Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 196: Khái Niệm Về Chính Nghĩa

Phiên bản Dịch · 16121 chữ

Chương 196 : Khái niệm về chính nghĩa (1) Giồng Trương Dương, Trần Thiệu Bân không hứng thú với bài bạc hắn chỉ quan tâm tới gái đẹp mà thôi. Trần Thiệu Bân đảo mắt nhìn xung quanh casino một lượt, đâu đâu cũng toàn mỹ nhân xinh tươi phơi phới. Cuối cùng ánh mắt hắn dừng ở một nữ nhân viên chủ cái xinh đẹp, hắn liền vội vàng chạy tới xí chỗ ngồi đánh bạc ở bàn của nàng ta.

Trần Thiệu Bân nhìn không rời mắt nữ nhân viên chủ cái xinh đẹp, mãi lúc sau hắn mới cười tủm tỉm hỏi: “Tiền đặt cược bao nhiêu vậy?” Cô nàng chủ cái kia thì ra vẻ nũng nịu trả lời lại: “Một phỉnh là thấp nhất, còn ngài muốn đặt bao nhiêu cũng đuợc!” Trần Thiệu Bản nhìn một loạt các con sổ trên bàn rồi nhíu nhíu mày hỏi lại cô nàng chủ cái xinh đẹp: “Ta cũng không rõ trò này cho lắm, chỉ biết chơi tiểu đại mà thôi!” Cô nàng chủ cái tươi cười gật đẩu nói lại: “Ngài muốn chơi tiểu đại cũng được!” Trần Thiệu Bản đặt một phỉnh vào cửa tiểu rồi lại tươi cười ngồi ngắm cô nàng chủ cái xinh đẹp. Khách đặt cửa xong nàng ta bắt đầu đưa hai cánh tay trắng nõn mình lên trên không xóc liên hồi, xúc xắc bên trong va chạm nhau kêu những tiếng lách cách cực kỳ vui tai.

Trương Dương cũng bị tiếng xúc xắc kêu hấp dẫn đi lại bên đó. Gần đây hắn cũng thấy không ít cảnh casino trên mấy bộ phim hành động Hồng Kông nhưng giờ mới được tận mắt chứng kiến, tự mình tham gia cảm nhận cái không khí đầy kích thích này. Tuy rằng không thích mấy khoản đánh bạc này nhưng Trương Dương lại biết khá rành trò xúc xắc này. Bí quyết trò này chủ yếu là ở lực cánh tay cùng độ dẻo dai của cổ tav, lúc còn ở thời đại Tùy Triều thì Trương đại quan nhân hắn là đệ nhất cái trò này ở kinh thành.

Cô nàng chủ cái kia đang xóc xúc xắc bỗng nhiên đập mạnh bát đựng xuống bàn, khóe môi nở nụ cười quyến rũ mê người. Nàng đánh mắt đưa tình với Trần Thiệu Bân một cái rồi mới chậm rãi mở bát, ba con xúc xắc bên trong phần biệt là nhất, nhị và tam, tiểu. Ván đầu tiên Trần Thiệu Bản thắng.

Lẩn này Trần Thiệu Bân đặt lớn hơn, nămphinh vẫn vào cửa tiểu.

Cô nàng nhà cái lại tươi cười ra chiểu có lòng tốt nhắc nhớ: “Tiểu đổ di tình, càng đánh thì càng lún sâu hơn, ngài nên cẩn thận một chút bằng không thua đến cả khố cũng không còn đâu!” Trần Thiệu Bân cũng không vừa hỏi ngược lại: “Thế vạn nhất ngươi thua ta thì sao?” Cô nàng chủ cái lại làm bộ dạng nũng nịu trả lời: “Nếu như tôi thua ngài đến cả đồ lót cũng không còn thì tôi nguyện đi theo ngài!” Trần Thiệu Bân nghe xong cả người thấy hưng phấn hẳn lên, hắn liền đem tất cà số phỉnh có trong tay đặt hết vào cửa tiểu. Tuy rẳng vẻ ngoài hắn giống thư sinh gầy gò ổm yếu nhưng tính tình hắn lại cực kỳ hảo sảng, nếu hắn đã thích thì không tiếc. Đến giờ Trương Dương mới nhận ra gã Trần Thiệu Bân này giống hệt Quách Chí Cường, đểu háo sắc giống nhau cả, nhìn thấy gái đẹp là hồn siêu phách lạc, dễ dàng bị xỏ mũi dắt đi như nghé.

Những người như thế luôn luôn bị người khác lột sạch từ đầu tới chân. Quả nhiên ván tiếp theo Trần Thiệu Hưng thua nhà cái trắng tay. Trương Dương ra chiểu có lòng tốt cho hắn mượn số phỉnh trong tay nhưng Trần Thiệu Bân chẳng khác gì đứa con trai ngoan, có người cho tiền lỳ xì là lại tươi cười rạng rỡ chạy về đưa ngay cho mẹ. Chỉ chớp mắt một cái mà số phỉnh Trương Dương cho mượn hắn lại thua sạch, không nhiều cũng không ít chi khoảng 2 vạn tệ.

Trần Thiệu Bản càng thua lại càng hăng, hắn đứng dậv rút ví ra xem một chút rồi đến quầy đổi tiền, một chốc sau đã thấy quay lại trong tay hắn cầm phải tới hơn 50 phình. Thấy vậy Trương Dương chi biết lắc đẩu cảm thán trong lòng, chi là một gã chủ nhiệm của bộ cấp tinh thật đó nhưng lương tháng được bao nhiêu cơ chứ? Vậy mà trong ví có tới tận 5 vạn tệ, hơn nữa lại chẳng coi vào đâu, rút ra đánh bạc như không.

Nhìn Trần Thiệu Bân quay lại với một đồng phỉnh nữa, cô nàng chủ cái xinh đẹp lại càng cười duyên dáng hơn, nhưng ánh mắt nàng lại chẳng khác gì sói đói thấy dê béo dâng đến tận miệng.

Trương Dương cũng định mở lời khuyên nhủ Trần Thiệu Bân nhưng nghĩ lại quan hệ giữa hai người cũng chưa thân đến mức đó nên lại thôi, chi đứng nhìn hắn đánh bạc tiếp.

Trần Thiệu Bân cầm cả 5 phỉnh lại đặt tiếp vào tiểu, dường như cửa tiểu có sức hấp dẫn cực kỳ mãnh liệt hay sao mà từ đâu tới cuối hắn chỉ theo mỗi tiểu.

Trương Dương đứng ngoài thủy chung vẫn chú ý mọi hành động của cô nàng chủ cái kia. lúc nàng ta đặt bát xuống bàn Trương Dương cũng đoán được là đại hay tiểu qua tiếng xúc xắc.

Trần Thiệu Bản không thèm liếc nhìn 5 phỉnh bị cô nàng chủ cái kia thu vào mà vẫn tiếp tục vất thêm 5 phỉnh nữa vào cửa tiểu. Tuy rằng hắn chẳng bao giờ để ý đến chuyện tiền bạc. nhưng loáng một cái đă mắt toi 2 vạn rưỡi trong lòng mà không thấy xót của là nói dối.

Cô nàng chủ cái lại nũng nịu đánh mẳt đưa tình thủ thỉ: “Hay là dừng ỡ đây thôi? Tôi thấy hôm nay nừ thần may mắn không mỉm cười với tiên sinh rồi, chỉ là vui chơi thôi, ngài cũng đừng nên cố chấp quá làm gì!” Bị nàng ta nói như vậy, khuôn mặt thư sinh trắng nõn của Trần Thiệu Bân không khỏi hơi đỏ lên. Hắn đưa tay chỉnh lại cái kính mát sau đó đem tất cả số phỉnh còn lại đặt vào tiểu hùng hổ nói: “Ta không tin số ta lại đen như vậy! Ván này ta vẫn đặt tiểu nhưng lần này phải để ta xóc!” Cô nàng chủ cái xinh đẹp vẫn tươi cười như trước, nàng đậy bát lại rồi chuyển tới trước mặt Trằn Thiệu Bân. Trần Thiệu Bân cầm bát lên dùng sức xóc lấy xóc đề.

Trương Dương chăm chú lắng nghe tiếng ba con xúc xắc va chạm vào nhau trong bát, đến lúc Trần Thiệu Bản đặt bát xuống, ba con xúc xắc ngừng hẳn Trương Dương liền biết rằng ván này hắn lại thua rồi, vẫn là đại. Dù biết xúc xắc đồ như thế nào nhưng xung quanh nhiều người như vậy. Trương Dương cùng không thê nhắc nhở Trân Thiệu Bân được, đành trơ mắt nhìn hắn thua sạch số phình còn lại. ***** Tối nay Trần Thiệu Bân thua đến đỏ mắt, hắn vẫn không cam lòng nên lại tiếp tục rời đi đổi phỉnh chơi tiếp. Lẩn này trở lại hắn lại cầm về 50 phỉnh nữa, nhưng Trương Dương lại nhanh chân giành chồ ngôi của hắn trước: “Hay là để ta thử một chút trước, ngươi cứ nghỉ ngơi đi tẹo nữa ta đổi lại cho!” Nói xong Trương Dương lại quay sang nói với cô nàng chủ cái xinh đẹp kia: “Hay là chúng ta đôi phương pháp khác đi?” Cô nàng chủ cái gật gật đẩu đồng ý: “Tiên sinh cứ nói!” “Chúng ta vẫn chơi kiểu đại tiểu, nhưng mà là so xem hai chúng ta ai lớn hơn!” “Không thành vẩn đề!” Trương Dương làm động tác mời ý bảo nàng ta xóc trước. Nàng ta vẫn tươi cười như hoa như trước, hai tay trắng nõn giơ lên cao xóc xóc mấy cái rồi đặt bát xuống bàn. Ba con xúc xắc bên trong phân biệt là lục, lục, ngũ, đại. Nàng nhìn Trương Duơng khanh khách nớ nụ cười duyên: “Tiên sinh còn chưa đặt cược nữa đó!” Trương Dương quay sang nói với Trần Thiệu Bân: “Ngươi còn bao nhiêu phỉnh, đưa hết ta mượn!” Trần Thiệu Bân nghe mà giật mình sửng sốt, không ngờ tiểu tử này còn máu me cờ bạc hơn cả mình. Nhưng hắn là bạn của Lương Thành Long nên Trần Thiệu Bân cũng chẳng cẩn nghĩ nhiều, gật đầu sảng khoái đặt cả sổ phỉnh trong tay lên bàn.

Trương Dương chẳng cẩn thủ thế hay làm gì khoa trương cả, chỉ cẩm bát lên xóc đơn giản hai ba cái rồi lại đặt xuống. Lúc mở ra là ba con lục đỏ chói, Trần Thiệu Bán mừng rỡ hoan hô ầm lên.

Cô nàng chủ cái xinh đẹp kia cũng không tỏ ra ngạc nhiên chút nào. vẫn tươi cười như hoa. nàng đếm đủ số phỉnh của Trương Dương trên bàn rồi chung cho hắn. Nàng lại nhẹ giọng khen: “Ngài may mắn thật đó ! Lẩn này đến lượt ngài đổ trước!” Trương Dương cười cười đùn hết số phinh trên bàn của mình ra. tẩm khoảng 100 phình, hắn cười nói: “Lần này chúng ta đổ tiểu đi, xem điểm ai thấp hơn thì người đó thắng!” Cô nàng chủ cái xinh đẹp kia cũng không có ý kiến phản đối, đếm đủ số phỉnh ra chung với Trương Dương.

Lúc này cũng khá nhiều khách chơi xung quanh hiếu kỳ vây quanh bàn xem, chỉ một cuộc đổ tiểu đại mà cũng lên đến hơn 20 vạn tệ, nhiều người đoán già đoán non chắc hẳn ván đổ này phải kinh tâm động phách lắm đâv, không biết là cô nàng chủ cái xinh đẹp kia thắng, hay là tiểu tử trẻ tuổi kia thắng?

Trương Dương vẫn bình thản cẩm bát lên xóc đơn giản mấy cái rồi lại đặt xuống. Lúc mờ ra lại là ba con nhất, cả đám người xung quanh xem đểu ồ! lên một tiếng, có không ít nguời quay sang to nhỏ bàn chuyện với nhau.

Nhìn ba con xúc xắc đổ nhất trên đĩa, lẩn này cô nàng chủ cái xinh đẹp kia không còn dáng vẻ tươi cười được nữa mà trong mắt nàng ta lại có vẻ bổi rối lo lắng. Lúc này nàng mới dám chắc vị tiên sinh trẻ tuổi kia có bản lĩnh thực sự, đã vậy lại còn chiếm tiên cơ khiến nàng bị áp lực không nhỏ. Nhưng dù nàng không bị áp lực của Trương Dương thì nàng cũng biết khả năng của mình, muốn đổ ra ba con nhất như vị tiên sinh kia là điều quá khó khăn.

