Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị Bắt

Tiểu thuyết gốc · 2086 chữ

Chương 9 Bị Bắt

Trước cổng của học viện Lam Hải, những dòng người tấp nập tụ họp từ xa về đây, hầu hết đều là những người trẻ, mong muốn thử sức vào ngôi trường huyền thoại có bề dày lịch sử này, lẫn trong dòng người đi qua, một thiếu niên mặc đồ đen, nhìn kĩ thì mới thật thấy cậu ta khá là khôi ngô, tuấn tú, nhưng vẻ mặt luôn cười cười khiến độ thiện cảm của người ta đối với cậu chả thể nào mà tăng lên được. Đây là Dương Thiên sau khi xử lí xong bọn cướp và đã kịp chạy đuổi kịp đến kì khảo hạch nhập học của học viện Lam Hải, hồi tưởng về quá trình đuổi giết những tên còn sót lại, nhờ có hệ thống cho thấy vị trí nên Dương Thiên tìm và xử lý bọn cướp rất nhanh, tên nào tên nấy trước khi bị Dương Thiên xử lí đều có vẻ mặt kinh hãi khi nhận ra khiến Dương Thiên cho rất khoái chí. Sau khi xử lí xong bọn cướp, thì thần hành phù của Dương Thiên cũng mất tác dụng khiến cho cậu phải xách đít lên phi thật nhanh đến học viện nếu không muốn chịu đựng hình phạt thảm khốc đến từ hệ thống, sau một hành trình chạy đường dài vất vả, cuối cùng Dương Thiên cũng đến được Lam Hải học viện

Đứng trước cổng Lam Hải học viện, Dương Thiên thầm cảm thán:

“ Chà chà! Ngôi trường này to thật, lại còn rất đẹp nữa!”.

Dương Thiên âm thầm so sánh thì thấy rằng, Hải Lam học viện đúng là bỏ xa các ngôi trường kiến trúc của hắn ở trước kia.

Linh Nhi gật gù :” tại Chân Vũ Đại Lục còn được cả Chân khí hỗ trợ, nên việc xây dựng còn dễ dàng hơn gấp trăm, gấp ngàn lần, công tử so sánh hai thứ đó với nhau thì có hơi…”

Dương Thiên vẫn chưa kịp nghe nốt câu thì một giọng nói nghe rất giận dữ vang lên sau Dương Thiên:

“Tìm được ngươi rồi! Tên đáng ghét!!”.

Dương Thiên giật mình quay người lại, nhìn thấy thân ảnh ngay trước mắt mình, Dương Thiên thầm hô: “Hỏng bét!!” và sau đó vắt chân lên chạy, thì ra người đứng sau lưng và kêu tên Dương Thiên lại chính là Dương Đình Ngọc-tiểu thư Dương Gia, người đã từng bị Dương Thiên lừa một vố đau.

Sau khi bị Dương Thiên lừa, điều đó khiến cho nàng rất tức giận và đã ra lệnh truy tìm cái người tên Thiên Dương gây ồn ào mấy ngày nay nhưng lại không biết rằng đó chỉ là tên giả của Dương Thiên. Thấy Dương Thiên chạy trốn mình, Dương Đình Ngọc càng thêm uỷ khuất và tức giận, vội nói cho mấy tên tuỳ tùng của mình :

“Đem hắn bắt lại cho ta!!”

Một tên thuộc hạ đáp :”Rõ!!” rồi lao nhanh về hướng Dương Thiên trốn chạy

Dương Thiên ánh mắt ngưng trọng :” Chân Sĩ cấp 5” sau đó cả ngươi phát ra khí tức khiến tên thuộc hạ ngạc nhiên :”Chân giả bậc 2?”, mấy tên đứng ngoài câu chuyện tán chuyện với nhau,nhìn thấy khí tức Dương Thiên. Một tên bật cười:

“Xì tưởng là ai? Thì ra chỉ là một tên chân giả bậc 2, không hiểu tại sao lại khiến tiểu thư Dương gia phải tức giận đến mức truy sát như vậy!”

Những người khác nghe vậy cũng gật gù. Quả thật để khảo hạch vào Lam Hải học viện, thường thường đều là đa số những thanh niên tư chất hơn người, đã từng tu luyện ở trong gia tộc hoặc nói trắng ra là nhồi nhét đan dược đầy mồm nên đều nằm ở mức chân giả bậc 5 hoặc cao hơn, một tên chân giả bậc 2 nếu mà đi khảo hoạch thì ngày cả vòng đầu của khảo hoạch cũng chưa chắc có thể vượt qua.Huống chi là những vòng khảo hoạch sau.

Tên thuộc hạ sau một hồi ngạc nhiên thì cũng bật cười :

“ Tiểu tử! Quay về đây bồi tội cho tiểu thư Dương Gia!”.

