Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sóng yên biển lặng

Tiểu thuyết gốc · 2131 chữ

Trời tờ mờ sáng, mọi vật cũng bắt đầu trở nên dễ nhìn hơn một chút, tuy chưa thật sự rõ ràng nhưng cũng đủ để thấy được hình khối của nó.

Cảnh quan trong mắt của Gia Cát Thường Hi nhòe đi vì lệ, nàng cố gắng xác định phương hướng chính xác đi đến bãi loạn thạch, chỉ đường cho đội hộ vệ tuần tra di chuyển, trong lòng không ngừng thấp thỏm lo âu cho an nguy của Lý Trường Ca.

Tốc độ di chuyển ở cảnh giới Kết Đan kỳ Đỉnh Phong cũng rất nhanh nên chẳng mấy chốc mà nàng và đội ngũ đã đến bãi loạn thạch.

Nàng rất nhanh đã nhìn thấy xung quanh hắn có ba bốn người mặc đồng phục của Thiên Học Cung, nhưng tu vi của họ nàng lại không cảm nhận tới, có lẽ ít nhất cũng là Kết Đan Kỳ tu sĩ.

Nhưng nàng cũng chẳng mấy để ý đến bọn họ, nàng chạy tới chỗ của Lý Trường Ca mà ôm chầm lấy hắn, gò bồng đảo của nàng như thể in lên ngực của hắn vậy, Lý Trường Ca không tránh khỏi cảm thấy có chút cấn cấn.

Nhưng nàng lại không để tâm đến chuyện đó, nàng chỉ biết rằng, hắn là kẻ đã mạo hiểm tính mạng để nàng có cơ hội chạy thoát.

- Ta đã không sao rồi! Cũng may Đại Nội Thị Vệ đến kịp lúc, hạ sát đầu Phi Dực Mãng Xà kia cứu ta một mạng ...

Nghe hắn nói, Gia Cát Thường Hi càng ôm chặt lấy hắn, làm hắn nhất thời không biết nên nói gì trước hành động này của nàng.

Hắn thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, bàn tay cũng ngập ngừng ôm lấy nàng vào lòng.

Đứng ở bên cạnh, đội trưởng đội Bách Quỷ Vô Diện nhìn vị Tam Điện Hạ này trong lòng dâng lên nhiều cỗ suy nghĩ.

Câu nói tưởng chừng là tùy ý kia của hắn nhẹ nhàng hóa giải nghi vấn về thân phận của bọn họ với đám hộ vệ tuần tra, người như này đâu có chỗ nào giống với một vị điện hạ phong lưu lỗ mãng như người ta đã đồn đãi bấy lâu nay.

"Ài ... ta tốt nhất là không nên lún sâu vào cái vũng nước đục này !"

Hắn nghĩ nghĩ đến mấy chuyện trong cung, liền thở dài mà tự dặn chính mình.

Ôm Lý Trường Ca một lúc, Gia Cát Thường Hi mới lấy lại bình tĩnh, lúc này nàng mới nhận ra vừa rồi chính mình có chút thất thố, nhưng đó lại là những cảm xúc bộc phát từ nội tâm của nàng, thuần túy và tự nhiên.

Hình ảnh của Lý Trường Ca trong mắt nàng đã thay đổi nghiêng trời lệch đất vì chuyện này.

Chỉ là nàng cố ý không có nói ra, nhưng mà hành động của nàng lại không thể im lặng như vậy, nó là phản ứng tự nhiên của thân thể theo nội tâm của chính nàng.

Nếu là người tinh ý, tất sẽ nhận ra được tâm ý của nàng, giống như Liễu Mi lúc này vậy.

"Thật là tiện nghi cho tiểu đệ nhà ngươi mà!"

Nhìn bầu ngực tròn trĩnh của Gia Cát Thường Hi áp trọn lên người hắn, Liễu Mi không ngừng hừ lạnh.

Gia Cát Thường Hi khẽ cựa mình, Lý Trường Ca đã liền hiểu ý, đem hai tay thu lại để nàng tùy ý lui lại, nàng khẽ vén tóc mai, đầu nàng hơi cúi xuống một chút vì xấu hổ.

Chợt có một ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ còn vương trên mi nàng.

- Đừng khóc nữa, chúng ta đã an toàn rồi!

Hai má của Gia Cát Thường Hi thoáng ửng hồng, tim đập thình thịch vì những cảm xúc khác lạ đang nhảy loạn trong tâm trí của nàng.

Hai người bọn họ lúc này quả thực chỉ có thể nói là tình chàng ý thiếp mà.

Đám hộ vệ có chút ngượng ngượng khi chứng kiến chuyện này, ánh mắt liền lảng tránh sang chỗ khác.

Còn đội trưởng của hai bên đang không ngừng to nhỏ thảo luận hành động kế tiếp của bọn họ.

