Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chết cũng đồng huyệt

Phiên bản Dịch · 2304 chữ

Nơi núi rừng bí ẩn, bên trong một hang động, lúc này đoàn người Chung Sơn và Thân Công Báo đang đứng, ở trước mặt mọi người là một cánh cửa nhỏ phát ra ánh sáng vàng nhạt!

- Nơi này chính là lăng mộ của vương!

Thân Công Báo nói.

Từ khi Chung Sơn liếc qua liền nhận ra thân phận của Thân Công Báo, Thân Công Báo vẫn luôn knh ngạc, thẳng đến khi Chung Sơn nói ra nguyện vọng của Tô Đắc Kỷ, cùng với quan tài của Tô Đắc Kỷ, cuối cùng Thân Công Báo mới xúc động.

Xác nhận không sai lầm, thái độ lạnh nhạt với đoàn người Chung Sơn mới có chuyển biến. Hành lễ xong, liền dẫn đoàn người Chung Sơn đến nơi này.

Trước mặt chính là một cái tiểu thế giới! Mọi người theo Thân Công Báo bước vào trong.

Nơi này là một cái không gian cỡ nhỏ, đường kính chỉ vạn trượng, hình cầu, ở giữa có một chiếc quan tài màu vàng thật lớn đang trôi nổi, bên cạnh có một quả cầu thủy tinh xanh nhạt!

Thân Công Báo gật đầu với Chung Sơn.

Chung Sơn lật tay lấy ra một chiếc quan tài lớn, quan tài cực lớn này chính là chiếc mà Tô Đắc Kỷ chuẩn bị cho mình.

Thân Công Báo không nhìn quan tài, mà đi tới chỗ quả cầu thủy tinh xanh nhạt. Đặt hai tay lên đó, quả cầu thủy tinh lập tức phát ra ánh sáng lam chói lọi.

Thân Công Báo có vẻ khó chịu, quỳ xuống giữa hư không.

Bùm!

Quả cầu thủy tinh màu lam nổ ầm ầm, nhưng ánh sáng lam không tan mất, mà quỷ dị tụ lại một chỗ, cuối cùng ngưng tụ thành một bóng người trong suốt.

Một nam nhân to lớn, khoác áo bào đế vương, vô cùng cao quý.

- Vương!

Thân Công Báo khổ sở hô lên.

Vương? Người được Thân Công Báo gọi là Vương, chỉ có một người, Ân Thương Trụ Vương, Đế Tân!

- Đến rồi ư?

Thần sắc Đế Tân có vẻ kích động hỏi.

- Vâng, nương nương đã được các vị này đưa đến!

Thân Công Báo cung kính nói.

Chung Sơn bên cạnh lại nhíu mày, Đế Tân? Không phải đã sớm chết rồi sao?

- Thánh Vương, đây là một tia tàn niệm cuối cùng của Đế Tân. Đế Tân đã chết, cũng giống như Tô Đắc Kỷ trước kia, chỉ còn sót lại tàn niệm, không lâu sau cũng tan thành mây khói, triệt để biến mất!

Thi tiên sinh truyền âm giải thích cho Chung Sơn.

Kim Bằng trừng lớn mắt, Kim Bằng làm sao không biết Trụ Vương? Bằng một Thánh đình, vây đấu bảy đại Thánh nhân, người trước mắt mạnh mẽ cỡ nào, tuy rằng đã thua, nhưng cũng đủ khiến người trong thiên hạ rung động. Chiến dịch Phong Thần, ai không biết Thương Trụ Vương?

- Để cho ta xem!

Trụ Vương vội vàng bay đến chỗ quan tài Đắc Kỷ, không còn không chút khí khái đế vương, chỉ còn lại tình cảm yêu thương đối với Đắc Kỷ!

- Vâng!

Thân Công Báo lập tức chạy tới, nhanh chóng mở ra quan tài lớn.

Quan tài lớn vừa được mở ra, bên trong là hài cốt Cửu Vĩ Thiên Hồ thật lớn.

Nhìn thấy hài cốt này, trong mắt Trụ Vương không khỏi trào ra nước mắt, tuy rằng vừa chảy ra liền tiêu tan trong trời đát, nhưng nó biểu đạt lên tâm tình của Trụ Vương.

