Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không liên quan đến tôi

Phiên bản Dịch · 2049 chữ

Mẹ em bị cha đánh rồi! Hình như ba em phát bệnh rồi! Bây giờ ông ấy rất hung dữ, điên cuồng, còn làm chuyện đó với mẹ nữa.... Vương Tử Tình thật sự rất khó nói thêm gì nữa.

Măt Lâm Phi lim dim ý thức được là tình hình như thế nào, sau khi nắm chặt tay hít thở sâu.

- Bọn họ là vợ chồng, có chuyện gì to tát đâu.

- Lâm Phi lạnh lùng nói:

- Tôi và người phụ nữ kia đã không có liên quan gì rồi, đừng tới tìm tôi.

Nói xong Lâm Phi cúp máy, nhưng đầu dây bên kia Vương Tử Tình lại hét lớn.

- Anh Lâm, em cầu xin anh! Anh mau tới cứu mẹ em đi. Anh không phải là bác sĩ sao? Sao anh có thể thấy chết mà không cứu chứ?

Lâm Phi cười nhạo:

- Tôi là bác sĩ, nhưng không có nghĩa là chuyện phòng the của người ta tôi cũng phải quan tâm. Bà ấy đã lựa chọn lấy tên ngụy quân tử đó, vậy nên phải chuẩn bị tâm lí rồi.

- Nhưng mẹ em không muốn thế mà! Từ hồi em còn nhỏ đến giờ, ba mẹ em đều không ngủ cùng nhau. Trong lòng mẹ em nhất định luôn cảm thấy có lỗi với ba anh.... Những chuyện này đều là thật đó....

Đôi hàng lông mày của Lâm Phi hơi nhếch lên, trầm giọng nói:

- Em không cần phải nói nữa, tất cả chuyện của bà ấy không liên quan đến anh, đừng tới tìm anh nữa.

- Lâm Phi!

Vương Tử Tình dường như đã không còn cách nào khuyên hắn, chợt gọi thẳng tên của hăn.

- Anh thật là đồ hèn! Anh căn bản không có dũng khí đối mặt với sự thật năm đó. Chẳng lẽ anh không muốn biết vì sao mẹ phải rời xa cha con anh sao, vì sao lại muốn trở thành vợ của cha em sao ?

Nội tình trong chuyện này anh cũng không rõ lại muốn đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử với mẹ sao? Quan hệ mẫu tử có thể nói một câu là có thể đoạn tuyệt được sao? Anh chỉ là một kẻ tiểu nhân đang trốn tránh quá khứ và thực thế thôi.

- Bụp!

Lâm Phi dứt khoát cúp máy, ánh mắt như hai lưỡi dao nhọn, thở từng hơi từng hơi, đế mình dần suy nghĩ lại.

Dù là hoàn cảnh của hắn hôm nay có liên quan đến chuyện năm đó cũng có chút khúc mắc đến Cố Thải Anh hắn vẫn khó mà khống chế được.

vết thương hằn sâu trong xương tủy này thực sự quá sâu nặng, khó có thể lành lại được.

Lâm Đại Nguyên ở bên trong cũng nghe qua loa được nội dung cuộc nói chuyện, cau mày vỗ vai Lâm Phi tỏ vẻ an ủi.

- Bác à, cháu nên làm gì bây giờ.

Lâm Phi quay người sang, gương mặt mê mang giống như khi còn bé bị cha đuổi đánh, tìm kiếm sự che chở từ Lâm Đại Nguyên, hắn có chút bất lực mà nhìn vị trưởng bối.

- Tiểu Phi con bình tĩnh đi, hãy đi theo lời mách bảo trong trái tim con, cho dù con có lựa chọn thế nào, bác cũng đều ủng hộ con.

Trong mắt Lâm Đại Nguyên có vẻ phức tạp, có chút hoảng loạn có chút phiền muộn.

Lâm Phi cảm kích gật đầu, nhưng lại lắc đầu:

- Hiện giờ trong đầu con giống như là có hai người đang giằng kéo, một người có thể làm cho con đi tìm tất cả lí do, rũ bỏ bí ẩn này để con hướng mặt về tương lai đối mặt với nhân sinh của chính mình. Con không biết cái gì mới là đúng nữa, cho dù con có lựa chọn như thế nào đều giống như dùng sức đè trên mặt đất,đều tràn ngập nỗi thống khổ, hối hận.

-Thằng bé ngốc.

