Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2005 chữ

Bóng nữ nhân kia vừa khuất dạng, hai người vẫn đứng yên lặng ở gian sau, không nói nên lời. Sát khí nồng nặc như vậy, chắc chắc là bà ta không đem theo tin tốt lành. Thiếu niên ma thần lúc này mới nhớ ra nàng đang bị thương, liền nhanh chóng kéo nàng tới chỗ Hàn lão phu. "Cô nương bị thương nặng như vậy, lại không tiện về nhà, vậy tạm thời ở lại đây đi". Hàn lão đúng là lạnh lùng thật, nhưng có vẻ là người có lý lẽ, quang minh chính đại. Quỳnh Yêu cũng chẳng còn nơi nào để đi, liền gật đầu đồng ý. Bỗng từ gian bên phải phát ra một tiếng gào khóc thảm thiết, làm sắc mặt mọi người trong phòng đều tái nhợt cả đi. Hàn lão phu lập tức tiến tới căn phòng đó, không một chút do dự. Không cần hỏi cũng có thể ngầm hiểu đó là ai, vì trong nhà chỉ có hai cha con Hàn lão, nhưng bát đũa để trên mâm, đều là ba cái. Nếu nàng đoán không nhầm, thì là Hàn phu nhân. Nàng đưa mắt nhìn thiếu niên trước mặt, đệ ấy hiểu chuyện như vậy, đúng là thật đáng thương.

Tối hôm đó, Hàn phu nhân vẫn không ra khỏi phòng, chỉ có thỉnh thoảng tiếng khóc văng vẳng phát ra từ đó khiến nàng sởn tóc gáy. Cảnh Lăng đã phục hồi lại vẻ bình thản thường ngày, chỉ là đệ ấy không nói gì nữa. Cả căn nhà cũng im ắng theo, cả ba người cúi đầu ăn cơm, giống như có một chút khó xử. Nhân gian thật phức tạp, nhưng lạ là nàng lại không bài xích nó chút nào. Trăng hôm nay thật sáng, nàng nhìn chăm chú vào tấm gương đồng, gương mặt nguyên chủ hiện lên trước tầm mắt. Gương mặt đó có năm phần giống nàng, tầm mười bảy mười tám tuổi, lớn hơn Cảnh Lăng một hai tuổi gì đó. Chỉ có điều, số mệnh của nguyên chủ không được tốt lắm, đuôi mắt khẽ kéo xuống dưới, mang vài vẻ muộn phiền. Đúng lúc này có một bóng đen cao gầy loay hoay trước cửa phòng nàng. Quỳnh Yêu tò mò nhìn ra bên ngoài, thấy đệ ấy kê một cái kỷ, rồi nằm xuống đó. "Nơi này về đêm hay có yêu quái hại người, ta ở đây vẫn tốt hơn", nàng nói không lại, đành ném cho Cảnh Lăng thêm một cái chăn nữa, rồi tắt đèn đi. "Tại sao đệ lại giúp ta?". Từ đằng sau khung cửa, một giọng nói trả lời: "Ta thấy tỷ đi một mình, liền lo tỷ bị thương, hóa ra lại đoán trúng, coi như giúp tỷ một lần tích phúc vậy". Nàng bật cười, đệ ấy nói vậy thôi, chứ chắc chắn là còn một lý do khác. Đêm đó trời đổ cơn mưa lớn, nàng lo lắng nhìn ra ngoài thì không thấy Cảnh Lăng đâu. Dựa vào vết dấu chân trên mặt đất, nàng nhìn thấy một bóng dáng cao cao gầy gầy đứng giữa mưa, bên khung cửa sổ của gian chính, ánh nến le lói hắt ra ngoài. Trong đó là tiếng cãi vã, thỉnh thoảng còn có đồ sứ bị đập bể. "Nàng đã hại Cảnh Yên thê thảm như vậy, còn muốn liên lụy tới cô nương này hay sao?". "Chàng có biết mình đang nói gì không? Tại sao ta lại muốn hại con gái mình, chỉ có Lãnh Túc phu nhân...". Một tiếng "xoảng" vang lên, Hàn lão đập tay xuống mặt bàn, "Nếu nàng còn nhắc tới tên ả ta một lần nữa,...". Cơn mưa ập xuống khiến hai tai Hàn Cảnh Lăng không còn nghe rõ nữa, bỗng lại nhận thấy trên đầu có một chiếc ô, một nữ nhân có ý trách móc nhìn thiếu niên ma tôn, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên niềm lo lắng. Đây không phải lần đầu tiên cha nương cậu cãi nhau về việc này. Nương cậu vô cùng sùng bái vị phu nhân đó, hai người tỷ tỷ của cậu đều được gửi cho bà ta, trở thành đồ đệ ở Thảo Hi Am. Hai người họ, đại tỷ không trở về, thứ tỷ thì không rõ tung tích.

