Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Pem nhau với thác nước 2

Tiểu thuyết gốc · 1553 chữ

Chương 22: Pem nhau với thác nước 2

Ở trên bờ, Hoàng Dược nhìn chằm chằm vào dòng nước gào thét ấy, sắc mặt căng cứng bộc lộ nét lo lắng.

Tuy nhiên lúc nãy chứng kiến sức mạnh của Trần Thiên, lòng của ông bỗng cảm thấy yên tâm đi phần nào.

Đột nhiên, làn nước chảy xiết thoáng ngưng lại và xuất hiện từng gợn sóng.

Chưa đầy một nhịp hô hấp, sóng sau xô sóng trước. Chẳng mấy chốc, những gợn sóng nhỏ li ti này càng ngày càng lớn dần.

Tiếng “rầm rầm ~đùng đùng” từ dưới mặt nước vang dội vào tai của Hoàng Dược. Ngay sau đó, lượng nước tích tụ trong cái đầm chứa này nhanh chóng dâng lên cao.

Chớp mắt, chúng nó bị chia tách thành vô số hình dạng khác nhau và bay lên trên không trung tạo thành năm sáu cơn sóng thần.

Chứng kiến những cơn sóng thần này, Hoàng Dược hít vào một ngụm khí lạnh.

Không một chút do dự, ông nhảy lên ngọn của một cây cổ thụ và quan sát động tĩnh bên dưới.

Lúc này ở dưới đáy đầm, Trần Thiên nhìn động tĩnh do bản thân tạo ra, khẽ nở một nụ cười lạnh.

Rút kinh nghiệm từ đợt trước, ngay khi thấy lối đi xuất hiện, hắn lập tức chạy qua.

Nhưng vì cơ thể đã bị gãy không biết bao nhiêu cái xương sườn.

Nên khi Trần Thiên di chuyển, những cái xương nhọn này liên tục đâm vào lục phủ ngũ tạng. Điều này khiến cho từng bước chạy của hắn có chút khó khăn.

Ngẩng đầu lên nhìn năm sáu cơn sóng thần sắp đánh vào cơ thể mình, hắn nhíu mày nghĩ thầm:

- Theo định luật 3 của Newton, mình tác động vào nó một lực thì nó cũng tác động lại mình lực tương tự. Đặc biệt với thể loại áp súc lực như dòng nước này, mình tác động vào nó một, thì nó tác động ngược lại mình chắc khoảng ba bốn lần.

- Không được! Nếu mình bị chúng nó đánh trúng, với thể trạng hiện tại, oe rằng, cơ thể mình sẽ không thể chịu đựng được.

Và rồi não của hắn lóe lên một ý tưởng:

- Vậy thì mình sẽ đánh tan nó, giống như cái cách chặt bút bi bằng ba ngón tay. Chỉ cần bút bi gãy, mình sẽ không bị đau.

Lập tức, Trần Thiên căng hai con mắt nhìn chằm chằm vào cơn sóng chuẩn bị đánh úp mình và bắt đầu thủ thế.

Ngay khi những cơn sóng này vào trong tầm đánh, hắn đấm lia đấm lịa túi bụi vào chúng nó.

- Rầm.. rầm.. rầm..

Mỗi khi dòng nước hung tợn va vào nắm đấm của hắn, chúng nó nhanh chóng huyễn hóa thành vô số giọt nước nhỏ li ti và bắn tung tóe ra khắp xung quanh.

Thấy vậy, thác nước khẽ nhếch môi cười lạnh, nói:

- Trò con bò. Li Hoa Vạn Thủy, Đạn Đạo Vô Tình.

Thanh âm của thác nước vừa dứt, những giọt nước nhỏ li ti bị chia tách sau liền nhanh chóng xoay tròn và lao vào người của Trần Thiên với tốc độ bàn thờ.

- Phốc ~ phốc ~ phốc..

Liên tiếp ăn Thủy Đạn, nửa người trên của hắn lập tức xuất hiện vô số vết sưng đỏ như đầu chiếc đũa.

Nghiến chặt hai hàm răng kêu lên ken két, hắn nhanh chóng lấy bình tĩnh.

- Quay Tay Đại Pháp!

Theo ý nghĩ xuất hiện, cánh tay trái liền che chắn trước người và bắt đầu quay tròn.

Không khí xung quanh hắn giống như một loại dung dịch đặc sệt dần chuyển động. Chưa đầy hai nhịp hô hấp, vô số cơn gió bay đến và xoay tròn xung quanh cánh tay trái của hắn.

Những Thủy Đạn bay vào lập tức bị những làn gió này ngăn lại và phải chuyển động theo lực quán tính của nó.

Dưới tác động của sự khô nóng do những Hạ Phong này đem đến, rất nhanh chóng, Thủy Đạn từ thực hóa thành vô, từ lỏng hóa thành khí và bốc hơi đi.

Thấy thế, hai mắt của Trần Thiên sáng rực như hai vì sao trên bầu trời đêm, còn miệng thì thào:

- Quay Tay Đại Pháp! Kỹ năng này, quá ngon rồi. Mình càng quay thì nó càng mạnh. Kaka.

- Nếu thực lực của bản thân mạnh hơn một xíu, mình có thể tạo ra một cái vòi rồng cỡ nhỏ ý nhể.

Đứng trên ngọn cây cổ thụ quan sát từ nãy đến giờ, Hoàng Dược cũng cực kỳ giật mình.

