Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vượt Độc Huyết Phong

Tiểu thuyết gốc · 1523 chữ

Chương 41: Vượt Độc Huyết Phong

Đến đêm, Võ Huyền đang ngồi tu luyện thì thấy phía dưới gốc cây có một tiếng động nhỏ, hắn mở mắt ra theo ánh lửa nhỏ do than hồng chưa có tắt hẳn thấy hai bóng đen lớn đang dùng chân đào đào xung quanh đống lửa.

Võ Huyền ở trên cố gắng nheo mắt để nhìn rõ hai bóng đen phía dưới, thứ đầu tiên hắn có thể nhìn rõ là cả hai con vật phía dưới đều có một chiếc sừng khá dài, chi trước rất khỏe, đuôi cong lên giống đuôi mèo chỉ là dài và to hơn rất nhiều.

Võ Huyền kết hợp với hình tượng to lớn của hai bóng đen có thể lờ mờ đoán được bên dưới là hai con Độc Giác Hổ.

Độc Giác Hổ là hung thú, huyết mạch lục sắc thượng phẩm, loài này có một chiếc sừng trên đầu rất cứng, chúng không giống các loài hổ khác chỉ dựa vào chân, đuôi và bộ hàm sắc bén để tấn công mà chúng thường sử dụng chiếc sừng trên đầu để chiến đấu.

Hai con Độc Giác Hổ này có lẽ muốn tìm vài cái xương lẫn trong miếng thịt của Võ Huyền đã chôn xuống đất.

Hai con Độc Giác Hổ tìm được mấy miếng xương rồi thì cũng rời đi.

Võ Huyền ngoảnh sang xem Tiểu Ưng thế nào thì thấy nó cũng đang quay sang nhìn hắn.

Võ Huyền không khỏi vỗ nhẹ đầu Tiểu Ưng một cái.

Tiểu Ưng lấy cánh chỉ chỉ sang Mộc Thố ở bên thấy nó cũng đã sớm thức.

Võ Huyền mỉm cười, xem ra mấy con linh thú đi bên cạnh hắn có tính đề phòng rất cao.

Hắn bảo chúng đi nghỉ ngơi còn mình lại tiếp tục tu luyện.

Dưới những bóng cây cao lớn của Diện Thú sâm lâm, Võ Huyền vẫn duy trì tốc độ cao để di chuyển, hắn nhẹ nhàng né qua những chướng ngại vật.

Đã ba ngày trôi qua, Võ Huyền cũng đã di chuyển ra khỏi con đường mòn trên bản đồ, từ một ngày trước hắn đã phải di chuyển trong rừng mà không có đường đi.

Khiến hắn buồn bực không thôi, cứ thi thoảng lao qua một bụi rậm thì lại gặp con hung thú hay linh thú nào đang ẩn lấp trong đó, làm hắn mất thời gian dừng lại ứng phó bọn chúng.

Tiểu Ưng đã bị hắn thu vào trong khống thú tâm, chỉ để lại Mộc Thố bên ngoài chui ở trong ngực của hắn, con linh thú này mấy ngày nay khá là ngoan.

Hắn nhiều lần để cho nó ở một mình khi nghỉ ngơi, nhưng nó cũng không có ý định rời đi, thấy vậy hắn cũng cho nó uống thuốc giải của Hắc Nhu tán.

"É, é."

Mộc Thố trong ngực Võ Huyền, hai tai dài mềm mại của nó dựng thẳng lên, một chân đập vào ngực, một tay chỉ về phía đằng trước.

Võ Huyền không hiểu Mộc Thố nói gì, nhưng có vẻ là nó đang cảnh báo hắn phía trước có điều bất thường.

Võ Huyền cũng dần di chuyển chậm lại, hắn chầm chậm đi qua các thân cây lớn, lấy chúng làm điểm lấp cho mình.

Chỉ qua vài thân cây, Võ Huyền có thể thấy ánh sáng đằng trước có vẻ sáng hơn có lẽ phía trước là một khoảng trống hoặc có thể là ra khỏi một cánh rừng này của Diện Thú sâm lâm.

Võ Huyền chưa vượt qua hết những cái cây chắn trước mặt đã nghe thấy vài giọng nói.

"Có người." Võ Huyền thầm nghĩ.

Võ Huyền cẩn thận lấp sau một thân cây lớn nhìn ra ngoài, thì thấy phía ngoài là một khoảng đất bìa rừng, bên ngoài có năm, sáu người đang nói chuyện gì đó, tay thường xuyên chỉ về phía trước.

Võ Huyền thoáng cảm nhận linh lực trên người của mấy người kia, thì cả sáu người đều là nhất cấp hậu kỳ.

Song hắn chưa kịp đi ra thì sáu người đã rời đi.

Võ Huyền rời khỏi cánh rừng nhìn sáu người đi về hướng ngọn núi đỏ rực như lửa rộng lớn trước mặt, hắn lấy bản đồ ra xem.

Độc Huyết Phong.

Nhìn ngọn núi đỏ rực trước mặt Võ Huyền lại nhìn ngọn núi màu đỏ được ký hiệu trên bản đồ.

