần đang tham lam nhìn khắp cơ thể mình, Tần Thanh cũng biết hắn đang nghĩ cái chủ ý gì trong đầu, nàng cũng không kìm chế được mà trống ngực cứ đập liên hồi. Nàng vội vàng nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, mượn cơ hội che dấu nét mặt xấu hổ của mình.

Thường Hải Tâm nhỏ giọng nói:" Tần phó thị trưởng, hai người cứ nói chuyện đi, tôi phải đi đánh máy lại mấy văn kiện nữa!".

Tần Thanh gật gật đầu không nói gì.

Thường Hải Tàm đi rồi thằng nhãi này liền chạy sang ngồi cạnh Tần Thanh rồi bất ngờ hôn trộm nàng một cái. Tần Thanh giả bộ tức giận trừng mắt nhìn hắn khẽ mắng: “Đừng làm loạn, ta có chuyện nghiêm chỉnh muốn nói với ngươi!” Bị Tần Thanh đuổi thằng này liền giả đò tủi thân cúi đầu trở lại chỗ cũ: “Ta thấy ánh mắt tiểu Thường hơi khác lạ, ngươi có cho rằng nàng ta nhận ra điều gì hay không?” Tần Thanh liếc mắt nhìn hắn lạnh nhạt nói: “Ngươi không ở Giang Thành đi, suốt ngày chạy tới Đông Giang làm gì?” Trương Dương thở dài ngao ngán nói: “Một lời khó nói hết a! Tiếng là phó chủ nhiệm ở sỡ thương mại thảnh phố thật đó nhưng chỉ lả một cái hư danh, đến cả chỗ đặt đít còn không có. Hơn nữa giờ bên sở du lịch cũng chẳng có việc gì nên giờ rỗi rãi chạy tới Đông Giang chơi.” “Chỉ sợ không đơn giản như vậy!” Trương Dương cười cười giảo hoạt nói: “Cũng là thuận tiện giải quyết một vài chuyện vặt, bất quá cũng đều cơ bản giải quyết xong rồi, chẳng là ta lười về Giang Thành thôi, chẳng mấy khi nên tính ở lại chơi ít hôm.” Nghe vậy Tần Thanh có vẻ hơi ngạc nhiên hỏi lại: "Ngươi tới Đông Giang không phải vì việc xin cho Giang Thành xây dựng khu công nghiệp kiểu mới sao?” Trương Dương cũng ngơ ngác chầng hiểu gì: "Sao cơ? Khu công nghiệp kiểu mới nào? Ta chẳng hiểu ngươi đang nói chuyện gì cả!” Lúc này Tần Thanh mới kể lại việc bộ thương mại trung ương quyết định thông qua việc cho xây dựng khu công nghiệp kiểu mới ở Giang Thành cùng Lam Sơn, mà hiện giờ hai thành phố đang gấp rút tiến hành công tác xin tình ủy cấp phép cho thành phố mình được quyền xây dựng khu công nghiệp này.

Trương Dương gãi gãi đầu cười khổ nói: “Ta cùng đâu biết chuyện này đâu, dù sao ta cũng chỉ là một gã cán bộ cấp khoa nho nhỏ, bọn họ cũng không có nghĩa vụ phải báo cho ta biết nên ta cũng không rõ.” Nghe hắn nói cùng cái vẻ mặt ngơ ngác của hắn Tần Thanh mới thực sự tin hắn tới Đông Giang không phải vì chuyện Giang Thành xin được cấp phép xây dựng khu công nghiệp. Chẳng là do Trương Dương quan hệ khá mật thiết với cô bí thư tỉnh ủy nên đám lãnh đạo Giang Thành cử hắn đi cũng là chuyện thường tình, bởi vậy mà Cố Giai Đồng mới hiểu nhầm như vậy.

Trương Dương lại nói: “Ta thấy Giang Thành chỉ là vỏ rỗng không, chẳng có chút lợi thế cạnh tranh nào với Lam Sơn cả!” Tần Thanh lắc lắc đẩu không cho như vậy: "Cũng không hẳn như người nói. Dù sao Giang Thành cùng là thành phố trực thuộc tỉnh, mà hiện trạng phát triển kinh tế tỉnh Bình Hải hiện nay là phía Bắc mạnh phía Nam yếu kém, mà lành đạo tỉnh uỷ rất coi trọng sự phát triền cùa khu vực Bắc bộ. Cố bí thư cũng không ít lần đề cập đến vấn đề đặt Giang Thành làm trọng điểm phát triển kinh tế của toàn tỉnh, lấy Giang Thành làm trung tâm rồi mở rộng ra các thành phố. xã, trị trấn xung quanh. Nếu đem khu công nghiệp kiểu mới cấp quốc gia xây dựng ở Giang Thành thì thứ nhất hợp với ý nguyện của lãnh đạo cấp tỉnh, thứ hai điều này sẽ rất có lợi đối với sự phát triển của Giang Thành sau này.” “Ngươi nói vậy chẳng nhẽ định bỏ không làm vụ này sao?” Tẩn Thanh lắc lắc đằu nói: “Đó chỉ là quan điểm của riêng ta mà thôi, thân là phó thị trường Lam Sơn đương nhiên ta phải dổc lòng vì sự phát triền của Lam Sơn rồi. Nếu Lam Sơn giành được dự án xây dựng khu công nghiệp kiều mới này thì nền kinh tế Lam Sơn sẽ nhanh chóng tiến lên một mức cao hơn, đời sống người dân cũng theo đó được cải thiện hơn trước.” Trương Dương mỉm cười nói: “Giả như ngươi làm hoàn thành tốt việc này, có phải sẽ được vào ủy ban thường vụ thị ủy Lam Sơn không?" Tần Thanh có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương, nàng cũng không ngờ ngộ tinh của hắn lại được nâng cao đến vậy. Nàng không phủ nhận mà gật gật đầu nói: “Cũng có thể nói như vậy. Thường thị trưởng đã ám chỉ qua chuyện này với ta!” Trương Dương nhẹ giọng nói: “Ta mặc kệ Giang Thành với Lam Sơn có cạnh tranh nhau hay không ta chỉ cần biết ngươi ở bên nào thì ta ở bên đó!” Nghe hắn nói thế, nội tâm Tẩn Thanh cũng thấy ấm áp vài phần, nàng nhỏ giọng nói: “Ngươi nói vậy chẳng khác nào đứng về phe Lam Sơn rồi, đừng quên ngươi là cán bộ Giang Thành đó!” “Ta chỉ nhớ ta là nam nhân của mình ngươi mà thôi!” Tần Thanh cũng không ngờ ở chỗ này mà hẳn vẫn mặt dày nói ra những lời như vậy, khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ lên vì xấu hồ. Nàng nhẹ giọng mắng: “Đừng nói bậy bạ nữa, nghiêm túc chút đi, ta còn chuyện quan trọng muốn nói với ngươi!” Trương Dương thâm tình nhìn sâu vào đôi mắt đẹp kia, khẽ ừm! một tiếng.

Tần Thanh đang định nói tiếp thì điện thoại lại kêu, nàng có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu đứng dậy đến bàn làm việc nghe điện. Là phó bí thư thị ủy Ngô Minh gọi điện tới, chẳng là Ngô Minh đang học tập ở trường Đảng tỉnh, nghe phó thị trưởng Tần Thanh cũng tới Đông Giang cho nên mới có ý mời cơm. Ngô Minh vừa là thành viên uỷ ban thường vụ vừa là phó bí thư thị uỷ, mà người ta đã trực tiểp gọi điện đến mời nên Tần Thanh cũng không tiện từ chối thẳng thừng, nàng gật đầu nhận lời rồi nói mấy câu xã giao xong liền cúp máy.

Đặt điện thoại xuống xong nàng quay sang nói với Trương Dương: “Phó bí thư Ngô Minh mời ta trưa nay dùng cơm ở nhà hàng Nam quốc thực phủ, trưa ngươi không có bận gì thì đi cùng luôn?” Trương Dương gật gật đầu đồng ý. Tần Thanh lại bấm số gọi cho Thường Hải Tâm. Thường Hải Tâm cũng không đi đâu xa, tiện thể ngồi trong phòng tiếp tân của nhà khách tinh uỷ đánh mấy bản văn kiện, nghe Tần phó thị trường gọi liền trở lại phòng. ****** Nhà hàng Nam quốc thực phủ nằm ở ngoại ô phía nam Đông Giang. Nhà hàng mới xây dựng không lâu nhưng có lối kiến trúc lại khá lạ mắt, lại nằm trong quần thể khu du lịch nghỉ mát cao cấp gồm quần thể các nhà hàng, khách sạn sang trọng, cùng các tụ điềm vui chơi giải trí, nghe nói quần thể này đều là của một vị doanh nhân người Singapore tên Hoàng Việt Tường đầu tư xây dựng nên. Người này cũng đầu tư không ít các hạng mục ở Lam Sơn, cũng quen biết rất rộng với lãnh đạo cao tầng thị uỷ Lam Sơn, bởi vậy mà lãnh đạo Lam Sơn đến Đông Giang công tác cũng ít người chọn ngủ lại nhà khách tỉnh ủy mà hầu hết đều ở lại khách sạn của Hoàng việt Tường.

Trương Dương vừa đánh xe đến cửa nhà hàng Nam quốc thực phủ đã thấy có ba người đứng đợi sẵn ở cửa, trong đó một gã thân hình cao lớn tươi cười rạng rỡ đi tới bên này. Gã kia chính là phó bí thư thị uỷ Lam Sơn - Ngô Minh, hắn năm nay cũng chỉ ngoài 30, cũng được coi là một cán bộ trẻ có triển vọng của Lam Sơn. Tần Thanh mở cửa xuống xe mỉm cười bắt tay với hắn, hai người vừa nói chuyện vừa sóng vai vào trong nhà hàng.

