Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng huynh, Hoàng đệ!

Tiểu thuyết gốc · 1956 chữ

Lý Chính Thuần nhìn Lý Thiên Minh, tuy ánh mắt vô cùng tự hào nhưng cũng không thể giấu được sự ưu tư, trong lòng hắn bây giờ cảm xúc rất phức tạp, phút chốc hắn không tự chủ được mà nhìn về Lý Trường Ca đang lẻ loi đứng ở bên kia.

Ở chỗ đó chỉ có nhi tử của hắn và hai tên hoàn khố công tử họ Mạnh và họ Hoa mà thôi, thoạt nhìn sơ qua thật thảm hại.

Nhưng cũng chỉ có hắn, và một số ít người có mặt ở đây biết được kẻ đứng đầu không phải ở bên này mà là kẻ đang khoác lác về mấy cô nương thanh lâu ở bên kia.

"Ca nhi, là phụ thân ngươi vô năng!"

Hắn chua xót nhìn Lý Trường Ca mà tự trách.

Mấy ngày qua Bách Quỷ Vô Diện dưới trướng của hắn không ngừng truy tung kẻ đột nhập bãi săn của lễ hội, nhưng cuối cùng vẫn không thu được một chút manh mối nào, như thể kẻ đột nhập đó biến mất hoàn toàn ở trong thiên địa vậy.

Liễu Mi thoáng nhìn qua vị Hoàng Đế ở bên kia, trong lòng không khỏi chế giễu hắn một hai câu.

"Làm sao tiểu tử ngươi có thể ngờ được kẻ muốn giết nhi tử của ngươi lại đang ở trong phủ của Hoàng Hậu!"

Chuyện ở Phù Quang Tiên Quốc này chung quy mà nói có liên quan gì đến nàng, bổn sự của nàng là bảo toàn tính mạng cho Lý Trường Ca mà thôi, dù cho Phù Quang Tiên Quốc có diệt quốc mà hắn vẫn bình an vô sự thì nàng cũng sẽ không ra tay.

Muốn một vị Hóa Thần kỳ cao thủ như nàng ra tay không phải là điều dễ dàng, đó là điều hiển nhiên.

Hơn nữa, tên ám sát kia lai lịch cũng không phải nhỏ, hệ quả cũng khá rắc rối, trước khi có mệnh lệnh trực tiếp từ chủ tử nàng, nàng cũng không dám khinh suất mà hành sự lỗ mãng.

Trừ phi đối phương chủ động đánh tới cửa, nàng mới có lý do hợp lý để ra tay, thậm chí nếu như lỡ tay ngộ sát hắn, vẫn có lý do chính đáng để thoái thác, còn bây giờ mà nói, đây không phải là bổn sự của nàng.

Lý Trường Ca nhìn Gia Cát Thường Hi đang tức giận rời đi cảm thấy có chút chột dạ.

Lúc nàng tức giận, cước bộ nhanh hơn bình thường, tuy vậy dáng đi của nàng vẫn vô cùng uyển chuyển mê người, hai bờ mông quyến rũ của nàng không ngừng lấp ló sau váy lụa trắng tinh khiết, làm cho đám nam nhân ở phụ cận phải len lén đưa mắt nhìn theo.

Đám đông lộn xộn cũng không thể che giấu đi vẻ đẹp nổi bật xuất trần của Lý Băng Băng, nàng len qua đám đông như thể sao băng đang bay ngang qua dải tinh hà, ngôi sao băng ấy đem mấy vì tinh tú khác toàn bộ lu mờ trước hào quang rực rỡ của nó.

Dù nàng không làm ra hành động nào ồn ào hay náo nhiệt nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của mọi người, ngay cả những tên đang nhìn theo cặp mông quyến rũ kia của Gia Cát Thường Hi cũng phải quay lại chiêm ngưỡng dung nhan của nàng.

Không nằm ngoài dự đoán của mọi người, Lý Băng Băng di chuyển về phía của Lý Trường Ca.

Từ xa, ánh mắt nàng đã hoàn toàn đặt lên trên người của hắn, một ánh mắt thuần khiết rung động nam nhân.

Hai tên kia thấy nàng đến gần vội lảng tránh sang chỗ khác, bởi bọn họ biết nhất định Tam Điện Hạ sẽ bị nàng chỉnh đốn một trận.

"Tiểu nãi nãi của ta đến rồi!"

