Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Võ Lực

Tiểu thuyết gốc · 1512 chữ

Chương 23: Võ Lực

Nghe hắn hỏi thế, hai hàng lông mày của Hoàng Dược nhíu chặt lại, còn trong lòng thì nghĩ:

- Chết, mình để lộ sơ hở rồi.

- Mình có nên nói cho thằng nhóc này biết cách đạt được Võ Lực không nhỉ?

- Nếu nói cho nó biết, thì khác gì gián tiếp nói đã đạt tới cảnh giới Võ Tôn.

- Thật nhức đầu. Thôi! Cứ để chuyện này thuận theo tự nhiên vậy.

Đưa tay lên miệng giả bộ ho “hù hụ”, Hoàng Dược nhìn vào cái hố sâu ở trước mặt và chìa tay, nói:

- Đan Điền của Võ Giả cũng giống như cái hố này. Nếu như có nước thì nó được gọi là cái đầm hoặc cái hồ.

Nghe tới đây, Trần Thiên vỗ đùi kêu lên cái “bạch” và bật thốt lên:

- Nói như vậy, Đan Điền của cháu đang trống rỗng. Một khi nó chứa một vật gì đó giống như nước, thì Đan Điền sẽ được gọi là Võ Lực.

Hắn vừa nói dứt câu thì bỗng cảm thấy đầu của mình u lên một cục.

- Ahh! Sao ông ký đầu cháu?

- Hừ! Ai kêu ngươi chen ngang lời của ta.

Thu tay lại, Hoàng Dược nhìn dòng nước từ trên thác đổ xuống và nói:

- Ngươi suy luận đúng một phần rồi đó. Nhưng nó không đơn giản như vậy.

- Ngươi nhìn thấy dòng nước kia chứ?

Nghe thế, Trần Thiên đưa mắt nhìn theo ngón tay của ông, đáp:

- Dạ thấy.

Ông không nóng không lạnh nói tiếp:

- Tương tự như dòng nước đó, Võ Giả luyện tập võ nghệ sẽ thu được một loại năng lượng, được gọi là Võ Khí. Khí này thông qua các kinh mạch chảy tới và tích tụ trong Đan Điền.

- Đan Điền là một vật chứa hai ngăn. Nửa trái chứa lấy Võ Khí. Nửa phải chứa Võ Lực.

- Sau khi ngươi tích lũy Võ Khí trong Đan Điền, có hai cách biến nó thành Võ Lực.

- Một là chiến đấu. Chiến đấu càng nhiều, tốc độ chuyển hóa Võ Khí thành Võ Lực càng nhanh.

- Hai là thời gian. Theo năm tháng trôi qua, Đan Điền của ngươi sẽ tự động chuyển hóa nó. Tuy nhiên, quá trình này cực kỳ lâu.

- Và Võ Lực cũng được chia thành nhiều phẩm chất khác nhau.

Nói tới đây, Hoàng Dược bỗng quay sang nhìn hắn và hỏi:

- Vì sao cùng một nguồn nước, nhưng nếu chảy vào trong hố thì nó được gọi là Đầm, nếu chảy vào một kênh rãnh thì được gọi Suối, nếu chảy ra một nơi có diện tích lớn hơn thì được gọi là Sông?

Nghe tới đây, Trần Thiên nhanh chóng liên tưởng đến phẩm chất của Võ Lực. Không một chút do dự, hắn liền hỏi ông:

- Dược lão! Chẳng lẽ câu hỏi này có có liền quan tới phẩm chất của Võ Lực?

Hoàng Dược mỉm cười, gật đầu thừa nhận:

- Đúng như ngươi suy đoán.

Đứng trước câu hỏi này, sắc mặt của Trần Thiên chợt hiện nét căng thẳng khi dần cảm nhận một điều gì đó vô hình. Hơi động não một xíu, hắn gãi gãi đầu và nói:

- Dạ nước không thay đổi. Thứ thay đổi là vật chứa nó, nên tên gọi mới thay đổi.

Nghe đáp án này, cái đầu của ông khẽ lắc.

Thấy thế, Trần Thiên biết rằng đáp án của mình chưa vừa ý ông.

Hắn nhíu mày và bắt đầu suy ngẫm lại câu hỏi.

Không đợi hắn đưa ra đáp án khác, giọng nói bình tĩnh của ông vang lên:

- Đáp án của ngươi có phần đúng nhưng cũng có phần sai.

- Nói phần sai trước.

- Không biết ngươi đã nghe ai nói “không ai tắm 2 lần trên 1 dòng sông” chưa?

Nghe xong câu hỏi này, Trần Thiên liền gõ vào đầu của mình một cái thật mạnh và chửi thầm “ngu dốt”.

Hắn đã biết lỗi sai ở đâu nên gật đầu một cái và nói:

- Dạ cháu biết bản thân sai ở đâu rồi ạ.

Thấy hành vi và cử chỉ của hắn, Hoàng Dược nói:

- Ta không biết ngươi kế thừa ký ức của ai và được bao nhiêu, nhưng chắc ngươi cũng đã rõ câu nói trên rồi.

- Tuy nhiên, ta cần phải giải thích thêm cho ngươi hiểu tường tận về ví dụ cái ao hoặc hồ, nơi mà dòng nước không thế di chuyển.