Trương Dương cùng Thường Hải Tâm thì xuống xe sau, Thường Hải Tâm nhỏ giọng giới thiệu cho Trương Dưong biểt thân phận của mấy người kia. Trong đó người có chức vụ cao nhất là Ngô Minh, ngoài ra hai người kia phân biệt là Hà Lập Vũ, nguyên cục trưửng chi cục thuế thành phố Lam Sơn. Người thứ hai là Trương Quý Sinh, nguyên sở trưởng sở giáo dục và đào tạo thành phố Lam Sơn. Thường Hải Tâm còn tiết lộ thêm cho Trương Dương biết, vợ của phó bí thư thị uỷ Ngô Minh bị bệnh hiểm nghèo chết từ vài năm trước, hiện vẫn đang độc thân và có ý định theo đuổi Tần phó thị trường.

Cái khác Trương Dương không thèm để ý nhưng riêng chuyện này thì thằng nhãi này liền thấy khó chịu, tự dưng ỡ đâu nhoi ra một gã tình địch, ngươi tưởng mình là ai mà dám theo đuổi nữ nhân của ta? Chẳng cẩn suy nghĩ nhiều thằng nhãi này liền liệt Ngô Minh vào danh sách những kẻ đối nghịch cần loại trừ.

            Chương 197 : Có thể sao? (5)

Tham dự bữa tiệc còn có cục trưởng cục phòng chống lụt bão tỉnh uỷ Phó Đạo Cường, mà đến cả lão bản của Nam quốc thực phủ Hoàng Việt Tường cũng đích thân tới bồi tiếp, bởi vậy mà Trương Dương củng Thường Hải Tâm nghiễm nhiên trờ thành người có bối phận nhỏ nhất. Thường Hải Tâm thì không nói làm gì, dù sao cha nàng cũng là thị trưởng thành phố Lam Sơn - Thường Tụng, bời vậy mà người khác cũng phải nể mặt cha nàng quay sang bắt chuyện với nàng vài câu. Chỉ riêng Trưong Dương chỉ là một gã cán bộ cấp khoa còn con nên chẳng có ai thèm coi trọng để vào mắt sau khi Tần Thanh được Tần Thanh giới thiệu, bọn họ cũng chỉ bắt tay chào hỏi lấy lệ sau đó liền làm ngơ không thèm để ý đến. Ngoài Thường Hải Tâm thỉnh thoảng quay sang tán gẫu vài câu căn bản là chẳng ai nói chuyện với hắn dù chỉ một câu.

Loại tiệc tùng chính trị kiểu này thì địa vị cùng danh tiếng là quan trọng nhất, người có địa vị, có danh tiếng càng lớn thì lại càng được nhiều người chúc rượu hơn. Phó Đạo Cường vừa lớn tuổi nhất, chức vụ cùng cao nhất nên được mọi người kính ngồi ghế trên, hơn nữa hắn nói chuyện cũng có phẩn hài hước nhưng chủ yếu là khoe khoang nhiều hơn. Hắn nâng chén rượu lên cười nói: ‘‘Mọi người ở đây đều là bạn bè cả, cần gì phải nghiêm túc như họp đánh giá tổng kết cuối năm vậy? Vui vẻ lên đi nào! Hay là để ta góp vui kể chuyện cười!” Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn. Phó Đạo Cường hơi liếc mắt nhìn thoáng qua Tần Thanh một chút rồi bắt đầu thấp giọng kể: “Có một lần thế này ... Trong một buổi tiệc cũng như thế này, có một vị nữ thị trưởng và một gã bí thư cũng dự tiệc. Đến giữa buồi tiệc, gã bí thư kia cao hứng có nói một câu: bình thường bí thư đều phải trải qua thị trưởng mà lên! Nữ thị trướng kia nghe thấy vậy liền sửa lại rằng: phải nói rằng, bình thường bí thư được sinh ra từ thị trường mới đúng!” Hắn nói xong liền ha hả cười lớn. Chuyện cười này thực quá trùng họp với tình cảnh bây giờ. Tẩn Thanh là nữ phó thị trường, Phó Đạo Cường kể chuyện cười như vậy chẳng khác nào châm biếm chê cười Tần Thanh cả.

Mặt Tần Thanh cùng hơi đỏ lên trong lòng thầm mắng gã Phó Đạo Cường kia nói năng không biêt giữ ý tứ gi cả, chỗ đông người lại có cả con gái như vậy mà ăn nói thô lỗ.

Ngô Minh cũng mỉm cười theo.

Phó Đạo Cường thâm ý quay sang hỏi lại Ngô Minh: “Không biết trước kia Ngô bí thư đã tửng làm thị trưởng?” Ngô Minh liếc mắt nhìn Tần Thanh một cái, ánh mắt hắn trông cực kỳ mập mờ ám muội. Hắn cười cười trả lời: “Ta là phó bí thư nên cũng từng phải làm phó thị trưởng!” Mọi người xung quanh nghe thấy vậy đều tủm tỉm cười.

Trương Dương vẫn nhìn chằm chằm Phó Đạo Cường từ lúc hắn mở miệng đến giờ, bỗng nhiên mắng lớn một câu: “Đồ con rùa!” Tiếng quát của Trương Dương khiến tất cả mọi người đều im bặt lại, riêng Phó Đạo Cường thì giật mình sửng sốt, thẳng nhãi kia đang nhìn mình, như vậy chẳng phải hắn đang mắng mình hay sao?

Từ lúc Phó Đạo Cường kể chuyện cười kia. Tần Thanh chỉ biết cúi đầu xấu hổ không dám nói gì. Thấy mình bị người khác vũ nhục nên hắn mới tức giận mắng Phó Đạo Cường, nàng cũng biết, một khi hắn tức giận thì không ai có thể ngăn cản được hắn.

Thường Hải Tâm chăm chú nhìn Trương Dương. Tuy rằng nàng vẫn ngờ vực mối quan hệ của Trương Dương với Tẩn phó thị trưởng, nhưng nàng lại không biết tính hắn ra sao, hắn mới chỉ là một gã cán bộ câp khoa vậy mà lại dám mắng Phó cục trường ngay trước mặt mọi người như vậy? Dù sao Thường Hải Tâm cùng là người nhanh trí, nàng liền tìm cách hoà giải cười nói: “Trương trưởng phòng nói sai rồi, món đó là con ba ba mới đúng chứ?” Hai mắt Trưcmg Dương vẫn nhìn chằm chằm vào Phó Đạo Cường, căn bản chẳng thèm để ý lời Thường Hải Tâm, hắn cười lạnh nói: “Ngươi tưửng rằng mình hài hước lắm sao? Chỉ lả chó má, hạ lưu, vô giáo dục!”

Các thớ thịt trên mặt Phó Đạo Cường hơi run rẩy một chút. Nếu vừa rồi câu ‘đổ con rùa" kia còn có thể tìm lời giải thích được một chút, còn mấy lời này thì chẳng khác gì trực tiếp mắng thẳng mặt hắn. Chỉ là một thằng oắt con mà dám mắng thẳng mặt mình, ngươi tưởng mình là con ông Trời chắc? Phó Đạo Cường nghiêm mặt lại lạnh lùng nói: "Anh bạn trẻ, nếu cậu không thích vui đùa thì có thể rời đi bất cứ lúc nào!” Dù sao hắn cũng là cục trường, là cán bộ cấp cao nên tu vi hàm dưỡng cũng hơn người, bị người ta mắng thẳng mặt như vậy vẫn nén giận được.

Tần Thanh nhíu nhíu mày ra chiểu không vui nhò giọng nói: "Tiểu Trương, ngươi uống hơi nhiều rồi đó!”Lúc này nàng cũng có chút hôi hận khi mang Trương Dương đi cùng.

Trương Dương vẫn nhìn thẳng mặt Phó Đạo Cường nhếch mép cười nhạt: “Uổng hơi nhiều ư? Chỉ là lý do vớ vần! Ngươi nghĩ rằng ngươi chỉ cẩn uống hai ba chén rượu liền già vờ say giở trò đùa bỡn người khác được sao? Chẳng khác gì là lưu manh đầu đường xó chợ!” Nói xong Trương Dương lại quay sang nhìn Ngô Minh: “Nghe ngươi nói thì ngươi là do thị trưởng sinh ra vậy ta hỏi mẹ ngươi là thị trưởng nào vậy?” Ngô Minh tức giận đến đỏ bừng mặt: “Ngươi...” Thấy cấp trên bị người ta vù nhục như vậy, cục trường cục thuế Hà Lập Vũ liền đứng ngồi không yên muốn biếu hiện một chút trước mặt cấp trên. Trong đầu vừa thoảng nghĩ một cái hắn liền đứng phắt dậy chỉ tay thẳng mặt Trương Dương lớn tiếng nói: “Sao người trẻ tuổi bây giờ lại ngỗ ngược như vậy nhỉ? Có tin ta dạy dỗ ngươi biết thế nào là phép tắc hay không?” Trương Dương thở dài một hơi đang định đá lại hắn mấy câu thì Thường Hải Tâm ở bên cạnh đang không ngừng kéo tay Trương Dương, giọng nàng cũng quýnh hết cả lên: “Xin lỗi ... Xin lỗi mọi người ... Trương Dương, hắn ta uống hơi nhiều ... xin lỗi!” Nàng cố gắng dùng sức kéo hắn ra ngoài. Ngay cả Phó Đạo Cường củng Ngô Minh hắn còn không thèm đề vào mặt thì Hà Lập Vũ chỉ là cán bộ cấp xử lại càng không đáng là gì, thế nào cùng bị hắn mắng té tát nữa cho mà xem. Bởi thế mà nàng mới phải kéo thằng nhãi này ra cho bằng được, nhất quyết không được để hắn gây loạn nữa.

