Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Được trị thương

Tiểu thuyết gốc · 1660 chữ

Trời đất điên đảo, rung lắc dữ dội. Đó là cảm nhận của Lương Hạo hiện giờ.

Nhờ thế, y cũng đã phần nào tỉnh táo hơn khi nãy, nếu không phải tay chân bị khoá, Lương Hạo thật sự muốn tát cho mình bạt tay vì ý nghĩ cuồng loạn khi nãy.

Đáng lẽ gã nên từ tốn, cẩn thận, giữ cho cái đầu được lạnh để né trúc lao tới, tránh xung đột rồi dần đi lên mới đúng.

Nhưng huyết khí đột ngột dâng trào, sát khí trùng thiên che mờ mắt, thiếu suy nghĩ, vứt hết những cảm xúc khác chỉ còn lại sự phẫn nộ tác quai tác quái.

Cũng vẫn may là đối phương không có ý định kết liễu hắn, Lương Hạo lúc đó thật sự là quá thiếu minh mẫn, nếu như thật sự cô nương đó muốn giết thì cần gì che dấu làm gì!

Tu sĩ trúc cơ có kinh nghiệm chiến đấu vài năm là đủ để chôn một gã phàm nhân như hắn rồi. Chứ nói gì đến một tu sĩ yêu loài có tu vi tầm mức kim đan trở lên còn đang trấn thủ ảo trận nữa chứ.

"Thất sách, thất sách. Đầu ta, từ khi nào tàn thế này, haizz" Lương Hạo thở dài, tự trách không thôi.

Một cú va mạnh xuống đất kèm theo âm thanh một cái đùng, động năng từ vụ va chạm cũng truyền đến phần lớn khiến Lương Hạo ở trong tí nữa thì đau đớn ngất đi.

Lỗ tai y cũng tạm thời mất đi thính giác do tiếng vang cứ liên tiếp vang lại trong lồng trúc.

Khi quả cầu chầm chậm ngừng lại, ánh sáng vàng nhạt len lỏi qua những khe hở của lồng trúc chiếu vào mắt hắn.

................

Tôi tên Vy Anh, năm nay mười hai tuổi, tôi như thường lệ đến đây vui chơi cũng như luyện tập. Thật ra vốn ban đầu tôi định đi theo tông chủ học cơ...chỉ là chuyên môn của tông chủ tôi có cố may vẫn là nhìn không hiểu.

Sau đó lại tìm đến mấy vị trưởng lão...., nhưng để mà nói, bọn họ thật sự là, siêu siêu đáng sợ!! Nên vẫn là thôi.

Cũng may là tôi rốt cuộc đã tìm được vị sư phụ tốt, trong những sư huynh sư tỷ trong tông.

U Hải sư huynh!

Mặc dù sư huynh nhìn bên ngoài thật sự rất không đáng tin, nhưng giảng dạy rất dễ hiểu, còn rất vui, vì thế tôi cuối cùng cũng đã có thể dùng được phép thuật...Ừm~ tiểu phép thuật...đôi chút.

Hôm nay có điều khác lạ mọi ngày, chẳng hiểu sao sư huynh lại rảnh rỗi ngồi bắt ghế chờ từ chiều đến đêm cùng với sư huynh Trần Long nữa. Tôi tuy tò mò những cũng không hỏi, vì nghĩ chắc hai người thích thế.

Trần Long húp vào miến trà, bất ngờ quay sang hỏi thăm Vy Anh. "Tiểu Cửu, ta hỏi cái này nhá, muội đã học được Phong Khinh Thuật chưa vậy?"

Tôi đoán có vẻ như vị sư huynh này muốn kiểm tra phép thuật.

Tôi gật đầu đáp có, với sự tự tin đỉnh chót. Tôi thế nhưng là mất vài ngày để học và phải mất gần một tháng để thành thạo nó.

Tôi nhìn Trần Long sư huynh, cảm giác hứng phấn tột đồ khi nghĩ đến mình sẽ thể hiện ra môn phép thuật mình đã bỏ công sức luyện tập này! Và sau đó hai người sẽ phải trầm trồ tán thưởng.

................

"Giờ sao?" Trần Long quay đầu hỏi ý U Hải.

Lý U Hải thu hồi hai ghế, bẻ khớp tay, xoay đầu bẻ cổ. "Chạy chứ sao, nàng chắc sẽ nhẹ tay, người mới không chết nổi đau"

Vy Anh không hiểu gì nhìn hai người, U Hải chậm rãi đi tới bên cô, chỉ tay lên trời, nụ cười rất có thâm ý.

"Tiểu Cửu, chuẩn bị tinh thần để né đi nhá, không là bẹp dí đó, bye bye~"

Nói rồi, U Hải cùng Trần Long đồng thời sử dụng pháp bộ rời đi cái vèo, để lại Vy Anh còn đang ngỡ ngàng, ngơ ngác như con nai vàng nhỏ tội nghiệp.

"Ơ! Là sao!?"

Vy Anh có một loại dự cảm không lành, cô ngẩng đầu nhìn theo hướng chỉ tay khi nãy.

Trên trời, là chiếc lồng tre giam lấy Lương Hạo, đang xoay tròn lao xuống vị trí nơi Vy Anh đang đứng.

Hốt hoảng, nàng quyết đoán nghe theo lời sư huynh, tung ra hết toàn bộ thực lực, pháp lực tuôn trào ra hoá thành gió bao quanh cơ thể.

Vy Anh sử dụng Phong Khinh Thuật, dồn hết tốc lực chạy một mạch mà không dám quay đầu dù chỉ một chút. Tiếng xé gió ù tai, ào ạt lao vào tai nàng.

