Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Để tôi có được em

Phiên bản Dịch · 1852 chữ

Cố Thải Anh nhìn người đàn ông cuồng bạo, bà bị dọa cho tới mức trong lòng kinh hãi, đâu còn có thể thấy được nữa phần nho nhã trước kia, không khác gì một tên côn đồ.

Trong lòng bà khiếp đảm, thở hổn hển, nghĩ nên trấn an Vương Thiệu Hoa trước sau đó mới bàn chuyện khác:

- Vâng... em tin anh, em không nói anh có bệnh, anh... anh thả em ra đã.

- Nói bậy! Bà căn bản không tin tôi... Thải Anh, bà không tin tôi.... Bà cũng giống như bọn họ, cũng xem thường tôi là con vợ kế đúng không?

Cố Thải Anh lắc đầu:

- Không, em chưa từng nghĩ vậy... Chẳng lẽ nhiều năm như vậy anh còn không hiểu em sao? Nếu em đế ý đến thân phận của anh, để ý đến cái gọi là con vợ kế, năm đó em đã không kết giao với anh ở trường. Từ trước tới giờ em chưa từng nghĩ như vậy.

Vương Thiệu Hoa nước mắt giàn giụa, vừa khóc nức nở vừa kêu la.

- Em gạt anh! Trong lòng em trước giờ chưa bao giờ có anh, mười mấy năm qua trong lòng em không thể quên được cái người khiến em mang nghiệt chủng kia! Em chỉ là lợi dụng anh, chỉ coi anh là người thay thế, qua cầu rút ván mà thôi.

Vẻ mặt Cố Thải Anh tức giận, ánh mắt trốn tránh, cô dùng hai tay kéo Vương Thiệu Hoa.

- Anh uống say rồi... Thiệu Hoa đừng như vậy, không phải như vậy mà.

- Không phải như vậy ? Được... vậy cô chứng minh cho tôi xem, chứng minh cô coi tôi là chồng cô.

Cố Thải Anh vẻ mặt chua xót nói:

- Anh... anh muốn tôi chứng minh như thế nào?

Trong mắt Vương Thiệu Hoa như có ngọn lửa nóng bóng, nhìn khuôn mặt tái nhợt cùa cố Thải Anh.

- Để tôi có được em, mười mấy năm qua tôi đều tôn trọng em, em không đồng ý thì anh không ngủ cùng em. Chỉ dám cầm tay em, Vuốt ve em cũng phải e dè. Thải Anh em biết không anh đợi em đã đợi 30 năm rồi.

Cố Thải Anh run lên, tuyệt đối không nghĩ tới Vương Thiệu Hoa đột nhiên yếu thể lại muốn làm những chuyện như vậy.

Vương Thiệu Hoa dùng lực nhìn theo Cố Thải Anh đứng ở góc tường, nỉ non, run rẩy, hướng bờ môi anh về phía cô chậm rãi nói hôn đi...

Cố Thải Anh thấy người đàn ông này càng tới gần, cũng không biết lực khí từ đâu ra:

- Ah...

Một tiếng hét lớn vang lên, một tay đẩy Vương Thiệu Hoa ra.

Vương Thiệu Hoa lảo đảo ngã một cú trên đất, đụng phải chiếc giường nhìn Cố Thải Anh chạy ra ngoài giống như con chó bị đánh tả tơi.

- Thải Anh! Em đừng có nghĩ sẽ chạy được.

Vương Thiệu Hoa ôm lấy hai chân Thải Anh, hai chân người phụ nữ này chao đảo ngã sấp xuống, kêu một tiếng đau đớn, ngã lăn ra trên nền nhà, khuỷu tay chống xuống đất, đau đớn không chịu nổi.

Vương Thiệu Hoa giống như con sói vớ được mồi, chồm qua đè lên người Thải Anh, điên cuồng hôn lên gương mặt và cả cổ bà nữa, thậm chí còn muốn dùng sức xé nát áo bà ra.

- Thiệu Hoa... Ô...Ơ... Thiệu Hoa anh đừng như vậy, anh không thể làm vậy với em...ơ...ô...

