Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Ngạc

Tiểu thuyết gốc · 1545 chữ

Chương 138: Hắc Ngạc

Tiểu Ưng ở trên trời bay quanh đầu Võ Huyền, nó không phát ra tiếng kêu mà thông qua khống thú tâm nói với Võ Huyền. “Chủ nhân, phía trước có hai con Xuyên Hải Thú nhị cấp sơ kỳ đang đánh nhau với hai con Hắc Ngạc.”

Võ Huyền nói với nó. “Tiểu Ưng, dẫn đường đi.”

Lại quay sang bảo bốn người Thương Khê. “Tiểu Ưng nói phía trước phát hiện ra hai con linh thú đang đánh nhau với mấy con hung thú, chúng ta qua đó xem thử, ta đi trước dò đường, mọi người theo sau cẩn thận.”

Võ Huyền chỉ đơn giản nhắc nhở như vậy, vì hắn biết được, có Phong Mẫn Nghi tứ cấp hậu kỳ ở cạnh bên, mấy người Cương Thanh Vân sẽ không có chuyện gì.

Nhanh chóng chạy theo Tiểu Ưng, đi xuyên qua một đám cỏ cao, đến một vùng đầm lầy mọc đầy những bụi cỏ lau, Võ Huyền từ xa thấy được hai con Xuyên Hải Thú đang quần nhau dưới nước với hai con Hắc Ngạc.

Xuyên Hải Thú vốn là thủy thú nhưng lại có tứ chi, trên thân mang giáp giống tê tê nhưng lại có thể bơi, song loài này thuộc vào loại lưỡng cư, có thể sống cả trên bờ lẫn dưới nước, thường chúng thích sống bên trong các đầm lầy.

Con Hắc Ngạc thì chẳng phải nói quá nhiều, cái tên nói lên tất cả của nó, một con cá sấu toàn thân bao phủ bởi lớp vảy đen.

Võ Huyền nhìn bốn con Thú đánh nhau có chút thắc mắc, ánh mắt hắn liên tục đảo xung quanh tìm kiếm, đáng lý đám Hắc Ngạc này thường sống theo bầy và di chuyển theo bầy, không thể nào có hai con sẽ đi đơn lẻ như vậy.

Bốn người Thương Khê cũng dần chạy đến, thấy Võ Huyền đứng núp ở đám cỏ thì tưởng hắn đang chờ hai bên đánh nhau.

Xong rất nhanh Phong Mẫn Nghi nhận ra không đúng, rõ ràng bốn con Thú kia đã mệt mỏi mà Võ Huyền vẫn không có ý xông lên, nàng rốt cuộc cũng không hiểu được hắn đang nghĩ gì.

“Đến rồi.” Võ Huyền nhỏ giọng nói.

Ba người Thương Khê một mặt không hiểu, chỉ có Phong Mẫn Nghi già đời, nàng là người chuyên dẫn đội đi tìm bảo vật, dĩ nhiên chú ý nhiều hơn đến xung quanh, nhìn đến mặt nước bùn ám động, những cây lau sậy chậm chạp di chuyển nàng liền đoán ra bên dưới lớp bùn đang ẩn chứa cực kỳ nhiều con Hắc Ngạc.

Mặt nước bùn tưởng vốn đã bị bốn con Thú đánh đến bừa bộn, nên hai con Xuyên Hải Thú không có chú ý bên cạnh, mà đang muốn ra sức giết hai đầu Hắc Ngạc, hai con vật đang giận này cư nhiên tới tổ của chúng, còn nhân cơ hội giết con của chúng ăn thịt.

Lửa giận bừng bừng, Xuyên Hải Thú sử dụng một kích trí mạng của mình, chỉ thấy toàn thân nó vảy nhọn dựng đứng, xù ngược về phía hai con Hắc Ngạc, nó bỗng gầm lên một tiếng như muốn liều mạng.

Những chiếc vảy xù trên thân như mưa bắn về phía hai con Hắc Ngạc Thú, dù cho lớp da bên ngoài của chúng có dày cũng không thể chống lại được những chiếc vảy như mưa tên bắn đến.

Hai con Hắc Ngạc lập tức trở thành những cái bia thủng lỗ chỗ trên người.

Xuyên Hải Thú đực dùng xong một chiêu cũng trực tiếp ngã xuống, sinh cơ của nó cũng dần đứt đoạn.

Con Xuyên Hải Thú còn lại cũng đau khổ tới gần con đực, bọn chúng vốn là một đôi, không ngờ ngày hôm nay nó chẳng những mất đi con còn mất đi chồng của nó, nó thét lên từng tiếng rên đau đớn thê lương khó tả.

Võ Huyền nhìn thấy cảnh này, trong lòng lại nhớ lại cảnh mơ hồ khi xưa, hắn không nói lời nào lao lên, băng xích trên tay nhanh chóng ngưng tụ thành mười mấy cái bắn xuống mặt bùn.

Mặt bùn màu nâu thẫm lập tức xuất hiện những điểm đỏ tươi, Võ Huyền kéo những băng xích lên, ở đầu những băng xích là những con Hắc Ngạc lớn đang âm thầm tiếp cận con Xuyên Hải Thú.