Khẽ vẫy tay một cái, những Thủy Đạn đang bay lơ lửng xung quanh ông lập tức tan biến.

- Lấy thiên nhiên đánh với thiên nhiên. Mình chưa dạy cho nó năng lực thật sự của Hỗn Nhiên Tông, vậy mà nó đã có thể lĩnh ngộ ra một ít rồi.

- Ngộ tính khá lắm.

Dường như cảm nhận Dược lão đang khen mình, Trần Thiên vừa đấm sóng, vừa quay tay, vừa ngẩng mặt lên nhìn ông và nở một cười thật tươi, nói to:

- Ông thấy chiêu thức này của cháu như thế nào?

Nghe vậy, Hoàng Dược dối lòng, liền lắc lắc đầu đáp lại:

- Hừ! Mấy cái chiêu mèo vào này có gì mà khoe khoan. Ngươi xem ta đây.

- Hỏa Long!

Lời vừa dứt, hai tay của Hoàng Dược kết ấn. Lập tức, từ trong miệng của ông bay ra một ngọn lửa màu xanh lục.

Vừa tiếp xúc với không khí, ngọn lửa này liền biến thành một con rồng.

Chứng kiến con rồng lửa màu xanh lục đang bay phấp phới trên không trung, Trần Thiên nuốt nước bọt cái “ực”.

- Gràoooo!

Sau khi hoàn toàn thành hình, nó lien lao thẳng vào trong đầm nước.

Con rồng này càng xuống, Trần Thiên càng cảm nhận được nhiệt độ mà nó đang tỏa ra.

Chẳng mấy chốc, nước trong hồ lập tức sôi sùng sục.

Bị luộc, Trần Thiên hết nhìn con rồng rồi lại nhìn Dược lão và hét toáng lên:

- Dược Lão! Ông Muốn Giết Cháu À?

Nhưng đáp lời của hắn là một tiếng “đùngmmm” vang vọng khắp không gian nơi đây.

- Xèo xeof…

Chưa kịp phản ứng, Trần Thiên ăn ngay một sóng xung kích nóng hừng hực. Không thể chịu đựng được dù chỉ một giây, nó đánh hắn bay thẳng lên trên bờ.

Trong khi đó, xung quanh cái đầm lập tức nổi lên bọt nước trắng xóa. Chưa đầy một nhịp hô hấp, vô số làn khói trắng bốc lên, nước trong cái đầm cũng biệt tăm biệt tích.

Trần Thiên hộc máu và dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn viễn cảnh trước mặt. Lúc này, hắn dường như quên mất thương thế trên bản thân mình.

Lại nuốt nước bọt cái ực, Trần Thiên mang đầy vẻ kính sợ ngẩng đầu lên nhìn Dược lão.

Thấy biểu cảm há hốc mồm sợ hãi của hắn, trên gương mặt già nua của Hoàng Dược xuất hiện nét khinh khỉnh. Nhảy tới bên cạnh, ông tựa tiếu phi tiếu nói:

- Ngươi ổn chứ?

Tinh thần của Trần Thiên lập tức hồi phục khi nghe ông nói. Hắn dùng giọng điệu sợ hãi và ngưỡng mộ đáp lại:

- Dược lão thật lợi hại. Không biết tới khi nào, cháu mới đạt được trình độ như ông?

Thọc tay vào trong ngực cầm ra một cái lọ màu trắng, Hoàng Dược vứt cho hắn và nói:

- Khi ngươi học được bản lĩnh thật sự của Võ Giả và Hỗn Nhiên Tông.

- Đây là Hồi Phục Dịch. Uống đi rồi chúng ta về.

Nghe vậy, lòng của Trần Thiên bỗng nóng rực. Hắn muốn nói gì đó.

Tuy nhien lồng ngực của hắn bỗng co thắt lại và đau đớn một cách dữ dội.

- Phụt!

Không thể chịu đựng được nữa, hắn liền phun một ngụm máu bầm ra bên ngoài.

Lúc này, hắn mới cảm thấy trong người thoải mái hơn một chút. Nhưng chưa thoải mái được bao lâu, hắn lại bị cơn đau rát từ khắp cơ thể hành hạ.

Nhìn lại cơ thể một lượt, Trần Thiên thấy làn da của mình cháy đen và xuất hiện vô số bỏng nước.

Thở một hơi dài, hắn liền mở cái lọ dịch ra và cho vào hết vào trong miệng.

- Ực!

Ngay lập tức, một cảm giác mát lạnh chạy từ cổ họng xuống bụng của hắn. Chưa đầy vài nhịp hô hấp, hắn cảm thấy toàn bộ cơ thể của mình cực kỳ dễ chịu, dường như có một ai đó mát-xa qua.

Ngoại thương và nội thương lần lượt được xoa dịu.

Sắc mặt của Trần Thiên mới dần thả lỏng.

Mở hai mắt ra nhìn Dược lão, hắn nói:

- Dược lão! Con rồng lửa lúc nãy có uy lực đến vậy là do có Võ Lực đúng không ạ?

Cái đầu của Dược lão gật xuống tỏ vẻ suy nghĩ của hắn là đúng.

Thấy vậy, Trần Thiên nói tiếp:

- Cháu đã có Đan Điền, khi nào thì cháu mới có và sử dụng được Võ Lực ạ?

Bạn đang đọc Đạo Thiên sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.