- Vương!

Thân Công Báo hô lên.

Bởi vì nước mắt của tàn niệm, chảy ra một giọt liền tiêu hao một tia tàn niệm.

- Mở miệng của Đắc Kỷ ra, khẳng định bên trong có lời nàng để lại cho trẫm!

Trụ Vương nói.

Thân Công Báo muốn lên, nhưng ngẫm lại liền không làm, mà quay sang nhìn Chung Sơn.

- Mỹ Lệ, ngươi mở miệng của Đắc Kỷ tiền bối đi!

Chung Sơn gọi Hạo Mỹ Lệ.

Thân Công Báo cảm kích gật đầu, nói thế nào Tô Đắc Kỷ cũng là nữ nhân của Trụ Vương, cho dù chỉ còn là hài cốt, Thân Công Báo cũng không thể chạm vào một chút.

Lúc này Hạo Mỹ Lệ cũng rất ngoan ngoãn, bay tới nhẹ nhàng mở ra đầu lâu hồ ly to lớn.

- Có một chiếc ngọc giản!

Hạo Mỹ Lệ lấy ra một chiếc ngọc giản từ bên trong.

- Mở ra, mở ra!

Trụ Vương có vẻ vội vàng.

Hạo Mỹ Lệ lập tức dùng pháp thuật khởi động.

Trong ngọc giản truyền ra lời nhắn thâm tình.

- Đại vương, hài cốt của thiếp đã được đưa đến rồi chứ, năm đó trên lầu Trích Tinh, hai ta từng hẹn ước, sống là một thể, chết cũng đồng huyệt. Năm đó Đắc Kỷ thật xin lỗi ngài, vào lúc Ân Thương sụp đổ, Đắc Kỷ trở lại Thanh Khâu, không lúc nào Đắc Kỷ không nhớ tới Đại vương. Cho dù là chết, cũng muốn chết ở trong lòng Đại vương. Nhưng Thanh Khâu sắp diệt, Đắc Kỷ không thể không về. Hiện giờ, thiếp đã trở lại, hài cốt của thiếp đã trở lại. Đại vương, thật xin lỗi.

Trụ Vương lệ tuôn như suối, gào lên:

- Sống là một thể, chết cũng đồng huyệt! Đắc Kỷ, làm sao ta nỡ trách nàng? Quan tài của ta, cũng là căn cứ hình thể của nàng mà thiết kế, làm sao ta nỡ trách nàng? Có thể về là được rồi, chết cũng đồng huyệt, chết cũng đồng huyệt!

Mọi người đều im lặng.

Kế tiếp, theo Trụ Vương an bài, ghép hai chiếc quan tài lại với nhau.

Nhìn hài cốt Cửu Vĩ Thiên Hồ nguyên vẹn, trong mắt Trụ Vương toát ra nhu tình. Hoặc nói là, từ lúc bộ hài cốt này xuất hiện, ánh mắt Trụ Vương không hề dời khỏi, mãi đến cuối cùng khi quan tài khép lại.

Quan tài khép lại, Trụ Vương mới khẽ thở dài. Lúc này, thân thể Trụ Vương ngày càng mờ nhạt, mờ đến sắp không nhìn thấy được nữa.

- Vương!

Thân Công Báo tràn đầy bi thương.

- Ừm!

Trụ Vương gật đầu.

Lúc này, Trụ Vương mới nghiêm mặt, khí tức đế vương tuôn ra.

Quay đầu nhìn về phía Chung Sơn, bởi vì Trụ Vương cũng thấy được đế vương khí trên người Chung Sơn, hơn nữa căn cứ Trụ Vương thấy, còn là đế vương khí tràn đầy sức sống.

- Ngươi là?

Trụ Vương hỏi.

- Đại Tranh Thánh đình, Chung Sơn!

Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Cảm ơn những gì các người đã làm!

Trụ Vương nói.

- Hồ tộc được Đại Tranh phù hộ, tâm nguyện của Đắc Kỷ tiền bối, phải nên được hoàn thành!

Chung Sơn giải thích thêm.

Hồ tộc được Đại Tranh phù hộ? Đây là chuyên nói cho Trụ Vương nghe.