Lúc Thường Hải Tâm lôi Trương Dương ra gần đến ngoải cữa rồi hắn vẫn còn ngoái đầu lại buông thêm một câu nữa: “Ngươi tên Hà Lập Vũ đúng không? Ta thấy ngươi nên dạy dỗ lại gã Phó Đạo Cường kia thì đúng hơn đó. Còn nữa. ngươi làm ở đó không lẫu nữa đâu!” Những lời này của Trương Dương đã vượt quá mức chịu đựng của Phó Đạo Cường, rất nhiều người ở đây đều thấy thằng nhãi kia thực chẳng biết trời cao đất dày là gì, chỉ là một gã cán bộ cấp khoa mà dám lớn tiếng mắng mỏ cấp trên như vậy.

Trương Dương cùng Thường Hải Tâm vừa khuất bóng sau cánh cửa. Tẩn Thanh liền đứng dậy thấp giọng nói: “Xin lỗi, tôi còn việc bận, xin cáo từ trước!” Thấy Tẩn Thanh có ý muốn bỏ di, Ngô Minh liền vội vàng đứng dậy ngăn: ‘Tần Thanh! Cũng không nên vội vàng như vậy chứ? Người trẻ tuổi uống nhiều nói năng không cẩn thận thôi mà, phó cục trưởng cũng không so đo gì với hắn đâu!” Phó Đạo Cường tuy vẫn nén giận nhưng mặt đã tim ngắt cả vào, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Tiểu tử Trương Dương này là thằng nào chứ? Lả bạn trai của tiểu Thường hay sao? Tưởng rằng chỉ là bạn trai của con gái thị trường là giỏi lắm sao?”

Tản Thanh có phần khinh thường nhìn Phó Đạo Cường, nàng nhẹ giọng nói: “Hắn là Trương Dương, chủ nhiệm ban đầu tư và phát triển sở thương mại Giang Thành. Ta không biết hắn có quan hệ gì với tiểu Thường, nhưng ta chỉ biết mẹ nuôi của hắn là phu nhân Văn phó tổng thống!” Nói xong nàng liền xoay người bỏ đi.

Nghe vậy cả đám đểu ngồi trợn mắt há mồm không biết nói gì, sắc mặt Phó Dạo Cường trở nên trắng bệch ra, hắn lắp bắp nói: “Là hắn sao? Thảo nào ... Ta cứ thấy hắn quen quen ...!” Bỗng nhiên hắn lại nhớ tới câu cuối trước khi đi của Trương Dương, trong lòng liền thấy lạnh toát cả đi. Hoạ từ miệng mà ra, hắn cũng không ngờ sự nghiệp của hắn chỉ vì mấy câu nói trêu đùa mà sụp đổ hoàn toàn.

Tuy rằng Trương Dương là vì mình mới đứng ra trả đũa lại bọn họ nhưng Tần Thanh cũng thấy hơi giận hắn. Nếu là bình thường thì nàng còn thấy vui vẻ nhưng ở trước mặt nhiều lãnh đạo mà hắn lại tỏ ra vô lễ, không coi ai ra gì như vậy thực không phải sáng suốt cho lắm. Nàng lạnh lùng đuổi Trương Dương cùng Thường Hải Tâm về nhà khách tinh ủy, còn nàng thì bắt taxi đến toà nhà văn phòng chính phủ tỉnh kêu có việc cần làm.

Nhìn chiểc xe taxi chở Tẩn phó thị trướng chạy xa dần. Thường Hải Tâm không khỏi thở dài than: “Ngươi cũng thật là, tự dưng lại kích động đến vậy, chấc ngươi cũng còn lạ gì mấy tiết mục không đâu vảo với đâu của đám cán bộ nhà nước này rồi còn gì?” Trương Dương vẫn nheo nheo hai mắt lại nhưng bỗng nhiên lại mỉm cười nhạt. Quả thực lúc này hắn cùng có phần hơi kích động, đương nhiên hắn cũng không lạ gì mấy trò đùa góp vui trên bàn rượu kiều này. Chỉ là lần này đối tượng lại là Tần Thanh, nếu hắn cứ trơ mắt nhìn nữ nhân mình bị người ta vũ nhục, vậy hắn chẳng phài thành rùa đen rút đầu hay sao?

Thường Hải Tâm có phẩn khó hiểu hỏi lại hắn; “Ngươi cười cái gì vậy?” “Ta cười là lúc nghĩ xem nên hại người bằng cách nào. Ta đang nghĩ làm sao có thể để gã Phó Đạo Cường kia nếm mùi đau khổ!” Thường Hải Tâm cử tướng rằng lúc nãy hắn tức giận quá nên mới nói vậy thôi chứ nàng cũng không nghĩ rằng tiểu tử này lại dám làm thật. Nàng nhẹ giọng khuyên: “Thôi bỏ đi, người ta là cán bộ cấp tỉnh, ngươi chỉ là một gã chủ nhiệm cấp khoa bé tẹo, thử hỏi ngươi làm gì được hắn?” "Rốt cuộc là ngươi đứng vẻ phía bên nào vậy?” “Ta đứng về phía Tẩn phó thị trương, chẳng đứng về phía nào cả!” “Thì ta cho thằng nhãi kia nếm mùi đau khổ là trả thù cho Tần phó thị trường của ngươi còn gì? Như vậy thì hai ta là bằng hữu a! Nếu như ta đá đít được cả gã Ngô Minh kia, thì Tần Thanh được thăng lên làm phó bí thư, còn ngươi được làm phó thị trương còn gì?” Thẳng nhãi này mở miệng ra một câu cũng Tẩn Thanh, hai câu cũng Tẩn Thanh, nếu là bình thường thì bị người khác nhìn ra có vấn đề ngay. Nhưng do Thường Hải Tâm vẫn chỉ là một nữ hài tử, hơn nữa nàng lại bị cuốn theo câu nói của Trương Dương nên mới không nhận ra được điều gì. Nàng hắng giọng mắng nhẹ: “Ta thấy ngươi mới giống lưu manh thì có, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến đánh người!" “Thế mà là lưu manh à? Mà ngươi không thích thành phó thị trường sao?” “Cút đi! Không nghe ngươi nói bậy nữa!” Thường Hải Tâm cũng chẳng thèm đôi co với gã cứng đầu này nữa.

            Chương 197 : Có thể sao? (6)

Tần Thanh tới toà nhà văn phòng chính phủ tỉnh là để gặp trực tiếp Tống chủ tịch tỉnh nói chuyện, rồi đưa cho Tống chủ tịch tài liệu đã chuẩn bị sẵn của thành phố Lam Sơn về dự án xây đựng khu công nghiệp kiểu mới. Chỉ là Tống chủ tịch hẹn 3h chiều gặp, nhưng vì Trương Dương làm loạn giữa buổi tiệc nên nàng mới phải đến đây sớm rồi lại phải ngồi đợi. Lúc ngồi đợi nàng lại nghĩ tới chuyện xảy ra vừa rồi nhớ tới điệu bộ tức giận chẳng nề hà ai đứng dậy chỉ thẳng mặt mắng Phó Đạo Cường cùng Ngô Minh, bất giác nàng lại nở nụ cười mỉm. lúc này trong lòng chẳng còn thấy tức giận hắn nữa.

Nàng cũng biết, nếu xét đến cùng thì nguyên nhân chân chính là do nàng cả, nếu nàng không mang hắn tới thì cũng không phát sinh sự việc ngoài ý muốn như vậy. Mà ngẫm lại cũng tại tên Ngô Minh kia cứ bám riết mãi không thôi khiến nàng có phản cảm, bởi thế nàng mới nảy ra ý nghĩ mang nam nhân của mình đi để hắn biết khó mà rút lui.

Tần Thanh ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường cũng sắp đến giờ hẹn với Tống chủ tịch tỉnh rồi. Vì thế nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi cố gắng loại bỏ những suy nghĩ về chuyện kia đi, chuẩn bị thật tốt cho bài diễn thuyết cùa mình với Tống chủ tịch. Sau khi đã sắp xếp lại trình tự trong đẩu rồi, nàng mở mắt ra đứng dậy, chậm rãi đi vể phía văn phòng chủ tịch tỉnh. ***** Tổng Hoải Minh đang ngồi đánh máy tính ở văn phòng. Lúc gã thư ký Chung Bổi Nguyên dẫn Tẩn Thanh tới thì dường như hắn đang gặp vần đề gì với cái máy tính thì phải. Hẳn nhíu nhíu mày vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính nói: “Tiểu Chung, cậu tới phòng kỹ thuật gọi người sửa máy tới đây dùm ta cái, ta không vào dược windows rồi!” Nghe vậy Tần Thanh liền thấp giọng nói: “Tống chủ tịch, có thể để tôi xem giúp ngài được gì không?” Tống Hoài Minh ngẩng đầu lên mới nhận ra là Tẩn Thanh tới, hần tươi cười nói: “Nữ phó thị trường Lam Sơn - Tần Thanh tới rồi đó ả! Đúng là tuổi trẻ tài cao, lại rất xinh đẹp nữa chứ!” Vừa nói hắn vừa đứng dậy bắt tay với Tần Thanh: “Đã nghe đại danh từ lâu!” Tần Thanh mỉm cười trả lời lại: “Hy vọng Tống chù tịch nghe được toàn chuyện tốt của tôi!” Tống Hoài Minh lại quay sang chỉ chỉ cái máy tính của mình nhỏ giọng nói: “Giúp ta kiểm tra lại một chút đi!” Nói xong hắn đứng dậy nhường chiếc ghế chủ tịch tỉnh cho Tẩn Thanh. Tẩn Thanh cũng không khách khi ngồi vảo vị trí của hắn, hai tay gõ gõ bàn phím cực kỳ thành thạo, chưa đầy 3p sau đã sửa lại như cũ, nàng theo dos mà khỡi động lại trình windows 3.1. Tống Hoài Minh thấy vậy không khỏi tấm tắc khen: “Quả không hổ danh sinh viên xuất sắc của Harvard, trình độ máy tính giỏi thật!” Tẩn Thanh nhẹ nở nụ cười định đứng dậy trả lại chiểc ghế chủ tịch tỉnh. Tống Hoài Minh khoát tay cười nói: “Cứ ngồi tiếp đi, vừa hay ta có mẩy vấn đề không rõ về máy tính muốn ngươi chỉ giúp luôn!” Tần Thanh gượng cười xẩu hổ trả lời lại: “Chiểc ghế của Tống chủ tịch tôi cũng không dám tuỳ tiện ngồi lâu!” Tống Hoài Minh ha hà cười lớn: “Không được rồi, làm cán bộ thì phải có chí lớn chứ? Không muon làm soái thì không phải hảo binh lính!” Nói xong hắn kéo chiếc ghế ra ngồi cạnh Tần Thanh rồi chỉ chỉ trỏ trỏ hỏi nàng mấy vấn đề về máy tính.

