Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếp 2

Tiểu thuyết gốc · 1620 chữ

"Tiểu hoa yêu, đừng đưa Tiểu Bạch Nhi của nàng vào trong kết giới Ma Cung", "Xin chàng đó, nó còn nhỏ như vậy, lạnh quá sẽ chết mất...". Hai người tranh cãi được một hồi, cuối cùng vẫn là khổ cho tiểu khuyển nằm im ắng trong tay nàng. Nó tất nhiên cảm nhận được cái nhìn sát khí của hắc y nhân phía đối diện, bộ lông trắng muốt muốn dựng đứng lên. "Thôi được rồi, đừng để nó lại gần bổn tọa là được", hắn cuối cùng cũng nhượng bộ, mặt màu cau có nhìn vô cùng buồn cười. Nàng suy nghĩ một hồi, rồi lại vuốt nhẹ đầu Tiểu Bạch Nhi, cuối cùng hạ quyết định: "Ta sẽ đưa nó cho Thanh Y đế cơ". "Nàng nói gì cơ?". Tiểu hoa yêu nhìn hắn, bình thản trả lời: "Dù sao thì ta cũng không biết có thể trở về không, không nên quá gắn bó với nó". Một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm lên mái tóc nàng, đôi mắt đỏ rực rỡ của hắn ở ngay trước tầm mắt Quỳnh Yêu. "Chỉ cần ta còn sống, tuyệt đối lo tốt hậu sự cho nàng". Cảm lạnh quá. Nàng vỗ nhẹ lên tay hắn như "an ủi", nước mắt muốn tràn ra. Hắn khó hiểu nhìn nàng, rõ ràng chỉ là muốn chọc cho tiểu hoa yêu này cười lên một chút thôi mà...

Cổ tay truyền đến cảm giác quen thuộc, 3 chữ Tẩy Tủy Kiếp sáng lóa cảnh vật xung quanh từng mảng từng mảng tan biến. Quỳnh Yêu thở dài, thận trọng tiến lên một bước. Nàng còn rất nhiều chuyện chưa làm, vậy mà cũng chẳng kịp nữa. Nếu còn có thể quay về, nàng chắc chắn sẽ tới Lệ cung ngắm thanh liễu một lần, sẽ tới nhân gian đưa Tiểu Hãn Tử đi chơi, sẽ có thời gian đọc thêm nhiều nhiều thư tịch cổ. Phía trên mép vực xa xa có một bóng ảnh quen thuộc, huyền y thấp thoáng trong gió bão. Khoan đã, có gì đó thực sự rất sai. Nàng càng cố gắng tiến lên chỗ hắn, khoảng cách dường như lại càng xa thêm. Tiểu hoa yêu chỉ đành gọi lớn một tiếng: "Thượng Huyền", hi vọng là còn hiệu nghiệm. Quả nhiên, hắn quay lại nhìn nàng, đuôi mắt ẩn hiện vẻ hoảng loạn chưa từng có, thân ảnh từ từ tan biến, giống như phượng hoàng tự thiêu trong biển lửa, chỉ còn lại vài mảnh tro tàn. "Tôn thượng!", nàng dồn hết yêu lực, đôi mắt chớp lóe sáng, yêu ấn đổi sang màu đỏ, nhào về phía trước. Cái mộng cảnh này hình như cũng biết e sợ, sức ép trong không gian giảm dần, tới khi nàng có thể gượng người lên, run run đưa tay đón những mảnh tàn hồn yếu ớt đã tan gần hết. Cũng chỉ có thể đi tiếp thôi, ma tôn chắc chắn sẽ không muốn nàng mắc kẹt mãi mãi ở đây, sẽ cốc đầu trêu trọc nàng vì đã khóc thương cho một kẻ như hắn...

Phía trước mở ra một khung cảnh tương đối yên bình, gió nhẹ thổi vi vu qua cành liễu, ánh hoàng hôn buông xuống ẩn hiện sắc đỏ lưu sa, đẹp tới động lòng người. Nhưng nàng chẳng còn tâm trạng nào để thưởng ngoạn nữa. Rặng trúc bên đường khẽ khàng rủ lá lên vai Quỳnh Yêu, đem đến một chút an ủi. Nàng siết chặt tấm áo choàng, làm bộ lạnh lùng tiến về phía trước. Giống như khi hắn còn ở đây vậy. Cổng tre nặng nề mở ra, để lộ một thôn xóm nhỏ, nơi một phụ nhân chạy ra, ôm chầm lấy nàng: "Chiêu Đệ, con về rồi". Nàng ngừng lại một chút, lại thở dài, dù sao nỗi khổ tâm của nàng cũng không phải do bà gây ra, đành cố nở một nụ cười. "Nương?", bà cười cười chỉnh trang lại mái tóc bị gió thổi bay toán loạn của nàng, lúc này Quỳnh Yêu mới nhận ra nàng đang mặc y phục màu đen. Là hắc y mà nàng chưa bao giờ dám mặc. Bỗng nương nàng kéo con gái lại, hỏi nhỏ: "Lãnh Túc cô cô nói bao giờ chúng ta sẽ có được nam hài tử không?" Quỳnh Yêu khó hiểu nhìn bà, thì đã thấy nương thay đổi sắc mặt, bực bội lạnh lùng như đó là lỗi của nàng vậy. Thôi thì, nàng cũng đành bấm bụng nói một câu: "Nam tử hay nữ nhi là do trời định, nương đừng quá bận tâm". Bà lắc đầu ngao ngán, giống như chẳng còn nghe nàng nói nữa. Từ trong nhà một âm thanh kì lạ vang lên, giống như là,... tiếng của người say rượu vậy. Quả nhiên, giữa sân là một cái chum vỡ, trên cành lựu treo đầy chú phước, Quỳnh Yêu có nhìn kĩ một tấm, liền ngẩng người, trên tấm nào cũng ghi một câu: "Sớm sinh quý tử", nương nàng cẩn thận vẫy một nữ nhi nhỏ tuổi, chắc là muội muội của nàng. "Chiêu Đệ, con ghé qua miếu Nguyệt lão rồi nhanh chóng trở về với cô cô, còn con, Ái Đệ, tối nay cùng nương tới chỗ nãi nãi, chúng ta tạm thời đừng vào nhà". Đôi mắt ngây thơ của nữ nhân kia long lanh nước, muội ấy mếu máo: "Con ghét hai người!" rồi nhanh chóng chạy đi. Nương nàng bất lực rơi nước mắt, cũng chỉ đành than trời khóc đất rồi tức tưởi đi tìm Ái Đệ. Quỳnh Yêu sững người, nàng không hiểu. Yêu ma vốn không có phúc về đường tử tức, mỗi đứa trẻ được sinh ra đều được coi là thiên ý, không phân biệt là nam hài hay nữ nhi. Giống như cha nương chỉ có một mình nàng, hay hắn là nhi tử duy ngã độc tôn của Ma cung...

