Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công bố

Tiểu thuyết gốc · 1510 chữ

Võ Huyền vẫn còn hơi ngái ngủ, nghe Cương Thanh Thu nói, thì hắn lấy tay vuốt mặt cho tỉnh táo.

Cương Thanh Thu chèo ra khỏi ghế, nàng kéo tay Thương Khê bảo nàng ngồi ra một chút để nàng có thể ngồi cạnh Võ Huyền.

Thương Khê cũng rất hiểu ý, là ngồi nhích sang chỗ Cương Thanh Vân phía bên ngoài để Cương Thanh Thu có thể ngồi vào chỗ của mình.

Cương Thanh Thu nhỏ giọng hỏi. “Huyền ca, ngươi làm thế nào mà để tiểu di giúp huynh vậy, hôm qua, ta gặp nàng trong cung thấy nàng nói phụ hoàng nên đích thân đi gặp huynh.

Lại còn nói cái gì mà nếu hợp tác với huynh Cương Thanh gia có thể đổi vận, phụ hoàng tin tưởng tiểu di, nhưng phụ hoàng vì chính vụ bận rộn, lại còn lo lắng thế lực phía sau Cương Thanh Văn nên không có thời gian đi gặp huynh.”

Võ Huyền khoát tay nói. “Lúc nào gặp phụ hoàng muội cũng được, chủ yếu ta cần gặp Miêu Cơ.”

Hắn hiểu mỗi người còn có chuyện riêng, có lẽ Cương Thanh hoàng đế muốn nhờ Cương Thanh Thu tới giải thích với hắn, dù sao Ngô Sơn hoặc Phong Ngôn cũng đã nói chuyện với với Cương Thanh Mạc, hắn tin Cương Thanh Mạc không ngốc đến mức đắc tội với hắn.

Cùng lúc đó, tại tầng ba, Ác Minh chiến trường, Ác Minh thành.

Người bên trong thành đông đúc kéo nhau rộng trên các con đường bên trong thành, mọi người đều hướng về phía quảng trưởng của thành, nơi tập trung đủ mọi thế lực của tầng ba.

Quảng trường của Ác Minh thành cực kỳ rộng lớn, vốn đây là nơi buôn bán của toàn bộ vùng Ác Minh chiến trường, nhưng hôm nay Trưởng Khống Giả muốn sử dụng quảng trường để thông báo một việc trong đại nên tất cả những gian hàng đều nghỉ bán, mà tập trung quanh quảng trường.

Sự việc mà Trưởng Khống Giả không nói rõ, mà mới chỉ thông báo một ngày trước nhưng tất cả các thế lực trên tầng ba đều cử người đại diện của mình đến Ác Minh thành từ sáng sớm.

Nhóm người trưởng lão của Trưởng Khống Giả tại Ác Minh thành sớm có hơn năm trăm vị trưởng lão nhưng theo lệnh của đại trưởng giả chỉ được năm mươi người tới quảng trường, còn lại tiếp tục ai làm việc lấy.

Những gia tộc lớn phụ thuộc vào Trưởng Khống Giả cũng tới, bốn ghế đầu phía bên phải đầu là Trần gia, Ngô gia, Lộc gia, Độc Ánh gia, một thế lực lớn khác cũng hợp tác với Trưởng Khống Giả là Trận điện thì ngồi ngay phía trên cùng của mấy gia tộc.

Phía bên trái là một lão già tóc hoa râm, râu trắng dài bạc, trên người lão mặc một bộ đạo bào đã sớm bạc màu, khuôn mặt lão hiền từ khiến cho người ta thấy lão hoàn toàn là một ông lão vô hại nhưng những người biết lão thì đều không dám coi thường lão già này, tại Đan phong, lão chỉ đứng phía dưới Đan Phong lão tổ, có thể nói lão là dưới một người trên vạn người, phong chủ Đan Phong, Lệ Minh Thương.

Phía dưới Lệ Minh Thương là mấy người trung niên ai nấy mỗi người một vẻ, nhưng ánh mắt của họ đều bất thiện nhìn về phía mấy người Trần gia, Ngô gia, Lộc gia, Độc Ánh gia.

Một cỗ thế lực khác ngồi đối diện với trên quảng trường là những gia tộc trung lập, không ủng hộ hai thế lực lớn nhất đại lục hiện tại, để có được việc giữ trung lập, các gia tộc này đều có nội tình đủ để không sợ hãi trước hai con quái vật trước mặt, đứng đầu cho những gia tộc này là Mộng gia, Lý gia, Vĩ Văn gia.

Mặt trời đã gần nên được một nửa, dù trời trong vắt không mây, gió lạnh vẫn không ngừng thổi đến mang theo từng cỗ rét lạnh, nhưng người đứng tại Ác Minh thành này ai mà không có một thân sức mạnh, đối với gió rét này không coi là gì, mà tất cả chú ý đến một lão già đứng giữa trung tâm quảng trường nhìn lên mặt trời, lão cao giọng nói. “Tính toán mọi người đã đến đông đủ, Trưởng Khống Giả cũng không có muốn tiếp tục chờ đợi, lễ mừng tiệc vui của Trưởng Khống Giả xin phép được bắt đầu.”