Phải nói rằng trình độ máy tính của Tần Thanh rất cao, những điều Tống chủ tịch hỏi nàng đều giải thích cực kỳ cặn kẽ mà lại dễ hiểu.

Lúc sau Tống Hoài Minh không khỏi lắc đầu cảm khái: “Tri thức con người đúng là phát triển theo từng ngày. Ta thấy việc hiện đại hoá công nghiệp hoá là điều bắt buộc cho sự phát triển trong tương lai, cứ nhìn ở phương diện này thì Mỹ đi đầu cả thế giới, về sau ai nắm được trình độ công nghệ cao hơn thì người đó sẽ nắm được mạch đập phát triển của toàn thế giới!” Nói xong hắn lại sực nhớ đến mục đích chính cùa buổi nói chuyện ngày hôm nay. Hắn mỉm cười nói: “Được rồi giờ cô trình bày quan điểm của mình về dự án khu công nghiệp sắp tới đi!” Sau khi xong việc, Tần Thanh vội vàng đứng dậy nhường lại ghế chù tịch tỉnh cho Tống Hoài Minh: “Ngồi ở vị tri này tôi cũng không dám trình bày, trước tiên phải trà lại cho Tống chủ tịch đã chứ!” Tống Hoài Minh cười cười ngồi trở lại ghế của mình, còn Tần Thanh thì trở ra bàn uống nước ngồi xuống ghế sôpha, Chung Bồi Nguyên mở cửa mang cho nàng một chén trà Long Tĩnh. Tần Thanh nói: “Tống chủ tịch, tôi tới là để trình bày quan điểm về dự án xây dựng khu công nghiệp kiểu mới của tỉnh ta. Đây là toàn bộ tài liệu cũng như bản dự thảo dự án xây dựng khu công nghiệp của thành phố Lam Sơn. Chúng tôi hi vọng lãnh đạo tỉnh có thể đưa ra quyết định đặt khu công nghiệp kiểu mới ở thành phố Lam Sơn!” Tổng Hoài Minh mỉm cưỡi nói: “Thị ủy nắm tin tức cũng nhanh thật đó. Bộ công thương trung ương đã thông qua việc cho tỉnh ta xây dựng khu công nghiệp kiểu mới, chỉ là tỉnh uỷ vẫn chưa công bố chính thức, hơn nữa cũng chưa ra quyết định nên chọn thành phố nào để triển khai dự án. Vậy mà mấy người các ngươi đã chạy tới đây tìm ta rồi!” Tần Thanh thấp giọng trả lời lại: “Làm chuyện gì cùng phải hăng hái chủ động, nếu thành phố Lam Sơn là nơi được chọn để triền khai dự án xây dựng khu công nghiệp kiều mới cấp quốc gia, như vậy chúng tôi sẽ được nhận nhiều hơn những chính sách hỗ trợ của nhà nước, hơn nữa thành phố sẽ thu hút được nhiều hơn các nguồn đầu tư cả trong và ngoải nước. Với bước đà như thế, tôi tin chắc chỉ trong thời gian ngắn, thành phố Lam Sơn sẽ có những bước tiến nhảy vọt trở thành thành phố cấp quốc gia, điều này sẽ mang lại lợi ích không chi riêng người dân thành phố Lam Sơn, mà nó sẽ thúc đẩy sự phát triển cả tỉnh Bình Hải ta lên một tẩm cao mới. Chính vì vậy mà chúng tôi rất coi trọng chuyện này, hi vọng lãnh đạo tỉnh ủy phê duyệt thông qua!” Tống Hoài Minh lại giả như không nghe thấy Tần Thanh nói gì, chỉ đạm nhiên nói: “Tỉnh ủy đã ra nghiêm lệnh không được để lộ tin tức này vậy mà các ngươi vẫn biết được, điều này chứng tỏ trong thiên hạ không có điều gì là tuyệt đối cả. Nếu như không phải ở tỉnh uỷ thì chắc là do trên bộ công thương để lọt tin tức rồi!” Tần Thanh chậm rãi để xấp tài liệu lên bàn làm việc của Tống chủ tịch. Tống Hoài Minh chỉ liếc mắt nhìn lướt qua chứ cũng không có ý muốn đọc ngay. Thực ra hắn cũng nắm khá rõ tình hình của hai thành phố Lam Sơn và Giang Thành, chẳng cần tư liệu chính xác hắn cũng có thể đại khái nói ra mấy ưu khuyết điểm của từng thành phố một.

Tống Hoài Minh nghĩ một lúc rồi lại đổi giọng, thấp giọng nói: “Tiểu Tần à, ngươi đã đến tận đây thì ta cũng không cần dấu diếm làm gì nữa. Nói thực tỉnh uỷ cũng chọn ra hai nơi để triển khai dự án lần này là Giang Thành và Lam Sơn. Hai nơi này cũng có những ưu thế nhất định, hơn nữa với tình hình hiện nay thì bất kể là đặt dự án khu công nghiệp kiểu mới cấp quốc gia ở Giang Thành hay Lam Sơn thì đều phái xét tới ý nghĩa chiến lược lâu dài của cả tỉnh Bình Hải. Ngươi có hiểu không?”

Tần Thanh lại nói: “Từ sau khi cải cách Lam Sơn có những bước tiến nhảy vọt để trở thành thành phố, lại có tốc độ phát triền nhanh và mạnh nhất trong khu vực. Tôi nghĩ hẳn lãnh đạo tỉnh cũng có thể nhìn ra, mười mấy năm qua Lam Sơn đã có những thay đổi to lớn, sau nhiều năm thực thi những chính sách nhất quán đã mang lại những lợi ích rõ rệt, hiện giờ Lam Sơn luôn dẫn đầu về tốc độ phát triển kinh tế trong khu vực. Hơn nữa cơ sở vật chất, mặt bằng, dân trí các phương diện đều được hoàn thiện và nâng cao hơn trước, toàn thể cán bộ công nhân nông dân Lam Sơn khẳng định có thề hoàn thành tốt nhiệm vụ lẩn này!” “Rất tự tin a!” Tống Hoài Minh cũng phải nhìn đánh giá lại Tẩn Thanh một lượt.

Hắn vừa suy nghĩ vừa nghịch nghịch cái bút máy trong tay, một lúc sau hắn mới thấp giọng nói: “Làm lãnh đạo như chúng ta thì phải có cái nhìn đại cục. Đối với lãnh đạo Lam Sơn các ngươi mà nói thì đại cục chỉ là các vấn đề xã hội của riêng Lam Sơn mà thôi. Mà cán bộ cấp tỉnh như bọn ta thì phải xuất phát từ lợi ích chung của cả toàn tỉnh Bình Hải này. Ta thừa nhận trong những năm gần đây rất thành công trong công tác đưa Lam Sơn trờ thành một thành phố có tốc độ tăng trưởng kinh tế cao, nhưng không chỉ riêng Lam Sơn, Giang Thành cũng có những ưu thế riêng của Giang Thành. Tỉnh ủy cũng biết hai nơi đều có những ưu khuyết điểm riêng nên vẫn chưa có quyết định cuối cùng, vẫn còn đang họp bàn đánh giá tổng quan lại tình hình chung của hai nơi, cho dù quyết định chọn nơi nào đi chăng nữa, điều kiện tiên quyết lả phải đưa nền kinh tế toàn tỉnh phát triển ổn định lâu dài.” Tống Hoài Minh tuy nói rất hàm súc nhưng rốt cuộc hắn cùng không hề ám chỉ nơi nào sẽ được chọn, bí mật vẫn chưa được hé lộ.

Tần Thanh lại nói: “Tống chủ tịch, tôi có câu này không biết có nên hỏi ngài hay không? Nếu, tôi nói chỉ là nếu! Nếu như ngài được chọn, thì ngài sẽ chọn nơi nào?”

Tống Hoài Minh cười nhẹ thản nhiên trả lời: “Cũng không thề nói trước được. Lam Sơn có nhiều năm kinh nghiệm phát triển các khu công nghiệp, hơn nữa kinh doanh lại cực kỳ thành công, kinh tế, cơ sờ hạ tầng lại vững chắc rất thích hợp để triền khai xây dựng khu công nghiệp kiểu mới. Ngược lại, Giang Thành cũng là nơi có ý nghĩa khá đặc thù, vài năm gần đây tỉnh ta vẫn luôn chú trọng phát triển khu vực Bắc bộ, nếu như đặt khu công nghiệp kiểu mới ở Giang Thành chắc chắn Giang Thành sẽ thành nơi chiến lược kinh tế toàn bộ khu Bắc bộ, là đầu tàu đi trước kéo cả nền kinh tế tỉnh không ngừng đi lên.” Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cho nên lựa chọn cuối cùng lả vô cùng khó khăn, không chỉ riêng mình ta mà các cấp lãnh đạo phải họp bàn cẩn thận, đưa ra tham khảo ý kiến chung thì mới đi đến kết luận cuối cùng được.”