Trần Thiệu Bản đứng bên ngoài xem mà không dấu nổi vẻ hưng phấn kích động, không nghĩ tới tiểu tử Trương Dương này lại là cao thủ đánh bạc thâm tàng bất lộ. Kỳ thật Trương Dương cũng chi biết mánh khoé chơi trò đô xúc xắc này thôi chứ mấy trò khác thì hắn cũng mù tịt.

    Chương 196 : Khái niệm về chính nghĩa (2)

Lúc cô nàng chủ cái kia vừa vươn tay định cẩm lấy bát xóc xúc xắc thì bỗng nhiên phía sau lại vang lên một giọng nói dịu dàng: “Để ta đổ thay có được không?” Giọng nói vừa dứt thì phía sau bàn đã xuất hiện một mỹ phụ trung niên mặc váy dài màu đen, nàng ta đại khái khoảng 40 tuôi, khí chất tao nhã đoan trang trong đôi mắt đẹp toát lên vẻ cơ trí linh động. Bởi vì nàng ta chăm sóc sắc đẹp khá cẩn thận nên da mặt vẫn căng mịn trắng hồng không thấy chút tích nếp nhăn nào, mà giọng nói cũng nhẹ nhàng dịu dàng như tiểu cô nương mười tám đôi mươi vậy.

Nếu như là những gã đàn ông khác nhìn thấy người đẹp quyến rũ như vậy chắc chắn bọn họ sẽ tỏ ra cực kỳ hào hoa lịch thiệp, nói không chừng còn có kẻ cam tâm tình nguyện nhận thua luôn ấy chứ. Nhưng Trương Dương lại không phải người thường chỉ liếc mắt một cái cũng nhận ra không phải tự dưng vô duyên vô cớ nàng ta lại xuất hiện vào lúc này. Hắn lắc lắc đầu ra chiều không vui nói: “Không được, sòng bạc có quy củ của sòng bạc. Nếu cô muốn thay nàng ta thì chờ ván sau đi, lần này nàng ta phải tự tay đổ mới được!” Mỹ phụ trung niên kia che miệng cười duyên, nàng gật gật đầu ra hiệu với cô nàng chủ cái kia. Được mỹ phụ trung niên nàv ra hiệu đồng ý cô nàng chủ cái kia mới lại cầm đĩa lên xóc mấv cái rồi hạ xuống Nhưng lúc nàng ta vừa hạ đĩa xuồng thì mỹ phụ trung niên lại nhẹ nhàng đặt tay xuống bàn một cái.

Nếu là người khác thì chắc không nhận ra được điểu gì, nhưng do Trương Dương cực kỳ mẫn cảm nên cảm nhận rõ một cỗ chấn động rất nhỏ từ tay mỹ phụ trung niên kia lan toả ra. kéo theo đó là ba con xúc xắc trên đĩa cũng bị chấn động theo phát ra những tiếng lách cách nhỏ. Nội tâm Trương Dương cũng phải rùng mình một cái, đương nhiên Trương Dương nhận ra mỹ phụ trung niên đã động tay động chán vào mấy con xúc xắc. Đại khái là lúc nàng ta đặt tay xuống bàn rồi truyền nội lực vào bàn khiến cho các con xúc xắc xảy ra biến hoá theo ý mình.

Lúc mỹ phụ trung niên kia vừa nhấc tay khói bàn thì bàn tay Trương Dương đang ờ mặt bàn lại gõ nhẹ ngón một cái.

Nhìn thấy động tác của Trương Dương, trong mắt mỹ phụ trung niên kia toát lên vẻ khinh ngạc không ngờ, nàng bắt đẩu ý thức được thanh niên trẻ tuồi trước mặt còn lợi hại hơn rất nhiêu so với sự tưởng tượng ban đâu của nàng. Lúc bát được mờ ra ba con xúc xắc phản biệt là nhất, nhất, lục. Vậy là thắng bại đã rõ, cô nàng chủ cái xinh đẹp kia giờ không cười được nữa mà vẻ mặt lại tỏ ra đáng thương quay sang nhìn mỹ phụ trung niên bên cạnh.

Mỹ phụ trung niên cười cười khoát tay áo ý báo nàng ta rời đi, trong lòng nàng cũng biết vẩn đề nằm ở một chỉ vừa rồi của thanh niên kia. Nàng ngồi xuống phía đối diện Trương Dương thay cô nàng chủ cái cũ, nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi tiên sinh họ gì?” Trương Dương mỉm cười hỏi ngược lại: “Có quan trọng gì sao?” Mỹ phụ trung niên gật gật đầu như đã hiểu không tiếp tục hỏi thêm gì nữa. Nàng ta liếc mắt nhìn số phỉnh trong lòng Trương Dương cười nhạt nói: “Thực ra trò tiểu đại này có người có thể gian lận được, chắc ngài cũng biết đổ thần trong truyền thuyết chứ?” Trương Dương cười cười gật đầu.

Mỹ phụ trung niên nhẹ cầm đĩa lên rồi xóc xóc mấy cái sau đó đặt xuống: “Ta cũng làm được!” Trương Dương mím cười thấp giọng nói: “Nhất!” Đôi mắt đẹp của mỹ phụ trung niên lại một lần nữa toát ra hào quang nhìn Trương Dương. Lúc nàng mớ bát ra thì ba con xúc xắc đểu chồng lên nhau, cả ba con đểu đổ nhất! Cà đám người xung quanh đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên ồ lên, rồi lại quay sang to nhỏ bàn luận với nhau. Có lẽ không ít người đã xem qua chuyện này trên phim ảnh nhưng tận mắt nhìn thấy ngoài đời thì là lần đầu tiên. Càng lúc bàn đổ này càng thu hút nhiêu người hiếu kỳ tới xem hơn.

Mỹ phụ trung niên tươi cười duyên dáng đẩy bát sang cho Trương Dương: “Tiên sinh có thể đoán được thì chắc hẳn cũng phải làm được!” Trương Dương mim cười nói: “Nếu như đã biết trước kết quả thì ván này không còn ý nghĩa gì nữa!” Nói xong Trương Dương vỗ nhẹ lên nắp bát một cái.

Một âm thanh lọt vào tai khiến sắc mặt mỹ phụ trung niên trắng bệch ra, nàng nghe rõ tiếng những con xúc xắc bên trong nổ tung hết. Trương Dương lại một lẩn nữa đẩy bát sang cho mỹ phụ trung niên: “Không chơi nữa, coi như hoà đi!” Mỹ phụ trung niên mỉm cười gật gật đầu đổng ý.

Đám khách nhân đứng xem náo nhiệt xung quanh tỏ ra cực kỳ thất vọng, họ cũng không ngờ hai người lại kết thúc nhàm chán như vậy. Mỹ phụ trung niên kia đứng dậy chủ động vươn tay chào hỏi Trương Dương: “Tôi tên Chương Bích Quân!” “Trương Dương!” Mãi tới lúc này Lương Thành Long mới dắt tay Bạch Yến quay trở lại. Thấy mỹ phụ trung niên kia Lương Thành Long lại tỏ ra cực kỳ thân thiết, hắn chủ động chào hỏi: “Chương di, có chuyện gì mà sao người phái đích thân xuất mã vậy?” Chương Bích Quân liếc nhìn thoáng qua Trương Dương rồi cười nói: “Cũng tại ngươi mang đến một bằng hữu lợi hại như vậy, nếu ta không ra mặt thì chỉ sợ ngay cả chiếc du thuyển này cũng phải bổi cho người ta rồi!” Theo ý tứ trong câu nói của mỹ phụ Chương Bích Quân kia Trương Dương cũng đoán rằng, chắc hẳn nàng ta là chủ chiếc du thuyền casino này. *****

Chương Bích Quân mời Trương Dương đến văn phòng nói chuvện riêng.

Còn Lương Thành Long thì vừa rồi đánh bạc ở chỗ khác nên cũng không rõ chuyện ở chồ này. Lúc nghe Trần Thiệu Bân kể lại đầu đuôi sự việc xong hắn cũng không khỏi nở nụ cười. Cô nàng chủ cái xinh đẹp vừa rồi chơi với Trần Thiệu Bân là nhân viên chuyên nghiệp của sòng bạc nổi tiếng ở Ma Cao được đặc biệt mời tới. nhưng Lương Thành Long cũng không ngờ nàng ta lại bại trong tay Trương Dương. Lúc đi cùng đến văn phòng của Chương di, hắn thấp giọng nói cho Trương Dương biết: “Chương Bích Quân cũng không phải nhân vật tầm thường, nàng ta có quan hệ cực kỳ mật thiết với các lãnh đạo cao tầng, các nhân viên ở đây đểu được mời từ các casino nổi tiếng ở Ma Cao về thay nàng ta quản lý casino này. Ta cũng chỉ gặp qua nàng ta có một lần!” Trương Dương một mình đi vào văn phòng của Chương Bích Quân. Trên bàn làm việc của Trương Bích Quân là chiếc bát lúc nãy đổ với Trương Dương, nàng chầm chậm nhấc bát lên nhìn, ba viên xúc xắc bên trong đã nát thành bụi phấn. Nàng vẫn nhớ rõ chuyện xảy ra lúc đó, thanh niên trẻ tuổi kia chỉ vỗ nhẹ một chưởng lên nắp bát vậy mà bát lại không bị việc gì, ba viên xúc xắc bên trong lại vỡ vụn. Thử hỏi người thường mấy ai có được bản lĩnh như vậy?

Chương Bích Quân lại đóng bát lại, nàng nhẹ nở nụ cười. Ngoài Trương Dương cùng nàng ra, ở đương trường lúc đó cũng không ai biết chuyện gì xảy ra, và cũng sẽ không ai hiểu được vì sao nàng đang ở thế thượng phong lại lựa chọn hoà không tiếp tục đổ nữa.

Trương Dương ngó nghiêng nhìn khắp văn phòng một chút rồi cuời cười nói: “Giám đốc Chương kêu tôi tới đâv một mình không phải có ý muốn tôi trả lại toàn bộ số tiền thắng được đó chứ?

Chương Bích Quân mỉm cười nói: ‘Trong mắt tiên sinh tôi thua đến mức phải đi cướp lại tiền sao?” Trương Dương khoát tay nói: “Sao lại nói Chương giám đốc thua được, ngài chỉ phất tay một cái là có thể thay đổi được tình thế ngay mà!” Đương nhiên Chương Bích Quân hiểu hắn đang châm biếm chuyện lúc nãy mình vỗ nhẹ xuống bàn làm xúc xắc thay đổi. Nàng nhẹ giọng cười nói: “Ngài cứ nói quá, tôi sao dám so sánh với Trương tiên sinh được.” Trương Dương không khách sáo ngồi xuống ghế sôpha. Chương Bích Quân mở tủ lạnh lấy một lon cocacola ném cho Trương Dương.

Trương Dương mở lon uống một ngụm rồi nói: “Giám đốc Chương cũng phải tốn không ít công sức tiền bạc mới mở được du thuyền casino này ấy nhỉ?” Trương Dương cũng thấy tò mò với lai lịch của Chương Bích Quân, chính phủ đã có điều lệnh rõ ràng, cấm không được mở các hình thức kinh doanh đánh bạc, vậy mà nàng ta lại mở hẳn một cái casino to đùng trên thuyền như vậy, thử hỏi bối cảnh cũng như mối quan hệ của nàng ta phải sâu rộng đến mức nào?

Chương Bích Quân nhìn Trương Dương một lượt rồi thấp giọng hỏi: “Biết vì sao ta lại gọi ngươi một mình vào đây không?” Trương Dương ngơ ngác lắc lắc đầu.

Chương Bích Quân quay trở lại ngồi vào ghế ở bàn làm việc, nàng lấy trong ngăn kéo ra chiếc điều khiển rồi bật tivi lên. Chắc hẳn tivi được nối trực tiếp với những chiếc camera giám sát trong casino nên gần như toàn cảnh casino đều được hiện lên trên màn hình tivi. Trương Dương cũng không hiểu tại sao nàng ta lại cho mình xem mấy cảnh nay?

Chương Bích Quân lại nói: “Ngươi xem, những người này là những kẻ trong vụ cướp du thuyền casino Golden Lotus hồi năm ngoái. Bọn chúng là người Hà Lan giả dạng khách đánh bạc trà trộn vào bên trong casino, lúc đó du thuyền Golden Lotus đang ờ ngoài vùng biển quốc tế, bọn chúng dùng vũ khí đặc chế qua mặt nhân viên cùng máy kiểm tra kim loại. Lẩn đó bọn chúng cướp sạch tiền của casino cũng như đồ trang sức vật dụng đắt tiền của khách nhân trên tàu, sau đó bọn chúng lại cho nổ bom chìm thuyền hòng phi tang chứng cứ. Vụ thảm sát đó thiệt mạng hơn 170 người, chúng ta điều tra bọn chúng từ rất lâu rồi.” Trương Dương giật mình sửng sốt, giọng củng lắp bắp cả đi: “Vậy ... Sao ngươi lại nói cho ta chuyện này? Rốt cuộc ngươi là ai?” Trương Dương bắt đầu ý thức được chuyện này có điều gì đó không ổn.

