Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm khó

Tiểu thuyết gốc · 2956 chữ

Canh thứ mười một, hôm nay trăng thật tròn, nó như một con mắt nhìn khắp đại địa. Giờ này đa số người thường đều ngủ, còn nếu là tu sĩ trúc cơ trở lên thì đang phải giành giật thời gian quý báu đả toạ tu luyện xuyên đêm....ờ, mà tất nhiên là trừ nhóm người có tài nguyên đầy nhà rồi.

Ngủ nghỉ, giữ sức mới tinh lực vẹn toàn, kết hợp cắn đan thổ nạp mới tiến triển, có công pháp phù hợp, tu luyện căn cơ tự khắc sẽ vững vàng.

Còn với tu sĩ nghèo thì....miễn lên tu vi là mừng hú vía rồi, còn dư sức kiếm đâu ra tài nguyên mà lo nghĩ để xây căn cơ.

Trong đêm đó, những người mang số phận đen đủi, cũng đã đến điểm cuối của cuộc đời, hoặc một số người khác thì vẫn phải đang phải vật lộn, cheo leo. Có thể là chạy trốn, đoạt bảo, trộm cắp hay chỉ đơn giản là như một người nào đó đang leo núi vào đêm khuya như Lương Hạo.

Tại vách núi cao lồi lổm, một bàn tay với lấy phần đá nhô ra, nhưng nó có vẻ do không chịu được sức nặng nên đã nứt vỡ, rơi xuống phát ra tiếng lộc cộc vài cái rồi bị cơn gió mạnh bạo cuốn bay đi mất hút.

Âm thanh lộc cộc nhỏ bé còn chả bằng tiếng gió đó lại được một thính giác siêu nhạy bắt lấy được.

Nhụy Vân Lục ngồi xếp bằng trên cành cây đại thụ, lạnh lùng nhìn về hướng Lương Hạo đang bò lên.

"Tiên Môn này! Đúng không hỗ là có thể dạy ra để tử kỳ lạ, vì bản thân nó cũng lạ không kém!" Lương Hạo rán leo lên, tay bám lấy vách đá, phát lực một cái cuối cùng cũng leo lên mặt đất, hắn thở hỗn hển, điều chỉnh nhịp thở muốn để không khí nhanh chóng lấp đầy phổi mình.

Ở thời đại Lương Hạo, trừ một số đặc biệt, dù là đại tiên môn nào cũng phải dọn dẹp, phải xây đường lên hoặc ít nhất cũng phải có bậc thang. Thể hiện sự trang nghiêm, cũng như nói lên sức mạnh của nơi đó, như thế mới có nhiều người cầu vào.

Nếu muốn khảo nghiệm thì chỉ cần yểm thêm trận pháp hoặc dùng pháp bảo trấn môn khảo nghiệm, sau đó lại thêm vài cái bài thi là được. Không như cái môn phái này, đường lên núi thật sự là mười phần nguyên sơ, vị trí tông môn còn rất cao nữa chứ!

Nếu là tông môn nhỏ, thì hẳn là phải nên đặt ở nơi thấp mới đúng, còn nếu như tiên phàm cách biệt, thì chỉ cần ẩn đi hay xây nơi khuất cũng đều được mà.

"Cần quái gì đặt nơi cao thế!?"

Lương Hạo ban đầu cứ nghĩ ngọn núi không cao lắm, nhưng hắn nhầm, khi lên cao được một chút thì hắn đã cảm nhận được một đại trận pháp bao quanh nơi này. Từ bên ngoài nhìn vào, ngọn núi rất nhỏ, nhưng khi leo lên, cảm nhận trực tiếp thì mới biết, nơi đây phải to gấp ba những gì hắn thấy.

"Quyết định đi tới đây của mình hình như hơi sai lầm!" Lương Hạo thở dốc suy nghĩ

Nhưng đã lỡ đến đây hắn cũng không thể quay đầu, với lại Lương Hạo tuy có chút hối hận nhưng nhiều hơn vẫn là hứng thú.