            Chương 197 : Có thể sao? (7)

Bên này Tần Thanh đang trình bày các phương diện ưu thế của Lam Sơn cho Tống chủ tịch tỉnh nghe, thì bên kia Tả Viên Triệu đại biểu Giang Thành cũng đến văn phòng Cố bí thư tỉnh uỷ với mục đích tương tự Tẩn Thanh, cũng là cố gắng thuyết phục lãnh đạo tỉnh uỷ phê duyệt thông qua dự án xây dựng khu công nghiệp kiểu mới cấp quốc gia ở thành phố mình.

Tả Viên Triệu cũng cực kỳ coi trọng chuyện này, không tính đến việc đưa ra định hướng phát triển của thành phố là trách nhiệm, thẩm quyền của hắn mà điều quan trọng hơn là nếu như hẳn có thể giúp Giang Thành lấy được dự án xây dựng khu công nghiệp kiểu mới này thì chắc chắn đó sẽ là chiến tích lừng lẫy nhất trong sự nghiệp công tác của hăn. Mà trong cuộc bẩu cử đại biểu hội đồng nhân dân các cấp sắp tới, hắn cũng gẩn như chắc chắn giữ được chiếc ghế thị trưởng Giang Thành này, mà nói không chừng cấp dân chúng tin yêu, cấp trên tin tường lại thăng chức cho hắn nữa cũng nên.

Cố Duẫn Trí cũng thừa biết mục đích của Tả Viên Triệu tới đây. Đừng nói là lãnh đạo thị ủy mà ngay như cấp tỉnh cũng nhiều người đỏ mắt với cái dự án cấp quốc gia này. Tỉnh uỷ cũng bước đầu dự kiến sẽ triển khai dự án ở Giang Thành hoặc Lam Sơn nên những nơi khác cũng không còn hi vọng gì nữa, từ giờ trở đi chỉ có Giang Thành cùng Lam Sơn không ngừng cố gắng phấn đấu thể hiện mình- chứng tỏ với lãnh đạo tỉnh uỷ rằng thành phố mình có khả năng, có tiềm lực hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này.

Chỉ là vấn đề mấu chốt nhất vẫn nẳm ờ các thành viên thuộc ủy ban thường vụ tỉnh, nếu như nơi nào được nhiều ủy viên bỏ phiếu tán thành nhất thì nơi đó mới được chọn. Điều đó đồng nghĩa với việc Lam Sơn hay Giang Thành không chỉ làm công tác tư tưởng mà còn phải biết khéo léo trong cả công tác vận động lôi kéo các ủy viên của ủy ban thường vụ tỉnh đứng vể phía mình.

Cố Duẫn Trí nghe Tả Viên Triệu trình bày sơ lược xong mà vẻ mặt hắn vẫn chẳng có chút cảm xúc nào. Hắn cũng không hỏi han gì tới dự án kia mà lại hỏi về vụ bê bối của sở giáo dục và đào tạo tự ý góp vốn trái pháp luật thời gian vừa qua.

Trước khi đến Đông Giang, Tả Viên Triệu cũng nghe qua chuyện đó, chỉ vì một gã phóng viên cỏn con mà sở giáo dục và đào tạo Giang Thành liền trở thành tiêu điểm của toàn tỉnh nhìn vào. Tuy rằng vấn đề giáo dục thuộc quyền quản lý của phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ, nhưng dù sao chuyện này cũng ảnh hưởng không ít đến hình tượng lãnh đạo cao tầng Giang Thành. Là một trong hai người đứng đầu Giang Thành, Tả Viên Triệu phải giữ vững hình tượng của mình trong mắt cấp trên.

Hắn thấp giọng giải thích: “Cố bi thư, hiện giờ chuyện này gần như đã được giải quyết triệt để, thị ủy đã trực tiếp chỉ đạo sở phải giải trừ khoản quỹ kia, tiền cũng đã trả lại cho các giáo viên, cán bộ công nhân viên. Còn việc khất nợ tiền lương giáo viên, bên sở tài chính cũng đã liệt kê danh sách rồi trả lương đầy đủ cho các giáo viên. Còn về phần sở trưởng sở giáo dục và đào tạo Giang Thành đã cấu thảnh tội danh tự ý thành lập quỹ trái phép cùng tham ô cùa công, hiện đà bị bên kỷ uỷ Giang Thành bắt giữ tiến hành điều tra mở rộng làm rõ vụ án, các nhân viên tương quan cũng đều có mức xử lý thích đáng.”

Cố Duẫn Trí gật gật đầu như đã hiểu, dù sao hắn cũng hài lòng với tốc độ xử lý của đám lãnh đạo cao tầng Giang Thành, đã nhanh chóng khống chế giải quyết gọn gẽ sự việc nên mức độ ảnh hường đến xã hội cũng không lớn lắm.

Hắn chậm rãi nói thêm: “Cũng không chỉ riêng Giang Thành mà hệ thống giáo dục mới có nhiều bất cập, điều này gần như là hiện tượng phổ biến chung ở các cấp các ngành. Đất nước ta đang trong công cuộc cải cách thời đại mới, chức năng của chính phủ đang dần được chuyển đổi nên trong thời kỳ này không có kế hoạch phát triển đúng đắn nào có thể áp dụng cho tất cả mọi nơi được. Ta nói như vậy không có nghĩa là chính phủ chỉ coi trọng những vấn đề cốt lõi mà bỏ qua không quan tâm đến các vấn đề xã hội khác như giáo dục, mà ý ta là lãnh đạo các cấp phải có kể hoạch phát triển sao cho phù hợp với địa phương mình, kết hợp song song với việc nâng cao trình độ dân trí cũng như phát triền những vấn đê xã hội khác mà giáo dục là một trong số đó !” “Cố bí thư nói rất chí lý. Thực sự chuyện này là một đả kích rất lớn cho lãnh đạo thị uỷ chúng tôi qua bài học lần này chúng tôi mới nhận ra những thiếu sót, những hướng đi chưa đúng đắn. Tôi xin hứa sẽ chỉnh đốn lại đội ngũ hoàn thành thật tốt công tác của nhà nước giao phó, sẽ không phụ sự tin yêu của Đảng và nhân dân.” Cố Duẫn Trí cười nhạt rồi lại nói tiếp: “Giải trừ khoản quỹ kia, trả tiền lại cho người góp vốn, rồi thanh toán đầy đủ tiền lương còn thiếu cho các giáo viên, đó cũng chỉ thay đổi được tình thế trước mắt cũng không giải trừ được hoàn toàn tình cảnh khó khăn của sở giáo dục và đào tạo Giang Thành hiện nay. Viên Triệu à, cũng nên lắng nghe sử dụng những ý tưởng mới của lớp trẻ, vừa có những bước đi mới đúng đắn, lại có thể tăng niềm tin, lòng nhiệt huyết của giới trẻ với công việc hơn.” Hôm nay tới đây mục đích chủ yếu lả muốn bàn với Cố bí thư về dự án xây dựng khu công nghiệp kiểu mới, nhưng Tả Viên Triệu nghĩ mãi vẫn không ra sao Cố bí thư đột nhiên lại có hứng thú hỏi ngược lại hắn về những vấn để của Giang Thành vậy? Tuy trong lòng thấy không vui lắm nhưng trước mặt lão đại của cả tỉnh Bình Hải này hắn nào dám nói ra, hắn cũng chỉ có thể kiên nhẫn trả lời các câu hỏi tận đâu đâu của Cố bí thư mà thôi.

Nói xong về vấn đề giáo dục, cuối cùng Cố Duẫn Tri cũng chuyển chủ đề về vấn đề kinh tế: “Có phải Giang Thành là nơi có diện tích quy hoạch dành cho các dự án phát triền là lớn nhất trong toàn tỉnh đúng không nhỉ?” Nghe thấy vậy hai mắt Tả Viên Triệu liền sáng ngời, quả thực Giang Thành dành ra rất nhiều khu vực để dành riêng cho các dự án phát triển, mà chủ yếu là để cho các khu công nghiệp có diện tích lớn nhất toàn tỉnh Bình Hải, so với Lam Sơn thì diện tích các khu vực này rộng hơn gấp 2 lần. Tả Viên Triệu vội vàng gật gật đầu rồi đem ưu thế lớn nhất này của Giang Thành trình bày lại cho Cố bí thư nghe một lượt.

Không cần Tả Viên Triệu phải nói, đương nhiên Cố Duẫn Trí cũng từng tìm hiểu và biết điều này, Tả Viên Triệu vừa nói được dăm câu hắn liền cắt ngang: “Diện tích càng lớn thì lúc bắt đầu triển khai khó khăn cũng càng lớn theo. Theo ta dược biết thì sự phát triển các khu công nghiệp, nhà máy phân xưởng của Giang Thành các ngươi không bằng 1/5 so với Lam Sơn, giá trị sản lượng kinh tể hàng năm cũng không bẳng 1/10 so với Lam Sơn, là thành phố trực thuộc tỉnh như Giang Thành mà tốc độ phát triển chỉ đứng thứ 8 trong khu vực tỉnh Bình Hải này. Ta thấy giá trị thực cùng cấp bậc của thành phố các ngươi không đồng đều chút nào cả, ngươi nói sao?” Bị Cố bí thư nói rõ ràng ra như vậy, mặt Tả Viên Triệu cũng thấy hơi nóng lên. Nếu Cố bí thư nói như vậy lẽ nào ngưưi không có ý muốn đặt khu công nghiệp kiểu mới kia ở Giang Thành sao? Nghĩ đến đây Tả Viên Triệu liền vội vàng giải trình tiếp: “Giang Thành là thành phố công nghiệp lâu năm, tập trung rất nhiều doanh nghiệp nhà nước hoạt động kinh doanh, cũng chính vì vậy thị uỷ muốn thực hiện cải cách gặp khó khăn hơn các nơi khác rất nhiều. Nếu như khu công nghiệp kiểu mới cấp quốc gia được xây dựng ở Giang Thành sẽ thúc đẩy tốc độ tăng trưởng kinh tế Giang Thành một cách vượt bậc, hơn nữa điều này còn ý nghĩa lâu dài cho sự phát triền của tỉnh Bình Hải sau này.” Tả Viên Triệu tỏ ra cực kỳ thành khẩn nói tiếp: “Cố bí thư, trên thực tế nói trắng ra thì dự án xây dựng khu công nghiệp kiểu mới cấp quốc gia đối với Giang Thành và Lam Sơn, chẳng khác gì một cái là kịp thời đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, còn một cái thì chỉ như thêu hoa trên gấm mà thôi.”