Chương Bích Quân ra vẻ như vừa nhớ ra chuyện gì đó, nàng mỉm cười nói: “Ta quên chưa tự giới thiệu, ta là cục phó tổng cục an ninh quốc gia, phụ trách quản lý các vấn đề ngoại giao với Hồng Kông, Ma Cao, Đài Loan. Chương Bích Quân!” Chương 196 : Khái niệm về chính nghĩa (3) Trương Dương nghe xong mới lờ mờ hiểu ra, vì sao nàng ta lại tỏ ra kiêu ngạo đến như vậy, dám chạy tới Bình Hải mở hẳn casino trên du thuyền, hơn nửa lại là mở quang minh chính đại nữa chứ. Cũng lâu lắm rồi Trương Dương không liên lạc lại với cục an ninh quốc gia, cứ tưởng sau vụ của An gia xong xuôi thì mỗi bên mỗi ngả, thực không ngờ lại đụng mặt ngay người của cục. Trương Dương làm vẻ mặt đau khồ thắp giọng nói: “Các ngươi chắp hành nhiệm vụ thì các ngươi cứ làm, đâu có liên quan gì tới ta. Hơn nữa ta cũng chỉ là đột xuất có người mời nên mới tới đây chơi, chẳng có chủ đích gì khác.” Chương Bích Quán mỉm cười nói: “Cũng không ít lần Hình chủ nhiệm đề cử ngươi với ta, đáng nhẽ kế hoạch lần này không có ngươi, nói thẳng, dù Hình Triệu Huy có nói gì ta cùng không tin năng lực của ngươi cho lắm. Nhưng thật không ngờ ngươi lại tự mình tìm đến tận đây, mà ta lại phát hiện khả năng của ngươi lại vượt xa tiêu chuản.” Nghe thấy vậy Trương Dương liền vội vàng đứng dậy ý định muốn chuồn sớm: “Ta cũng không phải con tốt thí mà các ngươi thích thí đi đâu thì thí. Ta còn chuyện quan trọng, có gì nói chuyện sau ...” Trương Dương vừa bước tới cửa lại nghe Chương Bích Quân nói vọng tới: “Thù lao nhiệm vụ lần này không hề nhỏ chút nào, hơn nữa nếu ngươi đồng ý tham gia, ta có thể cam đoan, nếu như có ta giúp sức thì con đường làm quan của ngươi sau này sẽ lên như diều gặp gió.” Trương Dương vừa nghe thấy thế liền thấy động tâm. Cũng khó trách, gần đây hắn tốn công tốn sức làm bao chuyện như vậy mà vẫn dậm chân ở cái chức trưởng phòng, đến bao giờ mới lên được chính xử cơ chứ? Mà nguyên nhân chủ yếu đó là do hắn không có người nâng đỡ, dù quen biết quan hệ nhiều nhưng đó cũng chỉ là xã giao, mà trên quan trường thì dù có cố gắng đến như thế nào đi chăng nữa cũng không thể tự mình vươn lên một bước hoá rồng được.

Chương Bích Quân cũng không biết tính tình Trương Dương ra sao, từ nhận định ban đầu nàng vẫn tưởng rằng Trương Dương không hứng thú đến chuyện này nên mới bồi tiếp một câu: ‘"Ngươi có biết với khả năng của ngươi, ngươi có thể thắng được rất nhiêu tiền ở chỗ này hay không? Là cán bộ nhà nước nên không thể đột nhiên có một khoản tiền lớn trong tay được, nhưng ta lại có biện pháp giúp ngươi hợp pháp hóa sổ tiền đó!” Lúc này Trương Dương mới xoay người trở lại ngồi xuống ghế sôpha rồi tươi cười thực lòng khen ngợi: “Ngài hào phóng hơn gã Hình Triệu Huy kia nhiều.

Chương Bích Quân mỉm cười đính chính lại: “Quên mất ta chưa nói cho ngươi biết, ta là người Ma Cao!” ***** Trương Dương là người thực tế, chỉ cẩn có mục đích, có thù lao thích hợp thì sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Tuy trong bụng vẫn thắc mắc không hiểu vì sao Chương Bích Quân chỉ liếc mắt một cái lại chọn mình tham gia vào kế hoạch lớn như vậy. Nhưng ngẫm lại một lúc Trương Dương mới sực nhận ra, chẳng phải do mình tự chui đầu vào rọ hay sao? Cũng tại lúc đổ bạc mình lại biểu hiện cường đại như vậy, hiển nhiên nàng ta liền nhận ra mình là cao thủ thâm tàng bất lộ, mà nàng ta cũng không phải tay vừa, có thể dùng nội lực thay đổi xúc xắc trong bát thì cũng thuộc dạng cao thủ nhất lưu.

Lúc cả bọn rời du thuyền Lăng Đào Sa. Lương Thành Long tỏ ra cực kỳ tò mò không biết Trương Dương với Chương di nói chuvện gì ở trong phòng kín. Trước câu hỏi của Lương Thành Long. Trương Dương chỉ nhàn nhạt bịa là Chương Bích Quản thắy hắn quá cường đại không dám đồ tiếp nữa nên mời vào văn phòng ngồi uống nước nói chuvện phiếm, bằng không hắn vét sạch tiền cả cái casino này mất.

Chỉ là bịa chuyện nhưng đám Lương Thành Long lại tin đến sái cổ. dù sao lúc nãy trên bàn đổ Trương Dương biều hiện quá cường hãn, hiển nhiên chẳng sòng bạc nào muốn những người như vậy ghé thăm cả.

Còn Trần Thiệu Bân thì giờ trở thành tín đồ cuồng nhiệt của Trương Dương, hắn còn đưa ra kế hoạch chi tiết muốn mời Trương Dương sang Ma Cao chơi, tiền đi lại vé máy bay hắn bao toàn bộ. Trương Dương cũng nhân cơ hội này nói ra ý muốn hắn giúp đỡ làm sao cho gã phóng viên tờ nhật báo Bình Hải, Lương Đông Bình không đăng tin chỉ trích những sai phạm của phòng giáo dục và đào tạo Giang Thành nữa.

Trần Thiệu Bân trực tiêp nhận lời mà không chút do dự, dù sao chuyện này cũng đơn giản, căn bản là không cần phiền đến cha hắn, hắn chỉ cần đánh điện trực tiếp cho trưởng ban tòa soạn, bảo đảm Lương Đông Bình không đăng tin được nữa, nếu như hắn vẫn dám ngang nhiên cố chấp không chấp hành lệnh cấp trên thì chỉ việc cắt quyền biên tập viên của hắn nữa là xong.

Trần Thiệu Bân đã nói là sẽ làm được, chỉ là một gã phóng viên thời sự cỏn con, đương nhiên hắn không thèm để vào mắt rồi. Hắn trực tiếp đánh điện thẳng cho tổng biên tập tờ nhật báo Bình Hải. Mà cũng đúng lúc gã tổng biên tập đang xem bài viết của Lương Đông Bình mới đưa lên, chủ đề bài viết vẫn nói về việc phòng giáo dục và đào tạo Giang Thành thành lập quỹ sai quy định, đã vậy lại có những dấu hiệu tham ô của công của các cán bộ liên quan. Gã tổng biên tập nhận được điện thoại của Trần Thiệu Bân xong liền loại bài viết ngay, không cần đọc tiếp nữa. ******** Hôm sau Lương Đông Bình mới biết bài viết của mình bị loại, không được đăng báo nên vội vàng chạy tới tìm tổng biên tập nói lý. Vậy mà lại bị tông biên tập dạy dỗ cho một chặp, chẳng hiểu sao đột nhiên hắn lại tỏ ra khiêm tốn, thành khẩn nhận phê bình, cuối cùng mọi chuyện kết thúc tốt đẹp. Như vậy là Trương Dương đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ Lý Trường Vũ giao cho.

Nhưng sự việc thường không giống như dự đoán, ngay khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng Lương Đông Bình đã nhận ra việc làm ‘không đúng lúc, đúng chỗ’ của mình, cứ nghĩ hắn sẽ không dám tiếp tục đi sâu vào vấn đề này nữa, ngoan ngoãn thành khẩn dừng tay. Hóa ra hắn chỉ giả bộ thuận theo nhưng lại ngấm ngầm gây ra sóng to gió lớn, lớn đến mức đám lãnh đạo cao tầng tỉnh Bình Hải nghe tin cùng phải giật mình nhảy dựng lên, khiến đám lãnh đạo cao tầng Giang Thành phải run sợ.

Đây là lần đầu tiên Tống Hoài Minh mở một cuộc họp báo công khai với báo chí truyền hình tỉnh từ khi hắn nhậm chức. Thứ nhất điều này sẽ kéo gần mối quan hệ giữa hắn với người dân của tỉnh lỵ hơn, thứ hai là hắn muốn công bố một số chính sách hắn sẽ thực thi trong nhiệm kỳ này. Tóm lại buổi họp báo này chẳng khác gì một bài phát biểu nhậm chức công khai của hắn cả.

Tống Hoài Minh cũng không chỉ một lần sử dụng chiêu bài hội báo ký giả phóng viên kiểu như vậy, nói chung mấy cái việc công khai kiểu này thường sẽ không có gì sắc nét lắm. Dù sao các phóng viên, ký giả báo chí hay bên truyền hình Trung Quốc thường không đặt những câu hỏi chuyên sâu về những vấn đề cấp thiết gần đây. Bọn họ thường suy nghĩ, cân nhắc cẩn thận mỗi câu hỏi, vì họ thường lo đến những hậu quả không ai muốn thấy phía sau những câu hỏi đó.

Lúc bắt đầu tiến hành hội nghị cũng không có gì đáng nói, Tống Hoài Minh trả lời hầu hết các câu hỏi của đám phóng viên, ký giả báo chí, truyền hình, nhiều lúc hắn lại còn pha trò khiến cả hội trường lại cười rộ lên. Chẳng hạn như có một nữ phóng viên đứng dậy hỏi hắn về diễn biến chuyên án buôn lậu xe lớn dạo gần đây triển khai ra sao? Tống Hoài Minh lại chỉ mỉm cười nhẹ nhàng trả lời lại. Dưới sự lãnh đạo của chính quyền tỉnh, phối hợp chặt chẽ với các cấp bộ ngành cùng tổ chuyên án đã mang lại kết quả khả quan trong công cuộc đấu tranh chống tội phạm buôn lậu. Rồi tinh ủy cũng chỉ đạo quản lý chặt chẽ hơn vấn đề xuất nhập cảnh, cũng như vấn đề an toàn giao thông sẽ có những thay đổi rõ rệt. Vị tân chủ tịch tỉnh này cũng khá giỏi việc dẫn dắt vấn đề trọng yểu sang những vấn đề có tính ôn hoà hơn.

Có người lại hỏi tỉnh uỷ có biện pháp gì phòng chống tệ nạn tham nhũng đang nồi cộm như hiện nay? Tống Hoài Minh liên trả lời tập thể đội ngũ cán bộ công nhân viên tỉnh Bình Hải vô cùng thanh bạch liêm khiết, tinh thần đoàn đội rất cao, biết nghiêm khắc với bản thân, làm gương sáng để cán bộ các cấp các ngành dưới học tập và noi theo. Quyết tâm đưa nền kinh tế nước nhà nói chung, và tỉnh Bình Hài nói riêng lên một tầm cao mới, để người dân có cuộc sống ấm no hạnh phúc hơn.

Rốt cuộc cũng đến lượt phóng viên tờ nhật báo Bình Hải - Lương Đông Bình đứng dậy đặt cảu hỏi. Hắn đã phải nhẫn nhịn rất lâu mới chờ được cơ hội này. Lúc trước cấp trên đã không phê duyệt bài viết của hắn, hắn liền im lặng, lặng lẽ chuẩn bị để chờ đến buổi họp báo chính thức của tân chủ tịch tỉnh hôm nay, trước mặt toàn thể ký giả, phóng viên đài báo tỉnh, hắn phải nói ra tình hình thực tế chuyện này.

Lương Đông Bình nhận micro, hắn phải cố gắng lắm mới đè nén được cơn xúc động trong lòng, hắn chậm rãi hỏi: ‘Tống chủ tịch, chào ngài! Tôi là ký giả tờ nhật báo Bình Hải, theo tôi được biết thì gần đây sở giáo dục và đào tạo Giang Thành có thành lập một quỹ nhưng lại có nhiều điều bất cập, rồi thì có tin có sự tham nhũng tham ô của công ờ đây. Tiếp đến là sở giáo dục cũng nợ tiền lương của không ít công nhân, giáo viên trong một khoảng thời gian dài, một loạt sự kiện liên tiếp xảy ra khiến không ít công nhân giáo viên phải đình công khiếu nại sở giáo dục vào đào tạo Giang Thành. Xin hỏi Tống chủ tịch nghĩ sao về chuyện này?” Chương 196 : Khái niệm về chính nghĩa (4) Nội tâm Tống Hoài Minh bắt đầu thấy nao nao, vắn đề này hết sức gay gắt, đương nhiên hắn biết gần đây sở giáo dục và đào tạo Giang Thành xảy ra không ít chuyện tai tiếng, chẳng phải bên thị uỷ đã báo lên là đã giải quyết gọn gẽ chuyện này rồi hay sao? Đây là một cuộc họp báo công khai đương nhiên dù Tống Hoài Minh không muốn nhưng cũng phải trà lời câu hỏi của gã ký giả kia, bởi vì sao? Bởi vì ờ đây tập trung toàn bộ đám phóng viên, kí giả đài báo cả tỉnh Bình Hải, rồi còn hơn tám vạn con mắt đang nhìn chăm chăm vào hắn trên tivi hắn không có khà năng lẳng tránh như những vấn để trước.