Trời đã quá trưa, hắn không có vội vượt qua núi ngay, mà trước tiên bổ xung năng lượng tiêu hao.

Một canh giờ sau, Võ Huyền chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.

Mộc Thố trong ngực hắn thì có phần e ngại nhìn lên trên Độc Huyết Phong, nó liên tục vỗ vỗ vào ngực hắn ngăn cản.

Võ Huyền cũng hiểu nó muốn ngăn cản mình, nhưng nhìn Độc Huyết Phong rộng lớn chắn ngang mấy trăm dặm của Diện Thú sơn mạch, nếu đi đường vòng phải mất tới gần mười ngày, nhưng vượt qua Độc Huyết Phong trước mặt thì chỉ mất chưa tới nửa ngày.

Võ Huyền không muốn phí phạm thời gian như vậy, dù biết Độc Huyết Phong nguy hiểm bởi Huyết Phong thì hắn vẫn lựa chọn đi qua.

"Yên tâm, ta có chết thì ngươi chưa chắc đã chết đâu." Võ Huyền vỗ vỗ lên hai cái tai dài của Mộc Thố nói.

An ủi Mộc Thố xong, Võ Huyền liền phi thân lên núi.

Không thể không nói, do Độc Huyết Phong có môi trường quá đặc biệt, trên cả dãy núi dài dằng dặc lại chỉ có một loại cây sống duy nhất là cây Phong.

Thứ cây này có vẻ đẹp mê người, nhưng toàn thân nó đều có độc, tuy không gây chết người nhưng bị nhiễm một lượng độc lớn cũng nguy hiểm.

Huyết Phong thì lại cực kỳ yêu thích cây Phong, chúng thường đục rỗng các thân cây Phong lớn, rồi chui vào bên trong làm tổ, tích mật trong ấy.

Võ Huyền nhìn thấy một sinh vật nhỏ có cái đầu đen xì dữ tợn, hai cánh to hơn người đập vù vù phía trước hắn vội nấp vào một gốc cây.

Nhìn con Huyết Phong ấy bay qua, hắn lại càng thêm cảnh giác, vì con Huyết Phong này là con chuyên đi để trinh thám con mồi báo cho bọn Huyết Phong khác.

Nếu để nó phát hiện thì phiền phức to.

Võ Huyền thử truyền linh lực vào bộ y phục đang mặc trên người.

Bộ y phục được may từ tơ của Tuyết Băng Tằm hắn đã mặc nhiều ngày nay, nhưng chưa một lần thử công dụng của nó, hôm nay liền thử xem sao.

Linh lực vừa truyền vào, một khí tức lành lạnh truyền ra từ bộ y phục bao phủ lấy Võ Huyền.

Võ Huyền đoán có lẽ công dụng ẩn nấp khí tức của bộ y phục đã được kích hoạt, song hắn vẫn vô cùng dè chừng xung quanh.

Ẩn nấp khí tức chứ chẳng thể ẩn nấp thân thể, nên hắn phải thật sự chú ý.

Hắn nhìn dấu chân vẫn còn mới trên đất, thì đoán có lẽ mấy người khi nãy vừa đi qua đây.

Nhưng lại nhớ tới con Huyết Phong vừa bay qua chỗ mình, Võ Huyền cảm thấy có điều gì đó không ổn, hắn liền rẽ sang bên trái, nấp vào một cây Phong.

"Vù vù vù..."

Một loạt tiếng đập cánh ing tai từ phía chân núi đang bay lên.

Võ Huyền ngó đầu ra nhìn thì vội rút đầu vào ngay, hắn đã hiểu vì sao người ta cực kỳ sợ Độc Huyết Phong.

Ngay chỗ Võ Huyền vừa đứng kia, có đến nghìn con Huyết Phong đen kịt đang tìm kiếm con mồi.

Đợi tiếng của Huyết Phong bay đi hết Võ Huyền mới dám đi ra, nhìn cảnh tượng trước mặt mà hắn cảm thấy toát mồ hôi.

"É é."

Mộc Thố bên trong ngực của Võ Huyền sợ hãi kêu lên nhưng thanh âm lại vô cùng nhỏ như sợ đàn Huyết Phong kia sẽ nghe thấy.

Võ Huyền vỗ vỗ đầu của Mộc Thố.

Đã biết hướng đi của đàn Huyết Phong kia, hắn chẳng ngu dại gì mà tiếp tục đi hướng ấy.

Võ Huyền tiếp tục rẽ sang bên trái một đoạn xa thì mới tiếp tục đi, song hắn chẳng dám đi nhanh mà vừa đi vừa quan sát.

Từ sườn núi Võ Huyền đi một mạch lên trên đỉnh núi mà không gặp khó khăn gì, điều này làm hắn thấy càng ngày càng không ổn.

Hắn đứng lại trên đỉnh tỉ mỉ quan sát nhưng lá phong đỏ rực che lấp hết cả, làm hắn chẳng thấy được gì cả.

Võ Huyền suy nghĩ một lúc lâu, nhìn mặt trời chỉ còn khoảng một canh giờ nữa là lặn, nếu cứ ở lại trên Độc Huyết Phong thì không biết có chuyện gì xảy ra.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.