Cố Duẫn Trí nở nụ cười nhẹ liếc mắt nhìn Tả Viên Triệu, gã này không có tài diễn thuyết mấy nhưng ăn nói cũng có điểm khéo léo, Cố Duẫn Trí khoát tay nhàn nhạt nói: “Một mình ta cũng không có quyền quyết định chuyện này, còn phải được sự thông qua của số đông các thành viên trong uỷ ban thường vụ tỉnh nữa!” Nghe Cố bí thư nói vậy Tả Viên Triệu thằm mắng trong lòng. Ngươi là lão đại của cả cái tỉnh Bình Hải này, một lời ngươi nói ra có ai dám kháng lệnh chứ? Nghĩ thì nghĩ trong lòng vậy thôi chứ hắn cũng biết mấy lời này tuyệt đối không được nói ra miệng.

Cố Duẫn Trí lại thấp giọng hờ hững nói tiếp: “E rằng không chỉ mình ta bị mấy người các ngươi làm phiền, khẳng định hai hôm nay đám người các ngươi, kể cả bên Lam Sơn nữa cũng tốn không ít công sức lôi kéo các uỷ viên trong ủy ban thường vụ tỉnh nói tốt cho các ngươi!” Tả Viên Triệu nở nụ cười không nói gì. Quả thực hai hôm nay đoàn công tác đại biểu Giang Thành của hắn cũng phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi tiếp đón bái phòng không ít các uỷ viên trong uỷ ban thường vụ tỉnh, cố gắng lôi kéo họ về phía mình, xin từng phiếu một để thành phố mình được triển khai dự án xây dựng khu công nghiệp.

Tả Viên Triệu cũng biết mấy trò vặt này làm sao qua mắt được Cố bí thư nên thành thật khai báo: “Chúng tôi cũng chỉ biết nỗ lực hết sức vì thành phố này, vì sự nghiệp phát triền của tỉnh ta mà thôi. Nghe nói Lam Sơn cũng cử một phó thị trưởng lên tỉnh để trình bày bản dự thảo quy hoạch cho việc xây dựng khu công nghiệp kiểu mới cấp quốc gia này. Hình như đang ở văn phòng Tống chủ tịch thì phải!” Cổ Duẫn Trí cũng thấy vô cùng ngạc nhiên hỏi lại: “Ai vậy?” “Tần Thanh! Trước là chủ tịch huyện rồi lên bí thư huyện Xuân Dương!”

                    ***************
            Chương 197 : Có thể sao? (8)

Thực không ngờ Tả Viên Triệu cùng Tần Thanh lại đụng mặt nhau ở ngay toà nhà văn phòng chính phú tỉnh uỷ này. Tần Thanh chủ động mỉm cười đi tới chỗ Tả Viên Triệu vươn tay chào hỏi: “Tả thị trường, thật trùng hợp quá a! Ngài cũng tới Đông Giang sao?” Tả Viên Triệu cũng vui vẻ bắt tay chào hỏi Tẩn Thanh: “Tiểu Tần đó à, nghe nói công việc của cô ờ Lam Sơn cũng rất tốt, lần này lên tỉnh ủy là tham dự hội nghị gì sao?” Trong lòng vẫn biết rõ mục đích tới đây của Tẩn Thanh nhưng Tả Viên Triệu vẫn giả như không biết gì hỏi vòng vo.

Tính tình Tần Thanh luôn thằng thắn cương trực không vòng vo tam quốc như Tả Viên Triệu nên trực tiếp nói thẳng mục đích tới đây của mình: “Tôi lên tinh uỷ là để cố gắng giành được dự án xây dựng khu công nghiệp kiểu mới cấp quổc gia về Lam Sơn!” Đã biết rõ mục đích của nhau thì cần gì phải che giấu nữa, Tần Thanh nói thẳng ra như vậy mục đích cũng xem phản ứng của Tả Viên Triệu như thế nào.

Nếu Tẩn Thanh đã thẳng thừng công khai ra như vậy Tả Viên Triệu cũng chẳng cần vòng vo nữa, hắn cười nhạt một tiếng thấp giọng nói: “Nói như vậy mục đích của chúng ta giống nhau rồi!” Tần Thanh gật gật đẩu: “Dự án lần này mang đến cơ hội phát triền rất lớn, bất kỳ ai cũng không muốn bỏ qua cơ hội lần này.” Tả Viên Triệu ha hả cười nói: “Tiều Tần à, có phải trong lòng cô thấy khó xử lắm phải không? Tuy rằng cô là phó thị trưởng Lam Sơn, nhưng thành phố Giang Thành lại là quê hương của cô, vậy rốt cuộc cô chọn bên nào vậy?” Tần Thanh nhỏ nhẹ trả lời lại hẳn: “Tả thị trưởng yên tâm, tôi luôn luôn phân ra rõ ràng công tác cùng vấn đề tình cảm. Dù rằng vẫn rất yêu quê hương mình nhưng thân là phó thị trưởng Giang Thành, tôi phải có trách nhiệm đặt lợi ích của 370 vạn dân chúng Lam Sơn lên hàng đầu, ra sức cống hiến vì sự ấm no hạnh phúc của người dân.” Tả Viên Triệu lắc lắc đầu cảm thán: “Cô nói như vậy cũng có lý, nhưng ta chỉ hi vọng cô đừng quên hơn 970 vạn hương thân phụ lão ở Giang Thành mà thôi!” Nghe vậy trong lòng Tẩn Thanh thẩm cười nhạt, lão cáo già Tả Viên Triệu này từ bao giờ học được lá bài tình cảm này vậy? Mà ngẫm lại, từ trước tới giờ nàng với Tả Viên Triệu dường như vẫn đối nghịch với nhau.

Lúc trước, sau cơn lốc chinh trị, hắn muốn khôi phục lại mấy lễ hội văn hoá ầm thực của Giang Thành để lấy lại uy danh của mình- Nhưng do được Trương Dương ra sức giúp đỡ, nàng lại tranh trước hắn trong việc này khiến mặt hắn lúc đó xám như tro, tức giận mà cũng không làm được gì. Đến giờ nàng làm phó thị trưởng Lam Sơn, lại trờ thành đối thủ cạnh tranh với hắn trong việc chạy đua xin tỉnh uỷ phê duyệt thông qua cho xây dựng dự án khu công nghiệp kiểu mới. Dường như hai người là đối thủ đã định sẵn từ trước vậy.

Tẩn Thanh lễ phép cười nói: “Tả thị trưởng, theo tôi dù dự án khu công nghiệp kiểu mới được triển khai ớ Giang Thảnh hay Lam Sơn cũng đều góp phần không nhỏ vào sự tăng trưởng kinh tế của toàn tỉnh ta. Tôi tin tỉnh ủy nhất định sẽ sáng suốt trong việc cân nhắc nên chọn nơi nào để triền khai dự án, nơi đó phải mang lại lợi ích lớn nhất cho toàn dân chúng tỉnh Bình Hải.” Tả Viên Triệu gật gật đầu đổng ý nhưng cũng không nói thêm điều gì. Hai người ra đến ngoài cửa lớn thì cáo từ. Tần Thanh vẫy tay gọi một chiếc taxi rời đi, còn Tả Viên Triệu thì ngồi xe riêng của mình.

Trong xe ngoài người tài xế riêng tiểu Tạ ra còn có chủ nhiệm phụ trách các vấn đề xây dựng, triển khai dự án ở Giang Thành, có bằng thạc sĩ kinh tế - Hiểu Minh. Thấy Tà Viên Triệu trở về. Hiểu Minh liền vội vàng mở cửa xe cầm chai nước khoáng cùng khăn lau mặt đưa cho cấp trên. Tả Viên Triệu mở nắp chai uống một ngụm lớn, rồi cầm khăn lau mồ hôi trên trán, cảm thán nói: "Nói nắng cuối thu gắt nhất trong năm quả không sai, nóng đến mức không thể chịu nổi nữa.” “Tả thị trường, người vừa rồi rời đi có phải Tần Thanh không?” Tả Viên Triệu thở dài đáp lại: “Đúng vậy, chính là nàng ta, mục đích nàng ta tới đây cũng như chúng ta thôi. Cũng chẳng trách được, ai vì chủ nấy mà!” Hiểu Minh thấp giọng hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu nữa?” “Đi gặp mấy người nữa, mà đã bố trí cho tốt bữa tiệc tối nay chưa?” “Tả thị trường yên tâm, tất cả đã chuần bị xong xuôi chắc chắn tối nay phó chủ tịch tỉnh thường vụ Triệu Quý Đình sẽ đến.” “Còn những thứ khác đã chuẩn bị đầy đủ hết chưa?” “Nhất định sẽ làm hắn vừa lòng!” Đúng lúc này thì bí thư thị uỷ Giang Thành - Hồng Vĩ Cơ gọi điện tới. Tả Viên Triệu mở máy nghe: “Tôi nghe! Hồng bí thư có chỉ thị gì vậy?” Trước hết Hồng Vĩ Cơ hỏi xem tình hình tiến triền đến đâu, nghe nói đối phương cũng cử người tới tỉnh ủy thương thuyết nên hắn cũng thấy hơi lo lắng. Toàn bộ uỷ viên ban thường vụ thị uỷ Giang Thành đã họp bàn thống nhất, nhất quyết phải dành được quyền triền khai dự án khu công nghiệp kiểu mới cấp quốc gia lần này, tuyệt đối không được thất bại.

