Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cương Thanh Vân

Tiểu thuyết gốc · 1617 chữ

Tiểu Ưng trên bầu trời nhìn xuống, nó thấy chủ nhân của mình và Thương Cuồng đang đọ sức không phân thắng bại liền chủ động thi triển Băng Phong Cước đá xuống Thương Cuồng.

Thương Cuồng thấy Tiểu Ưng muốn đánh lén liền muốn thoát khỏi Võ Huyền, nhưng vừa muốn hất Võ Huyền ra thì hắn cảm giác xung quanh mình trở lên lạnh ngắt, tuyết trắng rơi trắng trời rủ xuống nặng trịch trên vai khiến cả người nặng nề chậm chạp.

Những hạt tuyết trắng tưởng chừng vô hại không ngờ đang cắt xé y phục của hắn, Thương Cuồng thấy thế vội dùng linh lực hộ thể, song vì thế hắn đã không kịp tránh Băng Phong Cước của Tiểu Ưng.

Ngay khi Tiểu Ưng sắp đá xuống Thương Cuồng thì tuyết trắng bỗng giải trừ, một cú đá vào bụng hắn khiến hắn bắn ra đằng xa, còn Tiểu Ưng thì đã đáp trên mặt đất, cú đá của nó khiến mặt đất đã lún sâu một mảng lớn.

Thương Cuồng lồm cồm đứng dậy, cú đá của Võ Huyền vừa rồi không làm hắn bị thương nhưng sủng kỹ mà tạo ra tuyết ngăn trở cùng gây thương tích bằng những bông tuyết trắng khiến hắn sợ hãi:

“Võ Huyền, sủng kỹ của đệ vừa sử dụng thật sự quỷ dị, không ngờ có mấy ngày không gặp mà đệ đã mạnh lên nhiều vậy.”

Võ Huyền đưa tay để Tiểu Ưng đậu lên, hắn khiêm tốn nói. “Nhờ có mấy vị sư phụ hỗ trợ đệ thôi, lần này đến đây thôi, đệ còn phải trở về học viện.”

Thương Hổ nhìn Thương Cuồng không có bị thương thì nói. “Để ta đưa đệ và thất muội ra nơi có truyền tống trận.”

Thương Hổ cùng Thương Cuồng đưa Võ Huyền và Thương Khê đến nơi có truyền tống trận, nhìn hai người đi vào truyền tống trận, Thương Hổ nói với Thương Cuồng. “Đệ thấy sao với sủng kỹ Võ Huyền vừa thi triển.”

Thương Cuồng đưa tay lên trái vuốt vẫn còn thấm đẫm mồ hôi, hắn hít mồ hôi trong lòng vẫn có chút sợ hãi nói. “Đệ đã gặp nhiều sủng kỹ biến đổi thời tiết nhưng ở trong trận bão tuyết do Võ Huyền tạo ra hoàn toàn chân thực khác hẳn với những sủng kỹ khác.”

Thương Hổ gật đầu. “Quả như vậy, ta dù đứng bên ngoài vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo bên trong dù chỉ trong thoáng chốc, nếu Võ Huyền không hủy sủng kỹ đấy đi có lẽ đệ phải nằm trên giường vài ngày đấy.”

Thương Cuồng cảm thán. “Đúng là quái thai, chỉ mới vài ngày không gặp thực lực đã tăng thêm một khoảng lớn, nhất là về thân thể và điều khiển băng linh lực, lần trước đấu với nhau, Võ Huyền còn dễ dàng bị đệ hạ gục.”

Thương Hổ vỗ vai Thương Cuồng. “Cứ cố gắng là được, có những người sinh ra đã không phải là người chúng ta có thể vượt qua song đừng từ bỏ.”

Võ Huyền cùng Thương Khê trở lại học viện, theo Thương Khê nói hôm nay Doãn Nguyệt sẽ hướng dẫn mọi người cách thuần phục và nuôi dưỡng sủng thú.

Võ Huyền đã không lạ lẫm với hai loại kiến thức này, từ bé Diễm tỷ đã hướng dẫn hắn thuần phục sủng thú và nuôi dưỡng, nói thật ra những điều mà Diễm tỷ dạy hắn cũng cái nhớ điều không, song theo như hắn hiểu được là thuần phục sủng thú có hai cách thường thấy nhất, đó là dùng vũ lực và trái tim.

Trong tự nhiên, rất hiếm thấy sủng thú nào tự tiếp cận nhân loại và tự chấp nhận trở thành sủng thú cả, nếu có cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, thế nên muốn tạo một mối quan hệ với sủng thú bằng cách nhanh nhất là dùng vũ lực để cho nó thấy được sức mạnh của mình, dù là linh thú hay hung thú đều sẽ tôn sùng thực lực, sau đó khi thu phục sủng thú sẽ từ từ dùng tình cảm của mình tạo liên kết sâu hơi với sủng thú.

Còn cách thứ hai là sử dụng trái tim yêu thương sủng thú từ từ chứng minh cho nó thấy tình cảm của mình rồi mới thu phục sủng thú theo mình, cách này thường rất lâu và ít người sử dụng nhất.

Về nuôi dưỡng sủng thú, kiến thức này quả thật chẳng ai dám nói chắc là có thể dạy dỗ người khác, vì sủng thú có đến hàng vạn loài khác nhau, mỗi loài lại có những tập tính, ăn uống,... khác nhau, không những thế mỗi con sủng thú tuy cùng loài nhưng lại có tính cách ăn uống khác, nếu mà một người dám dạy người khác cách nuôi dưỡng sủng thú một cách tốt nhất thì cũng hơi lạ.