- Lâm Đại Nguyên cười đắng chát nói:

-Là con nghĩ ngợi nhiều rồi, chung quy cũng là nghĩ lung tung. Mà tưởng tượng mãi mãi là giữ lại cho tương lai, chuyện đã qua, tất cả đã xảy ra mới là sự thật. Việc con phải làm chính là không được sợ tất cả những nỗi sợ hãi trong lòng con. Sóng to gió lớn như vậy con đều vượt qua, còn quan tâm chút chuyện nhỏ này làm gì?

Tất cả đã qua, cho dù tốt hay xấu đều đã qua rồi, phải chấp nhận, cho dù sự thật là gì thì cũng đã qua rồi.

Lâm Phi lúng ta lúng túng nghe xong, ngẩng đâu nhìn, nhìn những nếp nhăn trên khuôn mặt phúc hậu của Lâm Đại Nguyên không khỏi chua xót.

Hắn lùi lại hai bước, nhìn lên lầu 2, nhìn mấy người Tô Ánh Tuyết thở dài.

- Tôi ra ngoài chút, Ánh Tuyết, các cô bảo trọng.

Tô Ánh Tuyết khẽ gật đâu, cũng không nói lời nào.

Sau đó Lâm Phi ra khỏi nhà và biến mất, tố chất thân thể hắn nếu toàn lực chạy trốn cũng đủ để người bình thường không cách nào thấy được chỉ để lại một chút khí lưu, thổi bức màn bình phong trong nhà nổi lên.

Lúc này nếu lái xe đi, chỉ sợ Cố Thải Anh đã bị Vương Thiệu Hoa xâm hại, vì vậy Lâm Phi chỉ có thể lựa chọn đến thẳng Vương gia.

Hắn nhảy từ trên núi xuống rồi sau đó lại nhảy qua đường cao tốc, xuyên qua tòa nhà cao nhất dường như chỉ cần lên xuống mấy lần cũng đã đi qua hơn nửa thành phố Lâm An, đi tới Vương gia.

Vừa đến bên ngoài cửa đã nghe thấy tiếng Cố Thải Anh la khóc trên lầu 2, bên ngoài bảo vệ dường như cũng nghe thấy nhưng dù sao cũng là việc riêng của chủ nhà, bọn họ đều không dám vào trong.

Lâm Phi trực tiếp nhảy lên lầu 2, một tay mạnh mẽ kéo cửa thoát hiểm, sau khi đi vào thư phòng lại sải bước đến căn phòng có tiếng Cố Thải Anh.

Cửa đã bị Vương Thiệu Hoa khóa trái, nhưng chuyện này không làm khó Lâm Phi được.

Lâm Phi đạp một cái “Bụp ” một tiếng cửa phòng bật tung ra.

Lâm Phi giẫm phải mảnh gỗ cửa vỡ, đi vào căn phòng mờ tối, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hai người dưới đất.

Cố Thải Anh vừa hay giãy giụa mệt mỏi đến kiệt sức, nằm trên mặt đất, chỉ có thể rơi lệ chịu sự sỉ nhục của hắn.

Mà vẻ mặt đỏ bừng, sắc mặt tục tĩu của Vương Thiệu Hoa vừa hay xé rách chiếc áo lót của Cổ Thải Anh, lộ ra làn da trăng muốt như bông tuyết.

Thấy Lâm Phi đột nhiên xông vào, hai vợ chồng lúc đó hoảng sợ, ngẩng đầu thấy người tới Cố Thải Anh hét lên một tiếng.

Người phụ nữ đó dùng hết chút sức lực cuối cùng kéo áo che ngực mình, vừa hoảng sợ vừa vui mừng run run nói:

-Tiểu... Tiểu Phi. Sao con lại đến đây, không phải Tĩnh Nhi gọi con đến chứ? Con cứu mẹ với.

Bà chật vật xoay người lại, ý đồ muốn không để cho ai thấy bộ dạng của mình một cách rõ ràng, nhưng vì quẫn bách mà khuôn mặt ửng đỏ.

Sau khi trong mắt Vương Thiệu Hoa lóe lên một chút sợ hãi lại lộ ra vẻ tức giận.

- Lâm Phi... Lại là ngươi... Hừ hừ... Ngươi tới đây làm gì? Đến nhìn ta đè trên người mẹ ngươi sao?

- Vương Thiệu Hoa, Ông câm miệng.

Cố Thải Anh thét chói tai, một chút thương cảm đối với tên đàn ông này tan thành mây khói, xấu hổ và giận giữ tận cùng, hắn tại sao lại có thể nói những lời này trước mặt Lâm Phi.

Lâm Phi dường như không tức giận mà thả lỏng mỉm cười.

- Đúng vậy, chính là tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt này, chính là muốn nói những lời này...