Lương Hạo muốn xem, nơi này còn có thứ gì thú vị đang chờ đợi hắn phía trước.

Đứng dậy quan sát nơi mình đang đứng, một khu rừng rậm xanh tươi, được chiếu rọi bới ánh trăng dịu nhẹ.

Lương Hạo nhìn xem bố trí bên ngoài hàng cây liền lập tức nhận ra, nơi này hẳn là ảo trận mà Vân Mộng đã nói khi trước.

Mở ra túi vải, Lương Hạo lấy ra lương thực bắt đầu ăn, từ nãy giờ leo núi đã làm hắn kiệt quệ, còn thêm phải chống đỡ lại gió lốc mạnh, làm hắn tay chân đã không còn chút sức lực nào.

Sinh dưỡng thập toàn, no đủ sức đầy. Có vào bụng mới có lực ra, có lực ra mới có thực tiễn.

Sau khi ngồi nghỉ thêm một chút, cảm giác thể lực hồi phục một phần, Lương Hạo mới đi tiếp, bước vào trong khu rừng.

Gió mạnh phù phù khi Lương Hạo đi vào rừng dần yếu đi, lá cây trong rừng theo đó vì vậy cũng ngừng phát ra tiếng xào xạc. Trong đêm chỉ có âm thanh bước chân của hắn là vang vọng ở trong rừng, khu rừng ban đầu rất có sức sống nhưng giờ đây cảm tưởng như đã chết vậy.

"Có điều kỳ quặc" Lương Hạo theo bản năng cảnh giác lên. Nhớ lại sự lạnh lùng của Vân Lục, Lương Hạo mặc dù không có chứng cứ nhưng vẫn nổi lên nghi ngờ, rất có thể sự im ắng đến mức độ có thể khiến người sởn gai ốc này, là do cô nàng tác động.

Xuyên qua cánh rừng cây, trước mắt Lương Hạo là một cánh rừng trúc cao dài, xen kẽ vài cây lẫn nhau là một không gian nhỏ đủ để đi qua.

"Rừng trúc ở trong một khu rừng cây xanh?"

Lương Hạo hơi chần chừ, biết nguy mà vào là ngốc, nhưng nếu không vào sao lại tiến môn.

"Mong là cô nương đó sẽ không làm gì quá mức" Hắn sờ vào cây trúc rồi nghĩ thầm.

Cây trúc ở đây khá dầy, không đạt đến mức linh trúc, nhưng so phàm vật đã hơn đôi chút. Thân thể nguyên thể đã từng được luyện thể ở tầm mức tứ trọng, nếu là trúc thường có thể đánh gãy xông ra.

Nhưng với loại trúc này, sẽ rất khó cho hắn nếu muốn vận lực phá trúc.

Im lặng nhìn khu rừng trúc dày đặc và màn đêm sáng mờ ảo do mặt trăng, hắn dựa vào hàng trúc bên phải mà đi sâu vào trong.

Ở trên cây đại thụ, ẩn sau mũ trùm là chiếc tai tai mèo của Vân Lục, nó hơi nhỉnh lên hứng lấy những rung động nhỏ trong không khí.

Nếu có người nhìn vào sẽ chỉ có cảm giác như mình vừa lướt qua cành cây. Bởi khả năng ẩn thân của nàng.

Lục Vân nháy mắt một cái, con mắt nâu đen của người thường lập tức chuyển thành đôi mắt mèo xanh lục, cô đọc thầm khẩu quyết bên tai, vận pháp.

"Thuận phong nhĩ âm, giải nguyệt ẩn tàng, thính vận càn khôn, hội tụ linh phong"

Tiếng bước chân nhẹ của Lương Hạo rơi vào tai cô, vị trí nơi y đứng, cô liền mau chóng hình dung ra khung cảnh xung quanh nơi đó trong đầu.