Tống Hoài Minh hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói: “Một câu hỏi rất khá! Trước tiên tôi xin nói cái nhìn của tôi về vấn đề góp vốn thành lập quỹ nội bộ trong doanh nghiệp cũng như trong các đoàn thề công nhân viên nhà nước. Quốc gia chúng ta đang trong thời kỳ hiện đại hoá công nghiệp hoá, tiến hành chuyển biến về chất vấn đề kinh tế thông qua các cơ quan tài chính, ngân hàng, thông qua việc phát hành công trái, trái phiếu chính phủ, bảo hiểm, đến các quỹ quyên góp từ thiện việc phòng chống bão lụt thiên tai. cố gắng hạn chế, cũng như hấp dẫn các khoản tài chính thặng dư của xã hội hoặc tổ chức, cá nhân, nhằm đảm bảo hệ thống tài chính toàn xã hội được ổn định, vận hành suôn sẻ, như vậy nền kinh tế quốc gia mới phát triển lớn mạnh được. Và điều tiên quyết là mọi việc phải được quản lý, được pháp luật nhà nước giám sát đề tránh những việc thất thoát không đáng có, giảm thiểu tính phiêu lưu mạo hiểm, kiểm soát độ rủi ro. Đó cũng là khái niệm đơn giản nhất của góp vốn hay thành lập quỹ. Nếu như đơn vị hay cá nhân nào tự ý thành lặp quỹ mà chưa được nhà nước, các cấp chính quyền sở tại phê chuẩn đồng ý, cũng không theo trình tự pháp luật hiện hành thì đó là hành động phi pháp, trái pháp luật!” Lương Đông Bình lại càng ép sát hơn: “Vậy phải chăng, nếu chiếu theo những lời vừa rồi của Tống chủ tịch thì việc sở giáo dục và đào tạo Giang Thành tự ý thành lập quỹ là trái pháp luật?” Tống Hoài Minh mỉm cười nhẹ giọng trả lời lại: “Đổng chí ký giả này xin kiên nhẫn một chút, ta vẫn chưa nói xong!” Không ít người trong hội trường cười nhẹ, ý tứ chê trách gã ký giả kia có phần hơi lỗ mãng.

Tống Hoài Minh lại tiếp tục diễn thuyết tiếp: “Quốc gia đã có những quy định rõ ràng về vẩn đề này, hơn nữa tỉnh uỷ cùng rất chú trọng đến sự việc của sở giáo dục và đào tạo Giang Thành. Quả thực bên trong nội bộ sờ giáo dục và đào tạo Giang Thành có phát sinh hành vi góp vốn gây quỹ, việc khất nợ tiền lương công nhân giáo viên cũng là sự thật. Tỉnh uỷ đã có văn bản chính thức, bên phía thị uỷ Giang Thảnh cũng hợp tác chặt chẽ bước đầu đã có bản giải quyết chuyện này. Thị ủy đã trực tiếp kiểm tra giám sát việc giải ngân quỹ, tiền đã trả lại toàn bộ cho các công nhân giáo viên của sờ, hơn nữa sở đã hoàn trả thanh toán đầy đủ tiền lương còn thiếu cho các giáo viên, giảng viên. Chuyện này tới tỉnh ủy đã xác nhận cho nên mọi người không cần hoài nghi năng lực làm việc của chính phủ, và càng không nên nghi ngờ tinh thần kiểm điểm và tự kiểm điểm sửa sai của cán bộ quốc gia!” Tuy Tống Hoài Minh đă trả lời rắt rõ ràng nhưng Lương Đông Binh lại một lằn nừa giơ tay lẻn.

Tống Hoài Minh mỉm cười thân thiện nhìn Lương Đông Bình nhưng trong lòng cũng bắt đầu thấy khó chịu. Đây là buổi họp báo công khai đầu tiên của hắn từ lúc nhậm chức, hắn phải lưu lại cho dân chúng toàn tỉnh biết hắn là một vị tân chủ tịch bình dị gần gũi, quang minh chính trực, lại có tinh thần trách nhiệm cao.

Lương Đông Bình lại đặt câu hỏi tiếp: “Tôi cũng tin những điều Tống chủ tịch tỉnh nói đều là sự thật. Nhưng tôi vẫn còn một thắc mắc nhỏ. xin hỏi Tống chủ tịch, việc sở giáo dục và đào tạo Giang Thành thành lập quỹ trái phép phải chăng chỉ là vấn đề cá nhân của sở giáo dục và đào tạo nói chung, vả là trách nhiệm của một mình sở trưởng sờ giáo dục và đào tạo Giang Thành nói riêng? Tương quan lãnh đạo Giang Thành có nên chăng cho người dân toàn thành phố Giang Thành một câu trả lời. một hành động thiết thực? Hay các ngài Tống Hoài Minh cười nói: “Đồng chí ký giả, mục đích cuộc họp báo của chúng ta hôm nay không phải là lên án cách làm việc của đại hội đông nhân dân. Hiện giờ tinh ủy với thành ủy vẫn đang họp bàn tìm phưong án giải quyết chuyện này, nểu cậu có hứng thú đề xuất những suy nghĩ của mình thì lúc nào có cuộc họp của các thành viên ủy ban thường vụ tỉnh, ta sẽ mời cậu tới tham dự!” Tống Hoài Minh vừa dứt lời xong, gần như toàn hội trường lại cười nhẹ, gần như tất cả các phóng viên ký giả đài báo tỉnh được mời tới đều bắt đầu có thiện cảm với vị tân chủ tịch huyện hài hước dí dỏm này.

Lương Đông Bình ra vẻ khiêm tốn thấp giọng nói: “Cám ơn Tống chủ tịch!” Tống Hoài Minh mỉm cười thân thiết nói: “Không có gì, mà trái lại ta phải cảm ơn đồng chí ký giả mới đúng, cậu dám nói ra nhừng suy nghĩ, kiến giải của minh về vấn đề xã hội. Những nhiều lúc bức xúc của mọi người cũng chính là tiếng lòng của dân chúng, thân là lãnh đạo chúng tôi phải có trách nhiệm lắng nghe, giải trình để mọi người dân được hiểu rõ!”

Tống Hoài Minh đã nói thế rồi mà Lương Đông Bình vẫn không có ý muốn ngồi xuống, hắn lại tiếp tục lớn tiếng hỏi tiếp: “Nhưng chúng tôi vẫn còn rất nhiều điều không dám nói, không dám trinh bày. Ngay cả đám phóng viên ký già như chúng tôi lúc muốn viết một số sự thật để toàn thề dân chúng được biết thì lại bị các mặt uy hiểp, không được viết tiếp hay không cho đăng bài!”

Lúc này nội tâm Tống Hoài Minh đã trầm hẳn xuống, hắn bẳt đầu cảm nhận thấy hắn sắp không khống chế được cục diện nữa. Hắn buộc phải ngăn cản không cho gã ký giả kia tiếp tục khuấy động hội trường nữa. Tống Hoài Minh cười nhạt nói: “Đồng chí ký giả này, nếu cậu còn nhiều câu hỏi nữa thì để sau khi kết thúc buổi họp báo hôm nay, chúng ta sẽ nói chuyện thân mật sau, ờ đây còn nhiều phóng viên ký giả đài báo khác, chắc cậu cũng không nỡ để bọn họ ngồi mãi như vậy chứ? Kìa, cậu coi, cô phóng viên xinh đẹp kia đứng ngồi không yên từ nãy tới giờ rồi kìa!” Ai cũng hiều ý tứ Tống Hoài Minh vậy mà Lương Đông Bình lại làm như không thèm để ý đến, hắn lại tiếp tục lớn tiếng tố giác một sự kiện chấn động: “Lãnh đạo Giang Thành cho người đến uy hiếp ta, buộc ta không được đăng bài tiếp về vấn đề của sờ giáo dục và đào tạo Giang Thành. Xin hỏi Tống chủ tịch mặc kệ làm ngơ trước hành động như côn đổ này sao?” Câu nói cuối cùng của Lương Đông Bình chẳng khác gì quả bom hạng nặng phát nổ, toàn bộ hội trường đêu sôi trào hẳn lên. Các phỏng viên, các máy quay camera của đài truyền hình đồng loạt hướng liên tiếp về vị tân chủ tịch Tống Hoài Minh trên cao và vị ký già vô danh đang đứng ngạo nghễ bên dưới. Không ít phóng viên ký giả đài báo tại hội trường đều nghĩ trong lòng gã ký giả vô danh kia chẳng khác gì anh hùng chính nghĩa không sợ cường quyền dũng cảm đứng dậy vạch trần sự thật. Tuy rằng đó gần như là hành vi cực kỳ ngu xuẩn nhưng có mấy người trong hội trường này có gan làm?

Tuy rằng toàn hội trường như sắp bùng nổ tới nơi trước quả bom vừa rồi của Lương Đông Bình nhưng Tống Hoài Minh vẫn giữ nụ cười khiêm tốn mà bình dị như cũ. Hắn hơi giơ tay lên ý bảo mọi người trong hội trường yên lặng, rồi lại quay sang nhìn Lương Đông Bình đang đứng ngạo nghề ở đó, hắn mỉm cười nhẹ giọng nói: “Trước tiên cậu cứ ngồi xuống đã, ta cũng đâu có uy hiếp bắt cậu đứng như vậy mãi đâu nhỉ?” Hội trường lại vang lên vài tiếng cười thiện ý.

Tống Hoài Minh lại nhẹ giọng nói: “Ta! Tống Hoài Minh, ủy phó ban thường vụ tỉnh Bình Hải, nguyên chủ tịch tỉnh Bình Hải! Lúc này trước trước tất cả các bạn bè trong giới truyền thông trước 89 triệu người dân của tỉnh Bình Hải, ta xin hứa một điều. Nếu ta còn giừ cương vị một ngày ta sẽ tận tụy với công việc, đặt quyền lợi chung lên trên quyền lợi riêng, cúc cung tận tụy, dốc hết tâm huyết ra sức phục vụ vì hạnh phúc ấm no của người dân, vì sự phôn vinh của tỉnh Bình Hài. Và trong buổi họp báo hôm nav, ký giả Lương cũng như trước toàn thể bạn bè trong giới truyền thông truyền hình cứ việc nêu ra những suy nghĩ, những nhận định của bản thân về các vấn đề xã hội, ta xin hứa sẽ trả lời giải trình một cách chính xác, công bẳng và sẽ sớm họp bàn với các cấp lãnh đạo để nhanh chóng giải quyết những vấn đề còn nổi cộm. Các vị cứ yên tâm nói ra sự thật, ta dám đảm bảo sẽ không có bất kỳ ai dám chèn ép đe dọa các bạn, bởi vì chúng ta đang sống trong một đất nước xã hội chủ nghĩa tân tiến, một Trung Quốc hòa hợp và ổn định. Mỗi một công dân trong xã hội đều có quyền tự do ngôn luận, không ai có quyền xâm phạm đặc quỵền này của các bạn! Tôi thừa nhận trên phương diện công tác chúng tôi còn nhiều điều bất cập, nhưng tôi xin mọi người tin tưởng vào Đảng, vào nhà nước, vào các cán bộ đã hểt lòng vị sự nghiệp phát triển của đất nước. Được mọi người, được tất cả người dân tin yêu cùng giám sát, nhất định chúng tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ, không phụ lòng thương yêu của toàn thể nhân dân, không phụ sự tin tưởng của Đảng, nhà nước!” Chương 196 : Khái niệm về chính nghĩa (5) Tống Hoài Minh vừa dứt lời, toàn hội trường bùng nồ những tiếng vỗ tay như sấm nổi. Lương Đông Bình vốn định nói tiếp nhưng micro lại bị một nhân viên công tác giặt lấy mất, rồi hai gã ký giả khác cũng của tờ nhặt báo Bình Hải đi cùng lúc này mới lặng lẽ kéo tay hắn thắp giọng khuyên nhủ chuyện này nên dừng ờ đây thôi, nếu còn tiếp tục sẽ dẫn tới những hệ quả không tốt cho xã hội.

