Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyền thụ

Tiểu thuyết gốc · 2340 chữ

Trên con đường mòn dẫn lên núi có một nam nữ đang đi, đằng sau hai người là một con chó màu vàng. Hai người này chính là Điền Linh Nhi và Trương Tiểu Phàm.

Hôm qua Trương Tiểu Phàm và Đinh Cao Bình được Tống Đại Nhân ôm lên đồi, nhưng sau bữa sáng hôm nay chỉ có Trương Tiểu Phàm cùng Điền Linh Nhi lên đồi thôi. Vì Đinh Cao Bình bỏ về phòng bế quan tu luyện rồi.

Thể lực của Trương Tiểu Phàm kém, nên đi tiếp chừng nửa canh giờ đã thở hồng hộc rồi. Hắn nhìn về phía trước, phát hiện sư tỷ của hắn đã cách hắn khá xa rồi.

Hôm nay Điền Linh Nhi không có dùng “Hổ Phách Chu Lăng”, tự mình đi lên trên đồi bằng chính đôi chân của mình. Nàng mặc một bộ y phục màu đỏ, thân hình nhỏ nhắn lướt trên đường núi rất nhanh nhẹn.

Điền Linh Nhi đi ở phía trước, xoay người thấy bộ dạng này của Trương Tiểu Phàm, hừ một tiếng bảo: “Thật vô dụng. Nghỉ lại một tiếng vậy.”

Trương Tiểu Phàm vội gật đầu, đặt mông ngồi xuống, ra sức thở. Con chó to màu vàng kia chẳng thấy đâu, không biết nó chui vào chỗ nào rồi.

Hắn ngồi thở một lúc, hô hấp mới dần điều hoà. Ánh mắt cậu nhìn về phía nữ tử mặc y phục màu đỏ, rồi cất tiếng hỏi: “Sư tỷ, không biết vì sao thất sư huynh bỏ bữa vậy?”

“Trong bữa ăn sáng hôm nay, hắn cãi nhau với phụ thân ta một trận xong lập tức rời khỏi phòng ăn, chắc không dám đối mặt với phụ thân ta. Những lời hắn nói trong bữa ăn sáng nay, đệ cũng nghe rõ rồi chứ?” Điền Linh Nhi lơ đãng dùng tay sửa lại mớ tóc, sau đó nghiêm trang nói.

“Sư đệ đã nghe rõ rồi. Đệ nhìn thấy thất sư huynh rơi lệ.” Trương Tiểu Phàm nhớ lại lúc bữa ăn sáng nhìn thấy giọt nước mặt lăn trên khuôn mặt của Đinh Cao Bình, hắn cũng buồn vì sự ra đi của phụ mẫu, trong lòng hứa nhất định cố gắng tu luyện. Hắn sau đó cất tiếng nói.

Điền Linh Nhi kinh ngạc ồ lên một tiếng, không biết có bao nhiêu người nhìn thấy Đinh Cao Bình rơi lệ. Nếu phụ thân nàng biết hắn khóc trong khi nói câu đó, liệu có tha thứ cho hắn không?

Một lúc sau, Trương Tiểu Phàm nói: “Đệ đã nghỉ ngơi đủ rồi. Chúng ta đi thôi.”

Nói xong, hắn vung cái rìu chặt củi, bước thình thịch đi lên núi, tốc độ đi nhanh hơn trước. Điền Linh Nhi nhìn, khẽ mỉm cười, sau đó cũng đi theo sau.

Trương Tiểu Phàm bò lên đến sườn đồi mất nhiều thời gian, thấy con chó vàng kia đã phục kích ở đó từ lúc nào rồi. Nó thấy hai người lên đến nơi, chọc mõm sủa “gâu gâu” một hồi rồi ngoảnh đầu đi.

Trương Tiểu Phàm ngây người nói: “Nó chạy nhanh thật đấy.”

Điền Linh Nhi từ đằng sau đi lên, nghe tiểu sư đệ của mình nói vậy, cất tiếng hỏi: “Đệ nói Đại Hoàng à?”

Trương Tiểu Phàm chỉ tay về phía con chó màu vàng kia, rồi nói: “Nó gọi Đại Hoàng sao? Trông nó to thế kia, ít nhất cũng nuôi được khoảng hai mươi năm.”

