Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phù Quang Tiên Quốc

Tiểu thuyết gốc · 2439 chữ

Thái Dương dần thức giấc, len lỏi qua từng ngọn cỏ, đem ánh sáng ban phát khắp nhân gian, xua đi bóng tối ảm đạm của màn đêm, đem lại màu sắc cho toàn thể đại lục.

Ánh sáng vàng ươm của mặt trời làm Hoàng Cung Phù Quang Tiên Quốc càng trở nên sặc sỡ và lộng lẫy huy hoàng.

Người hầu trong cung, sớm đã thức giấc, bận rộn ngược xuôi chuẩn bị các lễ nghi buổi sáng cho thân chủ của mình.

Mặc dù Hoàng Cung vẫn còn duy trì sự yên tĩnh của buổi sớm mai, nhưng nhìn từ trên cao nhìn xuống, người hầu, vệ binh đi đi lại lại nườm nượp, như nước xuôi dòng thuận mạch.

Thiếp thân thị nữ của Tam Hoàng Tử đang nhanh chân đi về phía phòng ngủ của hắn, gọi hắn thức dậy theo đúng lịch trình định sẵn hàng ngày.

Chân nàng bước nhân trên hành lang, bởi vì sợ chậm trễ, nên nàng có dùng hai tay nhấc nhẹ chiếc váy của mình cao lên một chút mà bước đi, tránh cho bản thân bị vấp ngã.

Cũng do nàng đi nhanh, mà đôi bồng đảo đầy đặn kia của nàng cũng không ngừng rung động giữa không trung, thậm chí còn va vào hai khủy tay của nàng.

"Chết ta rồi, sao lại ngủ quên cơ chứ, hu hu, không kịp mất, ..."

Nàng đi như bay trên mặt đất, khuôn mặt không khỏi nhăn nhó đáng yêu.

Đến khi đến trước cửa phòng của Tam Hoàng Tử nàng mới đi chậm lại, cố gắng ổn định hơi thở, đem bộ ngực phập phồng kia của nàng dần an tĩnh trở lại.

Nàng cẩn thận tiến về phía cửa phòng, đúng gọn sang một bên, chỉnh trang lại y phục, hai tay đặt dọc theo hông, cúi người xuống nhỏ nhẹ nói.

- Điện hạ, đã đến lúc thức dậy!

Ở bên trong phòng, một nam tử đang đả tọa ngồi thiền trên giường, hơi thở của hắn thập phần ổn định, ngũ quan của hắn vô cùng tuấn tú đạo mạo.

Theo tướng số mà nói, chính là phúc tướng mà nam tử hoàng tộc nên có.

Lý Trường Ca ở bên trong không gian Thiên Cung, nghe giọng của Tiểu Nhu Nhi, hắn liền ngừng lại kiếm pháp trong tay, ánh mắt nhìn về phía đại môn Thiên Cung, lẩm bẩm.

- Trời đã sáng rồi sao? Một năm thời gian này cũng thật là nhanh đi!

Hắn động ý niệm, cả hồn thể như bị đại môn Thiên Cung hút lấy, chớp mắt một cái, hắn đã trở lại thân thể, chậm rãi mở ra đôi mắt.

Nhìn kỹ mới để ý, hắn sở hữu mắt hổ, mày rồng vô cùng uy vũ, nhưng hắn chỉ xoa xoa mặt một cái, đã thay đổi thành mắt nhạn, mày hạc, vô cùng tầm thường.

- Ta biết rồi! Oáp, ngươi gọi ta dậy sớm như vậy làm gì, ta còn ngủ chưa đã a!

Tiểu Nhu Nhi thở dài, nàng thực tâm lo lắng cho vị chủ tử này của nàng, nàng thực sự không biết hắn liệu có thể giữ cái ngôi vị Hoàng Tử này bao lâu nữa, so với mấy vị Hoàng Tử khác, quả thực có chút kém cỏi.

Nhưng nàng đã là thiếp thân của hắn, chỉ có thể sống chết, vinh nhục cùng hắn, không thể chối bỏ.

Cho nên mấy năm qua, cũng rất tận lực khuyên nhủ hắn cố gắng chăm chỉ tu luyện, và học tập.