Đối diện với hàng loạt máy quay chĩa vào mình, Tống Hoài Minh vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ của mình tuy rằng trong lòng hắn lại khẩn trương lo lắng bồn chồn hơn lúc nào hết. Dù sao đây là buổi truyền hình trực tiếp toàn tỉnh, hắn phải cố gắng giữ được hình tượng một gã ký giả anh dũng bắt khuất không sợ cường quyền, dám đứng dậy đấu tranh.

Ngoài Tống Hoài Minh, Lý Trường Vũ cũng theo dõi từ đầu đến cuối buổi hội báo trực tiếp này, từ lúc Lương Đông Bình đứng dậy phát biểu, hắn vẫn cứ chăm chú nhìn chằm chẳm vào cái màn hình tivi, đến cả điếu thuốc đang ngậm trong miệng cũng quên không châm lửa. Lúc gã thư ký Tề Cảnh Phong cẩm bặt lửa định đánh lửa châm thuốc dùm hắn thì hắn lại khoát tay ý bảo không cần, rồi đem cả điếu thuốc còn nguyên vứt vào gạt tàn.

Theo Lý phó thị trường đã lâu nên Tề Cảnh Phong cũng biểt tính tình cấp trên, ít khi thấy vị Lý phó trị trưởng thường vụ này tức giận chuyện gì, nhưng gần đây chuyện phát sinh ở sở giáo dục và đầu tư khiến người phải hao tốn không ít tâm trí, hiện giờ sự việc lại càng rắc lối, càng khó giải quyết hơn thì tốt hơn hết vẫn là đề người được yên tĩnh suy nghĩ đối sách. Nghĩ đến đây Tề Cảnh Phong liền lặng lẽ lui ra ngoài.

Cửa phóng vừa đóng lại, Lý Trường Vũ lại lần mò hộp thuốc lá trong hộc bàn, nhưng giờ hắn mới phát hiện ra thuốc trong hộp đã trống trơn, hắn lại phải lấy điếu thuốc lúc nãy vứt trong gạt tàn, tự châm lửa rít lấy hai hơi. Hắn giao nhiệm vụ cho Trương Dương tới Đông Giang tìm Lương Đông Bình mục đích chỉ là muốn hắn không tiếp tục viết bài tiếp về sự việc của sở giáo dục và đào tạo. Dù sao quỹ đã được giải ngân, tiền đã trả lại cho các giáo viên giảng viên trong sở, việc khất nợ lương của giáo viên công nhân viên cũng được giải quyết triệt để, như vậy có thể nói câu chuyện đã có một chấm tròn viên mãn, chỉ cần Lương Đông Bình không tiếp tục làm loạn lên nữa thì mọi việc sẽ nhanh chóng chìm vào quên lãng. Nhưng lúc không ai ngờ tới, lúc mọi người tường mọi việc đã bình ổn thì đột nhiên lại xảy ra biến hóa bất ngờ khiến hắn không kịp trở tay.

Thậm chí Lý Trường Vũ còn nghĩ đến một câu: thành sự thì không thấy đâu, bại sự thì lại có thừa. Không biết đến tột cùng thằng nhãi Trương Dương đã làm gì gã Lương Đông Bình? Để giờ chọc giận khiến hắn chẳng khác gì chó điên cắn loạn ờ buổi họp báo của Tống chủ tịch tỉnh. Lý Trường Vũ nhắc điện thoại lên giừ một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không bấm số gọi đi. Dù cho Trương Dương đã làm gì đi chăng nữa thì cục diện đã biến thành cái dạng này rồi, dù có mắng nhiếc trách móc hắn thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Mà nói đi thì cũng phái nói lại, nếu không có Trương Dương thì cũng chẳng thể nào nhanh chóng giải ngân được toàn bộ sô tiền trong quỹ kia đi, bằng không nếu sự việc vẫn chưa được giải quyết thì hậu quả còn nặng nể hơn bây giờ gấp vạn lẩn. Lý Trường Vũ cũng biết, nếu chuyện đã trở nên rắc rối đến nhường này thì nó sẽ ảnh hưởng không ít đến việc hắn cạnh tranh vào ghế thị trưởng Giang Thành. Đúng vào thời khắc mấu chốt này đột nhiên lại có biến, đương nhiên hắn không cho rằng đó chỉ là sự cố xảy ra ngẫu nhiên, mà chắc chắn là cố ý xảy ra sự tình mới đúng. ****** Là một cán bộ cấp cao nên gần như Tống Hoài Minh không bao giờ nuốt lời, trước mỗi câu nói hắn phải cẩn thận cân nhắc suy nghĩ hậu quả, sau khi nói xong phải tiến hành thực hiện như những gì đã nói, như vậy mới tạo được sự tin tưởng của cả cấp trên lẫn cấp dưới. Sau khi kết thúc buồi họp báo, Tống Hoài Minh dặn thư ký riêng của mình là Chung Bồi Nguyên tìm gặp riêng Lương Đông Bình nói chuyện. Lương Đông Bình kể lại đâu đuôi sự việc hắn bị cấp trên chèn ép không đăng bài như thế nào, rồi lại đem số tài liệu gần đây hắn điều tra được về những việc sai phạm của sở giáo dục và đào tạo Giang Thành đưa cho Chung Bồi Nguyên, dặn hắn phải đưa tận tay Tống chủ tịch xem.

Tống Hoài Minh đọc qua một lượt số tài liệu này rồi tiện tay ném sang một bên. Đống tài liệu này của Lương Đông Bình đều viết trên phương diện góc nhỉn của một gă ký giả phóng viên, bên trong toàn lời lẽ cực đoan không thích hợp vấn đề chính trị.

Thấy động thái không vui của Tống chủ tịch. Chung Bổi Nguyên cũng hiểu người không tỏ ra hài lòng chuyện của Lương Đông Bình, hắn do dự một lúc không biết có nên nói lại cho Tống chủ tịch biết cuộc nói chuyện của mình với Lương Đông Bình hay không:?

Chung Bổi Nguyên còn đang do dự phân vân thì Tống Hoài Minh lại chủ động đặt câu hỏi trước: “Hắn ta có nói rõ nguyên nhân vì sao hắn lại làm vậy ngay trong buổi họp báo không?” Chung Bồi Nguyên gượng cười chậm rãi trả lời: ‘Thực ra nguyên nhân sâu xa là thế này. Đầu tiên hắn có viết một bài về vấn đề sở giáo dục và đào tạo Giang Thành tự ý thành lập quỹ góp vốn đầu tư, đã biên soạn cẩn thận và chuẩn bị đăng trên nhặt báo Bình Hải vào hôm qua, nhưng đột nhiên tổng biên tập toà soạn lại tìm hắn nói chuyện, tiếp đó là cắt bài của hắn không cho đăng tin nữa. hơn nữa lại còn cảnh cáo không được viết bài về chuyên đề này nữa. Lương Đông Bình cho rằng có người phía sau ngắm ngầm phá rối, tạo áp lực với toà soạn khiến bọn họ không dám đưa tin tiếp, cũng không dám nói lên sự thật.” Tống Hoài Minh nhếch mép cười nhạt một tiếng: “Tưởng rằng chỉ cẩn có mác ký giả phóng viên là có quyền thích nói gì thì nói, thích đăng gì thì đăng hay sao? Không có chứng cứ xác thực thì tất cả chỉ là suy đoán, ăn nói hàm hồ. Uy hiếp? Ha ha ha, chỉ là một gã ký giả cỏn con mà cũng vọng tưởng mình bị chính trị hãm hại sao? Hắn còn chưa xứng!” Không cần biết Lương Đông Bình nói thật hay không, cũng chẵng cần để ý hắn có lòng tốt hay âm mưu từ trước, nhưng trước mặt cả đống ký giả phóng viên đài báo như vậy, trước 89 triệu dân chúng tỉnh Bình Hải mà hắn dám đứng lên tố giác một cơ quan chức năng nhà nước, thử hỏi điều đó sẽ gây ra ảnh hưởng sẽ lớn đến nhường nào?

Chung Bồi Nguyên lại thấp giọng kể tiếp: “Theo như lời Lương Đông Bình nói, hai hôm trước lãnh đạo Giang Thành có điều một cản bộ trẻ tuồi tên Trương Dương tới tìm hắn, người này có ý đồ dụ dỗ rồi hăm doạ không cho hắn đăng tin tiếp. Rồi sau khi bị Lương Đông Bình thẳng thừng từ chối đuồi đi, chẳc tiểu tử Trương Dương thẹn quá hoá giận tìm cách gây áp lực với toà soạn hòng uy hiếp, cùng lúc đó Lương Đông Bình bị tổng biên tập gọi lên mắng vốn một chặp rồi huỷ bài viết của hắn, không cho đăng tiếp.” Lúc Tống Hoài Minh nghe tên Trương Dương, hắn không khỏi nhíu nhíu mày, nhẹ giọng hỏi lại: “Là Trương Dương ờ cục du lịch Giang Thành sao?” Chung Bồi Nguyên cũng thoáng giật mình, Tống chủ tịch mà cũng biểt đến một gã cán bộ cỏn con cấp khoa của thành phố sao? Hắn gật gật đầu đáp lại: “Không sai, tôi cũng từng gặp qua tiều tử này, năng lực rất khá, hơn nữa quan hệ cũng khá rộng với các cán bộ cao tầng tỉnh uỷ ...!” Hắn dừng lại một chút rồi thấp giọng nói tiếp: “Tôi nghe nói hắn còn là con nuôi của Lý phu nhân cùng Văn phó tổng thống nữa!” Tống Hoài Minh nhẹ nở nụ cười đầy ẩn ý sâu xa: “Bồi Nguvên, ngươi sắp xếp để hắn tới gặp ta một chút!” Nghe vậy Chung Bồi Nguvên lại càng tỏ ra ngạc nhiên hơn, nhưng nếu Tống chủ tịch đã nói như vậy hẳn người có thâm ý riêng, dù tò mò nhưng hắn cũng không dám hỏi thẳng ra. Làm một gã thư ký văn thư thì tốt hơn hết là nên nói ít mà làm nhiều, chắp hành nghiêm nhiệm vụ của lãnh đạo là tối quan trọng, không phản ánh, không đề xuất, lại càng không được hỏi lại.

Cũng giống như 89 triệu người khác, Trương Dương cũng xem truyền hình trực tiếp buổi họp báo đó, lúc ấy hắn đang thảnh thơi nằm trên giường đệm của khách sạn xem tivi. Nhưng đến lúc máy quay chỉnh về phía Lương Đông Bình đứng dậy phát biểu, Trương Dương liên giật thót một cái rồi vội vàng ngồi dậy ngồi sát vào màn hình hơn để nhìn cho rõ. Trương Dương vẫn tưởng chuyện này thế là giải quyết xong xuôi nhưng lại không ngờ tiểu tử Lương Đông Bình lại kiên cường đến trình độ này, tuy trong lòng tức giận thật đó nhưng Trương Dương cũng không thể không bội phục lòng cam đảm của hắn ta.

Việc Lương Đông Bình gây loạn ở buổi hội nghị họp báo các ký già phóng viên đài báo của Tống chủ tịch tỉnh khiến Trần Bình Triều gặp không ít phiền toái. Trong kỳ họp thường nhật của uỷ ban thường vụ vấn đề này cũng được đưa ra để thảo luận và không ít người tỏ ra không vui về chuyện này. Là bộ trưởng bộ thông tinh tuyên truyền tỉnh, đương nhiên Trần Bình Triều phải tỏ ra quyết liệt, sẽ nghiêm khắc kiểm điểm những cán bộ sai phạm, rồi hứa này nọ sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này đề tránh gây ảnh hưởng xấu đến dư luận xã hội. ****** Chương 196 : Khái niệm vê chính nghĩa (6) Sau khi họp xong, Trần Bình Triều trực tiếp gọi thẳng đến tờ nhật báo Bình Hải hỏi cho rõ ràng sự việc Lương Đông Bình bị chèn ép đe doạ là sao? Nhưng rất nhanh sau hắn liền biết một chuyện, việc bài viết của Lương Đông Bình bị cắt bỏ có liên quan tới đứa con trai của mình. Càng nghe gã tổng biên tập kể rõ sự tình lửa giận trong lòng hắn lại càng bốc cao ngùn ngụt. Hắn giận vì thằng con trai bảo bối của hắn lại dám ngang nhiên qua mặt hắn hành sự, trực tiếp ra lệnh cho tổng biên tập của tờ nhật báo Bình Hải, hơn nữa làm xong rồi cũng chẳng thèm đánh tiếng báo hắn một tiếng. Hắn giận cũng vì tên phóng viên cấp ba nhãi nhép kia đáng lý ra không nên xuất hiện ờ buổi hội báo đó mới phải!

Và đương nhiên gã tổng biên tập tờ nhật báo Bình Hải là người trực tiếp hứng chịu lửa giận của Trần Bình Triều. Tuy giận nhưng Trần Bình Triều cũng chỉ hung hăng mắng gã tổng biên tập một chút mà thôi, nếu làm quá lại có vài tên như gã điên Lương Đông Bình kia quật khởi đứng dậy đấu tranh thì chẳng phải bộ thông tin tuyên truyền của hắn bị cả thiên hạ cười chê hay sao?