Đội trưởng đội hộ vệ tuần tra liền nói.

- Được, ta sẽ đem chuyện này bẩm báo lên thượng quan để các đội tăng cường tuần tra chặt chẽ ở các khu vực khác, đảm bảo an ninh cho những ngày tiếp theo. Còn chuyện bên trên có muốn dừng lại lễ hội Liệp Ma Thú hay không hãy để bọn họ quyết định.

- Hảo, vậy ta cũng không làm phiền chư vị huynh đệ nữa, ta cùng huynh đệ bên dưới còn phải tiếp tục tuần tra ở bên trong nội khu bãi săn, Tam Điện Hạ cũng đã an toàn rồi, sau lần này, ta tin tưởng rằng đối phương sẽ không dám ra tay lần nữa.

- Hảo, vậy tại hạ xin cáo biệt!

- Hảo, cáo biệt!

Cả hai thống nhất xong xuôi liền nói lời từ biệt, dẫn theo đội ngũ của mình mang theo tin tức rời đi.

Trước khi rời đi, đội trưởng Bách Quỷ Vô Diện lần nữa nhìn vị Tam Điện Hạ ở trước mặt, trong lòng có tư vị khó nói thành lời.

- Tam Điện Hạ, chúng thần phải rời đi, mong người hãy cẩn trọng trong mấy ngày tiếp theo!

- Ta biết rồi, đa tạ các ngươi đã hộ giá ta kịp thời!

- Điện hạ, đây là trọng trách của bọn ta, xin người thu lại lời nói.

- Được rồi, các ngươi không có công lao cũng có khổ lao, đừng nói nhiều nữa, các ngươi vẫn còn chức trách quan trọng, bảo trọng.

- Điện hạ, vậy chúng thần xin phép cáo lui!

Từ biệt xong xuôi, đội ngũ Bách Quỷ Vô Diện lập tức rời khỏi bãi loạn thạch.

Một người trong đó truyền âm cho đội trưởng, nói.

"Lão đại, Tam Điện Hạ, ngài ấy hình như không giống với lời đồn cho lắm ... "

"Lão đệ, chỗ huynh đệ giao tình đã lâu ta khuyên đệ một câu, tốt nhất đừng dính dáng đến chuyện này, hãy quên nó đi!"

"A ... là đệ lỗ mãng, vậy còn chuyện Phi Dực Mãng Xà?"

"Chẳng phải Tam Điện Hạ đã nói rồi sao, là do chúng ta giết!"

"Phải, phải, lão đại nói chí phải! Ha ha ... là ta hồ đồ rồi!"

Lý Trường Ca vẫn dõi theo nhìn bóng lưng đám người đang rời đi kia.

Nếu hắn đoán không sai, bọn họ chắc hẳn đều là thân tín của phụ hoàng hắn được biệt phái đến đây để đảm bảo an toàn của mấy vị huynh đệ tỷ muội bọn hắn.

"Có lẽ chuyện của mười một năm trước đã làm phụ hoàng ngày càng cẩn trọng hơn!"

Chuyện này có thể đã diễn ra suốt mười một năm nay, chẳng qua là những lần trước hắn đều an toàn cho nên không có cơ hội gặp mặt bọn họ là điều dễ hiểu, chỉ có điều lần này, thực lực chân chính của hắn nhất định sẽ sớm đến tai của phụ hoàng, nhưng như vậy cũng không sao, hắn tin rằng phụ hoàng hắn sẽ hiểu cho hắn.

Lý Trường Ca nghĩ nghĩ rồi dẹp đi chuyện này trong đầu.

Hắn nhìn nữ nhân của mình ở trước mặt, trong ánh sáng hừng đông chập choạng, nàng lộng lẫy như viên ngọc sớm mai, với đôi mắt thanh tú còn ướt vì lệ vương, nhan sắc của nàng càng trở nên mỹ lệ, làm cho hắn không thể dời mắt sang chỗ khác.

Gia Cát Thường Hi e thẹn bỏ hai tay ra phía sau lưng mà vân vê, nhỏ giọng nói với hắn.

- Vậy tiếp theo chàng dự định sẽ như thế nào?

Hắn không nghe nhầm, là nàng gọi hắn là chàng, khóe miệng của Lý Trường Ca khẽ nhếch lên tự hào chút thành tựu của nam nhân.

- Ta dự định tiếp tục đi săn thôi, dẫu sao lễ hội Liệp Ma Thú sẽ không ngừng lại đâu, mọi thứ sẽ trở lại quỹ đạo vốn có của nó.