Trước kia tôi còn buồn bực, nhìn thế nào cũng thấy ông không vừa mắt, bây giờ tôi đã biết nguyên nhân rồi, là ông luôn giả vờ.

Lâm Phi cúi người một tay kéo Vương thiệu Hoa từ dưới đất lên, sau đó ném hắn ra ngoài hành lang.

Loảng xoảng, loảng xoảng!

Âm thanh phát ra ngoài lan can.

Vương Thiệu Hoa bị đánh cho tơi bời, nếu như không có cái lan can bảo vệ bằng thép chắc chắn kia có thể y đã ngã xuống mà chết rôi.

Vương Tử Tình nghe thấy động tĩnh vội chạy tới, vừa hay nhìn thấy cảnh này, đang ngạc nhiên đột nhiên thấy Lâm Phi xuất hiện trong nhà mình.

- Anh... anh Lâm... .

- Vương Tử Tình vui đến phát khóc:

-Quả nhiên là anh đã đến. Em biết anh không bỏ rơi mẹ đâu.

Vương Thiệu Hoa nghe thấy vậy, đứng lên giọng hung dữ nhìn Vương Tử Tình.

-Con nha đâu chết tiệt nhà ngươi, thì ra là ngươi cho nó biết!

Nói xong, Vương Thiệu Hoa liền tát cô một cái.

Nhưng không đợi y đánh, Lâm Phi đã lần nữa xuất hiện trước mặt y, một tay chế ngự tay y, không để cho y động đậy.

- A, bệnh tình chuyển biến rất nghiêm trọng, xem ra là tâm địa xấu xa của ngươi đã bộc phát hết ra rồi.

- Lâm Phi nhếch miệng cười:

-Như vậy vừa hay, tôi không phải phí lời nữa.

Vương Thiệu Hoa ra sức rút tay mình ra, thoát khỏi sự khống chế của Lâm Phi, nhưng khí lực trong mắt Lâm Phi cũng giống như vậy, không có phân lượng.

-Tiểu Phi, con tranh thủ thời gian đưa Ông ta vào viện đi, ông ta đã không chịu khống chế nói gì cũng không nghe. Ông ấy bây giờ hoàn toàn đã không phải là Vương Thiệu Hoa mà ta biết nữa rồi.

Cố Thải Anh tập tênh đi tới cửa, hai măt đẫm lệ nói:

- Không phải chứ?

- Lâm Phi châm chọc cười nói:

-Bà cảm thấy thế nào, đây mới là sự thật bà nên biết về Vương Thiệu Hoa.

Cố Thải Anh sừng sờ, sắc mặt ám đạm, mặc dù không muốn thừa nhận thân phận nhưng dường như Lâm Phi nói mới là sự thật.

-Hơn nữa mấy người hình như đã hiểu nhầm chuyện này rôi.

- Tiếng Lâm Phi dần dần lạnh nhạt:

-Hôm nay tôi đến, cũng không phải là muốn đưa ông ta đến viện tâm thần, cũng không phải muốn điều trị cho ông ta, để ông ta sửa đổi có cơ hội làm lại cuộc đời....Hành động bần tiện này không có liên quan đến tôi.

Vừa dứt lời, hai đầu ngón tay Lâm Phi đột nhiên nhẹ nhàng sờ sờ ngón trỏ cùa Vương Thiệu Hoa.

Chi nghe thấy ken két một tiếng, giống như một hạt đậu, một đốt xương đã bị Lâm Phi bóp nát rồi.

Đứt tay đau lòng, ngón tay này không bị thương mà trực tiếp bị bóp nát căn bản không phải người bình thường nào cũng có thẻ chịu được.

- Ah!

Vương Thiệu Hoa đau đớn kêu to, mô hôi lạnh ứa ra, cả người co quắp, miệng há to nước miếng giàn dụa.

Cố Thải Anh và Vương Tử Tình đều sợ choáng váng, Lâm Phi muốn làm gì vậy.

-Buông ta ra., buông ta ra.

Vương Thiệu Hoa vô thức dùng năm đấm công kích Lâm Phi.

Chân trái Lâm Phi giẫm mạnh, ngón tay cái Vương Thiệu Hoa rơi xuống chân.

- Rắc.

Lại một ngón tay nữa bị Lam Phi giẫm nát, Vương Thiệu Hoa không còn sức phản kháng, cơ thể mềm nhũn đau đến nỗi ngất đi. Nhưng hết lần này đến lần khác sự đau đớn lại đánh thức y, muốn ngất đi nhưng không được.

Bạn đang đọc Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc của Mai Can Thái Thiếu Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hasser
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 262

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.