Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia Cát Thường Hi

Tiểu thuyết gốc · 1500 chữ

Sân trước Thiên Học Cung bây giờ vô cùng huyên náo, buổi sáng, thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi vẫn còn tràn đầy nhựa sống, đang tích cực trò chuyện với bằng hữu về đủ mọi thể loại chuyện trên đời, từ thưởng thức nhân gian cho đến học tập và tu luyện.

Cũng có mấy kẻ bại hoại tụ tập lại khoe khoang "chiến tích" của mình với kẻ khác.

- Ha ha, ngươi biết không đêm qua Hoa Khôi của Thúy Ngưng Lâu đã ghé qua bàn của ta. Chậc, ngươi nói xem, đây là mỹ vị gì? Ha ha ...

- Ha ha ... tà váy của nàng lướt qua mép bàn của ngươi, vậy cũng được xem là ghé qua? Tiểu bàn tử ngươi không phải là nói quá rồi chứ?

Mạnh Tuấn Hạo châm chọc tên mập mạp kia một câu, làm hắn đỏ mặt tía tai.

Hoa Hướng Tâm gân cổ lên cãi lại.

- Hừ, cái loại như ngươi làm sao mà hiểu được phong tình của nàng? Ngươi ngay cả tư cách để nàng hất váy qua mép bàn cũng không có ... lấy gì so với ta?

Mạnh Tuấn Hạo thẹn quá hóa giận, lấy tay chỉ mặt tên kia.

- Ngươi ... ngươi ...

Hoa Hướng Tâm lấy tay của mình gạt phăng ngón tay của đối phương ra chỗ khác, mạnh miệng chặn họng tên họ Mạnh lại.

- Ngươi ... ngươi ... cái gì? Ngươi có tiền bao Thúy Ngưng Lâu một đêm?

Cái tên mập mạp tên Hoa Hướng Tâm kia, theo suy nghĩ của Lý Trường Ca, đáng lẽ ra hắn phải là Tâm Hướng Hoa mới đúng.

Không biết có phải tên kia cũng cẩu như hắn không, nếu không thực sự là một tên bại hoại.

Còn cái tên họ Mạnh kia, cũng không khá hơn là bao, lúc hắn ta mới mười lăm tuổi đầu đã phá thân, mất đi Tiên Thiên Dương Khí trời sinh, làm ảnh hưởng con đường tu luyện về sau không ít, Mạnh gia phải bỏ ra không ít tiền tài để bù đắp cho hắn đúng là một tên phá gia chi tử.

Nhưng mà cái hội bên đó, lại là cái "hội ưa thích" của Lý Trường Ca hắn.

Nói đúng hơn, hắn chính là trưởng hội, hội "Phong Lưu Tuấn Tú Công Tử"!

Nhiều khi ngẫm lại, Lý Trường Ca cũng cảm thấy buồn nôn với cái tên hội này.

Tiểu bàn tử thấy Lý Trường Ca, liền vui vẻ khoe khoang nói.

- Tam Điện Hạ, ta nói điện hạ nghe, đêm qua ngài đã bỏ lỡ một chuyện vô cùng đặc sắc! Chậc, vô cùng đáng tiếc, vô cùng đáng tiếc!

Lý Trường Ca ra vẻ hứng thú hỏi hắn:

- Là chuyện gì?

Tiểu bàn tử một mặt dâm đãng nói:

- Hôm qua ta đã được chiêm ngưỡng đôi chân thon dài của nàng.

Lý Trường Ca ra bộ khẩn trương nói:

- Ngươi nói Hoa Khôi Ngưng nhi?

Tiểu bàn tử vô cùng tự hào mà gật đầu, mặc kệ tên Tuấn Hạo đang bực dọc ghen ghét một bên.

- Chậc, ta nói điện hạ nghe, chân của nàng vô cùng trắng, trắng như tuyết vậy, hơn nữa, bàn chân nàng còn thơm đến cực phẩm, hận không thể liếm một cái.

Lý Trường Ca thật muốn mắng hắn là ngươi bị điên sao, nhưng vẫn vô cùng phối hợp, điệu bộ vô cùng tiếc rẻ nói.

- Ài, vậy mà ngươi lại không nói với ta một tiếng?

- Ha ha, điện hạ, ngài lại quên rồi sao? Hôm qua ta có rủ ngài, nhưng ngài lại bảo phải tịnh dưỡng một đêm hồi lại khí huyết mới đi Thúy Ngưng Lâu.

Lý Trường Ca phẩy phẩy tay, trách móc hắn.

- Xùy xùy, đó là do ngươi không nhắc đến nàng.

Xa xa, nữ nhi của Tể Tướng đương triều, cũng là gia tộc lập quốc công thần như Tần gia, Gia Cát gia tộc, Gia Cát Thường Hi, nhìn Lý Trường Ca với vẻ mặt chán chường.

"Ài, không hiểu sao ta lại được hứa hôn cho một tên bại hoại như hắn? Đợi đến khi ta được làm đệ tử nội môn của Thanh Vân Tông nhất định sẽ hướng gia gia cùng với sư phụ ta sớm ngày hủy bỏ hôn ước với hắn!"

Gia Cát Thường Hi thu lại ánh mắt chán ghét, lặng lẽ xoay người rời đi.