"Ta tuyệt đối sẽ không để đám người đó bắt được tỷ đâu!". Hai người đang ngồi co ro trên cái kỉ trước mái hiên. Nàng ngẩn người một chút rồi nhận ra, có lẽ nàng cũng đang bỏ trốn khỏi cái nơi gọi là Thảo Hi Am đó, vì thế trên người mới bị thương nặng như vậy. Quỳnh Yêu nhìn thẳng vào đôi mắt đen huyền của đệ ấy, một chút lo lắng dịu dàng hiện trên gương mặt: "Ta cần phải trở lại đó, ta cần hiểu chuyện gì đã xảy ra, nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn có gì đó không thỏa đáng." Vầng trán thiếu niên khẽ cau lại nhưng cũng không ngăn nàng nữa, chỉ nói một câu: "Vậy tỷ đem theo cái trâm này nha, như vậy thì ta có thể đến cứu tỷ". Trong lòng bàn tay nàng là một cái trâm ngọc, bên trên có khắc một bông hoa quỳnh trắng, giống y hệt cái hắn tặng nàng. Quỳnh Yêu mỉm cười gật đầu, sức khỏe của nguyên chủ không tốt cho lắm, gương mặt yếu ớt nhợt nhạt hướng về phía cơn mưa không ngớt. Không còn hắn ở bên cạnh, không biết nàng có sống qua được ngày mai không.. "Tỷ còn có ta mà", Cảnh Lăng thấy nàng trầm tư, liền không đành lòng trêu trọc, nụ cười rạng rỡ trên mặt thiếu niên sưởi trái tim nàng ấm lên một chút. "Đệ đó, ta còn mới biết tên đệ lúc nãy thôi kìa". "Vậy thôi chứ ta may mắn lắm đó, ngày còn nhỏ chỉ có một mình ta sống sót giữa đám nam đồng bị yêu quái bắt cóc". Ây, nghe hơi...ảo rồi đó nha. "Thật mà, có một đạo nhân tới kịp thời phong ấn con yêu đó, bà ấy còn được gọi là Lãnh Túc phu nhân", hai mắt nàng mở lớn, khiến thiếu niên ma thần thích thú ra mặt, lại thì thầm kể tiếp, "Sau đó vị đạo nhân đó được tôn làm phúc thần, nữ nhi sinh ra trong thôn đều được đưa tới Thảo Hi Am làm nữ tu. Thôn dân sợ con yêu đó quay lại, bất cứ khi nào nam hài tử sinh ra, đều sẽ lập tức rời khỏi đây, nhưng mà cha ta không tin những chuyện như vậy". Đột nhiên cậu ta xòe bàn tay ra "Không dọa tỷ nữa, coi như ta tạ lỗi nha". Trong đó là quang ảnh của một con thỏ trắng đang lúc lắc cái tai mềm mại. Nàng bật cười, hoa quỳnh ấn trên trán sáng lấp lánh. Tất cả điều đó đều được thiếu niên kia thu vào tầm mắt bao la.

Trời hừng sáng, nàng chỉ đành đưa tay chạm nhẹ lên trán thiếu niên đang ngủ say để chắc chắn đệ ấy không bị cảm mạo, rồi mới yên tâm ra ngoài. "Chàng không nên đi theo ta thì tốt hơn, cũng đừng lo nghĩ cho ta nữa..." nàng thì thầm, lại thấy trên trán thiếu niên hiện lên một cái ấn ký màu đỏ nho nhỏ, giống như đang cau có không đồng tình với nàng. Nàng mỉm cười, cái giọng gắt gỏng mọi khi như vang vọng bên tai, gánh nặng trong lòng liền lập tức nhẹ lại.