Lý Trường Ca cười khổ trong lòng một trận.

Nhưng ngược lại với suy nghĩ của hắn và hai tên kia, lần này Lý Băng Băng không mắng hắn.

- Tam đệ, lần này biểu hiện của đệ không tồi nha, vậy mà lại có thể bài danh thập tam hạng, xem ra đệ thực sự đã tiến bộ không ít.

Lý Trường Ca nhìn nàng, vẻ mặt huênh hoang khoác lác mà nói.

- Đó là điều đương nhiên, chẳng qua gặp chút sự cố nếu không đệ đã tiến vào thập cường rồi!

Lý Băng Băng lấy ngón tay trỏ mềm mại dí lên cái trán của hắn.

- Đệ đó, mới tiến bộ một tý đã như thế rồi, đệ nhất định phải chăm chỉ tu luyện hơn nữa mới có thể trở thành cường giả đỉnh thiên lập địa như Phụ Hoàng. Năm nay Tứ đệ cũng đã tiến vào thập cường nếu đệ không chịu tập luyện nữa sẽ trở thành kẻ yếu nhất trong chúng ta.

Lý Trường Ca cười gượng gạo cho qua chuyện.

- Ha ha, ta biết rồi hoàng tỷ!

Lý Thiên Minh nhìn sang phía hai người bọn họ, ngoài mặt thì vẫn vui vẻ bình thường, nhưng kỳ thực trong lòng vô cùng chán ghét và xem thường trước sự tiến bộ của Lý Trường Ca.

Sụ chán ghét này của hắn ta đến từ những lời dạy dỗ của Hoàng Hậu, nàng luôn căn dặn hắn, người có uy hiếp lớn nhất đến ngôi vị Hoàng Đế của hắn chỉ còn lại vị Tam đệ này, Lý Trường Ca. Nhưng biểu hiện của tên Tam đệ này mấy năm qua đã tự đoạn đi con đường tranh đoạt ngôi vị với hắn, cho nên hắn rất khinh thường những kẻ không có tiền đồ như Lý Trường Ca.

Hơn nữa, với bản tính cao ngạo trời sinh, hắn luôn cho rằng các vị đệ đệ khác luôn phải cúi đầu xưng thần với hắn, bất cứ ai có biểu hiện vượt trội, hắn đều muốn vùi dập.

Nhưng những thứ này đều bị hắn chôn giấu sâu ở tâm khảm, ở bên ngoài hắn luôn thể hiện ra mình là một vị huynh trưởng đáng kính.

Những lúc đông người như thế này thường là lúc thích hợp nhất để hắn thể hiện khí độ của một vị huynh trưởng.

Tiến đến chỗ của Lý Hoàng Khải, Lý Thiên Minh mặt mày vui vẻ nhiệt tình chúc mừng.

- Tứ đệ, đệ thật sự đã tiến bộ rất nhiều, không nghĩ tới năm nay lại đệ đã có thể tiến vào thập cường, thật sự là chuyện đáng để chúc mừng, Lý gia chúng ta ngày sau đều trông cậy vào đám thiếu niên chúng ta.

Lý Hoàng Khải là nhi tử thứ tư của Lý Chính Thuần, tính ra hắn sinh cùng năm với Lý Trường Ca, chỉ là sinh khác tháng.

Thiên phú của hắn so với Lý Trường Ca là ngang nhau, tuy vậy tính cách của hắn lại khác với Lý Trường Ca rất nhiều, thiên hướng vô cùng bạo lực và cực đoan.

Hắn rất nỗ lực chăm chỉ tu luyện nhưng tính tình lại có chút không hợp thói thường nhất là trong việc đối đãi với thiếp thân thị nữ dưới trướng, có lẽ một phần tính cách của hắn đến từ thể chất Man Hoang Chi Thể.

Hơn nữa, Lý Hoàng Khải này thường xuyên dâm loạn với thiếp thân thị nữ cho nên cũng không được nhiều quan lại quý tộc và thế gia ủng hộ, Hoàng Hậu đối với hắn cũng không quá chú tâm, giống như Lý Trường Ca vậy, bởi chọn một vị Hoàng Đế nối ngôi, chỉ xét mỗi tư chất tu luyện là không đủ, mà còn có cả phẩm hạnh và đạo đức của vị hoàng tử đó.

Lý Hoàng Khải tính cách rất ngang ngược, cho nên đối với Lý Thiên Minh cũng không quá kính trọng và lễ phép.