"Người này... không phải người thường!" Lục Vân chắc chắn nói thầm trong lòng.

Từ lúc Lương Hạo bắt đầu leo núi, cô luôn để ý nghe gã, ban đầu không chú ý quá chi tiết nhưng sau khi Lương Hạo lên được nữa đoạn thì cô đã nhận ra có điều khác thường.

Sức bền hơn hẳn người thường, hơi thở lúc di chuyển theo nhịp đều đặn, cách dùng sức tại nơi nào, vị trí nào đều thành thạo vô cùng.

"Có lẽ cần chút phép thử rồi" Lục Vân đứng dậy, phóng đi qua các cây mà không phát ra một chút âm thanh. Thân ảnh của cô nàng hoà vào đêm tối, ánh trăng trên cao chiếu xuống phủ lên người nàng như một lớp áo choàng dần dần hoá hư hình bóng Lục Vân.

Ở phía bên kia, Lương Hạo phóng ra thần thức tầm cỡ 10m để quan sát đường đi tránh cho bị lạc.

"Trận pháp này tuy không mạnh nhưng lại là song trận trong một, uy lực có thể bằng cỡ một đại trận. Đúng là lợi hại, cũng may là ta hồi phục được đôi chút, có thể dùng thần thức suôn sẻ hơn" Lương Hạo suy nghĩ.

Trong giới tu chân nói chung, lợi dụng uy năng từ thiên địa dựa vào những điều kiện địa lý của một nơi, dẫn dắt, phân bố, chuyển hoá năng lượng, gọi chung là trận pháp.

Phân ba cấp rất đơn giản, tiểu, trung và đại. Tiểu trận thường ở phạm vi nhỏ hơn một căn nhà tranh đôi chút, chỉ cần là một tu sĩ trúc cơ bình thường hiểu biết rõ về trận pháp thì có thể bày bố bằng pháp lực của bản thân.

Trung trận sẽ làm một phạm vị lớn hơn, có thể đặt lâu dài, ở cấp này thì trận pháp phải dựa vào địa thế.

Đại Trận, là cấp bậc mơ hồ nhất, phạm vi giờ đây đã phụ thuộc nhiều vào kiến thức, kinh nghiệm của người bày trận, đặt thế nào lợi dùng được địa thế thiên uy nhiều nhất, như vậy dù cho có bao trùm cả một lục địa đều được, điểm khác biệt lớn nhất ở bậc này là độ phức tạp và năng lực của nó gây nên.

...

Từ trên đỉnh đầu truyền đến một cảm giác lạ, hắn theo bản năng nhìn lên, nhưng không thấy được gì.

Chỉ có ánh trăng và một chút gió làm cho trúc trên cao hơi đung đưa. Chính bởi vậy, Lương Hạo càng cảnh giác hơn nữa, trực giác của mình hắn rõ nhất, nên không chần chừ gì thêm, hắn lập tức thu hồi lại thần thức.

Tuy rằng hắn có tự tin với thần thức của mình, nhưng người nha..., cũng phải tự lượng sức mà đi, không thể quá tự cao. Hắn nào biết được, ở thời đại này có xuất thế pháp bảo hay công pháp, pháp thuật nào giúp phát hiện thần thức rõ hơn không chứ.

Vân Lục thân pháp nhẹ như lông hồng, chân đạp đỉnh cây trúc, truyền âm pháp vang vọng tứ phía rừng trúc.

"Các hạ khi trước đến từ đâu? Một thân bản sự từ đâu mà có!"

Âm thanh xuất hiện từ khắp nơi, cứ như vạn quân đồng thanh hô hoán tra hỏi, áp lực kinh người, người có tâm bất chính tinh thần yếu ớt có thể vì đó mà sợ hãi ngất đi.

Lương Hạo mặt ngoài tỏ ra biến sắc, nhưng tâm thần bên trong lại như mặt nước lặng yên, hắn chắp quyền cẩn trọng đáp lại.

