Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bữa sáng bất ổn

Tiểu thuyết gốc · 2853 chữ

Bữa tối kết thúc sau khoảng nửa canh giờ, Đinh Cao Bình lôi kéo Trương Tiểu Phàm tham gia. Đỗ Tất Thư muốn cự tuyệt, hắn đổ cược thua cho nên không muốn hai người hỗ trợ, đó cũng không phải cách làm người của hắn.

Đinh Cao Bình nói: “Lục sư huynh, chúng đệ mới đến, nên bắt đầu làm những chuyện này. Đệ và Tiểu Phàm không còn nhà, giờ gia nhập vào Đại Trúc Phong, cho nên xem Đại Trúc Phong là nhà của mình. Ngay cả việc nhà cũng không làm, sau này sao có thể trừ gian diệt ác.”

Đám người Tống Đại Nhân nghe được, do dự một lúc rồi gia nhập hàng ngũ dọn dẹp. Dưới sự hợp tác của sư huynh đệ, nhà ăn nhanh chóng được dọn dẹp xong.

Đinh Cao Bình chào tạm biệt mọi người, rồi một mình đi trở về phòng. Tống Đại Nhân nhìn Cao Bình một mình quay trở về phòng, cảm thấy hắn lúc này khá cô độc, vì vậy nhanh chóng quay sang hỏi Trương Tiểu Phàm: “Tiểu Phàm, Cao Bình là người như thế nào?”

“Cao Bình huynh là một người hoà đồng, hay giúp đỡ người khác, hay kể chuyện cho thiếu niên trong thôn nghe. Từ nhỏ huynh ấy đã là cô nhi, độc thân sống sau khi nghĩa phụ của huynh ấy qua đời, nhưng huynh ấy vẫn kiên cường, thường xuyên đi vào trong núi gái thảo dược. Ý chí kiên cường, không chịu bỏ cuộc của huynh ấy khiến đệ hâm phục.” Trương Tiểu Phàm nhìn bóng lưng rời đi của thiếu niên, sau đó cất tiếng nói với Tống Đại Nhân.

Trung niên nam tử nghe Tiểu Phàm nói xong, đối với hắn nói: “Huynh dẫn đệ quay về phòng của mình. Phòng mà đệ thức dậy lúc ban ngày chính là phòng của ta, phòng đệ còn gần hơn phòng của lão thất.”

Nói xong, Tống Đại Nhân dẫn Trương Tiểu Phàm trở về phòng mới. Trên đường đi hai người đi ngang qua Thủ Tĩnh Đường, đi vào tiểu viện có hành lang uốn khúc kia; không lâu sau, hai người xuất hiện ở trong một căn phòng, Tống Đại Nhân dặn dò Trương Tiểu Phàm một lúc rồi rời đi.

Trương Tiểu Phàm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Còn Đinh Cao Bình, lúc này cậu đang tu luyện “Thái Cực Huyền Thanh Đạo”, không lâu sau cậu cảm nhận được thiên địa linh khí rồi sau đó dẫn linh khí vào đan điền.

Thực lực đột phá Ngọc Thanh nhất trọng, sau khi trong đan điền xuất hiện một tia chân khí. Đinh Cao Bình cảm nhận được cơ thể của mình thay đổi, thính lực và thị lực mạnh hơn trước rất nhiều.

Đột nhiên đầu của Đinh Cao Bình phát sinh đau nhức, khiến thiếu niên ôm lấy đầu, nhanh chóng lâm vào hôn mê bất tỉnh. Tỉnh lại thiếu niên phát hiện bản thân mình đang ở trong một không gian xa lạ, xung quanh rất huyền ảo. Điều này làm cho cậu tò mò, trong lòng thắc mắc bản thân mình hiện giờ đang ở đâu.

Bỗng một giọng nói thần bí vang vọng trong không gian: “Chào mừng chủ nhân đi đến không gian hệ thống, Vô Thượng Hệ Thống xin chào chủ nhân.”