- Thân Công Báo!

Trụ Vương gọi.

- Có thần!

Thân Công Báo lập tức tiến lên.

Cho dù là Thương triều tan biến, thậm chí Trụ Vương bỏ mình, Thân Công Báo vẫn luôn cung kính như trước, đồng thời thủ mộ nhiều năm, có thể thấy được trung trinh. Đây mới là trung thật sự, dù cho thế nhân phỉ báng vô tận, nhưng làm đến bước này, tuyệt đối là hiếm thấy trong thiên hạ.

- Tu vi hiện tại thế nào rồi?

Trụ Vương hỏi.

- Tu vi của thần đã đạt tới Tổ Tiên!

Thân Công Báo nói.

- Không sai, ta tin tưởng thiên phú của ngươi, thậm chí lúc trước 12 đệ tử của Nguyên Thủy đều bài xích ngươi. Tổ Tiên? Hả, thực lực của ngươi đâu?

Trụ Vương hỏi.

Thân Công Báo nhìn Trụ Vương, cũng không che giấu:

- Phong ấn của Hồng Quân năm đó quá mạnh mẽ, cho dù là tu vi của thần vọt tới cảnh giới Tổ Tiên, nhưng không cách nào điều động thiên đạo, thậm chí không phát huy được một phần tỷ, chỉ có thực lực Thiên Tiên đỉnh phong.

Kim Bằng bên cạnh im lặng, chỉ có thực lực Thiên Tiên đỉnh phong? Vừa rồi mình bị hắn lừa?

- Chung Thánh Vương, không biết ngài cảm thấy Thân Công Báo thế nào?

Bỗng nhiên Trụ Vương quay sang nhìn Chung Sơn.

Ánh mắt Chung Sơn sáng lên, như đã hiểu được gì.

- Thiên tài ngút trời, các triều thiên hạ đều muốn tranh giành!

Chung Sơn nói.

Chung Sơn nói xong, Kim Bằng tràn đầy cổ quái nhìn Chung Sơn, mỗi nhà đều muốn tranh giành? Ngươi nói chơi hả, dựa vào thanh danh của tên Thân Công Báo này? Đã sớm thối tha tận cùng, lại chỉ có thực lực Thiên Tiên, thậm chí còn bị Hồng Quân phong ấn, rõ ràng là kẻ bị Hồng Quân vứt bỏ, còn mỗi nhà muốn tranh giành?

- Thân Công Báo, trúng phong ấn của Hồng Quân, phong ấn còn đó, nói cách khác Hồng Quân còn sống. Thu Thân Công Báo, chính là kẻ địch với Hồng Quân. Tiếp theo, Thân Công Báo ác danh truyền xa, vô số kẻ thù. Thứ ba, Hồng Quân không chết, tu vi của Thân Công Báo vĩnh viễn dừng lại ở cảnh giới Thiên Tiên, tồi tệ như vậy, ngươi còn nói mỗi nhà muốn tranh giành? Nếu như để hắn gia nhập Đại Tranh, ngươi có đồng ý?

Trụ Vương nhìn thẳng vào Chung Sơn.

- Chung Sơn cầu còn không được!

Chung Sơn bước lên nói.

- Vương, thần sinh là thần của Đại Thương, chết là quỷ của Đại Thương!

Thân Công Báo lập tức bảy tỏ tấm lòng.

Lắc đầu, Trụ Vương nói:

- Đại Thương đã sớm mất, ngươi không nợ Đại Thương, ngược lại là Đại Thương thiếu ngươi nhiều lắm. Năm đó nếu không phải vì Đại Thương, ngươi sẽ không kéo tới nhiều bạn tốt như vậy, mà những bạn tốt đó cũng vì thế mà mất đi tánh mạng. Thế gian vốn không có đúng sai, thắng là vua, thua là giặc, chúng ta chỉ là kẻ thua mà thôi. Mấy năm nay có ngươi thủ mộ, trẫm càng vô cùng cảm kích. Ngươi cũng biết thần thông của trẫm, cho dù trẫm chỉ còn một tia tàn niệm, thần thông của trẫm vẫn không sai. Tin tưởng trẫm, trẫm không nhìn nhầm, Đại Thương đã diệt, ngươi cứ gia nhập Đại Tranh, đó mới là vũ đài của ngươi!