- Đa tạ Hoàng huynh, nếu không phải đệ sinh sau 2 năm, thì có lẽ vị trí đệ nhất này cũng không đến lượt của huynh!

Lý Thiên Minh trong lòng nổi cơn tức giận, nhưng vẫn nói.

- Ha ha, ta rất thích tính cách này của đệ, ta vẫn luôn ở đây chờ đệ đến khiêu chiến, nếu đệ có thể vượt qua ta, đó chẳng phải là phúc của Lý gia hoàng thất chúng ta sao?

Lời nói của hắn luôn làm người ta cảm thấy hắn là vị huynh trưởng có khí khái độ lượng như vậy.

Lý Hoàng Khải nhìn Lý Thiên Minh mà hừ lạnh.

- Sẽ có một ngày ta đánh bại huynh!

Nói rồi hắn phất tay áo rời đi như mọi lần.

Ở phía sau Lý Thiên Minh vẫn duy trì nụ cười hiền hòa của một vị huynh trưởng.

Đoạn hắn hướng mắt về phía Lý Trường Ca và Lý Băng Băng, chân bắt đầu đi về phía bên đó.

Bình thường hắn xem Lý Trường Ca là tà vật mà né tránh, nhưng những lúc như thế này hắn không ngại biểu diễn một phen.

- Tam đệ, thật sự mừng cho đệ, chỉ qua một năm đệ đã đạt được thành tựu lớn như vậy, xem ra ông trời thực là có mắt, không bỏ mặc bất cứ ai trong Lý gia chúng ta.

Lý Thiên Minh nói xong cũng tự ghê tởm chính câu nói của mình.

Lý Trường Ca nhe răng cười với hắn.

- Đa tạ Hoàng huynh, chẳng qua là chút chuyện nhỏ nhặt mà thôi, nếu ta chuyên tâm tu luyện há chẳng phải dễ dàng theo kịp huynh rồi hay sao?

Lý Thiên Minh chân mày khẽ giật, hai tên hoàng đệ này của hắn thực lực thì không bằng ai, nhưng lại vô cùng huênh hoang khoác lác, thật đúng là không có tiền đồ, cùng dòng máu với hai tên này thật là ghê tởm.

- Ha ha, Tam đệ, vi huynh luôn sẵn sàng chờ đệ, hy vọng đệ sớm hồi tâm chuyển ý, chú tâm tu luyện, ôn dưỡng đạo đức trở thành một vị Điện hạ chuẩn mực, như vậy mới xứng là người của Hoàng Thất, mới không phụ lòng của phụ hoàng!

Lý Băng Băng tâm tư đơn giản liền cho rằng những lời của hắn là thật, phụ họa nói.

- Đúng vậy, Tam đệ ngươi phải cố lên!

Lý Trường Ca nhìn Lý Thiên Minh, trong lòng không tránh khỏi mắng hắn một vài câu, nếu như ta theo kịp ngươi, liệu bây giờ ngươi có vui vẻ nói được câu này hay không?

- Ha ha, đệ biết rồi Hoàng tỷ!

Hắn chỉ trả lời Lý Băng Băng, trực tiếp bỏ qua Lý Thiên Minh, xem hắn ta như kẻ vô hình, đây là chuyện vô cùng bình thường, nếu hắn đáp lời Hoàng huynh mới là chuyện lạ.

Lý Thiên Minh nói qua loa thêm mấy câu liền rời đi, hắn sợ rằng ở lâu thêm một chút nữa sẽ không kiềm chế được mà chửi Tam đệ hắn một trận.

"Đúng là hạng lưu manh, vô học!"

Đúng là cách cư xử của Lý Trường Ca không khác gì mấy tên tán tu thấp hèn có chút thiên phú liền cao ngạo kia.

Quảng trường dần thưa người, cũng không còn mấy người ở lại, chủ yếu là mấy nhóm bằng hữu ở lại tán gẫu đôi thêm ba câu.

Lý Trường Ca cũng đi về phía Phi Liễn của mình, trở lại Hoàng Cung.

Ánh mắt nhàm chán nhìn quang cảnh xung quanh, còn mấy tháng nữa thôi hắn sẽ rời khỏi nơi chật chội bức bách này.

Bạn đang đọc Vô Cực Tiên Đế sáng tác bởi ThienCoLaoNhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienCoLaoNhan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 240

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.