Một cỗ kiệu dừng lại trước mặt Quỳnh Yêu, màn che trướng rủ đều một màu đen tuyền, nhìn không giống một môn phái lương thiện lắm nhỉ... Mà thôi kệ, ngay cả việc cái kiệu tự di chuyển được cũng đủ sức khiến kẻ khác sợ mất mật rồi. Cảnh vật lướt qua bên kia đường, rặng liễu rũ tóc ẩn trong sương sớm, đem theo vẻ kỳ dị. Thoáng cái, nàng đã ở trước một cái miếu cũ, bên trên có đề 3 chữ: "Thảo Hi Am", nhưng kỳ quái một chỗ, là bên trong còn có một tấm bảng nữa, ghi thêm: "Vọng Âm Các". Không ổn rồi. Bỗng lúc đó, một nữ thân nhìn thấy nàng, nhỏ tiếng gọi: "Chiêu Đệ, nhanh lên, cô cô đang không vui đâu...", nàng liền nhanh chân đứng sau lưng nàng ta, mới nhận ra các nàng đã đứng thành một hàng dài, tất cả đều đang mặc y phục đen giống nàng, từng người một tiến vào trong miếu. Lúc này thiếu nữ đứng trước nàng được xướng tên, mặt mày nàng ta lập tức tái nhợt. Nghi thức gì đây nhỉ, Cảnh Lăng cũng chưa có kể với nàng. Cũng phải, chắc đệ cũng đâu được phép bén mảng tới chỗ này. Nghĩ tới đó, khóe miệng nàng vừa chuẩn bị nhếch lên, vị cô cô hôm qua tới Hàn y viện đã đứng nghiêm trang trước ngưỡng cửa, ánh mắt sắc lạnh nhắm thẳng tới chỗ nàng "Các cô nương, chú ý quy củ". Quỳnh Yêu liền lập tức nghiêm túc trở lại- tên nàng vừa mới được xướng lên. Tiểu hoa yêu run run đi qua một hành lang dài, tới chỗ của Lãnh Túc phu nhân. Bà ta mặc y phục đen thêu chỉ vàng, ngồi trước một bàn cờ vây, nét mặt hòa nhã nhìn nàng. "Chiêu Đệ, ngồi đi". Nàng lúng túng ngồi xuống, lại bỗng thấy rùng mình. Hàn Cảnh Lăng đang ở đây, chắc cũng không cười nổi. "Hôn ước với Hàn gia, đã giải trừ xong chưa?", thanh âm sắc lạnh vang lên, như quất thẳng vào người nàng. Quỳnh Yêu trấn tĩnh lại nhịp thở, lễ phép thưa: "Cô cô, đã giải trừ xong rồi". May mà thiếu niên ma tôn không nhận ra nàng là ai, chứ không thì chắc cũng sẽ tránh nàng như tránh tà:)). Một kiếp làm phu thê, đã là đủ lắm rồi...Lãnh Túc nhìn chằm chằm nữ nhi trước mặt, một chút khó hiểu khẽ sượt qua đôi mắt băng lãnh của bà ta. Kỳ quái, nữ nhân này mọi ngày nhu nhược yếu đuối, hôm nay lại khó đoán như vậy. "Cha nương ngươi vẫn khỏe chứ?". Quỳnh Yêu ngơ ngác nhìn lên, nhưng cũng rất nhanh trả lời: "Vẫn khỏe ạ", có vẻ bà ta muốn kiểm tra nàng có đang nói thật hay không. Cứ đấu trí qua lại một hồi, Lãnh Túc phu nhân cũng chắn, bà chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Được rồi, hôm nay tới đây thôi". Đúng lúc này đằng sau lưng nàng truyền tới cảm giác nhói đau, là một cái kim được cài vào bộ y phục. Lãnh Túc phu nhân xoay xoay cái kim trong lòng bàn tay, hài lòng nói: "Pháp lực của người, đã tiến bộ nhiều so với hôm qua rồi, cứ tiếp tục như vậy đi". Nàng run run rời khỏi đó, thì thấy đôi mắt bà ta đổi thành màu đỏ, nhìn chằm chằm vào người nàng.

Nữ nhân lúc nãy nói chuyện với nàng giờ đang bật khóc thút thút. Các nữ tu khác vây quanh nàng ta, có người khẽ kéo tay nàng: "Chiêu Đệ, còn không mau tới an ủi tỷ muội tốt của ngươi đi, Lan Nhi...". Quỳnh Yêu có một chút đau lòng, đã thấy Lan Nhi mỉm cười trấn an mọi người xung quanh, "Đừng lo lắng cho ta, chỉ là tới đó làm minh hôn tân nương mà thôi..." Vài nữ nhân bật khóc nức nở, thật là tàn ác. Mỗi ngày Lãnh Túc phu nhân đều sẽ kiểm tra pháp lực của bọn họ, nếu quá ba ngày mà không có tiến bộ, kết cục sẽ thật sự rất thê thảm. Hôm nay, người lãnh nạn, là Tống Lan Nhi.

Bạn đang đọc Quỳnh Hoa Dạ Vũ sáng tác bởi boconganht9
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi boconganht9
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.