” ta có tội tình gì mà phải về bồi tội chứ!” Dương Thiên trố mắt

Tên thuộc hạ miệng không nói lời nào, đem lực lượng khống chế ở chân sĩ bậc 1 để bắt tới Dương Thiên.

Dương Thiên thấy vậy cũng dùng hết sức tung đòn đánh trả, hai nắm đấm va chạm vào nhau, Dương Thiên bị hất tung văng ra xa nhưng tên tuỳ tùng cũng bị bứt lui về mấy bước.

Đám ngoài câu chuyện mắt trợn trắng, miệng há hốc, một tên thầm nói :

“Chân giả đánh ngang chân sĩ, không thể nào”

“ hắn bị văng ra xa, còn tên chân sĩ kia chỉ mới lùi vài có vài bước chân “ tên khác lại sửa lại câu nói

Tên khác lại nói chắc như đinh đóng cột :

“ chắc chắn tên tuỳ tùng của tiểu thư chỉ dùng chân lực cấp giả để bắt hơn thôi! Đúng chắc chắn là như vậy!”.

Nhưng điều đó chả làm mọi người đồng tình hắn, bởi vì ai cũng cảm nhận được khí thế mà cú đấm tên đó phát ra khi va chạm với Dương Thiên là hàng thật giá thật khí tức chân sĩ cảnh.

Tên đó bị mọi người không đồng tình hắn vội cắn răng:

“ nếu là khí tức chân sĩ, thì cùng lắm cũng chỉ là chân sĩ bậc 1

Tên kia trợn mắt :

“Vậy ngươi thử giỏi làm được như hắn đi, chả trách tại sao tiểu thư Dương gia lại muốn bắt hắn, chắc tại nhìn trúng điểm yêu nghiệt của hắn a!”.

Mọi người cùng than thở:

“ Chân giả đánh ngang chân sĩ, yêu nghiệt a!”

Dương Đình Ngọc thấy biểu hiện của Thiên, hai mắt rung động, miệng khẽ cười:

“ tên lừa đảo cũng không đến nỗi nào!”

Dương Thiên thấy biểu tình của mọi người, thầm kêu hỏng bét, mới nãy biểu hiện xuất sắc quá sẽ rất là nguy hiểm, kiếp trước hắn học được rằng nếu biểu hiện quá đà thì sẽ chỉ dẫn đến mọi người căm ghét, tìm cách ám sát, vân vân, mây mây. Không thể để tình hình này tiếp diễn nên hắn đành cắn răng giả vờ tung một đấm vào tên tuỳ tùng. Tên thuộc hạ mặt biến sắc vội nâng tay lên đỡ lại công kích từ Thiên, Dương Thiên thấy tên tuỳ tùng phối hợp ăn ý quá, thầm khen ngợi, sau đó giả vờ kêu to một tiếng “ AAAA!!!” rồi lao nhanh xuống bãi đất.

Tên tuỳ tùng:”….”

Dương Đình Ngọc:”….”

Mọi người:”….”

Tên thuộc hạ đến giờ mới ngớ người, vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, chợt nhớ tới lệnh của tiểu thư nên vẫn chạy đến chỗ và xách Dương Thiên về chỗ Dương Đình Ngọc.

Mọi người lúc này mới vỡ lẽ:” Bà mẹ thì ra lúc nãy nó diễn với tên kia!”.

Tên hồi nãy bị mọi người chỉ trích, bây giờ mặt kênh lên:” thấy chưa! Ta đã bảo mà, lúc nãy nó với tên kia chỉ là giả vờ bất phân cao thấp thôi thôi, chứ với tu vi chân giả cảnh mà đòi đánh với chân sĩ á! Còn cái nịt!”

Có tên còn hùa theo: “ Sai sai! đánh kiểu đó, cái nịt cũng không còn chứ ở đó mà nói!!”.

Chỉ có Dương Đình Ngọc vẻ mặt mỉm cười đầy thâm ý:

“ Tên lừa đảo đáng ghét!”

Tên thuộc hạ xách Dương Thiên về chỗ Dương Đình Ngọc, nói với cô:

“ Thưa tiểu thư, đã đem hắn về đây!”

“ mang tên lừa đảo theo ta về lều Dương gia, phải cho hắn biết kết cục khi dám lừa ta là như thế nào!” Dương Đình Ngọc phân phó đám thuộc hạ

Tên thuộc hạ lúc nãy ghé miệng nói nhỏ với Dương Đình Ngọc về chuyện của Dương Thiên:” thưa tiểu thư…”

“ ta đã biết!! Lui ra đi” Dương Đình Ngọc cắt ngang khiến tên thuộc hạ lập tức cáo lui.