Thực ra cũng chẳng có gã ký giả phóng viên nào dám làm như Lương Đông Bình cả, vì đơn giản một điểu chẳng ai muốn làm anh hùng nhất thời rồi bị đuổi việc phải ra đường ăn xin, một bên là im lặng để có công ăn việc làm, có tiền nuôi gia đình, một bên là làm anh hùng rơm rồi chết đói cà đời, người thông minh một chút sẽ biết nên chọn bên nào là hơn.

Mà gã tổng biên tập toà soạn cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hắn sẽ không có những hành động dại dột như vậy. Bị cấp trên mắng nhiếc mà hắn vẫn chỉ khom lưng ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ, sau khi ngắt điện thoại xong việc đầu tiên là hắn gọi Lương Đông Bình vào phòng làm việc. Hắn nói: “Dạo gần đây ngươi công tác cũng khá suất sắc vì vậy toà soạn quyết định điều ngưoi đến nông trường Hổ Tây phỏng vấn viết bài về tình hình thực tế nơi đó, bây giờ ngươi có thẻ xuất phát ngay!” Nông trường Hồ Tây là nơi nào chứ? Đó là nông trường dành cho phạm nhân cải tạo. Lương Đông Bình ngươi không phải có bản lĩnh, có năng lực lắm hay sao? Vượt mặt cả toàn soạn, trực tiếp làm loạn ở hội báo công khai của Tống chủ tịch tỉnh, chẳng phải ngươi muốn thể hiện bản thân lắm hay sao? Tốt thôi, lão tử điều ngươi đến nông trường cải tạo để cải tạo lại cái đầu không biết suy nghĩ của ngươi. Cũng may giờ đang làm thời binh, nếu như trở lại mấy chục năm trước thỉ nhất định lão tử thành toàn cho ngươi, điều ngươi làm phóng viên chiến trường để ngươi có thể thoả chí anh hùng của mình dưới làn mưa bom bão đạn.

Nếu đã có gan làm loạn thì hiển nhiên giờ Lương Đông Bình cũng chẳng ngại làm loạn thêm một lần nữa. Lúc này hắn liền tố cáo tổng biên tập toà soạn nhật báo Bình Hài dùng việc công trả thù riêng, lợi dụng chức quyền chèn ép hãm hại hắn.

Lúc nãy bị cấp trên mắng một trận, gã tổng biên tập đã nóng mặt lắm rồi giờ lại bị một gã biên tập viên cỏn con tố cáo, hắn nhịn không được nữa vỗ bàn cái rầm đứng phắt dậy. tay chỉ thẳng mặt Lương Đông Bình quát ầm lên: “Là ta chèn ép ngươi, hãm hại ngươi đó, ngươi làm gì được ta nào? Nếu ngươi không thích làm thì cứ việc cút khỏi đâv, không phải ngươi muốn nói sự thật sao? Không phải ngươi muốn tố cáo ta với lãnh đạo sao? Vậy ta liền cho ngươi cơ hội, cứ việc đi mà tố cáo, nhưng ngươi đi rồi thỉ đừng mong quay trở lại nữa!” Lương Đông Bình cười nhạt một tiếng rồi ném trả lại thẻ phóng viên lên bàn làm việc của gã tổng biên tập. Sĩ khả sát bất khả nhục, Lương Đông Bình ta là người có ăn có học, ta có lòng tự trọng của ta, ngươi không cần đuổi ta cũng tự đi. Vứt lại toàn bộ sự nghiệp sau lưng, Lương Đông Bình ngẩng cao đầu bước ra khỏi phòng làm việc của tổng biên tập, nhưng càng đi hắn lại càng thấy lòng trống trải hơn. Từ nhỏ hắn đã rất thích nghề phóng viên, hắn luôn cho rằng nghề này có thể nói thật, có thể phơi bày nhừng bộ mặt xấu xa của xã hội, nhưng lúc bước vào sự nghiệp hắn mới biết muốn nói lên sự thật không hề đơn giản chút nào, bốn phía bị dồn ép, bước một bước cũng vô cùng khó khăn.

Hắn vẫn luôn cho rằng việc hắn viết bài tố cáo sở giáo dục và đào tạo Giang Thành có những sai phạm là hoàn toàn đúng sự thật, hơn nữa trước mặt toàn bộ ký giả phóng viên đài báo truyền hình, trước hàn vạn con mắt của dân chúng. Tống chủ tịch tỉnh đã dõng dạc hứa hẹn, vậy mà buổi hội báo vừa kết thúc toà soạn báo liền tỏ thái độ bất bình, lại tiếp tục chèn ép đe doạ, hơn nữa mức độ còn nghiêm trọng hơn trước rất nhiều.

Khi một người mất phương hướng, người đó sẽ rất dễ có những hành động tiêu cực thái quá. Lương Đông Bình cũng không ngoại lệ, hắn cứ thế lững thững bước ra ngoài toà soạn, đi thẳng ra đường cái mà trong đầu vẫn nghĩ vẩn vơ không để ý xung quanh, suýt chút nữa thì bị một chiếc ô tô tông phải, cũng may gà tài xế lách qua kịp thời. Hắn dừng xe lại, hạ cừa kính xuôngthò đâu ra mắng lớn: “Ngươi điên à? Muốn chết phải không?" Gã tài xế kia mắng nhưng lại gần như nhắc nhở cảnh tỉnh Lương Đông Bình. Đúng vậy, cùng lắm thì cũng là chết thôi chứ sao? Nếu như cái chết của ta có thể cảnh tỉnh lương tri của xã hội, có thể khơi dậy lòng chính nghĩa của người dân thì cái chết của ta cũng có ý nghĩa. Bắt đầu Lương Đông Bình tự hỏi mình sẽ chết như thế nào, một gà mọt sách luôn suy nghĩ tiêu cực như hắn, một khi đã có nhặn thức về chuyện gì thì hắn sẽ liều lĩnh thực hiện cho bằng được. Hắn chọn khách sạn Lục Châu, tuy rằng khách sạn không cao. chỉ có 7 tầng nhưng lại rất gần toà nhà văn phòng chính phủ tỉnh uỷ, hắn muốn dùng cái chết của mình khiến toàn thể lãnh đạo tỉnh Bình Hài phải chú ý. Sau khi có ý định này trong đầu, hắn liền bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.

Lúc Lương Đông Bình vừa đi vào khách sạn Lục Chân thì Trương Dương liền đỗ xe ngay trước cửa khách sạn, từ lúc Lương Đông Bình rời khỏi toà soạn đến nay Trương Dương vẫn luôn đi theo phía sau hắn. Lúc xem xong bản tin trực tiếp cuộc hội báo. Trương Dương vẫn đầy một bụng tức giận, đứng chờ sẵn ngoài cửa toà soạn rồi đi theo phía sau Lương Đông Bình, đến một góc hẻo lánh nào đó rồi tìm cơ hội cho thằng nhãi kia một bài học nhớ đời. Trương Dương đang ngó quanh xem có chồ nào để thích hợp ra tay thì chợt nghe có người đi đường kêu lên thất thanh: “Có người muốn nhảy lầu!” Trương Dương giặt mình thò đầu ngước nhìn lên đã thấy bóng dáng Lương Đông Bình đứng ở trên thành tường trên nóc toà nhà. Hắn đang giang hai tay tựa như chim sắp bay lên trời cao vậy.

Lúc đứng ở sân thượng tầng bảy nhìn xuống con đường nhỏ phía dưới, từ lúc sinh ra đến nay Lương Đông Bình mới có cảm giác thế nào là nắm giữ sinh mạng trong tay, và dường như thần kinh hắn lại sinh ra hoóc môn phấn kích vậy, hắn không cảm thấy sợ hãi chút nào, chỉ thấy một niềm khao khát mãnh liệt. Hắn thấy mình như một chiến binh dũng cảm, dám đứng lên đấu tranh sự bắt công của xã hội, đòi lại sự công bằng, dùng cái chết của mình để khơi dậy niềm chính nghĩa trong lòng mỗi người dân.

Tuy rằng đứng dưới đường nhìn lên nhưng với thị lực cường đại của mình, Trương Dương vẫn nhìn thảy rõ ràng vẻ mặt đầy biểu cảm của Lương Đông Bình đang đứng chót vót trên tận tầng bảy. Trương Dương vẫn nghĩ mãi, một người muốn tự tử thì sao lại có thể có biểu cảm hưng phấn mãnh liệt đến như vậy? Trương Dương xoay người lại nhìn thì ra phía đối diện khách sạn, hơi chếch lên một chút là toả nhà văn phòng chính phủ tỉnh uỷ, hiện giờ Trương Dương mới bắt đầu hiểu ra tại sao tên đáng chết này lại cố ý chọn nơi này mà tự tử, chắc chắn hắn muốn gây ảnh hường tới toàn bộ lãnh đạo cao tầng tỉnh uỷ. ****** Chỉ ít phút sau tiếng còi cảnh sát dồn dập vang lên liên hồi, vừa nhận được tin báo của người dân, cảnh sát đã nhanh chóng chạy tới hiện trường. Mặc kệ còi cảnh sát đang kéo inh ỏi nhưng người dân xung quanh vẫn xúm đông xúm đỏ phía bên dưới khách sạn. Dân chúng Trung Quốc bản tính trời sinh tò mò, bất kể chồ nào có chuyện xày ra đều kéo nhau đển xem góp vui, chỉ một chốc mà người đứng xem đã tầng tầng lớp lớp dày đặc, bên trong đừng hòng ra mà bên ngoài cũng đừng mơ vào được. Dù sao lâu lâu mới được chứng kiến cảnh người ta nhảy lầu, không biết có thành hay không nhưng người kéo đến xem càng lúc càng đông như trẩy hội.

Trương Dương là một trong số những người có mặt sớm nhất ở hiện trường nên nằm trong số những người ở vòng trong.

Cảnh sát bắt đầu chăng dây khoanh vùng giới nghiêm, chuyên gia đàm phán cầm loa phóng đại bẳt đâu kêu gọi người bên trên nóc toà nhà bình tĩnh, có gì thương lượng giải quyết.

Nhìn Lương Đông Bình đứng chót vót trên tường sân thượng tầng bảy khách sạn, Trương Dương cũng không biểt tâm lý hắn hiện giờ ra sao, nhưng có thể nhận ra hắn ta không có chứng sợ độ cao, bởi nhẽ hắn đứng ngay sát mép bờ tường chơi vơi như vậy, gió trên đó thôi rất to vậy mà hắn lại con giang hai tay như cảnh diều hâu, chỉ cần sơ sảy một chút thôi lả dễ dàng trượt ngã như chơi. “Vị đồng chí kia có nghe rõ lời tôi nói không? Đồng chí có thể xuống đây nói chuyện với tôi được không vậy?” Gã chuyên gia đàm phán cố gắng dùng lời lẽ mềm mỏng nhã nhặn nhất để khuyên giải Lương Đông Bình.

Nhưng Lương Đông Bình lại giả ngu làm như không hiểu lớn tiếng nói vọng xuống: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Muốn ta nhảy xuống chỗ ngươi hay sao?” Gã chuyên gia đảm phán bắt đầu lo cuống lên: “Cậu đừng nên kích động, có yêu cẩu gì hay có điều gì muốn nói thi cứ việc nói ra, tất cả mọi chuyện đều có thể thương lượng được mà!” Lương Đông Bình lắc lắc đầu không trả lời lại. Hắn hơi xoay người, bắt đầu chậm rãi bước đi từng bước một trên lan can phòng hộ rộng có 40cm ở sân thượng, bồng nhiên hắn lại nhớ về thời thơ ấu của mình. Hình ảnh một cậu bé hồn nhiên đáng yêu đang đi trên tường hoa một cách hứng khởi, hắn cũng không ngờ nhiêu năm như vậy rồi mà kỹ thuật đi trên tường của hắn vẫn không bị mai một. Giờ đây hắn là nhân vật trung tâm, trung tâm của mọi cặp mắt bên dưới, hắn là tuyệt đối.

Thấy hành động của người phía trên lầu, có không ít người bên dưới nhắm tịt mẳt lại không dám nhìn lên nữa, biểu hiện của gã kia dường như sắp muốn nhảy xuống tới nơi.

    Chương 196 : Khái niệm về chính nghĩa (7)

Lại một lúc nữa xe cứu hỏa, xe cứu thương thay nhau chạy tới hiện trường, các đội trường, nhân viên cao cấp nhanh chóng thành lập tổ cứu viện, cùng nhau nghĩ phương án đảm bảo tính mạng đưa gã kia xuống.

