Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phân chia

Tiểu thuyết gốc · 1534 chữ

Võ cầm lên một con Hồng Tâm Điểu, có huyết mạch bạch sắc hạ phẩm, thực lực là thất cấp sơ kỳ, hắn thả nó ra bên ngoài, con Hồng Tâm Điểu ngoan ngoãn không dám cử động mà chỉ có thể đứng cạnh Võ Huyền.

Nếu nó chỉ cần khẽ có ý niệm xấu với hắn, Tuyết Điệp sẽ lập tức cho nó hóa thành cái xác không hồn.

Võ Huyền vỗ lên người con Hồng Tâm Điểu, hắn hướng Cương Thanh Vân nói. “Muội thích nó chứ?”

Cương Thanh Vân nhìn Hồng Tâm Điểu oai hùng thì gật đầu. “Thích, nhưng huynh cứ giữ cho mình, muội đợi lên nhị cấp sẽ tìm sủng thú khác.”

Võ Huyền nhéo má nàng. “Ta đây là đang đầu tư hiểu không? Có Hồng Tâm Điểu rồi muội sẽ có thể an toàn, nó lại có thể phụ trợ giúp muội luyện đan, không được từ chối.”

Cương Thanh Vân nhu thuận gật đầu không dám cãi lời.

Võ Huyền liền truyền cho Cương Thanh Vân về cổ đằng của cửu đại cổ tộc, chỉ mất một canh giờ là Cương Thanh Vân có thể ngưng tụ ra một cổ đằng màu lam trên cánh tay, hình dáng giống với một giọt nước có nhiều họa tiết xung quanh.

Võ Huyền nhìn cổ đằng trên cánh tay của Cương Thanh Vân thì trầm ngâm, hắn quên tính toán một chuyện, Cương Thanh Vân mặc dù nhu thuận nhưng tâm vẫn không đặt trên người hắn.

Hắn vừa rồi có chút nóng ruột lại truyền cho nàng ngưng tụ cổ đằng, hiện tại lại thấy mình quá vội vàng, hắn muốn cho người của mình bí mật dùng cổ đằng trước, sau này sẽ bàn bạc kỹ hơn với đại sư phụ, nhưng giờ nếu Cương Thanh Vân mà truyền ra ngoài cho Cương Thanh gia thì chuyện này thực sự phức tạp.

Nhìn cô gái nhu thuận này, hắn còn không lỡ ép cô phải thề bằng bản mệnh thú tâm, mà làm như thế hắn lại thấy mình có chút ngụy quân tử, rõ ràng là hắn hào hứng truyền thụ cho nàng, giờ lại ép nàng thì chẳng thể so với thú vật.

Rốt cuộc ngu ngốc vẫn làm hỏng chuyện, Võ Huyền chỉ có thể tự trách mình.

Cương Thanh Vân nhìn Võ Huyền một mặt trầm ngâm, nàng liền nhớ tới lời ngoại công nói, chủ động phát ra bản mệnh thú tâm.

[Ta, Cương Thanh Vân, vĩnh viễn trung thành với Võ Huyền, sẽ không gây chuyện gì xấu đối với Võ Huyền, nguyện chết không đổi.]

Võ Huyền bất ngờ, Tuyết Điệp và Hạc Nhi cũng bất ngờ trước hành động của Cương Thanh Vân, cô gái nhỏ này…

Cương Thanh Vân thấy Võ Huyền nhìn mình thì đỏ mặt giải thích. “Ngoại công dạy muội, người ta tốt với mình thì mình cũng nên đối tốt lại với người ta, muội không có gì để đối lại với ý tốt của huynh ca, thề bằng bản mệnh thú tâm là điều muội có thể làm.”

Võ Huyền nghe nàng nói thì cũng lấy làm xấu hổ, hắn thừa nhận. “Ta vừa rồi còn muốn bắt muội thề, thật xin lỗi.”

Cương Thanh Vân nở nụ cười tươi như hoa nở. “Không sao đâu.”

Nhìn cô gái nhỏ ngây thơ trước mặt, Hoàng Long không nhịn được mà vuốt ve má nàng, sau Yên Nhu cô gái nhỏ này là người làm hắn xao động.

Võ Huyền yên tâm giao Hồng Tâm Điểu cho Cương Thanh Vân, hắn lại lựa chọn ra mười tám con sủng thú có tiềm lực yếu nhất cho bảy huynh đệ họ Thương, không phải là hắn sợ bảy huynh đệ họ Thương không trung tâm mà hắn sợ sau này nếu họ làm việc tốt mà mình còn chưa phát triển đủ mạnh sẽ không còn phần thưởng dành cho họ.

Mà với tình trạng hiện tại, để họ nuôi những con linh thú có thực lực thấp nhất là vừa đủ, dẫu sao đây cũng là tầng một, tài nguyên nuôi dưỡng linh thú khan hiếm, hắn tính toán sẽ mang đám linh thú này nuôi trong Bạch Vân động một thời gian, rồi sau này sẽ nuôi trong Tinh Quang Cầu của hắn.

Nhìn Cương Thanh Vân đang chơi đùa cùng Hồng Tâm Điểu, Võ Huyền lại nhớ ra còn có Cương Thanh Thu, hắn lại chọn ra thêm một con linh thú thủy hệ thiên về phòng ngự có tên là Thủy Lưu Ngạc Quy, thất cấp sơ kỳ, huyết mạch hắc sắc thượng phẩm.