"Thưa cao nhân, tiểu nhân chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, có chút võ nghệ phòng thân không đáng để nhắc tới mà thôi.

Cơ may gặp được một lần cướp tiêu xa, thấy được bản sự đệ tử quý tông và được cứu giúp. Thế là sinh lòng mến đạo, tới đây muốn bái sư, sẵn tiện được đoàn trưởng tiêu xa nhờ cậy truyền tin đến môn phái."

Vân Lục trầm tư suy ngẫm một lúc lâu, đồng tử trong ánh mắt nàng co lại, nhìn qua Lương Hạo rồi gật đầu một cái.

Bốn phần thật, sáu phần giả. Không có ý xấu, tâm tính tạm ổn, đó là những gì mà Lục Vân khi dùng thần thông Tâm Dược Chú Nhãn nhìn ra được.

Lương Hạo trong mắt cô giờ đây chính là rất nhiều thảo dược, hoa lá, đất cây hợp thành, mỗi phần cơ thể, mỗi tế bào đều có những màu sắc khác nhau và trùng nhau. Từ đó cô liền có thể dựa vào đó phân tích ra được ý nghĩ, hành động, sức mạnh của hắn.

Mắt là Thanh Tâm Thảo, khuôn mặt lại là Chuyển Sắc Hoa, chứng tỏ Lương Hạo biểu lộ là giả. Thể là Sen Vân Đoá, song thủ là Thần Ý thảo nhưng lại tối màu, phàm thể không có tu vi, song thủ có điều kỳ dị lại còn có ám thương.

Trên đỉnh có hoa tàn, ngực có một cây Hoả Linh Thảo mộc trên Đoá Hoa Hồng bị bẩn, chân là thân cây gỗ, mục nát và khô ráp. Có quá khứ suy nghĩ muộn phiền đau thương, tâm thì có cơn bực bối, hận thù sinh ra từ tình cảm hay tình nghĩa đã bị tổn thương, chân thì mệt rã và khô, chứng mình đã có hành trình khá dài để đến được đây....vân vân.

Lương Hạo ở dưới liền rùng mình, hắn khá chắn là có một đạo ánh mắt đang nhìn chăm chú, soi khắp toàn thân bản thân.

"Có năng lực dò xét thân thể từ xa mà lại không phải dùng thần thức, thì người này chắc cũng tầm kim đan cỡ đó hoặc trở lên."

Lục Vân sau khi chắc chắn bản thân không lầm cũng ngừng lại ảo trận.

"Được rồi, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn" Lục Vân với giọng điệu lạnh ngắt đó tiếp tục truyền âm.

Lương Hạo lần nữa biến sắc, nhưng bây giờ là thật chứ không còn giả vờ như trước. Dẫu hắn không cảm nhận được sát ý, nhưng lỡ đâu đối phương có công pháp thu liễm thì sao!

Lương Hạo ở kiếp trước cũng từng gặp qua mấy tên ma tu có công pháp kiểu tương tự như thế, mấy lần đó có thể nói y như rằng là một lẩn đi ngang cửa tử.

Tâm Dược Chú Nhãn vẫn được bật, nên Lục Vân cũng nhìn ra được cảm xúc biến đổi của y.

Không biết có phải do bản tính của loài mèo quấy phá, nàng đột nhiên nổi hứng muốn trêu người này chơi một chút.

Gió lớn nổi lên, hàng trúc lập tức được tách ra mở ra một lối đi, Lương Hạo không chút nhẹ nhõm, ngược lại còn cấp bách hơn. Từ trong bóng tối, gậy trúc chớp mắt liền bay ra từ lối đi, thẳng tiến vào mặt Lương Hạo.

Hắn phản ứng nhanh, té ngửa ra sau né được đoản trúc. Nhưng trò đùa của Lục Vân vẫn còn chưa hết, liên tiếp là những cây trúc ngắn khác lao đến tấn công, Lương Hạo cũng không để nàng thất vọng, hắn mau lẹ xoay tròn người bám lấy một cây trúc cao rồi bật người đạp lên nó nhảy lên né tránh.