Lý Trường Ca đẩy cánh cửa phòng ngủ, làm nó mở toang ra, để ánh sáng tràn vào bên trong, hắn như thể theo thói quen, lấy tay che đi ánh nắng mặt trời chiếu lên mặt.

Tiểu Nhu Nhi khẽ xoay người, đưa tay ra hiệu cho hắn đi theo bản thân, đến phòng tắm của hoàng tử.

Tuy bản thân hắn kém cỏi, nhưng mẫu thân hắn lại là nữ nhi của Đại Thống Lĩnh đương triều, cho nên ở trong cung cũng có đãi ngộ không thua gì bất cứ hoàng tử nào khác.

Lý Trường Ca theo thói quen, cất bước đi sau lưng nàng, ánh mắt của hắn có chút bậy bạ nhìn lên cặp đào bóng bẩy của nàng.

Mặc dù nàng mặc váy, nhưng cặp đào kia vẫn vểnh lên ngạo nghệ, quả là căng tròn, nương theo bước chân của nàng đánh qua đánh lại.

Hắn theo thói quen, dùng bàn tay vỗ lên mông nàng một cái nhẹ.

"Thật mềm a! Một ngày không gặp giai nhân, ngỡ là trăm năm! Cái đánh này đáng giá ngàn vàng!"

Hắn thích thú cười tà một trận, mặc cho Tiểu Nhu Nhi đỏ tía tai đang đi ở phía trước.

Không thể không nói, vị chủ tử này của nàng còn có một bản tính xấu, háo sắc! Nàng nhiều khi còn nghĩ, hắn có thể làm vua nhất định sẽ là vị vua hoang dâm vô độ.

Cũng may nàng theo hắn từ nhỏ đến bây giờ, cũng chưa bị hắn làm nhục qua, cũng chỉ dừng lại ở mấy việc như thế này, xem như cũng tốt số hơn những vị tỷ muội khác.

Tháng trước, một vị muội muội nàng biết qua, bị Tứ Hoàng Tử làm nhục, không may có huyết nhục hoàng thất, liền bị xử tử tại chỗ, chết cả mẫu tử.

Mà vị Tứ Hoàng Tử kia cũng không bị gì, toàn bộ đổ lên đầu kẻ chết thay, hộ vệ của hắn.

Nàng biết chuyện này cũng là do người khác nói lại, nghĩ lại mà rùng mình, nhưng mà mấy chuyện này, cũng là chuyện bình thường ở trong cung.

Đi vào bên trong phòng tắm, Lý Trường Ca giang rộng hai tay, để Tiểu Nhu Nhi thay hắn cởi bỏ y phục, làm công việc vệ sinh thân thể buổi sáng.

Tiểu Nhu Nhi thuần thục giúp hắn vệ sinh thân thể, dùng khăn ấm lau khắp cơ thể, từ trên đầu đi xuống, ngay cả chỗ kia, nàng cũng phải chăm sóc qua.

Lúc làm đến hạ bộ của điện hạ, mặt nàng không ngừng đỏ bừng bừng, thiết côn của hắn có chút lớn đi.

- Sao? Ngại hả? Ha ha, ngươi chăm sóc ta cả chục năm nay, còn có chỗ nào của ta mà ngươi chưa từng thấy qua?

Lý Trường Ca lại giở giọng sở khanh chọc ghẹo nàng.

Tiểu Nhu Nhi tức giận không thôi, nhưng không thể nào phát tiết, chỉ có thể chửi hắn lưu manh trong lòng.

"Không được, ta lại bất kính với điện hạ rồi! Hừ, cũng tại điện hạ cứ giở thói lưu manh với ta ... hừ ... thật muốn bẻ cây côn của điện đem vứt ra ngoài sân cho quạ tha quá đi! A a ..."

Nàng vừa lau, vừa lẩm bẩm chửi chủ tử của mình.

Nhưng không thể không không công nhận, ngoài vẻ mặt có vẻ tiện tiện của hắn ra, thân thể của hắn vô cùng tráng kiện, hơn nữa còn vô cùng cao ráo, nếu chỉ nhìn từ phía sau lưng hầu hết mọi người đều cho rằng hắn là một kẻ tuấn tú.