- Vương!

Thân Công Báo tràn đầy bi thương.

- Tin tưởng ánh mắt của trẫm, tin tưởng thần thông của trẫm, Chung Sơn trước mắt chính là người hùng tài đại lược. Đi thôi, bái quân!

Trụ Vương trịnh trọng nói.

Thân Công Báo có chút không muốn, nhưng nhìn Trụ Vương, cuối cùng gật đầu, bước tới trước mặt Chung Sơn.

- Thân Công Báo, bái kiến Thánh Vương!

Thân Công Báo theo Trụ Vương yêu cầu, bái lạy.

- Thân Công Báo đa lễ, Đại Tranh có được các hạ, chính là may mắn của Đại Tranh!

Chung Sơn lập tức chiêu hiền đãi sĩ đỡ Thân Công Báo dậy.

Chỉ là cân nhắc tàn niệm của Trụ Vương sắp biến mất mới làm vừa phải rồi thôi, bằng không, lúc này Chung Sơn nhất định sẽ làm thêm nhiều hành động tạ lễ chiêu hiều.

Ác danh của Thân Công Báo? Kẻ địch với Hồng Quân? Tu vi vĩnh viễn chỉ là Thiên Tiên?

Những điều này không đáng kể gì ở trong mắt Chung Sơn, Thân Công Báo mạnh mẽ thế nào, có thể thấy rõ trong chiến dịch Phong Thần. Thân Công Báo mạnh nhất chính là "giao thiệp", Đại Tranh đến bây giờ ngoài Chung Sơn ra, không ai giao thiệp bằng Thân Công Báo.

Chiến dịch Phong Thần, Thân Công Báo bởi vì giao du rộng rãi, kéo tới không biết bao nhiêu cường giả, những cường giả này bảo hộ Đại Thương, thậm chí hình thành cục diện đối chọi với bảy đại Thánh nhân.

Chỉ cần Thân Công Báo đi mời người, không có mời không tới. Điều này có thể chứng tỏ được mị lực nhân cách của Thân Công Báo!

Nhân tài như vậy, Chung Sơn luôn luôn tìm kiếm, nhưng quá khó khăn, bởi vì người có mị lực nhanh cách đều thành bá chủ một phương, sao lại cam nguyện làm thần?

Nhưng hôm nay, Chung Sơn đã tìm được! Đúng là trên trời rớt xuống bảo tàng, Chung Sơn làm sao có thể không thích được?

- Chung Thánh Vương, về sau Thân Công Báo giao cho ngài!

Trụ Vương nói.

Ngày xưa Trụ Vương có thể cùng Đại Thương đối chọi bảy Thánh, ánh mắt cũng cực kỳ độc ác, tự nhiên cũng nhìn ra giá trị của Thân Công Báo, cũng nhìn ra Chung Sơn thưởng thức Thân Công Báo. Đây là tìm đường ra tốt cho Thân Công Báo, cũng là một phần đại lễ trả lại cho Chung Sơn!

- Trụ Vương yên tâm, Thân Công Báo gia nhập Đại Tranh, Chung Sơn nhất định sẽ không bạc đãi hắn!

Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Ừm!

Trụ Vương gật đầu.

- Vương, vừa rồi có người mở ra Thương Dương phong ấn...

Thân Công Báo kể lại chuyện bên ngoài.

- Đông Hoàng Thái Nhất?

Trụ Vương lắc đầu.

- Đúng vậy, thần cũng cảm thấy phân thân vị tiên tổ của Vương còn sống!

Thân Công Báo trầm giọng nói.

Lắc đầu, Trụ Vương nói:

- Khi Đại Thương diệt, bọn họ cũng không xuất hiện, bọn họ vứt bỏ Đại Thương, Đại Thương còn cần nhớ bọn họ? Bọn họ và Đại Thương đã không còn lên quan!

- Rõ!

Thân Công Báo gật đầu.

Bạn đang đọc Trường Sinh Bất Tử của Quan Kỳ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Duy_Ngã_Độc_Tôn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 282

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.