Trời cũng sắp tối rồi, Quỳnh Yêu cũng chẳng muốn đối mặt với người trong nhà, liền nhanh chóng rời khỏi đó. Thật kỳ lạ, cả một thôn xóm trăm nhà lớn nhỏ, sao lại chẳng có tới một đứa trẻ? Nam không có, nữ cũng không. Trên đường, có vài người liếc nhìn nàng, chép miệng mà cười với nhau: "Diệp gia nhất nhất muốn có nam hài tử, cuối cùng lại vẫn là nữ nhi", "Ầy, mới tới vùng này chưa bao lâu mà đã phạm vào cấm kỵ rồi." Nàng khó hiểu nhìn xung quanh, thì lại thấy đèn lồng đỏ treo đầu ngõ, là cầu mong có nữ nhi. Vừa lúc đó, một ngôi miếu nhỏ xuất hiện trước mặt Quỳnh Yêu, nàng bước vào trong xem thử. Cổ quái, trước hương án không phải là tượng Nguyệt lão, mà là một kẻ lạ mặt mặc đồ đen từ đầu tới chân, mặt mũi khuất sau tấm áo chùm, mang ma ấn đỏ như máu, lộ vẻ quỷ dị. Nhân lúc trong miếu vắng vẻ, nàng tìm một góc khuất, khóc cho hả lòng. Những chuyện của nhân gian, nàng không muốn hiểu chút nào. Trời dần tối, khí lạnh lặng lẽ phả ra, Quỳnh Yêu còn chẳng hề hay biết vết thương ở tay đang chảy máu. Có khi đó là lý do hắn luôn mặc y phục đen, để khi bị thương, cũng không ai phát giác.

Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên: "Cô nương, tỷ không sao chứ?". Hai mắt nàng mở lớn, hắn đang đứng trước mặt nàng. Không phải, đó là khuôn mặt của hắn, nhưng trên gương mặt non nớt lại mang vẻ nhẹ nhõm vui vẻ kỳ lạ. Người đó còn đang mặc bạch y, trên tay là một cái đèn lồng đỏ. "Tỷ bị thương rồi, ta đưa tỷ tới y quán". Nàng trong mộng cảnh này hơn thiếu niên ma thần vài tuổi nhưng lại thấp hơn cậu cả một cái đầu. "À mà, ta tên Hàn Cảnh Lăng", "Hàn Cảnh Lăng?". Hắn vui vẻ gật đầu, cẩn trọng cõng nàng ra ngoài. "Tô.. Đệ không cần giúp ta, ta tự đi được mà". Cậu lắc lắc đầu, nghiêm nét mặt lại: "Tỷ bị thương nặng như vậy, còn nói dối ta nữa". "Đệ còn là tiểu hài tử sao?". Cảnh Lăng khí phách ngẩng cao đầu: "Mùa xuân năm... kia là ta thành niên rồi nha". Quỳnh Yêu bật cười, thật hết nói nổi mà. Từ trên người thiếu niên khẽ phảng phất hương khói quen thuộc, khiến nàng cảm thấy yên tâm hơn một chút. Biết đâu nếu năm đó không xảy ra chuyện, đây chính là phong thái của hắn bây giờ? Một trạch viện nhỏ hiện ra trước mặt, bên trong là một lão phu đang quét lá rơi, thỉnh thoảng lại trông ra cửa như chờ đợi một điều gì đó, bên cạnh có mấy cái nong phơi thuốc. Thấy hai người chật vật bước vào, ông có hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng nghiêm nghị đưa tay chỉ về một gian nhỏ phía sau, Cảnh Lăng ngay lập xoay người về hướng đó, trên gương mặt lộ ra một chút bất ngờ. Ngay giây sau, một phụ nhân bước vào khoảng sân nhỏ, giống như vừa hiện ra từ thinh không. Bà ta mặc y phục đen giống như nàng, chỉ là trông cầu kỳ hơn một chút, vai áo có thêu chỉ bạc, hình như bên người có mang theo một cái chuông gió. Hai người nói chuyện rất lâu, rồi phụ nhân đó quay mặt ra cửa, lập tức biến mất.

Bạn đang đọc Quỳnh Hoa Dạ Vũ sáng tác bởi boconganht9
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi boconganht9
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.