Lương Đông Bình nghe tiếng có người đang phả cửa sắt thông lên tầng thượng, hắn quay lại hét lớn: “Ai dám lên ta nhảy xuống ngay lập tức!” Nhìn cảnh này bồng nhiên Trương Dương lại nhớ tới cảnh mình cứu Tần Thanh khi trước, lúc đó Lê Hạo Huy cầm dao uy hiếp Tần Thanh cũng trên tầng thượng, còn hắn thì trèo dọc theo đường ống nước lên cứu Tần Thanh trong đường tơ kẽ tóc. Chẵng nhẽ hôm nay trước mặt bao nhiêu người như vậy mình lại phải trình diễn một màn y như vậy nữa sao? Tuy nói gã khốn kia đáng chết nhưng cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ Trương Dương cũng chẳng có ý muốn cứu Lương Đông Bình, cũng chẳng muốn bại lộ bản lĩnh của mình trước mặt bao nhiêu người như vậy. Nếu như cứu hắn thì chẳng phải khai báo với toàn thể dân chúng tỉnh Bình Hải, Trương địa quan nhân hắn là cao thủ võ nghệ cao cường, công phu tuyệt đỉnh trèo lên tận bảy tầng lầu hay sao? ****** Sự việc Lương Đông Bình có ý định nhảy lầu tự tử rất nhanh được truyền đi, toàn thề lãnh đạo cao tầng tỉnh đều chú ý đến chuyện này, như vậy mục đích của Lương Đông Bình đã đạt thảnh.

Cố Duẫn Trí vén rèm nhìn cửa sồ nhìn ra đường, từ văn phòng làm việc của hắn vừa vặn có thể thấy được toàn bộ sự việc phát sinh ở khách sạn Lục Châu. Lúc biết có người nhảy lẩu tự tử, Cố Duần Trí nhíu nhíu mày ra chiều khó chịu, muốn chết thì việc gì phải chết ờ khách sạn đối diện toà nhà chính phủ tỉnh?

Chủ nhiệm văn phòng Hạ Bá Đạt hớt ha hớt hải chạy tới phòng làm việc của Cố bí thư định thông báo sự việc khẩn vừa phát sinh, nhưng lúc mở cửa bước vào liền thấy Cố bí thư đang đứng bên cửa số nhìn ra khách sạn đối diện. Thấy vậy Hạ Bá Đạt thầm nghĩ chắc cũng chẳng cần phải báo lại cho Cố bí thư biết nữa, từ cửa sổ của người cũng có thể trực tiếp quan sát toàn bộ hiện trường phát sinh sự việc.

Cố Duẫn Trí lắc lắc đầu rồi chậm rãi quay lại ngồi vào bàn làm việc: “Bất kể thần kinh hắn có vắn đề hay không nhưng hắn vẫn là người sống!” Hạ Bá Đạt thở dài nặng nề.

Bồng nhiên Cố Duẫn Trí lại nhớ ra điểu gì liền hỏi lại: “Gã phóng viên đặt câu hỏi trong cuộc họp thường nhật của uỷ ban thường vụ là hắn sao?” “Chính hắn!” “Hắn cũng biết chọn chồ để chết a!” ****** Vừa nghe được tin Lương Đông Bình có ý định muốn tự tử ờ khách sạn Lục Châu đối diện với toà nhà chính phủ tỉnh uỷ. Tống Hoài Minh liền đoán ra ý đồ của hắn muốn đả kích tầng lớp lãnh đạo tỉnh Bình Hải, tạo tác động sâu rộng vào lòng quần chúng nhân dân. Tống Hoài Minh không phủ nhận Lưong Đông Bình là người ngay thẳng chính trực, nhưng những hành động hắn gây ra chỉ mang tính bộc phát, không chịu suy nghĩ ảnh hưởng nó gây ra sẽ to lớn đến nhường nào. Chỉ vì cái lối suy nghĩ tiêu cực của mình mà không từ thủ đoạn, bất chấp cả việc hi sinh tính mạng.

Theo nhân viên ở hiện trường báo lại, Lương Đông Bình muốn gặp mặt nói chuvện với Tống chủ tịch tỉnh. Nghe vậy Tống Hoài Minh liền tức giận không thôi, việc gì cũng phải có quy tắc nhất định của nó. Mà gã điên Lương Đông Bình chính là một kẻ không tuân theo bắt kỳ quy tắc nào, nếu như hắn không đạt được mục đích, hắn liền chọn phương thức cực đoan nhất khiến toàn xã hội phải chủ ý đến hắn. Đừng tưởng làm như vặy là để thể hiện mình, đó chỉ là hành vi ích kỷ. ngây thơ bồng bột của nhừng kẻ thiếu suy nghĩ.

Tống Hoài Minh cũng không có ý định sẽ đến hiện trường nói chuyện với Lương Đông Bình. Hắn quyết định như vậy không phải vì hắn không có lòng từ bi coi nhẹ mạng sống của Lương Đông Bình, mà điều này là vấn đề nguyên tắc, nếu như hắn phá lệ đến gặp Lương Đông Bình, như vậy sau này ai dám chắc sẽ không có một Lương Đông Bình khác xuất hiện, ai dám chắc bao giờ lại có một kẻ điên nào có ý định tự tử rồi bắt cả chủ tịch tỉnh như hắn phải chạy tới nơi nói chuyện? ****** Lương Đông Bình đứng trên lan can tầng thượng đã nhiều giờ đổng hồ. mặt trời trên đỉnh đầu càng lúc càng nắng gay gắt hơn, chẳng mấy chốc môi miệng hắn khô khốc lại, hắn cũng thấy có phẩn mệt mỏi. Hắn ngồi phịch xuống đất, thò hai chân ra bên ngoài lan can rồi cố gắng dùng sức hô lớn: “Ta muốn gặp chủ tịch tỉnh! Ta muốn gặp các lãnh đạo tương quan! Ta muốn phản ánh tình hình...."

Hiện giờ ở hiện trường có không ít cành sát nhưng nhất thời không ai đưa ra được phương án cứu người cụ thể nào, cũng bởi vì nơi này quá gần với toà nhà văn phòng chính phủ tinh uỷ nên họ cũng sợ nếu làm không tốt sẽ gây hậu quả nghiêm trọng, bời vậy mọi người mới phải tìm ra phương pháp tối ưu nhất, có độ thành công cao nhất, cố gắng giữ tính mạng gã kia. Mà căn bản cũng do Lưong Đông Bình quá giảo hoạt, hắn chỉ đứng ở lan can phía bên này một lúc. chốc chốc lại chạy sang lan can phía bên khác đứng, đám cảnh sát, nhân viên y tế cùng buộc phải chạy vòng theo hắn, bởi vậy tinh thần mọi người lúc nào cùng căng thăng, nên cũng khó nghĩ ra được phương án nào.

Chờ lâu như vậy rồi mà vằn chẳng có chuvện gì xảy ra đã thế lại phải toàn ngửa cồ lên mà ngóng nên cũng không ít người ở hiện trường mắt kiên nhẫn la ó om sòm, mắng nhiếc Lương Đông Bình ờ trên cao: “Sao lâu như vậy rồi mà ngươi còn chưa nhảy? Cổ bọn ta sắp gãy hết cả rồi đây này! Ngươi mau mau nhảy đi!” Ngay lập tức có không ít cảnh sát ùa tới dẹp yên đám hỗn loạn, không cho bọn họ nói những lời linh tinh nữa.

Thấp thoáng trong đám cảnh sát bảo vệ, Trương Dương thấy bóng dáng người quen. Chính là người vừa mới được điều đến phán cục Quảng Thịnh, Trương Đức Phóng. Trương Đức Phóng cũng nhận ra Trương Dương trong đám người ờ vòng trong đứng xem, hắn gật gật đầu chào hỏi rồi đi tới: “Ngươi cũng biết hắn sao?” Trương Dương thấp giọng nói: “Là gã ký giả của tờ nhật báo Bình Hải, ta không vào trong được!” Trương Đức Phóng nở nụ cười, nhưng lại nhớ tới đây là hiện trường vụ án, hắn còn phải làm việc, sợ ảnh hường tới hình tượng bản thân nên hắn lại nghiêm mặt thấp giọng hỏi: “Ngươi có biện pháp nào không?” Trương Dương cười khểnh khinh thường nói: “Chẳng lẽ ngươi không nhận ra là hắn không có gan nhảy? Mục đích chính của hắn chỉ là gây áp lực với tỉnh uỷ, người xem càng đông hắn lại càng dề dàng gây áp lực hơn. Nếu ngươi cho sơ tán toàn bộ người đứng xem xung quanh đây. không có người xem, chẳng mấy chốc hắn chán ngay ấy mà!” Trương Đức Phóng ngẫm lại một chút cũng thấy đây là biện pháp khá hay, thực ra hắn cũng nhận ra gã kia chỉ mạnh miệng tỏ vẻ như vậy thôi chứ lâu như vậy rồi cũng chẳng thấy có gì chuyển biến cà. Nhưng dù sao chồ này cũng quá gần toà nhà văn phòng chính phủ tỉnh uỷ, muốn giải quyết triệt để là vô cùng khó khăn, nếu như chẳng may xảy ra sai sót gì dù là nhỏ nhất cũng sẽ tạo ảnh hưởng không nhỏ đến xã hội. Hắn vừa mới được nhận chức ở phân cục Quảng Thịnh, vừa mới được chuyển lên tỉnh uỷ, vui vẻ còn chưa hết, đương nhiên hắn không muốn chỉ vì chuyện này mà hủy hoại tiền đồ của mình.

Đã có bước đầu phương án, Trương Đức Phóng liền điểu cảnh sát đi thuyết phục quẩn chúng nhân dân xung quanh rời đi, dù sao đứng lãng phí vài tiếng đồng hồ mà chẳng có gì xảy ra cũng không ít người chán nản nên kéo nhau bỏ đi. Nhưng dù vậy cũng không ít người quá tò mò muốn biết kết quả ra sao nên vẫn quyết tâm ờ lại xem đến cùng. Trương Đức Phóng bắt đẩu dùng biện pháp mạnh, nói đám cảnh sát cắp dưới thông báo cho người dân biết có khả năng có vật nguy hiểm, đề nghị bà con rời khỏi hiện trường.

Đương nhiên mọi người không thể quên được vụ nồ trà lâu cũng đối diện chênh chếch với toà nhà văn phòng chính phủ tỉnh uỷ mới mấy tháng gần đây. Một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền vạn, rất nhanh mọi người bắt đầu kháo nhau xung quanh đây có bom, lúc này đám người cứng đẳu đứng xem cũng nháo nhào chạy mất, nếu còn người nào cố gắng ở lại xem thì cùng phải đứng cách một quăng cực xa để đảm bảo an toàn. Chẳng mấy chốc toàn bộ hiện trường vụ án trắng bong chẳng còn mống dân nào đứng xem náo nhiệt, chỉ còn đám cành sát vẫn túc trực canh gác bên dưới khách sạn.

Trương Dương cũng chẳng lưu lại xem tiếp mà quay trở về chồ đỗ xe của mình, dù sao Trương Dương cùng chẳng tin gã ta có gan nhảy xuống thật. ******** Chương 196 : Khái niệm vê chính nghĩa (8) Trời còn đang nắng đẹp như vậy mà Trương Dương vừa mở cửa chui vào xe không lâu sau thì trời đột nhiên tối sầm lại, từng ánh chớp lập loè trong tảng mây đen phủ kín khắp nơi. Đột nhiên sấm nồ ùng oàng! Ngay trên đỉnh đầu khiến Lương Đông Bình giật thót mình sợ hãi. Vốn dĩ hắn tưởng mọi người sẽ tôn sùng hắn như một thiên sứ cứu rỗi, hay như một vị anh hùng dám đứng dậy đấu tranh chống lại sự áp bức của cường quyền, đòi lại công bằng cho người dân, thế nhưng giờ nhừng hạt mưa lạnh giá quất vào mặt khiến ngọn lửa hào hùng ban nãy của hắn tắt dẩn tắt mòn. Hắn vẫn đứng đó, và cuối cùng hắn vẫn không nhảy xuống.

Lúc nãy cảnh sát đã giải toả gằn như tất cả đám đông xung quanh, lại thêm trận mưa to đột ngột này khiển toàn thề người dân đứng xem náo nhiệt đều bò đi trú mưa cả. Nhìn khung cảnh vắng lặng bên dưới. Lương Đông Bình bắt đầu cảm thấy hối hận, vì sao lúc nãy có rất nhiều người dân đứng xem lại không chịu quyết đoán, có dũng khí nhảy xuống, còn giờ nếu như nhảy xuống thì có được mấy ai biết đến cái chết của hắn? Nếu như có người cố ý lắp liếm cái chết của hắn thì chỉ cần bịa một lý do là vì trời mưa trơn trượt nên có người sơ ý trượt chân ngã chết, trời đang mưa to như vậy. dù hắn có nhãv xuống nếu như không chú ý thì cũng chẳng có ai thấy xác hắn nẳm chỏng chơ dưới đất. Thực tâm hắn không sợ chết, thế nhưng có cái chết nhẹ tựa lông hồng, có cái chết lại nặng tựa thái sơn, chết uất ức, chết không cam lòng.

