Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trời xuân

Tiểu thuyết gốc · 1654 chữ

Chương 139: Trời xuân

Trời xuân trong xanh, mặt trời như một quả cầu lửa đang dần chìm xuống phía bên kia bầu trời, những tia nắng vàng cuối cùng chiếu thẳng xuống đầm lầy, cùng với những cánh chim bay về tổ khiến người ta mang một cảm giác man mác buồn khó tả, song đó là với những người cô đơn dễ xúc động thì cảm thấy thế, chứ Võ Huyền lúc này cảm giác cuộc sống lại có phần yên bình như những năm sống cùng Mộng Diễm và Thu Lan.

Đối với tay nghề đầu bếp của mình Võ Huyền tự tin vô cùng, sống cùng Tiểu Ngân vài năm, khiến cho hắn rất dành về việc nấu ăn, tuy nói không thể ngon xuất sắc như những đầu bếp chuyên nghiệp nhưng ăn ngon với người bình thường hẳn là không khó.

Mùi hương cá nướng nhanh chóng tỏa ra xung quanh, hương cá ướp cùng thảo mộc thơm phức khiến cho mấy người Cương Thanh Thu trải qua một trận chiến liền bụng cồn cào khó tả, Cương Thanh Thu chạy đến ôm Võ Huyền nũng nịu nói. “Huyền ca, có thể cho muội ăn trước không?”

Võ Huyền tay cầm que nướng khẽ quay để tránh cá bị cháy, hắn nhéo miệng nàng nói. “Không phải ta không cho muội ăn, mà hiện tại cá chưa chín, ăn vào cũng chẳng ngon gì, muội ngoan ngoãn qua bên kia ngồi chờ đi.”

Cương Thanh Thu xin đồ ăn không thành, đành bất lực trở về chỗ ngồi, cùng với hai người Thương Khê tiếp tục chuẩn bị lều chướng.

Sau một hồi, cá cuối cùng cũng chín, nhìn thịt cá vàng ươm có chút xém được đặt lên lá mà Cương Thanh Thu không kìm nổi nước miếng gắp thử một miếng cho vào miệng, vị ngọt của cá cùng hương thơm ngào ngạt của gia vị tẩm ướp khiến nàng không khỏi đưa ngón tay cái về phía Võ Huyền.

Mọi người cũng lần lượt khen thử, ai lấy cũng đều khen ngợi Võ Huyền có một tay nấu ăn không tệ.

Võ Huyền cũng chỉ cười, hắn lại cắt một vài phần thịt cá từ những con cá khác ra cho Tiểu Ưng ăn, Điệp Điệp và Mộc Thố vốn đã không ăn thịt nay lại càng không, hắn phải chuẩn bị một vài cây dược liệu cho chúng.

Mà nhìn lại đầm lầy hoang sơ như vậy hắn lại không thể tìm thấy cây dược liệu nào khi đi hái thảo mộc, nghĩ lại thì linh thú cùng hung thú trong đầm lầy cũng sống thành quần thể lớn việc tồn tại thảo dược quanh đây cũng khá khó có thể phát triển.

Ngày mai hắn định vào sâu trong đầm lầy, rất có thể bên trong chứa nhiều dược liệu cùng hung thú và linh thú mạnh mẽ hơn.

Ăn bữa tối xong, mọi người cũng không có gì làm mà ngồi quanh đống lửa, Cương Thanh Thu hỏi Phong Mẫn Nghi. “Mẫu thân tỷ tỷ, người hai năm này đã đi những đâu?”

Phong Mẫn Nghi thấy nàng không phân biệt lớn nhỏ, liền cốc lên đầu nàng cảnh cáo. “Đứa nhỏ này thật không phần lớn nhỏ ra sao, hai năm này ta mang người lên tầng hai tìm kiếm bảo vật nhưng nói cho cùng thế lực của chúng ta nhỏ yếu, thực lực lục cấp sơ kỳ của ta cũng không thể kiếm được bảo vật gì tốt.”

Võ Huyền ở một bên lắng nghe, hắn không khỏi hỏi Phong Mẫn Nghi. “A di, đã từng tới Trung Giả sơn mạch chưa?”

Phong Mẫn Nghi nghe Võ Huyền hỏi, thì đáp. “Một năm trước ta cũng từng đến Trung Giả sơn mạch, hiện giờ nó đã không còn giống như ngày xưa, những đường vào sơn mạch đều bị người của Tinh điện chặn hết cả, muốn đi vào cần phải nộp phí cho bọn họ, đi ra lại còn phải nộp thêm một khoản tiền tương ứng bằng một phần dược linh kiếm được, so với mấy năm trước được tự do ra vào sơn mạch thì khó khăn hơn nhiều, rất nhiều thế lực nhỏ cùng những đoàn đội đều đã chọn rời bỏ Trung Giả sơn.”

Võ Huyền cầm que củi khẽ vứt vào đống lửa, hắn hơi nhíu mày. “A di đã đi vào có biết linh thú cùng hung thú bên trong Trung Giả sơn mạch có hành động gì không?”

Phong Mẫn Nghi lắc đầu. “Đoàn đội của ta rất yếu, chỉ dám đi loanh quanh bên ngoài sơn mạch, chỉ là ở các trạm dừng chân, thấy người ở đó kể, đám người Tinh điện cũng chỉ dám náo loạn ở bên ngoài, nếu cứ cử một đoàn đội nào vào bên trong đều bị Thú ở bên trong giết sạch mà bọn họ cũng không dám cử cường giả đi vào.”