Cố Thải Anh vô cùng đau lòng, xấu hố và giận giữ, bà chưa từng nghĩ người đàn ông tao nhã như thế này lại như hổ đói vớ được mồi đẩy bà ngã xuống đất, như muốn chiếm lấy bà vậy.

Đúng lúc này, cửa đột nhiên mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp chạy tới, cô ta rõ ràng là Vương Tử Tình mặc váy ngủ màu xanh ngọc.

- Cha, cha muốn làm gì mẹ?

Vương Tử Tình chứng kiến trò hề của đôi phu thê này, và thấy Cố Thải Anh khóc lóc cầu xin lập tức cô thấy tình hình không ổn.

Cô ngồi xổm người, kéo Vương Thiệu Hoa ra:

- Cha, cha đừng như vậy, cha không được bắt nạt mẹ như vậy... cha say rồi...

- Cút ngay.!!!

Vương Thiệu Hoa thẹn quá hóa giận, bàn tay to khóe hất lên đay con gái ra.

- Ahhhhh

Vương Tứ Tình nào chống được lực đẩy mạnh như vậy của Vương Thiệu Hoa, ngã té trên mặt đất, mắt ngân ngấn nước người run bần bật.

Từ nhỏ đến lớn, vì mẹ qua đời sớm, cô chỉ có một người cha là Vương Thiệu Hoa, tất cà cô đều dựa vào.

Vương Thiệu Hoa mặc dù có giáo dục cô hơi nghiêm khắc, nhưng mà từ trước đến nay luôn yêu thương hết mực, chưa từng để cô chịu thiệt thòi.

Nhưng hôm nay, người cha cô hết mực kính yêu lại đối với người mẹ ké có công lao dưỡng dục cô thô bạo như vậy, còn không lưu tình đẩy cô ngã, đuổi cô cút đi.

Giống như đóa hoa tươi bị người ta dẫm đạp trên mặt đất, trong lòng cô bị người ta chà đạp khiến cho cho Vương Tử Tình khóc như mưa.

-Cha, sao người lại có thể làm như vậy, con là con gái của cha mà, ngay cả Tình Nhi cha cũng không nhận ra sao?

Vương Tử Tình vừa khóc vừa nói.

Vuơng Thiệu Hoa ngẩng đầu, cười cười, ánh mắt đỏ ngầu như quỷ dữ.

- Là con gái ta, thì hãy ngoan ngoãn cút ra ngoài đóng cửa lại, đừng làm lỡ thời gian của ta và mẹ con.

Cố Thải Anh bị đè ở phía dưới và nghe những lời nói thô bạo, dùng sức lắc đầu, khóc

thét lên nói:

- Tĩnh Nhi con mau đi đi! Hắn không phải cha con, hắn bị điên rồi.

Cá người Vương Từ Tình cứng đờ, cô đột nhiên nhớ tới Lâm Phi khi ở trong bệnh viện đã từng nói, cha cô đã mắc chứng tâm thần phân liệt.

Vương Thiệu Hoa trước mặt cô, hiển nhiên là bệnh tình ngày càng tăng thêm hoàn toàn không thể khống chế, rốt cuộc lâm vào đường cùng.

Rốt cuộc là loại áp lực tinh thần như thế nào, lại khiến cho cha mình như rơi xuống địa ngục, biến thành như một con quỷ vậy.

Vương Tử Tinh cảm giác thấy một vùng trời tối tăm trước mắt, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một nhân chứng.... Lâm Phi.

Đúng rồi, trước mắt người có thể cứu được mẹ mình, khống chế được Vương Thiệu Hoa, có lẽ chi có Lâm Phi thôi.

Vương Tử Tình không quan tâm đến chuyện gì khác, dường như là bò ra khỏi căn phòng đó chạy thật nhanh về phòng mình cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Phi.

Cô không biết số di động của Lâm Phi nhưng vì có quan hệ với Lâm Dao nên cô biết rõ số điện thoại bàn của Lâm Phi.

Vừa ấn số vừa có thể nghe được sang phòng bên kia truyền đến tiếng khóc của Cố Thải Anh và tiếng chửi bới của Vương Thiệu Hoa.