“Đâu có ít như vậy. Từ lúc tam sư huynh nhập môn, Đại Hoàng đã xuất hiện rồi. Đến nay đã được hơn chín mươi lăm năm, thậm chí hơn trăm năm.” Điền Linh Nhi lắc đầu nói.

Hai người sau đó nói chuyện xoay quanh Đại Hoàng, hai người nói chuyện một lúc rồi đi tới sườn núi hôm qua hai người và Đinh Cao Bình đã tới. Không lâu sau, hai người đến nơi, họ chặt trúc ở hai nơi khác nhau.

Trong buổi sáng này, Trương Tiểu Phàm một mình đối mặt với cây Hắc Tiết Trúc. Dùng mọi cách như chặt, chém, cưa,…để đốn ngã nhưng vẫn không thể làm cho Hắc Tiết Trúc ngã. Thời gian không ngừng trôi đi, thoắt cái trời gần trưa, lúc này trên người của Trương Tiểu Phàm đổ đầy mồ hôi, cả người mệt mỏi vô lực, chỉ xé được một lỗ bé hai phân trên thân cây trúc.

Điền Linh Nhi cất tiếng ca bài nào đó, bước nhảy chân sáo quay trở lại chỗ của Trương Tiểu Phàm. Không lâu sau, nàng nhìn thấy bộ dạng bối rối của tiểu sư đệ, nhìn cây Hắc Tiết Trúc có lỗ nhỏ ở trên thân cây, lắc đầu, sau đó vung cái rìu lên rồi chém.

Một cây Hắc Tiết Trúc đã bị Điền Linh Nhi đốn ngã, đổ xuống mặt đất mà Trương Tiểu Phàm mất nhiều thời gian vẫn chưa hạ được. Hắn nhìn cây Hắc Tiết Trúc đã đổ, lại nhìn về phía Điền Linh Nhi, không nhịn được hỏi: “Sư tỷ, sao lại giúp đệ chặt?”

Điền Linh Nhi nghe được câu hỏi này của Trương Tiểu Phàm, tức giật nói: “Đồ ngốc. Nếu ta không giúp đệ chặt, mãi đệ không chặt được một cây nào. Đệ xem tình trạng hiện giờ của đệ, liệu có chặt được không? Đệ xem bây giờ là giờ nào rồi?”

Trương Tiểu Phàm thấy Điền Linh Nhi tức giận, đứng trông mắt nhìn nàng. Đây là lần đầu tiên hắn thất sư tỷ lớn tiếng nói với hắn như vậy. Hắn im lặng một lúc, ánh mắt nhìn về phía cây Hắc Tiết Trúc đã đổ kia, rồi nói: “Nhưng đệ muốn tự mình chặt, đây là bài tập của đệ mà.”

Điền Linh Nhi hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Tự mình chặt với thể lực hiện giờ của đệ ư? Những người khác có đợi được đệ không? Khi gần trưa rồi, chúng ta còn dùng bữa nữa.”

Bụng của Trương Tiểu Phàm kêu lên, chứng minh lời nói của Điền Linh Nhi là đúng. Sau một buổi sáng hoạt động liên tục, cơ thể của hắn và mọi người cần bổ sung năng lượng.

“Vậy chúng ta trở về.” Trong lòng của Trương Tiểu Phàm quyết tâm tăng cường thể lực của cơ thể. Hắn khẳng định ở trong lòng xong, nhìn sư tỷ của mình nói.

Hai người sau đó cùng nhau quay trở về, hắn lê tấm thân mệt mỏi về trong Đại Trúc Phong, thời gian đã vào chính ngọ rồi. Điền Linh Nhi đi thẳng vào trong hậu viện Thủ Tĩnh Đường, không chịu nói năng gì cả.

Trương Tiểu Phàm khó khăn lắm mới xuất hiện trong khu vực đệ tử nghỉ ngơi. Hắn gặp Tống Đại Nhân đang đứng ở trong hành lang uốn khúc.

Tống Đại Nhân lộ ra nụ cười trên khuôn mặt, nói: “Tiểu sư đệ, có mệt lắm không?”