Theo ký ức của nàng, lý ra Tam Điện Hạ phải có một dung mạo anh tuấn mới phải, chẳng hiểu sao lại phát triển thành bộ dạng này, chỉ có thể nói là tâm sinh tướng, dậy thì thất bại điển hình.

Lý Trường Ca năm nay đã là mười sáu tuổi, ấy vậy mà chỉ đạt đến Luyện Khí Trung Kỳ, quả thực là có chút kém cỏi, dù cho Thiên Phú, và Thể chất của hắn lại không phải là loại tầm thường gì.

Thái Dương Thể Thiên Giai Sơ Phẩm, Thiên Phú tu luyện Địa Giai Thượng Phẩm, hai thứ này kết hợp trên một người, phóng nhãn mà nhìn khắp Phù Quang Tiên Quốc cũng chỉ lác đác có vài người.

So với mấy vị Hoàng Tử khác mà nói không quá kém, có thể bài danh hạng ba về thiên phú và thể chất, ấy vậy mà hắn chỉ ăn chơi lêu lỏng, ham mê tửu sắc mà trì trệ tu luyện nên mới có thể "đạt" đến cái cảnh giới không ai nghĩ đến ở độ tuổi này.

Thực lực lẫn tu vi bài danh hạng bét, thậm chí so với một vài vị công tử của quan lại trong Kinh Đô, cũng không cách nào so nổi!

Bởi vậy, người ta hay gọi hắn ở sau lưng là Phế Vật Tam Hoàng Tử.

Hắn biểu hiện như vậy, nên Tiểu Nhu Nhi cũng chịu không ít khổ sở, tỷ muội của nàng có thể ngẩng cao đầu vì chủ tử, còn nàng thì thật là bạc phận.

Lý Trường Ca chờ nàng đeo xong đai lưng, liền vui vẻ hát mấy câu bậy bạ của phường lưu manh chốn thanh lâu, rồi nghênh ngang bước ra ngoài.

Dưới nhãn lực của Luyện Khí Kỳ đỉnh phong bình thường hắn có thể thấy rõ con bọ cánh cam đang bò trên ngọn cỏ cách đó mười trượng một cách rõ ràng.

Nhưng nhờ tu luyện Thiên Quang Kim Nhãn, hắn có thể nhìn xa hơn vậy, hắn hoàn toàn nhìn rõ mọi vật ở bên trong bán kính một mười hai trượng.

"Thiên Quang Kim Nhãn này thật là lợi hại, chỉ là tu luyện quá mất thời gian, nếu không có Thiên Cung ta còn không biết đến khi nào mới nhập môn!"

Lý Trường Ca cảm khái nói, hắn liên tục trong 30 ngày tiến nhập Thiên Cung tu luyện 30 năm thời gian mới miễn cưỡng sơ nhập Thiên Quang Kim Nhãn!

Luyện Đồng Thuật, quả nhiên vô cùng khó khăn!

Chuyện là, một tháng trước, phụ thân hắn, cũng là Hoàng Đế đương triều, luyện Thiên Quang Kim Nhãn đến tầng thứ năm, chỉ một ánh mắt cũng có thể trực tiếp miểu sát Trúc Cơ Sơ Kỳ tu sĩ, chấn nhiếp vạn quân.

Hắn cũng bởi vậy mà nổi lên hứng thú với Luyện Đồng Thuật, liền hướng mẫu thân hắn một mực đem Thiên Quang Kim Nhãn điển tịch đến cho hắn xem qua.

Trong mắt phụ mẫu hắn, chẳng qua là hắn hứng thú nhất thời, xem qua dăm bữa nửa tháng liền vứt xó đó, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên, cũng không phải là lần cuối cùng.

Hắn mấy năm qua, mượn xem trên dưới chục loại pháp thuật, nhưng chẳng có một môn nào luyện đến nơi đến chốn.

Nhưng có người mẹ nào mà không nuông chiều con cái của mình, mẫu thân hắn cũng vậy, dùng quyền lực trong tay, hễ hắn thích thứ gì, là sẽ đem đến cho hắn, mặc kệ hắn có tu luyện hay không, hắn thích là được.