Hồng Vĩ Cơ thấp giọng nói: “Lão Triệu à, quả thực lâu này khó khăn không nhò chút nào, trước kia vấn đề phát triển các khu công nghiệp của Lam Sơn là do một tay ta chỉ đạo nên ta cũng nắm khá rõ tình hình bên đó. So ra thì chúng ta còn nhiều mặt không bằng bên đó, ngươi nhất định phải nhấn mạnh vấn đề Bắc bộ đang là trọng điêm phát triền kinh tế của toàn tỉnh, cố gắng lôi kéo được càng nhiều ủy viên ban thường vụ tỉnh càng tốt. Trương Dương có quan hệ khá tốt với Cố bí thư, ngươi có thể liên hệ với hắn một chút xem sao!” Nghe thấy vậy Tả Viên Triệu không khỏi nhíu nhíu mày. Nói thật hắn vẫn thấy không ưa gì tiểu tử này, theo quan điềm của hắn thì người như vậy không nên dùng là tốt nhất.

Tuy rằng chỉ là gọi điện thoại, lại không nhìn thấy mặt đối phưong nhưng Hồng Vĩ Cơ cũng đoán ra Tả Viên Triệu đang nghĩ gì trong lòng. Hắn liền cười cười nói thêm: “Tiểu tử này tuy có tài nhưng lại thích khoe khoang khiển nhiều người mất lòng. Nhưng xét lại cũng nhờ hắn mà vấn đề của sở giáo dục và đào tạo mới giải quyết nhanh chóng như vậy. Nếu như hắn có lòng trong công việc, chỉ cần giữ cho hắn vào khuôn phép nhất định thì có thể làm được khá nhiều chuyện đấy!” “Chắc ngài cũng không phải không biết quan hệ của hắn với Tần Thanh chứ?” Những lời này của Tả Viên Triệu tràn ngập tính ám chỉ, bất quá một thị trưởng mà nói ra những điều này thực có phẩn hơi mất phong độ.

Hồng Vĩ Cơ nghe vậy lại càng cười lớn hơn: “Cũng chỉ là mấy lời dồn đại vớ vẩn thôi phần lớn mọi người cũng không tin. Hơn nữa công tác và tình cảm là hai chuyện khác nhau, có trọng thưởng tất có dũng phu, ngươi cứ liên hệ với hắn một chút đi, còn ta ở bên này làm công tác tư tưởng với Lý Trường Vũ một hổi, chắc chắn tiểu tử này sẽ làm hết sức vì Giang Thành thôi.” ***** * Khi có vấn đề liên quan đến sự phát triển lâu dài của toàn thành phố, đám lãnh đạo cao tầng Giang Thành liền tỏ ra đoàn kết chưa từng có. Lý Trường Vũ đại biểu lãnh đạo Giang Thành trực tiếp gọi điện giao nhiệm vụ cho Trương Dương.

Lúc nhận được điện thoại của Lý Trường Vũ, Trương Dương cũng thấy hơi bất ngờ, nhưng lúc nghe Lý Trường Vù nói rõ sự tình thì phản ứng đầu tiên của hắn lại là khiêm tốn không dám gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy.

Lý Trường Vũ cũng quá hiếu tính tình thằng nhãi này, nếu không cho hắn thấy đủ lợi ích thì hắn cũng không chịu thành thật mà hoàn thành tốt công việc. Trương Dương còn chưa khiêm tốn xong Lý Trường Vũ liền tung ngay một miếng mồi ngon mà thằng nhãi này không thể không đớp: “Chỉ cần ngươi có thể giúp thành phố ta giành được dự án xây dựng khu công nghiệp kiểu mới này, ta cam đoan ngươi sẽ có một vị trí phó xử thích hợp!” Trương Dương hắc hắc nở nụ cười, nhưng đó không phải là cười đắc ý mà là cười lạnh.

Lý Trường Vũ nghe hắn cười mà nhíu nhíu mày, không biết thẳng nhãi này có thái độ gì nữa? “Thực xin lỗi, việc lẩn này không liên quan gì đến tôi cả! Hơn nữa hiện giờ tôi chỉ là một gã cán bộ cấp khoa cỏn con, ngay cả đến cái ghê ngồi còn không có, thực không dám làm mấy việc đao to búa lớn đó!” "Vậy ngươi muốn như thế nào?” "Không dám tôi chỉ là phó chủ nhiệm trên đẩu còn nhiều người lắm, không dám vượt mặt bọn họ!” “Ngươi có thể toàn quyền quyết định, không phải chịu sự thúc ép của ai cà!” Lý Trường Vũ phải nhượng bộ từng bước một.

Trương Dương cũng thừa biết tại sao cả đám lãnh đạo cao tầng Giang Thành lại nhìn trúng hắn, chỉ là một gã cán bộ cấp khoa mà cùng được cấp trên tin tưởng vậy sao? Đơn giản chỉ vì bọn họ nhìn trúng mối quan hệ khá mật thiết cùa hắn với Cố bí thư.

            Chương 197 : Có thể sao? (9)

Trương Dương cười nhạt một tiếng nói: “Chắc Lý phó thị trưởng cũng biết, mảng quy hoạch triển khai, cùng các vấn đề liên quan đến khu công nghiệp đều do Tả thị trường phụ trách, nói ra thì chuyện này cũng không quan hệ với ngài nhiều lắm mà?” Ý của Trương Dương cũng khá rõ ràng. Cho dù Giang Thành có thành công việc giành được dự án xây dựng khu công nghiệp lần này thì chiến tích cũng đều thuộc Tả Viên Triệu cả, Lý Trường Vũ ngươi căn bản chẳng được chút lợi ích nào. Hơn nữa hai người các ngươi còn đang đấu đá cạnh tranh nhau cái ghế thị trường Giang Thành, nếu như giúp Tả Viên Triệu thì chẳng khác nào bê đá bò chân mình, tự gây bất lợi cho mình. Hẳn ngươi phải mong hắn thất bại chuyện này mới đúng chứ?

Lý Trường Vũ thấp giọng trả lời lại vấn đề của Trương Dương: “Ta là phó thị trưởng thành phố Giang Thành, trách nhiệm của ta là quan tâm đến sự nghiệp phát triên của Giang Thành, chăm lo đến đời sống của người dân, chứ không phải chỉ nghĩ về bản thân mình. Trương Dương à, những lời của ta không hề giả dối chút nào, thực sự là lãnh dạo, là uỷ viên ban thường vụ bọn ta đều mong muốn thảnh phố có thể giành được quyền xây dựng dự án khu công nghiệp lần này, tất cả chỉ vì sự phát triển tương lai của Giang Thành, vì lợi của 970 vạn dân chúng Giang Thành. Ngươi thân là cán bộ Giang Thành, là một người dân Giang Thành, ta nghĩ ngươi cũng nên hết lòng vì Giang Thành mới phải!” Trương Dương cũng không đề ý lắm mấy lời vì đại nghĩa của Lý Trường Vũ, chỉ mỉm cười nói: “Nếu nói về đại cục thì bất kể là đặt khu công nghiệp kiểu mới cấp quốc gia này ở Giang Thảnh hay Lam Sơn đều có ý nghĩa rất quan trọng đối với sự phát triền cùa toàn tỉnh Bình Hải. Hẳn tỉnh uỷ vần còn đang phân vân cân nhắc những lợi ích mà hai nơi này có thể đem lại cho tỉnh nhà, bởi vậy mà đến giờ vẫn chưa có quyết định cuối cùng. Tuy là vậy nhưng chúng ta cũng chẳng thúc đẩy việc này nhanh chóng hơn được bao nhiêu đâu!” Lý Trường Vũ cũng thấy hơi ngạc nhiên, cười nhẹ nói: “Tiểu tử ngươi cũng biết nhìn đại cục rồi sao? Ngươi nói không sai, ý nghĩa của Giang Thành hay Lam Sơn mang lại cho toàn tỉnh cũng không khác nhau là mấy. Có điều quê hương ngươi là Giang Thành, ngươi lại là cán bộ Giang Thành, chẳng lẽ ngươi lại không muốn thành phố giành được dự án này sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn thành phố ta trở thành thành phố cấp quốc gia sao?” “Tôi không quan tâm đến mấy vấn đề đó, dù sao đi chăng nữa tôi cũng không nhận nhiệm vụ lần này đâu!” “Hồ đồ! Khẩu khí của ngươi càng lúc càng lớn rồi đó. Rốt cuộc trong lòng ngươi nghĩ thế nào?”
Trương Dương nghĩ nghĩ một chút rồi thấp giọng nói: “Cũng không có gì lạ cả, Tần Thanh là lãnh đạo cũ của tôi, mà Giang Thành lại là quê hương của tôi, nghĩ đi nghĩ lại thi không nên giúp bên nào là hơn. Hơn nữa, gần đây Cố bí thư cũng không liên hệ gì với tôi nữa, phỏng chừng giờ muốn gặp cũng không thể được nữa rồi. Tôi cũng chi lả hữu tâm vô lực không giúp ích gì được mà thôi.” Lý Trương Vũ cũng không ngờ thằng nhãi này lại cương quyết cự tuyệt như vậy. hắn cũng thấy nóng mặt lớn tiếng mầng: “Trương Dương! Là cán bộ nhà nước, ngươi phải phân biệt rõ ràng tình cảm cá nhân và công việc!” Trương Dương nghe hắn nói vậy cũng thấy khó chịu trong lòng: “Lý phó thị trưởng ngài nói vậy là có ý gì? Tình cảm cá nhân cùa tôi cũng đâu cản trờ ngài điều gì, sao ngài lại phải lớn tiếng như vậy? Tôi còn trẻ chưa lập gia đình, muốn làm gì thì làm, muốn yêu ai thì yêu, ngài không có quyền xen vào!” Nói dứt lời hắn liền ngắt điện thoại.