Đối với Tiểu Ưng, Võ Huyền hắn đã nuôi dưỡng vài tháng, cũng phải hằng ngày thông qua biểu hiện về thức ăn cũng như tìm hiểu từ trong sách ghi chép về tập tính của Phong Uẩn Tuyết Ưng, qua nhiều ngày mới có thể biết nó thích ăn gì.

Tuy nhiên cũng đâu phải lúc nào cũng tìm được thức ăn thích hợp cho nó, vì thế việc nuôi dưỡng sủng thú cực kỳ khó khăn.

Bên trong truyền thừa nghịch thú sư của hắn cũng nhắc khá nhiều về chăm sóc sủng thú nhưng cuối cùng tất cả đều chẳng ai giống nhau, đều phải tự thân trải nghiệm mới đưa ra được kết quả tốt nhất.

Thế nên Võ Huyền thường không hề chú trọng vào chỉ dẫn trong sách mà hắn chỉ quan tâm Tiểu Ưng thích ăn những gì, tình trạng sức khỏe nó sau khi ăn ra sao để có thay đổi một cách phù hợp.

Nghĩ nhiều thì nghĩ thế, Võ Huyền vẫn theo Thương Khê lên lớp, hắn dù không thích nghe vẫn lên tôn trọng Doãn Nguyệt, có đôi khi mọi việc không như đầu óc hạn hẹp của hắn nghĩ, Doãn Nguyệt lại giúp hắn khai sáng thêm về kiến thức về thuần phục và nuôi dưỡng sủng thú.

Như Võ Huyền nghĩ, hắn rốt cuộc là kẻ thiện cận, Doãn Nguyệt cũng có cái nhìn khá độc đáo về cách chăm sóc những sủng thú có huyết mạch cấp thấp, nhưng có vẻ học viên không ai để ý lắm.

Trừ một vài người thật sự để tâm ra thì chẳng có ai là nghe Doãn Nguyệt nói, gần như cả lớp đều đã nằm gục trên bàn, mà Doãn Nguyệt tựa như đã quen với điều này, nàng chỉ ở trên ghế của mình giảng bài xuống phía dưới.

Một canh giờ qua đi, Doãn Nguyệt nhìn bên dưới đều thành một đám vất vưởng như cái xác không hồn liền phất tay cho tất cả rời đi.

Những học viên trong lớp như được xá tội, vội chạy khỏi lớp học sợ Doãn Nguyệt sẽ đổi ý không cho họ đi.

Võ Huyền cùng Thương Khê là hai người đến muộn sau cùng nên ngồi ở cuối lớp, nhìn cái lớp mất trật tự ùa ra ngoài cửa cả hai cũng chẳng muốn chen lấn mà cứ ngồi im ở dưới.

“Huyền ca, thật lâu không gặp huynh.” Một giọng nói ngọt ngào từ phía trên lớp truyền xuống.

Võ Huyền mỉm cười, dù khuôn mặt hắn có bị Sát Liên Hoa ký sinh cũng không cản trở được nụ cười của hắn làm cho người ta cảm thấy sự hòa nhã, thân thiện:

“Mới chỉ mấy ngày, Thanh Thu tiến bộ không ít, chẳng mấy ngày nữa là có thể đột phá nhất cấp hậu kỳ, cả Đại Ngưu cũng vậy, ồ, vị này là tỷ muội sinh đôi với Thanh Thu sao, đúng là giống nhau như hai giọt nước.”

Cương Thanh Thu kéo tay tỷ tỷ mình lên trước người, nhìn tỷ tỷ xấu hổ không dám nói lời nào, Thanh Thu liền thay nàng giới thiệu. “Đây là tỷ tỷ của ta, Cương Thanh Vân, tỷ ấy từ nhỏ theo gia gia ta luyện dược, không giao tiếp nhiều với bên ngoài nên mới nhút nhát như vậy, Huyền ca đừng trách.”

Võ Huyền vẫn đọng nụ cười trên môi. “Thanh Thu khách khí, chào Thanh Vân công chúa, ta là Võ Huyền.”

Cương Thanh Vân lúc đầu nhìn khuôn mặt Võ Huyền có chút sợ hãi nhưng khi hắn vừa mỉm cười nhìn nàng thì nàng lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, nàng ấp úng nói. “Chào Huyền ca, ta đã nghe Thanh Thu kể về ngươi.”

Võ Huyền thấy nàng chỉ mới nói một câu khuôn mặt đã đỏ bừng, đúng là một cô gái nhỏ dễ thương, hắn không nhịn được trêu trọc. “Thanh Thu kể về ta như thế nào?”

“Kể là huynh rất gi…” Thanh Vân ấp úng phát không ra tiếng, khóe mắt đã có chút ươn ướt.

Võ Huyền không ngờ cô gái nhỏ này lại dễ khóc như thế, hắn đang muốn lên tiếng xoa dịu thì từ đâu một giọng nói xen vào. “Thanh Vân, ai khi dễ muội, để Cương Thanh Văn ta xử lý hắn.”

Người phát ra giọng nói hùng hùng hổ hổ tiến đến bàn Võ Huyền, chủ nhân giọng nói chỉ tay thẳng mặt Võ Huyền. “Là ngươi, tên lập dị mới vào lớp, ngươi trêu chọc muội muội của ta.”

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.