Thậm chí có lần phụ hoàng quở trách hắn chơi bời lêu lổng, không lo tu luyện, mẫu thân hắn liền đứng ra bênh vực, nàng còn nói, hắn còn nhỏ, ham chơi là chuyện không tránh khỏi, đợi hắn lớn lên từ từ khuyên bảo.

Lý Trường Ca thầm nghĩ, có mẫu thân như nàng, hắn không sinh hư cũng là lạ, cũng may hắn có Thiên Cung cho nên "trưởng thành" trước tuổi, lợi dụng điểm này mà cẩu tại Hoàng Cung, bảo toàn tính mạng.

Tránh giống như nhị ca của hắn, chỉ vì có biểu hiện vượt trội hơn đại ca mà bị người ta hãm hại, bây giờ khác gì phế nhân.

- Chậc, ...

Nghĩ đến thẩm cảnh của nhị ca ngày trước, hắn không khỏi tặc lưỡi, rùng mình một cái.

Hắn bước ra khỏi Trường Ca Cung, thị vệ đi tuần bên ngoài thấy hắn, lập tức cuối đầu thi lễ.

- Bái kiến Tam Hoàng Tử Điện Hạ!

Hắn tỏ ra vẻ ngạo mạn, khoát khoát tay mà rời đi.

Hắn cũng thấy rõ vẻ khinh thường trong mắt đám người kia, nhưng hắn mặc kệ nó, quan trọng phải sống sót qua tuổi mười tám, tiến nhập tông môn tu luyện mới là chính đạo.

Tiểu Nhu Nhi đi ở phía sau hắn, cúi đầu chào mọi người thay hắn.

- Ha ha, Tư đội trưởng, người xem, điện hạ buổi sáng có chút khó chịu, mong mọi người thông cảm.

- Ha ha, Nhu Nhi khách sáo rồi!

Thiếp thân thị nữ của một vị Hoàng Tử, địa vị ở trong cung cũng không tính là nhỏ, trêu chọc vào các nàng, không may bị mấy tên Hoàng Tử này lôi ra vả mặt trách phạt thì thật là xui xẻo.

Đợi hắn đi xa, Tư đội trưởng mới thở dài mà nói lẩm bẩm.

- Tần Đại Thống Lĩnh chinh chiến bát phương, danh chấn thiên hạ, vậy mà lại có tên ngoại tôn phế vật như vậy, thật là đáng thương! Ài ...

Hắn nói nhỏ đến mức chỉ có hảo hữu chí cốt ở bên cạnh nghe thấy, tên này cũng thở dài, tiếc thay cho một vị Đại Thống Lĩnh oanh liệt kia.

Lý Trường Ca đương nhiên nghe thấy, nhưng hắn chỉ nhếch miệng cười khẩy.

"Các ngươi thì hiểu các gì chứ?"

Hắn đi trên đường, cước bộ loạn xạ, hạ bộ không đủ vững vàng, bây giờ mà vấp phải cục đá, chắc chắn sẽ té đập mặt.

Người luyện thể nhìn vào, vô cùng khinh thường.

Nhưng nếu là cao thủ để ý kỹ hắn ngày này sang tháng nọ sẽ thấy, những bước đi loạn xạ này của hắn là cố ý, là do hắn chủ đích đi ra.

Tiểu Nhu Nhi nhìn hắn đi xiêu xiêu vẹo vẹo phía trước, thật muốn tiến lên chỉnh hắn một cái, nhưng nàng là thiếp thân thị nữ, dù có chướng mắt, thì lại làm được gì?

Nàng cũng sớm quen với việc này, chỉ có thể nuốt xuống cái sự chướng mắt này, mà theo hầu phía sau hắn, đi đến Thiên Nho Cung.

Nghĩ đến bản thân lại được tiếp tục nghe giảng, Tiểu Nhu Nhi không khỏi kích động.

Đây cũng là đặc quyền của thiếp thân thị nữ như nàng, mấy người như nàng được hoàng cung cho phép học tập, chính là để khi ra ngoài, không làm mất mặt điện hạ của bọn họ.

Thiếp thân thị nữ của hoàng tộc nhất định phải có học thức.

Thành tích học tập của nàng so với hắn, có khi còn vượt xa!

Bạn đang đọc Vô Cực Tiên Đế sáng tác bởi ThienCoLaoNhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienCoLaoNhan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 154

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.