Gia Cát Thường Hi cũng nghĩ như hắn, việc dừng lại lễ hội Liệp Ma Thú là không thể, chuyện này cực kỳ hệ trọng, xử lý không cẩn thận sẽ để lại một hồi dư âm không tốt trong lòng dân chúng Phù Quang Tiên Quốc, thậm chí còn có thể gây ra hỗn loạn không đáng có trong lòng người.

Vậy nên theo cả hai phỏng đoán, hoàng đế bệ hạ nhất định sẽ mặc nhiên xem như không có chuyện gì xảy ra, để cho lễ hội Liệp Ma Thú tiếp tục diễn ra trọn vẹn.

Còn ở sau màn xảy ra chuyện gì bọn họ cũng không muốn nghĩ tới.

Mấy ngày tiếp theo đúng như những gì bọn họ đã dự đoán, lễ hội Liệp Ma Thú vẫn tiếp tục diễn ra như thường lệ, hơn nữa, mọi thứ đều vô cùng bình thường, sóng yên biển lặng.

Chỉ là ngày cuối cùng hôm nay có chút ồn ào, tại quảng trường tập kết, bọn họ phát hiện ra Lã Vọng đã chết, hơn nữa còn bị người ta hủy thi diệt tích không tìm được dấu vết.

Cả quảng trường vô cùng xôn xao, cũng không biết từ đâu tới, bọn họ bắt đầu đồn rằng Lã Vọng bị người ta ám sát vì thù oán cá nhân, chỉ là chưa tìm ra kẻ thủ ác.

Mặt khác, thứ tự trên bảng xếp hạng lần này thay đổi vô cùng lớn, Lã Vọng đã chết rồi thì không nói, Gia Cát gia thiên kim tiểu thư, Gia Cát Thường Hi vốn lẽ phải là người nên xuất hiện trong năm hạng đầu vậy mà lại không thấy đâu.

Mãi bọn họ mới thấy điểm của nàng nằm trên Tam Điện Hạ một bậc, hạng mười 12.

- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì a?

- Chẳng lẽ Gia Cát sư tỷ tu luyện gặp vấn đề?

- Có lẽ a ...

Huynh đệ của Lã Vọng ở bên này không còn một chút tâm trạng nào để xem bảng xếp hạng, mặt bọn họ đen như đáy nồi, sợ bản thân mình cũng sẽ bị người ta nhắm đến mà thanh toán ân oán cá nhân trước khi tiến vào tông môn.

Lý Thiên Minh ở bên kia lại trở thành trung tâm của mọi người, nhất là bá quan văn võ, hắn năm nay lại tiếp tục bài danh hạng nhất, hơn nữa thành tích còn bỏ xa năm trước.

Người vây quanh chúc mừng hắn đông đến nỗi không còn chỗ mà chen chân.

Duy chỉ có vài người ở đây là nghĩ khác, trong đó có Gia Cát Thường Hi và đội ngũ Bách Quỷ Vô Diện.

Trải qua mấy ngày đi săn cùng hắn, Thường Hi mới nhận ra vị hôn phu được ban hôn này của nàng thực lực mạnh mẽ đến bậc nào, những thứ mà nàng thể hiện, thậm chí là thành tích của Lý Thiên Minh lúc này mà nói, đối với hắn chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi.

Mà bản thân nàng cũng đã tự mình tỉnh ngộ, chen chân trên bảng xếp hạng đó không biểu thực cho thực lực thật sự của bất kỳ ai, bao gồm cả nàng, nó đơn giản chỉ là một chỗ để người ta thực hiện một số mưu đồ chính trị mà thôi.

Cho nên nàng cũng học tập hắn, thay vì lao tâm khổ tứ đi săn ngày này sang ngày khác, nàng cùng hắn nhàn hạ săn giết ma thú, cùng hắn thưởng ngoạn phong cảnh ở dãy Hoàng Liên sơn mạch.

Những ngày qua đối với nàng có lẽ một đoạn ký ức mới lạ mà có thể về sau nàng vẫn còn nhớ đến.

Bất giác nàng ngoái nhìn sang chỗ của hắn, hai má phiếm hồng.

Hắn vẫn đứng đó, trơ trọi, lẻ loi như mọi năm, à không đúng, ít ra hắn vẫn đang ba hoa với hai tên Mạnh Tuấn Hạo và Hoa Hướng Tâm kia.

Nàng nhìn khẩu hình miệng của hắn đột nhiên vô cớ nổi giận, "lưu manh, chàng là đồ lưu manh".

Hắn ở bên này đang không ngừng ba hoa về chuyện của Ngưng Thanh Tuyết ngày trước, nhìn qua hình như vô cùng tự hào nha.

- Aida, ta thật nhớ mấy nàng ở Thúy Ngưng Lâu nha!

Hắn vô tư nói với hai tên kia.

Bạn đang đọc Vô Cực Tiên Đế sáng tác bởi ThienCoLaoNhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienCoLaoNhan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.