Tiếng nói của lão vừa dứt, hai bên người hầu lập tức bê lên từng bàn linh quả đến các gia tộc xung quanh quảng trường.

Phía trên đài quảng trường, Man Hoành Thiên cùng Man Anh Trúc xuất hiện, phía sau hắn là hai lão già cùng một thiếu phụ, tiếp nối đằng sau là ba lão già trung niên khác.

Mọi người phân phối lấy Man Hoành Thiên là trung tâm, Man Anh Trúc ở bên cạnh, hai lão già cùng một thiếu phụ ngồi ngang hai người, ba lão già trung niên thì ngồi lùi một bước bên phía Man Anh Trúc.

Lão già phía giữa quảng trường thấy Man Hoành Thiên chủ tọa đã ngồi, lão truyền linh lực vào trong giọng nói, lão chỉ mới khẽ ho thử giọng, song tiếng ho lại vang khắp ngõ ngách trong Ác Minh thành:

“Mời mọi người nhập tiệc.”

Một người đàn ông trung niên mày ưng, làn da vàng sáng bóng như hoàng kim, hắn là một trong những tộc trưởng bên phía gia tộc theo Đan phong, tên là Kim Cung Phương, hắn lớn tiếng hướng lão già, giọng nói mang theo một cỗ khí sắc bén:

“Độc Ánh Quảng Sương, ngươi vẫn dài dòng như xưa, mọi người đến đây đều để chúc mừng chuyện vui của Trưởng Khống Giả, nhưng cho đến giờ chưa rõ chuyện vui là gì? Nếu ngươi cứ dài dòng sẽ khiến mọi người tò mò đến chết, tốt nhất là ngươi mau mau nói đi.”

Lời nói của Kim Cung Phương tưởng như thô lỗ, nhưng nếu dụng tâm đều biết hắn đang muốn hạ uy phong của Độc Ánh Quảng Sương, mà Độc Ánh Quảng Sương lại chính là người phát ngôn của Trưởng Khống Giả, đây chính là trước mặt toàn mọi người ở Ác Minh thành đạp Trưởng Khống Giả một cước.

Độc Ánh Quảng Sương khẽ mỉm cười, lão đã quá quen với Kim Cung Phương, lão nhìn về Man Hoành Thiên, thấy Man Hoành Thiên gật đầu, lão liền nói. “Tốt, vậy lão già ta cũng theo ý Kim tộc trưởng, không khiến mọi người tò mò, ngày hôm nay, Trưởng Khống Giả muốn thông báo với mọi người rằng, vị trí thiếu chủ trống gần ba trăm năm cũng đã tìm được người phù hợp.”

Lời cuối của Độc Ánh Quảng Sương vừa phát ra lập tức khiến toàn thành trở lên náo động, các thế lực trên tầng ba đều rõ vị trí thiếu chủ Trưởng Khống Giả quyền lực ra sao? Chỉ cần nói một tiếng có thể hiệu lực toàn bộ trưởng lão, thành viên trong Trưởng Khống Giả cùng các thế lực phụ thuộc.

Nói cho cùng thì mọi người đều biết rõ lời thế năm xưa của ba vị trưởng giả, thiếu chủ của Trưởng Khống Giả duy nhất chỉ có một người, nhiều gia tộc phụ thuộc Trưởng Khống Giả sớm đã tiến cử thiên tài của mình cho đại trưởng giả nhưng qua bao nhiêu năm, ghế thiếu chủ vẫn bị bỏ trống.

Đại trưởng giả có cai quản có lâu đến đâu đi nữa thì sẽ có ngày nhường lại quyền cai quản cho thiếu chủ, theo mọi người tính toán thì chỉ một đến hai trăm năm nữa thiếu chủ khi đã đủ lông đủ cánh, đại trưởng giả tất sẽ nhường quyền, vậy người quyền lực nhất trong vài trăm năm sắp tới chẳng phải là thiếu chủ hay sao?

Các gia tộc phụ thuộc vào Trưởng Khống Giả vốn tưởng là sẽ tiếc hận, nhưng trên mặt mỗi người thì đều kéo lên một nụ cười tươi rói, nụ cười của sự an tâm, với bọn họ thiếu chủ là ai cũng được nhưng buộc phải là người có thể gồng gánh bọn hắn đối mặt được với Đan Phong, bảo vệ an toàn cho bọn họ.

Trái lại phía bên kia, phong chủ Đan phong Lệ Minh Thương trên khuôn mặt kéo dài một sự ầm trầm, các trưởng gia tộc khác cũng như vậy, bọn họ vốn tính toán cho trường hợp thiếu chủ Trưởng Khống Giả sẽ xuất hiện nhưng không ngờ lại tới sớm như vậy, có thể biến cố này sẽ khiến những kế hoạch của bọn họ phải thay đổi.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.