Trong tầm mắt của nàng, ở Phù Quang Tiên Quốc không có bất cứ ai đủ tiêu chuẩn làm đạo lữ song tu cùng nàng đi trên con đường đại đạo, ngay cả Đại Hoàng Tử đương triều Lý Thiên Minh cũng vậy.

Bởi vì nàng sở hữu thiên phú siêu việt toàn bộ bọn họ, nhưng hôn ước với Hoàng Tử Hoàng Thất, Ngoại Tôn Tần gia, nói hủy liền muốn hủy, đâu có dễ như vậy!!!

Cho nên dù biết nàng có thiên phú siêu quần bạt tụy, Gia Cát gia tộc cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chờ thời, tránh tổn thương hòa khí các bên.

Mà Lý Thiên Minh cũng vì thiên tư cùng nhan sắc tuyệt luân này của nàng mà bám lấy nàng không buông, vô cùng cố gắng thuyết phục nàng từ hôn từ ngày này sang tháng nọ, chỉ cần nàng đồng ý làm thê tử hắn, tương lai tranh đoạt đế vị sau này của hắn lại càng hanh thông.

Nhưng Gia Cát Thường Hi đối với loại người mặt dày đeo bám như hắn lại càng chán ghét hơn cả Lý Trường Ca.

"Ài, tên phiền phức kia lại tìm tới cửa!"

Nhìn Lý Thiên Minh đi đến, nàng không khỏi thầm than một câu.

Ngược lại ở bên này, Lý Trường Ca thấy đại ca hắn đi đến gần vị hôn thê của mình, hắn liền cảm thấy khó chịu trong lòng, bỏ qua tên tiểu bàn tử đang khua môi múa mép bên cạnh mà đi về phía bên kia.

"Muốn chạm vào hôn thê của ta, ngươi nằm mơ đi, ta có cẩu cũng không để ngươi tranh nữ nhân với ta!"

Hắn đi qua bên đó như thường lệ, trên mặt treo lên nụ cười sở khanh cùng điệu bộ bất chính.

Lý Thiên Minh thấy hắn, liền như thấy phải tà vật, không khỏi nhăn mặt.

"Chết tiệt! Tên hoàng đệ này thật phiền phức!"

Gia Cát Thường Hi tuy ghét Lý Trường Ca nhưng nàng không thể phủ nhận hắn có tác dụng đuổi Lý Thiên Minh rất tốt, chỉ nói đôi ba câu, liền làm đối phương phải ngậm miệng rời đi.

- Hô, đây chẳng phải là vị hôn thê của ta sao? Nương tử nàng khỏe chứ?

Gia Cát Thường Hi nghe thấy tiếng hắn mà cảm thấy chói tai không ngừng, miễn cưỡng đáp lại.

- Điện hạ, ta vẫn khỏe, trước khi hôn sự thành, xin điện hạ đừng ăn nói lung tung.

Lý Trường Ca sấn tới, tay đặt lên vai nàng, ánh mắt trêu chọc nhìn về Lý Thiên Minh, như thể khiêu khích tên kia, sao, thê tử của ta ngươi muốn làm cái gì?

Tư thế này, ánh mắt này, thật là gợi đòn, nhưng quả thực hợp với cái bộ dáng lưu manh vô lại của Lý Trường Ca vô cùng.

Chính vì bộ dáng này mà cho hoàng hậu đương triều cũng xem hắn là một kẻ ngốc, là một tên hoàng tử phế vật mà bỏ qua.

Lý Thiên Minh quả thực lười chọc đến Lý Trường Ca liền tránh đi chỗ khác, ánh mắt có mấy phần tức giận, bởi mấy lần trước chọc phải tên ngu xuẩn kia, hắn cũng bị phiền không thôi.

Đợi đến khi Lý Thiên Minh xoay người sang hướng khác, Thường Hi mới gạt tay của hắn ra.

- Ta còn có việc khác, hẹn ngày khác nói chuyện với điện hạ!

Đây cũng không phải lần đầu nàng làm như vậy, Lý Trường Ca cũng không phải kẻ ngốc, liền biết nàng dùng hắn như bùa trừ tà Lý Thiên Minh, hắn cũng rất vui vẻ phối hợp với nàng, miễn sao tên đại ca kia của hắn không thể chạm đến nàng là được.

Có nhiều lúc Thường Hi tự hỏi phải chăng Lý Trường Ca giả ngốc? Nhưng nàng đã thử nhiều lần, chung quy cũng chỉ có thể kết luận hắn là tên bại hoại!

Nàng vẫn còn nhớ ngày còn nhỏ, lúc còn nàng và hắn vẫn còn là mấy đứa trẻ đóng khố, năm sáu tuổi đầu, hắn vẫn còn là một tiểu tử khả ái, vui vẻ và hoạt bát.

Chỉ là sau sự kiện kia, hắn cứ như một tên ngốc khiến cho mọi người đều tin rằng một đêm đó đã dọa hắn từ một tiểu tử thông minh sáng lạn thành một kẻ không có tiền đồ như thế này.

Nhân sinh vô thường, lắm lúc thật là bất khả tư nghị!

Bạn đang đọc Vô Cực Tiên Đế sáng tác bởi ThienCoLaoNhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienCoLaoNhan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 187

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.