Nếu ngày mai nàng ta hiểu chuyện như Cương Thanh Vân, Võ Huyền cũng không ngại giao Thủy Lưu Ngạc Quy cho nàng.

Sáng sớm hôm sau, Cương Thanh Thu đã sớm đến trước cửa phòng Võ Huyền, nàng không còn tinh nghịch như ngày thường mà một mặt trầm ngâm, nàng cứ đứng trước cửa mà không gõ cửa đi vào, nàng không biết mở lời ra sao? Chẳng lẽ nàng phải mở lời cầu xin Võ Huyền thu nhận nàng.

Nhớ lấy lời ngoại công nàng nói, nàng mạnh dạn gõ cửa. “Huyền ca, Thanh Vân hai người dậy chưa?”

“Ta dậy rồi.” Tiếng Cương Thanh Vân mệt mỏi từ bên trong vọng ra.

Cánh cửa dần mở ra, Cương Thanh Thu vốn đã chuẩn bị những gì mình lên nhìn thấy.

Cương Thanh Vân ngái ngủ dụi mắt. “Muội làm sao còn đứng đó, nhanh vào đi, ta cả buổi tối hôm qua đều tập luyện đan, muốn ngủ thêm một chút.”

Cương Thanh Thu kinh ngạc. “Cả buổi tối chỉ luyện đan?”

Nàng như muốn xác nhận lại từ tỷ tỷ mình.

Cương Thanh Vân ngáp ngủ. “Phải nha, a, tối hôm qua Huyền ca còn tặng cho ta Hồng Tâm Điểu, nó là linh thú thất cấp sơ kỳ đấy, muội nhìn xem nó có đẹp không?”

Cương Thanh Vân hưng phấn chỉ vào Hồng Tâm Điểu đang nằm trên bàn.

Cương Thanh Thu như không tin vào tai mình, nàng rốt cuộc cũng tin lời ngoại công nói, tỷ tỷ của nàng là một người may mắn, gia gia của nàng phải khổ cực bao nhiêu năm mới có được bảy sủng thú thất cấp.

Tỷ tỷ của nàng lại chỉ qua một buổi tối đã nhận được một linh thú thất cấp, đây chẳng lẽ là sự khác biệt.

Nàng nhìn về phía Võ Huyền, hắn đang nằm ép sát vào một góc trên giường đá, phía bên ngoài còn có hai người phụ nữ đang nằm cạnh hắn, Cương Thanh Vân nhỏ giọng bảo nàng. “Hai vị tỷ tỷ kia là linh thú bảo vệ của Huyền ca.”

Cương Thanh Thu tự nhiên biết Cương Thanh Vân đang nhắc nhở nàng, nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Võ Huyền thấy Cương Thanh Thu đi vào cũng không tiếp tục ngủ nữa, hắn rời giường đá. “Ngồi đi, ta cần đi rửa mặt.”

Cương Thanh Thu gật đầu ngồi lên ghế chờ đợi Võ Huyền.

Cương Thanh Vân nhân lúc Võ Huyền ra ngoài rửa mặt, nàng liền nhỏ giọng nói vào tai Cương Thanh Thu điều gì đó.

Võ Huyền từ bên ngoài đi vào, hắn rót cho Cương Thanh Thu một ly trà. “Không cần phải căng thẳng, ta cũng đâu làm gì muội, phải không?”

Hắn biết rõ kể từ khi Phong Vũ viện trưởng ngày hôm qua để cho hai nàng đầu nhập vào hắn quan hệ của hai người sẽ không thể trở lại bình thường, hắn biết Thanh Thu khác với Thanh Vân, nàng thông minh hơn, cũng hiểu rõ nhiều việc hơn tỷ tỷ của nàng, nên nàng mới không thể hòa nhập một cách hồn nhiên như Thanh Vân.

Đôi khi không cứ nghĩ mọi việc theo một cách đơn giản lại là điều tốt nhất.

Nhìn Cương Thanh Thu vẫn chưa sẵn sàng, hắn ngồi xuống đối diện nàng. “Muội chưa sẵn sàng có thể quay về, không cần tự ép bản thân, ta lúc nào cũng chào đón muội.”

Cương Thanh Thu cúi mặt xuống bàn, nàng đang suy nghĩ đưa ra quyết định lựa chọn cho bản thân.

Võ Huyền thì ngồi nhâm nhi ly trà chờ đợi, cùng lúc đó, Tuyết Điệp cùng Hạc Nhi đã thức dậy, các nàng không thích không khí trong phòng hiện tại nên hóa nhỏ chui vào tay áo của võ Huyền.

Cương Thanh Vân bình thường vui tươi, lúc này cũng trở lên trầm mặc.

Sau một hồi suy nghĩ, Cương Thanh Thu ánh mắt trở lên quả quyết, nàng nhìn Võ Huyền nói. “Chỉ mong sau này huynh đối tốt với muội.”

Nàng nói rồi không do dự xuất ra bản mệnh thú tâm, giống như Cương Thanh Vân khắc lời thề lên đó.

Khóe miệng Võ Huyền cũng hiện lên ý cười, hắn đặt lên bàn một khỏa khống thú tâm, hắn đẩy nó đến trước mặt Cương Thanh Thu. “Thứ này cho muội, đợi Thương Khê qua ta sẽ hướng dẫn hai người ngưng tụ đồ đằng.”

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.