Trương Tiểu Phàm lắc lắc đầu, tỏ vẻ không mệt, nhưng thực chất thì mệt. Tống Đại Nhân thấy tiểu sư đệ tuổi còn nhỏ nhưng rất cương nghị, bèn dừng cười, đưa hắn về phòng rồi bảo: “Tiểu sư đệ, trong nhà bếp có nước nóng, sau này hễ đệ về thì vào đó lấy nước rửa. Đệ nghỉ ngơi một lúc đi, sắp đến giờ cơm rồi, khi nào đến giờ ta gọi đệ dậy. Ăn xong, chúng ta tiếp tục làm bài tập.”

Lời nói này của Tống Đại Nhân khiến Trương Tiểu Phàm giật mình, hắn thắc mắc hỏi: “Chiều vẫn phải làm bài tập ư?” Tống Đại Nhân thấy Trương Tiểu Phàm cất tiếng giải thích, sững ra một lúc rồi cất tiếng trả lời: “Huynh nói nhầm, buổi chiều là thời gian tu tập đạo pháp. Từ hôm nay ta truyền thụ nhập môn đạo pháp cho đệ.”

Trương Tiểu Phàm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ở hai trạng thái khác nhau, khẽ hỏi: “Đại sư huynh, những đạo pháp ấy rất lợi hại, có khó học không?”

Tống Đại Nhân mỉm cười trả lời: “Tu hành đến chỗ sâu, rất lợi hại. Còn khó học hay không, tuỳ thuộc vào tư chất ngộ tĩnh của mỗi người. Tư chất của đệ kém, chỉ cần đệ không bỏ cuộc, nỗ lực hết mình tu luyện, dù khó đến đâu nữa vẫn có thể luyện thành.”

Trương Tiểu Phàm gật đầu thật manh, Tống Đại Nhân sau đó rời khỏi phòng để tiểu sư đệ nghỉ ngơi. Sau khi đại sư huynh rời đi, hắn lên giường nghỉ ngơi.

Đến giờ cơm trưa, mọi người tụ tập ăn uống ở trong nhà ăn. Tống Đại Nhân giữ lời đi gọi Trương Tiểu Phàm dậy ăn cơm, cửa phòng của Đinh Cao Bình thì vẫn đóng chặt, Tống Đại Nhân đành phải từ bỏ gọi thất sư đệ dậy ăn trưa.

Điền Bất Dịch có hỏi qua tình hình của Trương Tiểu Phàm, Điền Linh Nhi ngồi ở một bên thêm mắm thêm muối kể xấu thằng bé, dẫn đến thằng bé đỏ mặt không dám ngẩng đầu lên.

Điền Bất Dịch nghe con gái nói xong, lắc đầu, cuối cùng khẽ phẩy tay nói: “Ăn cơm.”

Điền Bất Dịch chẳng buồn mắng Trương Tiểu Phàm, nhưng hắn thì nghĩ sư phụ rất quan tâm hắn, hắn làm ăn chẳng ra gì mà sư phụ không hề trách mách. Hắn tự thẹn với lòng mình, không nói năng gì nữa, âm thầm phát thệ.

Sau bữa ăn, Điền Bất Dịch quay trở về Thủ Tĩnh Đường theo lối đi chữ bát vốn có. Những đệ tử khác thì vội vàng đi đến Thái Cực Động, còn Trương Tiểu Phàm và Tống Đại Nhân trở về phòng của hắn.

Hai người sau khi xuất hiện ở trong phòng, Tống Đại Nhân cất tiếng nói: “Tiểu sư đệ, đạo pháp của môn phái rất coi trọng căn cơ, đệ mới nhập môn, nên ta truyền cho đệ cơ sở đạo thuật. Sau khi đệ nhớ kỹ, phải tự mình tu hành, nếu sau này có chỗ nào chưa hiểu thì đệ phải hỏi ta nhé!”

Trương Tiểu Phàm gật đầu lia lịa. Tống Đại Nhân sau đó tiếp tục nói với giọng nghiêm túc: “Có một chuyện ta phải cảnh cáo đệ, đệ nghe cho kỹ: Thực ra đạo pháp của bản phái rất tinh thâm, vì vậy tà ma yêu nhân lúc nào cũng rình mò. Đệ phải thề, sau khi đệ học xong, ngoài đệ tử môn phái ra quyết không được phép truyền thụ ra bên ngoài.”