Vương Tử Tình khóc như mưa, khóc không thành tiếng, lòng như lửa đốt, chỉ nguyện cầu ông trời trước khi Lâm Phi đến đừng sảy ra chuyện gì quá tồi tệ.

Sơn trang Thiên Lam, trong phòng Thiên Diện.

Đây không phải là phòng cùa một cô gái, vì ngoài một chiếc giường lớn và cái bàn bên ngoài, khắp nơi đều là các loại máy tính và đủ các loại linh kiện điện tử, còn có một đống lớn hàng lắp ráp tháo dỡ hỗn độn.

Giống như một nhân viên làm về điện từ kĩ thuật, mỗi thứ thứ phòng này đều làm ra những món đồ cổ quái.

Cái duy nhất có sắc thái ớ đây chính là một mâm trái cây đặt bên cạnh một cái máy tính, bên trong có mấy quả táo gọt kiểu Ba Tư.

Cả phòng, giống như tính cách của một cô gái, đơn giản, thuần túy, chuyên chú, không có chút nào mơ mộng thừa thãi.

Vừa đến phòng Thiên Diện liền đi khắp các ngõ ngách, lục lọi dường như đồ đạc của cô quá nhiều, muốn tìm thấy để dùng chắc phải mất một thời gian.

Mà Lý Úy Nhiên lại là bổ nhào đến trên giường chị gái, nằm ớ đó, đôi mắt chớp chớp nhìn chị mình tìm đồ, rất hy vọng có thể tìm được món đồ gì mà mình thích.

Một lát sau, Thiên Diện cuối cùng cũng chọn được một cái trâm màu xanh hình hoa hồng, đứng trước mặt Tô Ánh Tuyết nói:

- Đây là thứ cải tạo thiết bị truy tìm, cô chỉ cần đeo lên, với nhiệt độ cơ thể sẽ phát ra tín hiệu tần suất sóng điện, đến lúc đó chúng tôi có thể tìm được vị trí mà cô đến.

Tô Ảnh Tuyết nhận món đồ kì lạ này hiếu kỳ nói:

- Vật nhỏ như vậy mới nhìn cũng không giống thiết bị truy tìm, thật sự nó có ích không?

- Cô yên tâm đi, Thiên Diện mặc dù là giáo viên ngữ văn tiểu học, nhưng tay nghề của cô ấy nhất định là vào cấp bậc tiến sĩ.

Lâm Phi mỉm cười nói.

- Hừ, anh lại chém gió rồi, nhưng dù sao mọi người muốn em đeo nó, hy vọng tay nghề của tuyệt sắc giai nhân sẽ tốt.

Tô Ánh Tuyết nhếch môi, vẫn đeo chiếc trâm đó bên cạnh cổ áo.

Lâm Phi đang muốn dặn dò mấy câu lại chợt nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng kêu la.

- Tiểu Phi, có điện thoại. Một cô bé khóc lóc nói muốn gặp cháu.

Lâm Đại Nguyên kêu lên.

Lâm Phi sững sờ, mấy người phụ nữ và Tô Ánh Tuyết cùng buồn bực nhìn về phía Lâm Phi, người đàn ông này lại trêu ghẹo con gái nhà ai sao?

- Này, các cô nhìn với ánh mắt gì vậy, đừng có đoán mò, mau chóng làm chuyện chính đi, tôi xuống dưới nghe điện thoại.

Lâm Phi trừng mắt nhìn Thiên Diện.

- Sau đó giao cho cô đấy.

Thiên Diện gật đầu:

-Ừ, anh đi đi.

Lâm Phi lập tức chạy xuống lầu, cầm điện thoại trên tay Lâm Đại Nguyên hỏi:

- Ai tìm cháu vậy?

- Anh Lâm ...

Trong điện thoại vang lên tiếng khóc cửa Vương Tử Tình,cô bối rối nói:

- Anh mau tới giúp mẹ em, bà sắp không chịu được rồi… hu hu…

Sắc mặt Lâm Phi lặp tức lạnh xuống, trầm mặc một lát hỏi Vương Tử Tình:

- Bà ấy lại sao vậy?

Bạn đang đọc Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc của Mai Can Thái Thiếu Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hasser
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 323

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.