Không để Lương Hạo nghỉ lấy hơi, những cây trúc cao lớn cứ như thể sống dậy, ngọn cây đung tập thể đưa quất tới vùn vụt xé ra tiếng gió kinh người.

Lương Hạo xuất ra lăng hư đạp thủy, thả lỏng tay trượt xuống thấp hơn, tung cước phóng sang cây khác. Hữu kinh vô hiểm(¹) tránh được.

Số lượng trúc đến càng lúc càng tăng, không thể nào đếm xuể công tới. Lương Hạo thân pháp uyển chuyển thối pháp đạp vào các cây trúc lớn lấy lực, mà phóng đi liên tiếp đổi cây di chuyển không ngừng.

Nhưng vẫn là không kịp, trúng đòn đầy đau đớn, mất cân bằng ngã một tiếng ầm lớn xuống mặt đất, bụi đất bay tán loạn.

Mùi đất ẩm tràn vào khứu giác của Lương Hạo, hắn phi một tiếng, phun ra nấm đất rơi vào trong miệng đã ẩm ướt do dính máu của chính hắn.

Với tình hình này hắn sớm muộn gì cũng kiệt sức, vô vọng nằm lại tại khu rừng này mãi mãi. Nhìn con đường tối lần lượt xuất hiện cây trúc, Lương Hạo dứt khoát biến công làm thủ, hòng tìm ra con đường sinh cơ trong cửa tử.

Lăn người một cái bật người dậy, xoay người đá văng gậy trúc đang lao tới va vào cây lớn rồi bật ngược rơi vào tay hắn.

"Yêu loài chết tiệt!" Lương Hạo đỏ mắt, tức giận chửi lớn trong lòng, tâm cảnh đã có vấn đề, giờ đây càng hiện rõ hơn.

Hắn cầm lấy gậy trúc, xông pha tiến bước, chân đạp bộ pháp. Gió táp nổi lên, khí thế tự nhiên mà thành, cứ như thể là mãnh tướng liều chết xông pha chiến trường, Nhất Thương Phá Trận, Nhất Niệm Thành Uy!

....

Ờ, và tất nhiên rồi, khí thế chỉ là khí thế, tu vi không có, muốn phá trận là chuyện bất khả thi. Lương Hạo bởi vì cơn nóng giận mà thiếu đi minh mẫn, nếu hắn tâm cảnh không có khuyết thiếu thì còn có cơ may, nhưng giờ thì....

Lương Hạo nâng gậy, thượng điêu toàn phong, xoay vòng hất đi lượt trúc đầu, nhưng những đợt sau đó, các cây trúc mau chóng đâm vào sơ hở, quật bay đi thanh gậy trúc trên tay Lương Hạo.

Từng thanh trúc theo gió lớn đâm tới, nhưng không trúng vào thân thể Lương Hạo, chỉ lọt qua khe hỡ, khiến hắn không thể vận lực phá vây.

Kết quả là Lương Hạo bị những cây trúc xỏ qua nách, sau gối, hai bên cổ. Khoá tay chân, hạn chế hắn cử động.

Sau đó những thanh trúc hợp lại thành một lồng giam tròn nhốt Lương Hạo vào trong. Vân Lục đi đến, một chưởng đánh ra, chưởng phong lập tức cuốn chiếc lồng giam bay xa quắc rơi xuống trước căn nhà tranh, ở sau nó chính là một cánh cổng gỗ cũ kỹ mục nát, treo lấy tấm bảng gỗ cũng không kém cạnh ghi ba chữ lớn.

<<ĐẠO TIÊN TÔNG>>

(1): Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.

Bạn đang đọc Đạo Tiên Tông sáng tác bởi SaĐiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SaĐiêu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.