Sau khi nghe xong Tống Đại Nhân nói, Trương Tiểu Phàm thoáng giật mình nhưng nhanh chóng hiểu ra. Hắn sau đó kiên quyết nói: “Trời cao, đệ tử Trương Tiểu Phàm nếu ngày sau tiết lộ công pháp của Thanh Vân Môn, tất sẽ bị sét giáng đỉnh đầu, chết không có chỗ chôn.”

Tống Đại Nhân mỉm cười gật đầu, sau khi hắn nghe xong lời thề của tiểu sư đệ. Hắn sau đó bảo tiểu sư đệ ngồi xuống, đợi tiểu sư đệ ngồi yên xong thì hắn hướng dẫn đả tọa, nói sơ qua cách vận hành kinh mạch và tinh khí, cuối cùng truyền thụ pháp môn tầng thứ nhất của Thái Cực Huyền Thanh Đạo.

Sau khi truyền thụ xong pháp môn, Tống Đại Nhân giảng cho Trương Tiểu Phàm nghe về “Thái Cực Huyền Thanh Đạo”. Trương Tiểu Phàm chăm chú nghe đại sư huynh của hắn giảng, đôi lúc tỏ ra kinh ngạc khi nghe đại sư huynh nói: “Quá trình tu luyện thì dễ đến khó, phần lớn mọi người sau năm đầu tiên đều có thể thành tựu tầng thứ nhất Ngọc Thanh cảnh…”

Một lúc sau, Trương Tiểu Phàm thốt lên kinh ngạc: “Sư tỷ giỏi thật.”

Tống Đại Nhân mỉm cười nói: “Chính xác. Tiểu sư muội rất thông minh, thiên phú tu hành rất tốt, tư chất hơn hẳn bọn huynh. Sư muội tu hành trong một thời gian ngắn, sau này thành tựu của sư muội chắc chắn vượt qua bọn huynh rất nhiều. Tương lai của Đại Trúc Phong là nhờ sư muội.”

Nói xong, trong ánh mắt y phất lên sự hi vọng. Hiển nhiên rất yêu mến tiểu sư muội kiều mỵ dễ thương này.

Sau đó Tống Đại Nhân chỉ cho Trương Tiểu Phàm biết những chú ý trong quá trình tu luyện, cậu bé chú ý nghe đại sư huynh của mình truyền thụ kinh nghiệm. Cuối cùng Tống Đại Nhân nghiêm nghị nói: “Việc tu hành ở bản môn đi chắc chắn từng bước. Nếu muốn vượt nhanh, chỉ e lòng tham chưa đủ đã phát sinh tai họa. Thất bại hay thành công là do số mệnh, không nên cưỡng cầu. Đối với yêu ma ngoại đạo, dị đoan tà thuật, ham muốn không được đáp ứng thì đều muốn tốc hành, làm ra nhiều chuyện tà ác, chịu quả báo nặng. Đệ hãy nhớ lấy.”

Trương Tiểu Phàm kinh sợ, vội vàng đáp: “Vâng, đệ hiểu rồi.”

Tống Đại Nhân gật gật đầu, đứng dậy nói: “Tạm dừng ở đây. Đằng sau núi có một toà Thái Cực Động, tu vi đạt tới Ngọc Thanh tam tầng phải tiến vào đó tu luyện, trước mắt đệ tu luyện ở phòng riêng. Chỗ này cũng rất yên tĩnh, sư phụ sư nương cũng ít đi lại. Đệ hãy cố gắng.”

Trương Tiểu Phàm thật lòng cảm ơn Tống Đại Nhân: “Đa tạ đại sư huynh.”

Tống Đại Nhân mỉm cười xoa xoa đầu của hắn, rồi xoay người rời đi.

Trương Tiểu Phàm tiễn đại sư huynh ra khỏi cửa, sau đó đóng cửa đi về phía giường. Không lâu sau, hắn ngồi yên vị ở trên giường, tĩnh tâm một lúc rồi nhẩm pháp môn tầng thứ nhất của Thái Cực Huyền Thanh Đạo.

Bạn đang đọc Chư Thiên: Từ Tru Tiên Bắt Đầu Truy Tiên sáng tác bởi zhangchengdu120
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhangchengdu120
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.