Giọng nói thần bí này làm cho Đinh Cao Bình bất ngờ, vẻ mặt vui vẻ được thể hiện rõ trên khuôn mặt của cậu. Không lâu sau cậu nói: “Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại xuất hiện trong thức hải của ta? Hay ngươi là một kiện Cấm Kỵ pháp bảo có trí tuệ nào đó.”

“Chủ nhân có thể coi hệ thống là trường hợp đặc biệt trong cấm kỵ pháp bảo. Còn về nguyên nhân vì sao hệ thống lựa chọn ngài làm chủ nhân, chủ nhân chưa có quyền được biết.” Giọng nói thần bí đó một lần nữa vang lên.

Phần lớn ký ức của Đinh Cao Bình bị đóng, làm cậu không hoàn toàn sở hữu toàn bộ ký ức kiếp trước. Nhưng cậu vẫn nhớ được ký ức hồi còn sống ở Địa Cầu, nhờ đó cậu biết được “hệ thống” thông qua các bản tiểu thuyết trên Internet.

Đinh Cao Bình dùng ý niệm của mình câu thông với không gian hệ thống, không lâu sau hắn đã quay trở về cơ thể của mình. Sau khi tỉnh lại, hắn nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trong phòng của mình trên Đại Trúc Phong.

Hắn sau đó dùng thần hồn của mình câu thông với không gian pháp bảo ở kiếp trước, một viên lam châu nhanh chóng hiện ra trong thức hải của hắn. Hắn lập tức triệu hoán ra ngoài, rất nhanh viên lam châu kia hiện ra trong lòng bàn tay phải của hắn.

Hắn cầm viên lam châu ngắm một hồi, sau đó dùng miệng cắn vào đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu vào viên lam châu. Lam châu kia sau khi hấp thu giọt máu của Đinh Cao Bình, cảm giác thân cận lại hiện về với hắn, dù sao thì hắn đã từng là chủ nhân của Bảo Lam Châu.

Thần thức của Đinh Cao Bình nhanh chóng xuất hiện trong Bảo Lam Châu, lục lọi một hồi rồi lấy ra một lọ đan dược. Hắn cầm lọ đan dược ở trong tay, bỏ nắp hộp ra rồi lấy ra một viên Tụ Linh Đan, sau đó đóng nắp hộp lại, đặt ở bên cạnh giường rồi uống viên đan dược.

Đan dược vừa vào miệng, lập tức hoá thành nồng đậm dược lực tiến vào trong cơ thể của hắn. Hắn lập tức vận chuyển công pháp “Thái Cực Huyền Thanh Đạo”, đem dược lực luyện hoá.

Một canh giờ sau, dược lực của viên Tụ Linh Đan hoàn toàn chuyển thành chân nguyên, dẫn tới chân nguyên ở trong đan điền nâng cao vài phần. Thực lực của hắn cũng đạt tới Ngọc Thanh nhất trọng đỉnh phong, cách Ngọc Thanh nhị trọng không xa.

Đinh Cao Bình ổn định thực lực xong, cho lọ đan dược Tụ Linh Đan vào trong Bảo Lam Châu, sau đó hắn thi triển “Vô Thượng Liễm Tức Thuật”, ẩn đi tu vi của mình. Hắn cất viên Bảo Lam Châu kia vào chiếc túi đồ mà hắn đeo ở cổ, sau đó lên giường ngủ.

Thời gian không ngừng trôi đi, một ngày mới bắt đầu. Trời còn chưa sáng hẳn, nhưng Đinh Cao Bình đã thức dậy rồi.