Dương Thiên được đám thuộc hạ đưa về lều của Dương Gia, bị trói vào một cái cột khiến cho hắn không thể nhúc nhích hay mảy may làm gì cả

“Sợi dây được làm từ nguyên liệu là da của yêu thú chân sĩ đỉnh Hắc Xà, thường được dùng trong việc trói người khác từ cảnh giới chân sĩ đỉnh trở xuống!” Linh Nhi cung cấp kiến thức

“ chỉ vì trói ta mà có cần thiết phải dùng vật liệu cao cấp thế không!” Dương Thiên cười khổ, đúng là chỉ vì trói hắn mà phải vận dụng sợi dây này đúng là giết gà dùng dao mổ trâu, nhưng ai bảo hắn chọc chọc tới tiểu thư của Dương gia chi, mà lại là con gái của gia chủ được yêu thích nhất nữa chứ.

Cửa vào mở ra, một thân ảnh mĩ lệ tuyệt đẹp bước vào, là Dương Đình Ngọc mà Dương Thiên ngày đêm đều muốn thoát khỏi, nàng hé môi:

“ tên lừa đảo? Tại sao lúc đó ngươi lại giả vờ yếu đuối trước mặt bọn kia?”

Dương Thiên hơi ngạc nhiên khi Dương Đình Ngọc vẫn nhận ra, lòng thầm nghĩ không phải nói nữ nhân ngực to không não sao, vừa nhìn chăm chăm bộ ngực hùng vĩ của Dương Đình Ngọc khiến nàng bực mình:

“ Ngươi nhìn cái chỗ nào vậy, có tin ta móc mắt ngươi ra không?”

Dương Thiên thu hồi ý nghĩ, vội hỏi:

“ Sao nàng biết là ta giả vờ mà không phải là thật sự?”.

“ Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta?” Dương Đình Ngọc hai mắt loé sáng

“ Thì tại vì nàng biết đấy, cây mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ!” hắn cuối cùng phải giải thích

“ Ừm ta hiểu!” Dương Đình Ngọc gật gù.

Sau đó nàng lại hỏi tiếp:

“Bây giờ đến chuyện chính, tại sao lúc đó ngươi lại trốn chạy khỏi ta? Ngươi có biết là ta đã rất lo cho ngươi không? Ấy vậy mà ngươi… ngươi.. lại chạy trốn khỏi ta!!”. Nói đoạn, Dương Đình Ngọc vẻ mặt đầy uỷ khuất, như sắp khóc vậy

Dương Thiên thấy Dương Đình Ngọc như vậy, cũng cảm thấy hơi tội lỗi nên thở dài :

“Thì tại bởi vì nàng quá xinh đẹp, xinh đẹp đến mức ta không dám thân cận với nàng, bởi vì nếu thân cận với nàng quá, thì ta sẽ không kìm lòng được nói vài từ…”

“ từ gì?? “ Dương Đình Ngọc mặt hơi đỏ, giọng lí nhí

“ Ta Yêu Nàng!!” Dương Thiên hét to, tiếng nói vang vọng khắp căn lều

Dương Đình Ngọc vội che miệng Dương Thiên, mặt càng thêm đỏ hơn:

“ Ngươi bị điên à? Nếu để phụ thân ta nghe thấy, hắn sẽ xé xác ngươi ra đấy?”

“ kệ nhạc phụ, ta vẫn sẽ nói như vậy với nàng! Bởi vì ta rất rất là yêu nàng!” Dương Thiên vẫn lải nhải

“ cái gì nhạc phụ… ta còn chưa đồng ý…” giọng Dương Đình Ngọc nhỏ đến mức Dương Thiên còn chả nghe cái quẹo gì.

“ nàng nói gì cơ?” Dương Thiên nghi vấn hỏi

Bực mình vì Dương Thiên, Dương Đình Ngọc giậm chân đi ra khỏi phòng, trước khi đi, nàng để ý vật trên tay Dương Thiên, vội lấy nó ra và đeo vào tay của mình.

“ Nhẫn của ta!!” Dương Thiên tiếc của

“ bây giờ nó là của ta!! Ngươi cứ ở đây sám hối tiếp đây, ta đi đây” Dương Đình Ngọc nhếch miệng đi ra khỏi căn lều.

Dương Thiên muốn khóc:

“ Nhẫn của ta…nhẫn của ta…”

Nghĩ đến tài sản kếch xù trong chiếc nhẫn, Dương Thiên mém chút nữa hộc máu, hắn thàm nghĩ:

“ Cô được lắm, đừng để rời vào tay ta, nếu không… thì cô sẽ rất thảm” vừa nói Dương Thiên thầm an ủi bản thân mình.

Dương Đình Ngọc bước ra khỏi căn lều, thầm vui vẻ:

“ Đồ ngốc!!”.

~~~~~

Mọi người ăn sáng chưa nhỉ???

Bạn đang đọc Tối Cường Chân Thể sáng tác bởi yy52188463

Truyện Tối Cường Chân Thể tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy52188463
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.