Ùng oàng! Lại một tiếng sấm nồ nữa ngay trên đỉnh đầu. Lương Đông Bình vừa sợ hãi vừa lạnh đến mức run lên cẩm cập. Hiện giờ hắn chẳng còn là một thiên sứ chính nghía nữa mà giống một con chuột mắc mưa đang giãy dụa chờ chết thì đúng hơn.

Lúc Lương Đông Bình còn đang do dự mãi suy nghĩ về bản thản, bốn gã đặc công nhân cơ hội liền từ một góc khuất ở tầng dưới chậm chạp trèo lên tầng thượng, rồi lặng lẽ áp sát Lương Đông Bình từ phía sau.

Mặc dù trời mưa khá to nhưng Lương Đông Bình vẫn nhận ra có người phía sau, hắn vội vàng quay đầu lại hét lớn: “Không được lại đây ... Bằng không ta sê nhảy xuống...!” Hắn run run đứng dậy, tay bám vào lan can một lần nừa nhỉn xuống dưới. Nhưng do trời mưa to nên mọi thứ trở nẻn mờ ảo khó nhìn, hắn không còn thấy rõ bên dưới ra sao nữa, tất cả chỉ còn một mảng hỗn ám hỗn độn, bồng nhiên hắn lại mất đi dũng khí tự sát. Hắn bưng mặt không dám nhìn xuống rồi tru lên hai tiếng cực kỳ thống khồ bi thương, từ kẽ ngón tay hắn bắt đầu ri rỉ nước, cũng không ai biết đó là nước mưa hay nước mắt hắn.

Thấy hắn lại có vẻ mắt cảnh giác, một gã đặc công nhanh chóng áp sát gần rồi chồm tới ôm sát người hắn vật xuống sàn, ngay tiếp đó ba gã đặc công còn lại cũng nhanh chóng tiến đến chế ngự hắn.

Lương Đông Bình giờ chẳng khác gì gà trống mắc mưa, hắn ủ rũ thều thào mấy chữ: “Ta ... Ta không muốn ... Chết ...!” ******* Trương Đức Phóng mặc áo mưa chậm rãi tiến tới chỗ Trương Dương đỗ xe. Thấy có người gõ cửa kính xe, Trương Dương hạ cửa kính xuống. Trương Đức Phóng liền cười nói: “Bắt được rồi! Lúc bị bắt hẳn nói không muốn chết!” Trương Dương nhếch mép nở nụ cười đầy khinh miệt: “Sớm biết loại người như hắn không có gan nhảy xuống. Thế chuyện này định xử lý như thế nào?” Trương Đức Phóng thấp giọng nói: “Kết tội nhiễu loạn trị an công cộng. Bời vì hắn mà cục cảnh sát bọn ta tốn không biết bao nhân lực vật lực, không giam hắn vài ngày để hắn nếm mùi khồ cực chốn lao tù thực không cam lòng.” Trương Dương hất đẩu ý bảo hắn lên xe có gì nói chuyện tiếp. Trương Đức Phóng lắc lắc đàu nói: “Không được, ta còn phải chi đạo thu quân, rồi thì nhanh chóng xử lý tên đáng chết kia nữa!” Hắn vừa định rời đi thì lại nghĩ ra một chuyện, hắn thấp giọng báo cho Trương Dương biết: “Vụ án buôn lậu xe cơ bản đã giải quyết xong. Hồ Như Yến không có liên quan gì. Theo ta được biết thì mai sẽ có lệnh chính thức thả nàng ta, ngươi có thể đến đón nàng ta!” Trương Dương nhẹ gật đầu: “Cám ơn!” Trương Dương cũng chỉ cảm ơn lấy lệ thôi chứ thực ra trong lòng cũng không mấy nể trọng Trương Đức Phỏng như trước, ừ thì hắn không có liên quan đến vụ buôn lậu xe hơi kia nên hắn mới tỏ ra bàng quang không muốn dính lứu tới, nhưng chỗ bạn bè nhờ vả mà hắn vẫn không chịu giúp, chỉ biết bo bo giữ mình, người vong ân phụ nghĩa như vậy Trương Dương chẳng thèm kết thân nữa.

Nhìn bóng dáng Trương Đức Phóng khuất dẩn sau màn mưa, Trương Dương mới khởi động ô tô. Thế nhưng vừa định rời đi thì di động lại kêu, lúc bắt máy thì phía đầu dây lại là một giọng nam tử xa lạ: “Trương Dương phải không?-’ Trương Dương thắp giọng hỏi lại: “Ai vậy?” “Ta là Chung Bổi Nguyên, là thư ký của Tống chủ tịch tỉnh, buổi tối ngươi có rảnh không? Tống chủ tịch muốn ngươi tới nhà dùng cơm!” Trương Dương nghe mà giật mình sửng sốt. Tống Hoài Minh mời mình đến nhà dùng cơm? Đây là cái dạng ý tứ gì cơ chứ? Chỉ có điểu Trương Dương cũng hiểu cái đạo lý, không tự dưng vô duyên vô cớ hắn ta lại mời mình đến nhà dùng cơm cả. Người ta là chủ tịch tỉnh, cỏn mình chỉ là một gã trưởng phòng cấp thành phố, hắn mời mình tới nhà thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó là vì đứa con gái dượng của hắn. Trước lời mời này của Tống Hoài Minh, Trương Dương không thể cự tuyệt, lại càng không dám cự tuyệt. Hắn lễ phép nói với Chung Bồi Nguyền tỏ ý nhất định sẽ tới đúng giờ.

Thực ra ban đầu Tống Hoài Minh chỉ có ý gặp mặt nói chuyện riêng với Trương Dương mà thôi, nhưng đúng lúc vợ hắn Liễu Ngọc Oánh lên Đông Giang, nghe hắn nhắc đẻn chuyện này liền tỏ ý muốn mời Trương Dương đến nhà dùng cơm. Chẳng là nàng muốn tận mắt nhìn xem, rốt cuộc vị lang quân khiến Yên Nhiên yêu mê mẩn có bộ dạng ra sao?

Mà Liễu Ngọc Oánh làm vậy cũng không chi vì tò mò muốn biết mặt Trương Dương, mà điểu trọng yếu là dù nàng kết hôn với Tống Hoài Minh nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không có con, nàng cũng biết tình cảm chồng mình dành cho Yên Nhiên. Đó không chỉ là tình phụ tử bình thường, mà còn sự day dứt của hắn với cái chết của mẹ Yẻn Nhiên, người vợ cũ của hắn. Liễu Ngọc Oánh là một phụ nữ thông minh, nàng biết nàng yêu Tống Hoài Minh hơn cả chính bản thân mình, nhưng dù vậy địa vị của nàng trong lòng hắn cũng không quan trọng bằng Yên Nhiên, lại càng không thể sánh bằng người vợ đã quá cố của hắn.

Cho dù nàng có xinh đẹp, dịu dàng ôn nhu đến nhường nào cũng vĩnh viễn không thể thay thế được người vợ quá cố trong lòng hắn. Nhưng dù vậy nàng vẫn không một lời oán thán, vì với nàng, như vậy đã là quá đủ, có thể được làm vợ hắn, được ngày ngày ờ bên cạnh bầu bạn, chăm sóc hắn đã là niềm hạnh phúc lớn nhất của nàng, nàng muốn làm tròn bổn phận người vợ của mình. Nàng cũng biết rõ dù rằng lâu nay không gặp nhưng hắn vẫn luôn chú ý, quan tâm lo lắng cho Yên Nhiên. Đến lúc nàng nghe nói Yên Nhiên có tình cảm với một thanh niên trẻ tuổi tên Trương Dương, bất kể Yên Nhiên có mâu thuẫn thế nào với mình, nàng vẫn luôn một lòng làm tốt chức phận làm mẹ của mình, thành toàn giúp con gái mình. Nàng làm vậy không phải vì muốn lấy lòng Yên Nhiên, cũng không phải vì muốn chồng yêu thương mình hơn, mà đơn giản chỉ vì Yên Nhiên là con gái của chồng mình. ******** Bởi vì có giấy thông hành nên Trương Dương có thể vào khu nhà ở cao cấp dành riêng cho lãnh đạo cấp cao tỉnh mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Cả chiều Trương Dương cứ đắn đo suy nghĩ mãi nên mua quà gì tới. Hôm nay là tới nhà riêng Tống chủ tịch, nếu mang lễ vật đắt tiền tới thì lại bị người ta nói là hối lộ đút lót cấp trên, nhưng mang ít quá thì cũng không được, dù sao hắn cũng là cha của Sở Yên Nhiên, quà đơn giản quá thì lại có vẻ không đủ lễ phép. Cuối cùng Trương Dương chọn mua một giỏ hoa quả tươi cùng một chai Chivas 15 năm, kiểu mang quà này Trương Dương học được từ Hải Lan, mà người phương tây cũng thường làm như vậy khi đi làm khách, vừa lịch sự lại trang trọng.

Trương Dương đỗ xe trước cửa căn biệt thự số 11 thuộc tiểu khu, trời vẫn mưa suốt từ sáng đến giờ. Trương Dương hơi khom lưng che giỏ quà ờ trong lòng, chầm chậm đến trước cửa nhà. Trước đó không lâu bà bảo mẫu đã mở sẵn cửa lớn chờ Trương Dương đến, tuy rằng từ ngoài cổng đến cửa nhà chỉ một đoạn ngắn, vậy mà Trương Dương cũng bị dính không ít nước mưa.

Tống Hoài Minh mỉm cười đích thân ra đón Trương Dương, hắn còn tự tay mang khăn mặt cho Trương Dương lau: “Lau mặt đi, ta cũng không ngờ mưa lại lâu đến như vậy!” Trương Dương lễ phép chào Tống chủ tịch một tiếng! Rồi đưa giỏ quà cho bà bảo mẫu xong mới dám nhận khăn mặt của Tống Hoài Minh đưa cho.

Tống Hoài Minh tỏ ra điềm đạm nhã nhặn mỉm cười nói: “Ở nhà thì không cần gọi như vậy, cứ gọi ta một tiếng Tống thúc thúc là được rồi như vậy nghe gần gũi hơn biết bao. Phải không?” Nghe vậy Trương Dương không khỏi thấy ấm áp trong lòng, lấy thân phận của Tống Hoài Minh mà lại tò ra khách khí với một tiểu cán bộ cấp khoa như hắn, chỉ là Trương Dương cũng hiểu, nguyên nhân sâu xa đều vì mối quan hệ thân thiết của hắn với Sờ Yên Nhiên.

Bỗng nhiên từ nhà trong vọng ra một giọng nói dịu dàng: “Hoài Minh, nhà có khách à?” Tống Hoài Minh cười cười vui vẻ nói vọng vào: “Ừ! Là Trương Dương đến chơi!” Liễu Ngọc Oánh đeo tạp dể màu xanh tươi cười vui vẻ từ nhà trong đi ra, tuy rẳng nàng ta chi mặc bộ đồ quần áo như mấy bà nội trợ bình thường nhưng vẫn không che được khí chất nhã nhặn cao quý. Nàng đánh mắt liếc nhìn từ trên xuống dưới Trương Dương một lượt rồi nhẹ mỉm cười: “Cậu là Trương Dương? Tống thúc thúc nhắc không ít về cậu cho ta nghe đó!” Tống Hoài Minh cười cười giới thiệu cho Trương Dương: “Đây là Liễu a di!” Trương Dương liền hiểu ra người này là mẹ kế của Sờ Yên Nhiên, hắn liền tỏ ra mừng rỡ vạn phần miệng lười ngọt ngào gọi lớn: “Liễu a di hảo!” Ngoài miệng thì cười nói vui vẻ nhưng trong lòng hắn lại thầm chán chính bản thân mình, không nghĩ tới Liều Ngọc Oánh đã tới Đông Giang nên quên không mua quà tặng, đúng là thiếu sót chết người mà! Mới lần đầu ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu mà lại chẳng chịu chuẩn bị cẩn thận.

Liễu Ngọc Oánh mỉm cười gật gật đầu nói: “Nhanh vào nhà đi, cơm cũng vừa chín xong thôi. Cô Lâm, nhanh dọn đồ ăn lên đi!” Tống Hoài Minh mời Trương Dương vào phòng ăn, hắn cũng không dùng đến chai Chivas của Trương Dương tặng mà tự lấy một chai mao đài nội địa vẫn quen uống. Trương Dương vội vàng đỡ chai rượu dùm Tống Hoài Minh rồi rót đầy cho hắn một chén, xong quay sang rót cho Liều Ngọc Oánh một chén nữa. Dù sao cũng là nhạc phụ nhạc mẫu tương lai. đương nhiên hắn phải tìm cách lấy lòng rồi.

Liễu Ngọc Oánh vừa loay hoay cởi tạp vừa quay sang gượng cười nói: “Tiểu Trương à, ta không uống được rượu đâu!” Tống Hoài Minh ha hả cười lớn: “Lần đầu Trương Dương tới nhà làm khách, em cứ uống một chén đi!”

Bạn đang đọc Y Đạo Quan Đồ của Thạch Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi infinite
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 657

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.