Giọng nói máy móc kia một lần nữa vang lên: “Nhiệm vụ chi nhánh: Làm bữa sáng cho toàn bộ thành viên của Đại Trúc Phong. Hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng: một cuốn “Ngự Phong Thuật”, một cuốn pháp thuật “Hỏa Cầu Thuật”, một quyển bí tịch "Thái Cực Quyền", một lò luyện đan, một bình Tích Cốc Đan, mười cân linh cốc, năm bình Tụ Linh Đan cùng mười bộ đạo bào.”

Đinh Cao Bình nghe được thông báo của hệ thống, trong lòng thầm nghĩ: “Chỉ cần mình hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, là mình có thể đạt được nhiều phần thưởng khác nhau từ hệ thống.”

Thầm nghĩ xong, hắn rời giường, nhanh đặt chân ra khỏi phòng rồi đi đến nhà bếp. Trên đường đi tới nhà bếp, hắn nhìn thấy Đỗ Tất Thư đang đi về phía nhà bếp, vì vậy nhẹ giọng kêu: “Lục sư huynh, chào buổi sáng.”

Đỗ Tất Thư nghe được có người gọi mình, lập tức quay đầu lại, nhanh chóng nhìn thấy Đinh Cao Bình đang đi ở đằng sau. Hắn chỉnh ngăn nắp y phục đang mặc ở trên người, sau đó nói: “Thất sư đệ, đệ dậy sớm thế. Đệ có chuyện gì muốn nói vậy?”

Đinh Cao Bình mỉm cười nói: “Đệ tới giúp huynh làm bữa sáng.”

Đỗ Tất Thư nghe vậy, không có cự tuyệt, mà vui vẻ ra mặt, đợi Đinh Cao Bình đi đến bên cạnh mình. Đinh Cao Bình nhanh chóng xuất hiện ở bên cạnh Đỗ Tất Thư, sau đó cùng hắn lục sư huynh đi tới nhà bếp.

Hai người sau khi đặt chân đến nhà bếp, Đỗ Tất Thư nhìn thiếu niên ở bên cạnh rồi hỏi: "Thất sư đệ, đệ có biết nấu cơm không?"

'Sư huynh yên tâm đi, sư đệ có biết làm cơm. Bữa sáng hôm nay hãy để đệ làm, không biết bữa sáng mọi người thường ăn gì?"Đinh Cao Bình nghe lục sư huynh của hắn nói xong, nhìn một chút nguyên liệu nấu ăn, phát hiện nguyên liệu còn rất nhiều. Sau đó cất tiếng nói với người thanh niên này.

Đỗ Tất Thư vội vàng nhóm lửa, sau khi lửa cháy thì hắn cất tiếng nói, nhưng không có ngẩng đầu lên: "Bình thường ăn mì sợi, bánh bao, hoặc cháo. Nếu sư nương yêu cầu, luộc vài quả trứng gà cho tiểu sư muội. Nhiều lúc có cái gì thì ăn cái đó thôi, hôm qua còn thừa một ít đồ ăn nên hâm lại, rồi xào vài đĩa rau xanh."

"Vậy bữa sáng hôm nay chúng ta ăn mì." Đinh Cao Bình nói.

Nói xong, hắn bắt đầu làm. Chỉ thấy hắn đổ một lượng lớn bột mì, cho nước vào bột mì, sau đó cho muối rồi dùng tay còn lại trộn đều hỗn hợp bột; không lâu sau, hắn dùng cả đôi tay nhào bột mì. Khoảng nửa tiếng sau, hắn dừng thao tác nhào bột mì, chuyển sang cắt sợi mì bằng một cái kéo, mất một khắc để cắt xong. Sau khi có nguyên liệu là sợi mì, hắn chia đều sợi mì vào mười một cái bát ô to, cho nước nóng vào bát rồi cho thêm gia vị vào.

Bữa sáng đã được Đinh Cao Bình làm xong sau hơn nửa canh giờ, điều này khiến cho Đỗ Tất Thư kinh ngạc. Kinh ngạc vì thao tác của thất sư đệ rất thuần thục, giống như bản năng của một đầu bếp thực thụ. Đỗ Tất Thư nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của thất sư đệ, rồi cất tiếng hỏi: "Thất sư đệ, đệ từng làm đầu bếp sao?"