Lý Trường Vũ cũng tức giận thật sự, vậy mà thằng nhãi này dám ngang nhiên cắt ngang điện thoại với mình. Vốn dĩ hắn định gọi lại giáo huấn cho thằng nhãi không biết điều kia một bài học, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn lại đặt điện thoại xuống.

Nói thực cũng không ai hiểu rõ Trương Dương như Lý Trường Vũ, thằng nhãi này đã thích tiền tài danh vọng lại càng thích theo đuổi mỹ nữ hơn. Cũng vì chuyện này liên quan đến Tần Thanh nên hắn mới làm căng nhất quyểt không chịu giúp Giang Thành, hơn nữa hắn chọn đứng giữa không chịu giúp bên nào cũng là quyết định khó khăn rồi, dù sao hẳn không làm gì còn tốt hơn là giúp Tần Thanh gây bất lợi cho Giang Thành, nghĩ tới đây Lý Trường Vũ không khòi thở dài cảm thán một tiếng, nếu như Tẩn Thanh vẫn còn ở Giang Thành thì thật tốt. như vậy thì chẳng cần ai bảo hắn cũng sẽ hết lòng ra sức vì Giang Thành.

Trương Dương vừa cúp điện thoại không lâu thì Cố Giai Đồng lại gọi tới, mà Cố Giai Đồng gọi tới cũng vì chuyện dự án xây dựng khu công nghiệp kiểu mới kia. Bởi nhẽ cả Tả Viên Triệu lẫn Tần Thanh đều đến tìm nàng. Tả Viên Triệu thì uyển chuyển đưa ra không ít điều kiện ưu đãi với nàng, bao gổm cả việc nàng thu mua lại nhà máy dược phẩm Giang Thành cũng có thể trở nên dễ dàng hơn. Mục đích cũng là muốn thông qua nàng đánh tiếng với Cố bí thư để Cố bí thư nghiêng về phía Giang Thành. Còn mục đích của Tẩn Thanh tìm Cố Giai Đổng cũng khá đơn giản, chủ yếu là Tần Thanh muốn tối tới nhà Cố bí thư bái phòng mà thôi.

Cố Giai Đồng nhỏ giọng nói: “Trương Dương, có phải là ngươi đứng về phía kia không?” Ý tứ nàng cùng khá rõ ràng, chỉ cần hắn đứng về phía kia thì nàng cũng sẽ nguyện ý về phía bên kia với hắn. “Chuyện này ngươi đừng hỏi ta, ta cũng không muốn liên quan đến. Mặc kệ Giang Thành hay Lam Sơn cạnh tranh, mặc kệ tỉnh ủy muốn chọn bên nào thì chọn, ta không quan tâm!” Cố Giai Đổng nhẹ nở nụ cười: “Thật ra ngươi cũng muốn nghĩ tới, chỉ đáng tiếc là chẳng lảm được gì thôi, có phải không?” “Vậy ngươi còn hỏi ta điều đó làm gì?” “Vì ngươi là nam nhân của ta!”Cố Giai Đồng nhỏ giọng trả lời lại hắn.

Trương Dương nhịn không được phái ha hả cười lớn: “Được rồi không nói chuyện đó nữa. Đang ở đâu vậy? Ta muốn gặp ngươi!” Cố Giai Đồng nhẹ lắc lắc đầu: “Hiện giờ thì không được, chốc nữa ta có hẹn với Tần Thanh, còn phải đi đón nàng ta nữa, là nàng ta muốn gặp cha ta, mà có lẽ cũng không ngoài chuyện dự án kia!” "Đúng là người tham công tiếc việc mà! Mà sao phải đến nhà riêng gặp cha ngươi vậy?” “Ta cũng không rõ lắm, có lẽ nàng ta nghĩ rằng bàn chuyện với cha ta ở nhà riêng thì tốt hơn chăng?” Ngoài miệng thì nói không biết chứ thực ra trong lòng Cố Giai Đồng cũng biết vì sao Tẩn Thanh lại phải đến gặp riêng cha mình. Chắc chắn nàng ta cho rằng nàng ta được tỉnh uỷ điều đi làm phó thị trưởng Lam Sơn là do cha cố ý sắp xếp, mà nguyên nhân cũng bởi vì lúc đó chuyện xấu của nàng ta với Trương Dương bị người ta đồn thổi khá nhiều. Nàng ta nhận ra cũng có thể nói do nữ nhân cực kỳ mẫn cảm với những chuyện này. Qua vài lần tiếp xúc, Cố Giai Đồng cũng cảm thấy mối quan hệ của nàng ta với Trương Dương vô cùng chặt chẽ, loại quan hệ này tuyệt không hề kém hơn chính mình. * * * * * * * * * * * * * * * * * * Sau khi gọi điện nói chuyện với Trương Dương xong, Cố Giai Đổng liền đánh xe đến nhà khách tỉnh ủy đón Tần Thanh. Tần Thanh tặng cho Cố Giai Đòng một bình gốm sứ khá tinh xảo của một làng gốm có tiếng ở Lam Sơn. Nàng cười cười nói: “Xin chào Cố tiểu thư! Tôi cũng có phần mạo muội xin bái phòng Cố bí thư, cảm ơn cô đã đồng ý!” Cố Giai Đồng mỉm cười nói: “Cô là bẳng hữu của Trương Dương cũng là bằng hữu của tôi, không cần phải khách sáo như vậy!” Tần Thanh có phần nao nao nhìn Cố Giai Đồng, những lời này của nàng ta có phần hơi dữ dội, chẳng lẽ nàng ta nhận ra mối quan hệ của mình với Trương Dương?

Cố Giai Đồng lại nhẹ giọng nói: “Từ lúc ở Xuân Dương, được ngươi chiếu cố nhiều như vậy trong lòng ta đã coi ngươi như bạn tốt rồi!” Tần Thanh thở phào nhẹ nhõm mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn không hiểu, rốt cuộc nàng ta nói như vậy là có ý gì? Sỡ dĩ Tần Thanh muốn tới gặp riêng Cố bí thư vì nàng cũng nhận ra được một điều, rất có thể Cố bi thư điểu nàng đến tận Lam Sơn công tác nguyên nhân chủ yếu là vì Trương Dương. Thời điềm đó chuyện xấu của nàng với Trương Dương không chỉ ở Giang Thành mà toàn bộ tỉnh Bình Hải ai cũng nghe nói đến.

Cũng bởi vì Lam Sơn nằm cách khá xa về phía Nam của tỉnh Bình Hải nên cũng chỉ có một ít lãnh đạo cao tầng Lam Sơn mới nghe nói đến chuyện xấu của nàng. Tuy rằng ở Lam Sơn không có ai nhắc đến chuyện này nữa nhưng thuỷ chung trong lòng nàng vẫn lo lắng không yên, nàng muốn nhân cơ hội này hỏi cho rõ đáp án. Là Cố bí thư có lòng tốt muốn bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi phù hợp nguyên tắc, hay là vì nguyên nhân khác mà cố ý trục xuất nàng ra khỏi Giang Thành?

Cả Cố Giai Đồng cùng Tẩn Thanh đều hiểu một điều, dù rằng quan hệ của hai người cũng không đến nỗi thù địch, nhưng lại vô pháp trở thành bạn tốt của nhau. Trước kia Tần Thanh từng một mình đối mặt với Sở Yên Nhiên, lúc đó nàng lại cảm thấy áy náy trong một thời gian ngắn. Nàng vẫn nghĩ mình chẳng khác gì kẻ trộm ăn cắp tình yêu của người ta. Nhưng sau này lúc trải qua nhiều sóng gió với hắn nàng liền vững tin đứng lên, nàng thừa nhận nàng yêu hắn, hơn nữa nàng cũng chưa từng nghĩ đến hắn phải làm gì để đáp trả lại tình cảm của nàng cả. Chỉ cần trong lòng hắn có mình, chỉ cần hắn vẫn luôn nhớ đến thì nàng đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Tuy rằng nàng không hi vọng có thể tiến tới hôn nhân nhưng điều đó không có nghĩa nàng chấp nhận để người khác chia rẽ tình yêu của nàng dành cho hắn, bất kể là kẻ đó có quyền cao chức trọng đến đâu, nàng tuyệt đối không sợ. “Mãi tối cha ta mới về cơ, chúng ta cứ đi ăn cơm trước đi!” Tần Thanh cười nói: “Vậy để ta mời, chúng ta đi ăn lẩu đi!” Cố Giai Đổng lại nói: “Hay là đi ăn đồ tây thì hơn, cho dể nói chuyện ấy mà!” Tần Thanh do dự một chút rồi cũng gật đầu đồng ý.

Cố Giai Đồng cùng Tần Thanh đều là những phụ nữ thông minh, chỉ cần nhìn ánh mắt nhau, các nàng cũng hiểu được một chuyện, cả tối nay hai người cũng chỉ có thể nói chuyện về Trương Dương mà thôi.

Bạn đang đọc Y Đạo Quan Đồ của Thạch Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi infinite
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 728

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.