Trần Thiên hơi giật mình khi ông nhắc lại vụ ký ức. Khẽ khom người xuống, hắn ôm quyền nói:

- Dược lão! Mong ông giải đáp.

Thấy hắn khách sáo như vậy, Hoàng Dược không quan tâm cho lắm, nói:

- Cấu tạo trong nước luôn thay đổi.

- Cho dù nước có đứng yên tại chỗ và không thay đổi, nhưng mọi vật xung quanh của nó sẽ thay đổi. Khi đó, những vật này cũng sẽ biến thành một phần của nước. Điều này làm cho cấu tạo trong nước cũng thay đổi theo.

- Để ví dụ cho điều này, ngươi cứ nhìn và ngửi nước trong một cái ao mới thay nước được khoảng 1 tháng. Sau đó, ngươi so sánh với nước trong một cái ao chưa thay nước một năm.

- Ngươi có cảm thấy sự khác biệt rõ rệt không?

Tới đây, Trần Thiên gật đầu như gà mổ thóc.

Vì sao lúc nãy hắn lại nói “nước không thay đổi”? Bởi vì hắn đã nhầm lẫn giữa công thức hóa học của nước cất với công thức hóa học của các loại nước thông thường có lẫn các tạp chất.

Sau khi nghe lý giải Dược lão, hắn có thế đúc kết lại một câu rằng:

- Theo thời gian và bị tác động bởi các yếu tố ngoại vật, “dung dịch nước” luôn luôn thay đổi thành phần cấu tạo.

Thấy phản ứng của tên đệ tử này, Hoàng Dược tỏ vẻ hài lòng và giảng dạy tiếp:

- Quay trở lại câu hỏi lúc nãy, đáp án là nước thay đổi và vật chứa cũng thay đổi nên mới sinh ra các tên gọi khác nhau.

- Đan Điền của Võ Giả là một vật chứa. Võ Lực chính là dòng nước kia.

Nghe tường tận câu trả lời này, hai mắt của Trần Thiên khẽ nheo lại nhìn chằm chằm Dược lão.

Trong lòng thì âm thầm rủa:

- Có gì thì ông nói rõ cho cháu biết. Cứ phải giải thích đạo lý ngoằn ngoèo.. Mệt não thật sự.

- Hay là người xưa hay giải thích rườm rà như thế? Hay là ông ấy có đạo lý riêng?

- Thôi!

Từ trong nội tâm đi ra, Trần Thiên thu hồi dáng ve bất lực lại và nhanh chóng chuyển thành hớn hở khi nghĩ tới một vấn đề.

Lập tức, hai mắt của hắn sáng rực nhìn Dược lão và nói:

- Dựa theo hai đáp án kia, cháu có suy luận như sau:

- Có hai cách nâng cao phẩm chất của Võ Lực.

Cách một, tích lũy Võ Lực trong Đan Điền. Thời gian tích lũy càng lâu, phẩm chất của Võ Lực càng tăng.

Cách hai là mở rộng Đan Điền. Kích thước của Đan Điền càng lớn, tốc độ áp súc càng nhanh. Ngoài ra, nó có thế chứa đựng nhiều Võ Khí và Võ Lực hơn.

- Có đúng không ạ?

Trên khuôn mặt già nua ấy xuất hiện nét tươi tắn khi nghe hắn nói. Hoàng Dược gật đầu tán thưởng, đáp lại:

- Đúng như những gì ngươi nói. Aiza… Mới đây mà mặt trời đã lên tới đỉnh rồi, thôi đi về ăn cơm.

Nghe vậy, Trần Thiên hào hứng chưa được bao lâu liền bị ông làm cụt hứng. Hắn lập tức nói:

- Dược lão! Cháu còn muốn ở đây luyện tập. Cháu muốn tích tụ Võ Khí.

Lời của hắn vừa dứt, Hoàng Dược liền phất tay, hừ một cái. Sau đó, ông lập tức xoay người lại rời đi.

Nhìn bóng lưng của ông đang ngày một xa dần, Trần Thiên nhăn mặt nghĩ:

- Quái! Đáng lẽ thấy mình chăm chỉ như vậy, ông ấy phải vui mới đúng chứ?

Từ trong suy nghĩ đi ra, hắn liền ba chân bốn cẳng chạy theo.

Nhưng lại một lần nữa, những cái xương gãy lại đâm chọt lung tung vào nội tạng khiến cho hắn đau đớn.

Nhìn xuống ngực của mình, hắn nghĩ thầm:

- Dục tốc bất đạt. Mình hiểu ý của ông rồi.

Lập tức, hắn hét lên:

- Dược lão! Đợi cháu vớiiiiii!

Thấy bước chân của ông chậm lại, hắn thở phào, ôm lấy ngực của mình và chầm chậm đi tới.

Tới sau lưng ông, Trần Thiên hỏi:

- Võ Lực được chia thành những phẩm chất nào vậy ạ?

Nghe hắn hỏi thế, Dược lão vừa đi vừa đáp lại:

- Nó không có chia đẳng cấp cụ thế. Mạnh hay là yếu đều phụ thuộc hoàn toàn vào khả năng áp súc của Đan Điền mỗi người.

Bạn đang đọc Đạo Thiên sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.