"Định mệnh nó, Hai huynh thật tồi!!!" Vy Anh chạy bán sống bán chết, bức xúc hô to giải toả cảm xúc.

Sau khi lồng giam hạ cánh không mấy là êm đềm, những cây trúc hình thành nên lồng giam và các thanh trúc khoá Lương Hạo cũng tan rã, rơi rải đầy trên mặt đất.

Vy Anh ở phía xa không chút chú ý đến việc đó mà chỉ ngã mình ra đất, sau một pha chạy gấp rút thở không ra hơi như thế, giờ này nàng chỉ muốn nằm thả lỏng cho qua cơn mệt.

Hai báo thủ nhận thấy tình hình đã ổn, cũng thình lình trở lại xuất hiện bên người Lương Hạo. Còn về Vy Anh, hai người đều ở xa quan sát, biết cô không bị làm sao, cũng chẳng để ý đến làm chi.

Lương Hạo cả người đau nhức, trên người đã bẩn giờ đây còn bẩn hơn. Mùi hương mặn của máu và mùi của đất ẩm bốc ra nghi ngút từ người y.

"Chậc chậc. Người này cũng thật xui, đến lúc nào không đến, lại đến vào thời gian Lục Vân canh giữ."

Trần Long lại sát gần hơn, ánh mắt vàng nhạt nhìn từ ngoài rất đỗi bình thường, nhưng nếu có tu vi, nhìn sâu vào trong, thì có thể thấy được một tia mờ mịt cùng với đó vầng hào quang nhỏ bé, khó thấy phát ra từ đôi mắt của hắn.

Trần Long nhìn vào những đường kinh mạch huyết khí tán loạn của Lương Hạo liền câu mày.

"Sao thế?" U Hải thấy được biểu cảm Trần Long thắc mắc hỏi thăm.

"Người này, kinh mạch hỗn loạn, đan điền có thương tích, sống đến bây giờ có thể nói là đại nghị lực" Trần Long trầm giọng nêu ra vấn đề trên người Lương Hạo.

"Những vết thương này..."

Trần Long lắc đầu, bác bỏ "Không phải, những nội thương này đã rất lâu, không liên can đến Vân Lục."

"Nếu không phải ta có Thị Tâm Nhãn, thì muốn phát hiện được, chúng ta phải xem xét rất kỹ, lâu mới xem ra. Lục Vân chắc là nhìn ra được mỗi thương tích hai tay, còn nội thương thì hẳn là không rồi."

U Hải binh tĩnh lấy ra cáng cứu thương từ túi trữ vật, Trần Long hiểu ý, phối hợp với U Hải đem Lương Hạo nằm lên.

Chiếc cáng được một bàn tay vô hình được ngưng tụ bởi pháp lực đỡ lên, U Hải dùng Hư Thủ Thuật, nhẹ nhàng nâng lên trên không, đi theo hai người vào nhà tranh.

"Chữa ngoại thương trước, sau đó là nội" U Hải lấy xuống vài lọ thuốc và đan dược vừa điềm tĩnh nói ra ý nghĩ của mình.

Xức thuốc lên tay của Lương Hạo, tiếp đến U Hải lấy ra một viên đan từ bình ném vào bát nước.

Hữu thủ vận ra pháp lực, chén nước tray dần sôi lên, viên đan dược theo đó tan vào nước.

Móm cho Lương Hạo uống thuốc xong xuôi, U Hải mở miệng hỏi Trần Long. "Ngươi muốn trị hay ta trị?"

Trần Long nhún vai, ra hiệu mời. U Hải cũng không nói gì thêm, dùng pháp thuật trị liệu ngoại thương cho y.

Đan dược và thuốc bôi liền phát huy tác dụng, giúp cho Lương Hạo tiếp nhận pháp lực truyền vào hơn.

Các mô thịt bên ngoài thay hoán sinh mới, vết bầm cũng hạ đi, tan mất khỏi hai tay Lương Hạo.

Lương Hạo nằm trên giường có thể cảm thấy linh khí từ đan dược, đang chạy khắp kinh mạch thân thể, kết hợp với pháp thuật bên ngoài tác động vào. Làm giảm đi phần nào cơn đau của hắn, linh khí ôn dưỡng kinh mạch lục phủ ngũ tạng giúp chúng tốt hơn đôi chút.

Bây giờ, trừ nội thương đan điền và linh căn, hắn giờ đây có thể nói là có sinh khí hơn trước rất nhiều. Làn da cũng bớt nhợt nhạt, hởi thở có lực, tay chân đã có thể cử động linh hoạt, mắt hắn còn hơi rõ hơn trước.

Nhưng Lương Hạo biết, thị giác rõ hơn chút chỉ là do hắn được chữa được phần lớn thương thế nên có cảm giác sảng khoái, bởi vậy mới gây nên ảo giác mắt rõ hơn.

Sau khi dược lực từ đan dược hết, cảm giác đó sẽ biến mất rồi sẽ trở lại như bình thường.

Lương Hạo chậm chạp ngồi dậy, chắp tay cảm tạ U Hải và Trần Long.

"Đa ta nhị vị đã trị gần hết thương cho tại hạ..."

P/s:

Dược lực (Dược Lực Học): Là quá trình tác dụng của thuốc lên cơ thể. (Đấy là ngoài truyện, và hình như từ "Dược Lực" không có nghĩa)

Dược Lực: Linh khí, hiệu quả trong thảo dược (Định nghĩa trong truyện này)

Bạn đang đọc Đạo Tiên Tông sáng tác bởi SaĐiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SaĐiêu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.