Nhiệm vụ chi nhánh mà hệ thống giao cho Đinh Cao Bình làm đã hoàn thành. Thanh âm của hệ thống nhanh chóng vang lên trong thức hải của cậu, đó là tiếng thông báo của hệ thống: "Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh: Làm bữa sáng cho toàn bộ thành viên của Đại trúc Phong. Hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng như sau: một cuốn "Ngự Phong Thuật", một cuốn pháp thuật "Hỏa Cầu Thuật", một quyển bí tịch "Thái Cực Quyền", một bình Tích Cốc Đan, năm bình Tụ Linh Đan, mười cân linh cốc cùng mười bộ đạo bào. Toàn bộ vật phẩm được chuyển vào trong hệ thống không gian, mời ký chủ nhận vật phẩm. "

Đinh Cao Bình hồi phục tinh thần của mình, sau đó cất tiếng nói với Đỗ Tất Thư đang đứng ở bên cạnh: "Lục sư huynh, sư huynh đi gọi mọi người dậy ăn sáng." Đỗ Tất Thư gật đầu một cái, sau đóa chạy đi gọi mọi người dậy dùng bữa sáng.

Đỗ Tất Thư sau khi rời khỏi nhà bếp, thiếu niên dùng ý niệm của mình lấy ra mười cân linh cốc, sau đó để vào khu vực đặt nguyên liệu nấu nướng, rồi bê từng bát mì nóng hổi đến nhà ăn.

...

Đám người Đại Trúc Phong tái tụ họp ở trong nhà ăn, nhìn trong bát nóng hổi mì đã nấu chín, kinh ngạc. Mọi người sau đó đều nhìn về phía Đỗ Tất Thư, đều thắc mắc mười một bát mì nóng hổi này tiêu tốn bao nhiêu tiền. Đỗ Tất Thư sau đó nói cho đám người biết bữa sáng hôm nay là do Đinh Cao Bình làm.

Họ thật không ngờ Đinh Cao Bình có tay nghề cao như vậy, mọi người sau đó dùng bữa sáng. Trong lúc ăn sáng, Đinh Cao Bình có bảo Trương Tiểu Phàm trổ tài làm bếp, vì tay nghề của Tiểu Phàm cũng rất tốt. Ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn về phía Trương Tiểu Phàm, khiến cậu xua tay từ chối lời đề nghị đến từ thất sư huynh của mình: "Thất sư huynh, ta không được.'

'Tiểu Phàm, sao không được? Đệ đừng quên huynh đã nếm thử tay nghề của đệ rồi, nên huynh biết tay nghề của đệ như thế nào. Chẳng phải đệ muốn mọi người công nhận đệ sao, hãy lấy kỹ năng nấu nướng để chinh phục mọi người đi. Còn về tư chất ban đầu của đệ, huynh sẽ tìm cách nâng cao tư chất tu luyện của đệ."Đinh Cao Bình thấy Trương Tiểu Phàm từ chối lời đề nghị của mình, vì vậy cất tiếng thuyết phục.

Tô Như nhìn Đinh Cao Bình nói: "Cao Bình, tư chất tu luyện của một người có thể thay đổi à?"