Con Xuyên Hải Thú vốn đang đau khổ, nhìn thấy Võ Huyền từ đâu xuất hiện, lại tiện tay giết chết một đám Hắc Ngạc khiến nó theo bản năng muốn bỏ chạy nhưng rồi lại nghĩ đến điều gì, nó vẫn đứng trên mặt bùn mà nhìn, ánh mắt nó cũng chứa đầy căm phẫn cũng tuyệt vọng, nó hét lên một tiếng, giống như con Xuyên Hải Thú đực, vô số vảy trên thân bắn xuống mặt bùn, cũng lập tức giết ra mấy con Hắc Ngạc.

Phong Mẫn Nghi thấy cảnh này liền chọc ba thiếu nữ cạnh bên. “Còn không lên là không có việc gì làm đâu.”

Ba người Cương Thanh Vân lúc này mới lấy lại tinh thần, ba nàng bị cảnh tượng Võ Huyền trực tiếp giết chết mười mấy con Hắc Ngạc làm cho choáng váng, mấy con Hắc Ngạc kia đều là nhị cấp sơ kỳ, nhưng chỉ một lần tung xích hắn trực tiếp giết gọn.

Thấy ba người Cương Thanh Vân tiến đến, Võ Huyền tâm tính vốn có chút nóng giận cũng trở lên bình ổn, hắn trong lòng tự trách mình vốn không được xúc động như vậy, chỉ lần này không có lần sau.

Hắn không có tiếp tục tiến lên chiến đấu với Hắc Ngạc, mà chỉ ở đằng sau âm thầm bảo hộ, giết Hắc Ngạc với hắn đã không còn điểm hứng thú, hắn cần đối thủ mạnh hơn.

Tuy là một bầy Hắc Ngạc hầu hết chỉ là nhất cấp hậu kỳ với nhị cấp sơ kỳ, đối với ba người Thương Khê tự nhiên là giải quyết hết sức dễ dàng nhưng hắn vẫn phải chú ý một điểm để Điệp Điệp chú ý vì rất có thể diễn ra sự tình lật thuyền trong mương.

Một hồi chém giết qua đi, ba người Thương Khê cùng sủng thú của mình đánh đến hăng máu, trừ Cương Thanh Vân vẫn còn không dứt khoát thì hai người Thương Khê và Cương Thanh Thu có thể nói là chém tận giết tuyệt đám Hắc Ngạc.

Võ Huyền chẳng để lãng phí vật liệu, hắn cởi áo ngoài nhảy xuống bên dưới đầm lầy lôi từng cái xác Hắc Ngạc vứt lên bờ, do chém giết cũng đủ nhiều, mà nhiều cái xác chẳng còn nguyên vẹn, nên hắn chỉ chọn những cái xác còn nguyên vẹn mà vứt lên.

Đối với hai con Xuyên Hải Thú, cảm động thì cảm động, nhưng đồ vật thì không thể lãng phí, mang về giao cho Thương Hổ bán cũng cải thiện được bữa rau bữa cháo cho bọn hắn.

Phong Mẫn Nghi nhìn một màn này thì không khỏi có cái nhìn khác về Võ Huyền, nàng vốn tưởng Võ Huyền sẽ như đám nhị thế tổ khác sẽ sai bảo những người đi cùng làm công việc chân tay, bẩn thỉu này, không nghĩ hắn lại đều tự mình làm, mà hai người con gái của mình cùng thiếu nữ kia lại là đi tắm rửa.

Xem ra, Võ Huyền cũng là một người tốt, nên phụ thân mới giao cả hai đứa con gái cho hắn, điều này cũng khiến nàng an tâm phần nào.

Nàng vốn định đi xuống phụ giúp Võ Huyền thì bị hắn bên dưới hét lớn ngăn cản. “A di không cần xuống, một mình ta là đủ.”

Phong Mẫn Nghi thấy thế cũng gật đầu, nàng cũng không muốn xuống bên dưới bùn lầy, nếu không giúp hắn nhặt bên dưới lên được thì nàng nghĩ mình có thể giúp hắn rửa sạch đám Hắc Ngạc này ở hồ nước sạch bên cạnh cũng không tệ.

Ba người Cương Thanh Vân sau khi đi tắm về thấy mẫu thân nàng đang rửa bùn từ từng con Hắc Ngạc ở vũng nước bên cạnh thì mấy người cũng chạy tới giúp.

Cuộc vây giết của Cương Thanh Vân cũng đã đến chiều muộn, mấy người tìm một nơi cạnh hồ nước sạch dựng lên hai cái lều một lớn một bé để nghỉ ngơi.

Trong lúc lấy mấy con Hắc Ngạc lên, Võ Huyền cũng tìm được mấy con cá không tệ, vốn hắn là định dùng thịt của Xuyên Hải Thú ăn nhưng Cương Thanh Vân liền kháng nghị, cô nàng ngây thơ này vẫn không nhịn được tình cảm của hai con Xuyên Hải Thú.

Vậy nên bữa tối chỉ có một món là cá tươi cùng một ít quả dại tìm kiếm gần đó.

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.