Võ Huyền lại tiếp tục hỏi. “A di có nghe được tin tức của mấy gia tộc đứng đầu cử động ra sao không?”

“Hình như rất yên bình, không thấy người ta bàn luận quá nhiều.” Phong Mẫn Nghi không rõ vì sao Võ Huyền chú ý tới tầng hai như vậy, song nàng vẫn cứ trả lời hắn.

Võ Huyền gật đầu không tiếp tục hỏi thêm gì nữa, mấy người cũng trở về lều của mình nghỉ sớm, buồn người phụ nữ tự dưng là nằm trong lều lớn, còn Võ Huyền thì một mình một lều là lẽ tất nhiên.

Võ Huyền lặng lẽ suy tư, hắn đang cố gắng liên kết những gì mà Phong Mẫn Nghi nói vừa nãy để suy đoán ý định của những gia tộc tầng hai.

Hắn đang từng nói chuyện với Ngô Sơn khi biết Ngô Sơn là thiếu chủ của Ngô gia nằm trong thập tộc đứng đầu trên tầng hai, theo Ngô Sơn nói, hiện tại, các thế lực trên tầng hai phân chia khá rõ ràng.

Thất đại gia tộc gồm Ngô gia, Doãn gia, Lân gia, Vinh gia, Thược gia, Minh gia, Hộ gia là đứng về phía Trưởng Khống Giả, còn La gia, Linh gia, Dưỡng gia và Tinh điện đứng về phía Đan phong.

Những gia tộc nhỏ khác thì thiên về chọn đi theo thất đại gia tộc nhiều hơn.

Trở lại chuyện chính, Võ Huyền thấy Tinh điện dường như không phải bành chiếm lãnh địa bình thường, vì chỉ nếu bành chiếm lãnh địa, thì chọn gia tay với các gia tộc nhỏ sẽ là lựa chọn tốt hơn cả.

Dù sao bọn họ cũng chỉ có bốn thế lực tụ lại nhưng khi động vào Trung Giả sơn mạch, tức là động tới chủ của Trung Giả sơn mạch là linh thú và hung thú, khi đấy bọn họ sẽ phải giáp công với cả hai mặt là thất đại gia tộc cùng với Trung Giả sơn mạch.

Điều đấy không hề có lợi một chút nào nhưng bọn chúng vẫn làm, cho thấy được Đan phong đang ngầm cho phép điều đó diễn ra.

Hắn chợt nhớ lại sự việc mười năm trước, khi Tinh điện dần bắt ép những thôn trang nhỏ trong Trung Giả sơn mạch tìm kiếm các di tích và bảo vật, các thôn trang dần biến mất rồi đến Võ thôn, chẳng lẽ Đan phong đã tính toán để cho một thế lực cửu cấp lụi lui về tầng hai nhằm muốn lập ra một thế lực chống ngược lại Trưởng Khống Giả.

Bởi vì bọn chúng hiểu rõ, phần lớn các thế lực quy tụ vào Trưởng Khống Giả đều từ nhỏ yếu dẫn tiến đến thiên tài tu luyện mà tạo thành các thành viên có thực lực nòng cốt, hiện tại chúng đang dần ngăn cản chặt đứt đi căn cơ cũ của Trưởng Khống Giả.

Mà trên tầng ba, minh thú đang không ngừng tấn công Ác Minh thành, vậy chẳng may nhỡ một ngày tiền tuyến không chống đỡ được, Ác Minh thành bị minh thú tấn công, có kẻ sẽ mượn tay minh thú, hủy đi căn cơ của Trưởng Khống Giả, dù cho mấy người sư tổ cùng ba vị sư phụ còn sống cũng chỉ là một đầu mà đã đứt lìa đi phần thân.

Quả là một nước tính đủ xa, hắn tin đại sư phụ cũng nhìn ra điểm này nhưng không hiểu sao vẫn để chuyện này diễn ra, hắn gọi Hạc Nhi bên trong người. “Hạc Nhi, ra bên ngoài ta có chuyện muốn nhờ.”

Hạc Nhi liền từ tay áo Võ Huyền đi ra, nàng hỏi Võ Huyền. “Thiếu chủ có điều gì dặn dò.”

Võ Huyền đem suy nghĩ của mình truyền vào Lưu Hồn Bích Ngọc rồi đưa nó cho Hạc Nhi. “Giúp ta đưa thứ này đến cho đại sư phụ.”

Hạc Nhi nhận lấy viên Lưu Hồn Bích Ngọc, cô cũng chẳng hỏi bên trong chứa gì, mà liền hóa thành tia sáng bay về phía Cương Thanh thành.

Võ Huyền nhìn Hạc Nhi bay đi mà lòng vẫn có chút suy nghĩ về chuyện trên tầng hai mà chưa ngủ, chợt một bóng đen vén lều của hắn lên, một giọng nói quen thuộc nhỏ nhẹ nói. “Huyền ca, là ta.”

Võ Huyền phóng ra hỏa diễm thắp đèn lên, hắn cười nói. “Đêm muộn muội không ngủ tới tìm ta có chuyện gì sao?”

Cương Thanh Thu tiến tới ngồi lên người hắn, nàng nhéo nhẹ tay hắn, nàng trừng mắt nói. “Còn không phải là tới thực hiện lời hứa lúc sáng sao?”

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.