"Tư chất tu luyện có thể thay đổi, đệ tử muốn cải biến tư chất của tiểu sư đệ thì phải trở thành tu sĩ đã, sau đó tìm kiếm nguyên liệu luyện chế đan dược nâng cao tư chất tu luyện. Dù tư chất đối với tu chân giả khá quan trọng, nhưng ngộ tĩnh của tu luyện giả và phù hợp công pháp cũng quan trọng. Có nhiều tu sĩ sở hữu thể chất bí ẩn, công pháp tu luyện không phù hợp cho nên tu vi không có đột phá, chỉ cần tìm được công pháp tu luyện phù hợp rồi chuyển tu công pháp, thì tu vi nhất định tăng trưởng. Rất nhiều đệ tử của môn phái tu luyện công pháp không phù hợp thuộc tính tu luyện của mình, khiến tu vi không có đột phá, dù Thái Cực Huyền Thanh Đạo là công pháp có thể hấp thu được nhiều loại linh khí khác nhau."Đinh Cao Bình thở dài một tiếng, rồi nói.

"Từ khi lập phái đến nay, Thanh Vân Môn chỉ có duy nhất một loại công pháp tu luyện, đó là Thái Cực Huyền Thanh Đạo. Ngươi bảo các đệ tử khác tìm công pháp tu luyện phù hợp với mình như thế nào, nếu không tìm thấy công pháp phù hợp thì chỉ có thể tiếp tục tu luyện Thái Cực Huyền Thanh Đạo."Điền Bất Dịch tức giận nói.

"Vậy sư phụ lý giải nguyên nhân vì sao trong Thanh Vân Môn ta có rất nhiều đệ tử không đột phá được cảnh giới Thượng Thanh? Cuối cùng vẫn lạc sau khi hết thọ nguyên. Nếu không có thực lực mạnh mẽ, sao có thể bảo vệ được bản thân mình, làm sao có thể báo thù được." Đinh Cao Bình phản ứng lại lời nói của sư phụ mình. Nói xong, hắn nhìn về phía đám người Tống Đại Nhân, rồi tiếp tục nói: "Sư phụ làm thủ tọa Đại Trúc Phong đã nhiều năm rồi, chẳng lẽ không muốn vực dậy Đại Trúc Phong sao? Cứ để chi mạch mình bị các chi phái khác khinh thường sao? Các lần trước tham dự thất mạch hội võ, chi mạch chúng ta đa phần nhận thất bại, do các đệ tử không vượt qua vòng đấu, dẫn đến sư nương đôi lúc thay người tôi luyện thực chiến với các sư huynh."

Không khí trong phòng ăn của Đại Trúc Phong yên lặng trước lời nói này của Đinh Cao Bình, đám người Tống Đại Nhân cúi gằm xuống mặt đất, không dám ngẩng đầu lên nhìn sư phụ. Trương Tiểu Phàm yên lặng trước câu nói của Đinh Cao Bình, thấy lời nói của thất sư huynh đúng, hắn đã thấy thất sư huynh rơi lệ.

"Kẻ yếu đứng trước mặt cường giả, chỉ là con kiến mà thôi. Tu sĩ đứng trước mặt tiên nhân, không đáng nhắc tới. Muốn được người khác tôn trọng, không ngừng tăng cường thực lực của mình lên, quyết tâm, kiên trì bất khuất tu luyện." Đinh Cao Bình nói lời cuối cùng, đứng lên cung kính nói với Điền Bất Dịch: "Sư phụ, đệ tử cáo lui trước. Mọi người tiếp tục dùng bữa đi."

Nói xong, không đợi Điền Bất Dịch đồng ý, đã xoay người rồi đi rời khỏi nhà ăn, quay trở về phòng của mình, không lâu sau hắn tiến vào trạng thái bế quan tu luyện.

Bữa sáng bất ổn ở trong phòng ăn của Đại Trúc Phong, đã kết thúc chóng vánh. Sau bữa sáng, chúng đệ tử cùng nhau dọn dẹp phòng ăn rồi rời phòng ăn; Trương Tiểu Phàm và Điền Linh Nhi ra sau núi chặt trúc, những đệ tử khác thì đi tới Thái Cực Động tu luyện.

Bạn đang đọc Chư Thiên: Từ Tru Tiên Bắt Đầu Truy Tiên sáng tác bởi zhangchengdu120
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhangchengdu120
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.