Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu Vân Kiếm Quyết

Tiểu thuyết gốc · 3174 chữ

“Đệ tử Tiểu Trúc Phong có thích đọc sách không?” Đinh Cao Bình cất tiếng hỏi Văn Mẫn, sau khi đi được một lúc.

Văn Mẫn lắc đầu nói: “Kỳ thực sư tỷ cũng không thích đâu, thậm chí người nguyện ý đọc sách ở Tiểu Trúc Phong cũng rất ít. Chỉ là Tiểu Trúc Phong yên tĩnh, các đệ tử trong lúc rảnh rỗi thường đọc sách.” Nàng cũng không có dấu diếm.

Đinh Cao Bình gật đầu, trong lòng hiểu rõ là vì sao. Đối với tu tiên giả, thực lực là quan trọng nhất, vì vậy họ thường xuyên bế quan tu luyện để nâng cao thực lực, thời gian đọc sách ngày càng ít đi. Chỉ có những lúc rảnh rỗi họ mới tìm hiểu.

Trong lúc nói chuyện, Văn Mẫn dẫn Đinh Cao Bình đi thẳng đến bên ngoài Tàng Kinh Các. Một cỗ nhàn nhạt thư hương khí truyền đến, khiến người tự giác thẳng cái eo, giảm xuống tiếng nói.

Bên ngoài Tàng Kinh Các, có một vị hạc phác đồng nhan bà lão lẳng lặng đọc lấy nội dung một quyển tre, ngẫu nhiên gật đầu một chút, khuôn mặt giãn ra, hiển nhiên có thu hoạch.

Tu chân nhất đạo, có thuật trú nhan; nhìn khuôn mặt trẻ, nhưng tuổi thật thì rất lớn. Thực lực càng cao, tốc độ lão hoá của tu sĩ càng chậm, nhưng tuổi thọ gần cạn thì tốc độ lão hoá càng nhanh, thậm chí còn không đủ tuổi thọ để bế quan đột phá tu vi.

Như Điền Bất Dịch hơn ba trăm tuổi, bề ngoài mới là trung niên. Mà Điền Bất Dịch cùng thế hệ người như Tô Như, Thuỷ Nguyệt, các nàng nhìn bề ngoài mới ba mươi tuổi nhưng tuổi thật thì lớn hơn rất nhiều.

Văn Mẫn nhỏ giọng nói với Đinh Cao Bình: “Đây là một vị tiền bối của Tiểu Trúc Phong, thế hệ trước đây của sư phụ, họ Liễu tên Ngọc, chúng ta tôn kính gọi là Liễu Ngọc tiền bối. Đệ muốn đi vào trong Tàng Kinh Các, phải được tiền bối cho phép.”

“Hoá ra Liễu Ngọc tiền bối là trưởng lão cùng thời với Chân Vũ đại sư, tiền nhiệm thủ tọa Tiểu Trúc Phong. Mà Chân Vũ đại sư là sư thúc của sư phụ đệ, sư bá của chưởng môn chân nhân, …” Trong lòng của Đinh Cao Bình thầm nghĩ, sau khi hắn nghe xong Văn Mẫn sư tỷ nói.

Đinh Cao Bình và Văn Mẫn sau đó đi tới trước mặt bà lão kia. Văn Mẫn cung kính giới thiệu cho bà lão: “Quấy rầy tiền bối, vị này là Đại Trúc Phong đệ tử Đinh Cao Bình, thích đọc điển tịch. Do Đại Trúc Phong không có xây dựng Tàng Thư Các, vì vậy đến Tiểu Trúc Phong mượn sách đọc. “ Dứt lời, nàng từ trong túi lấy ra một viên ngọc giản, cung kính dâng lên.

Bà lão không có tiếp nhận ngọc giản, nghe Văn Mẫn nói xong liền nhìn hắn một cái, sau đó nhẹ giọng nói: “Thích đọc điển tịch là tốt, về sau đến đây không cần hành lễ.”

Tiếng nói vừa dứt, Đinh Cao Bình không có nhìn thấy vị kia Liễu Ngọc tiền bối. Văn Mẫn sau đó dẫn Đinh Cao Bình rời khỏi Tàng Thư Các, đi tới Vọng Nguyệt Đài.

Chùa hai người đi xa, bà lão kia khép lại quyển tre, một đôi mắt thâm thuý nhìn về phía rời đi của Đinh Cao Bình. Không lâu sau, bà lão thầm nghĩ: “Thật là một tiểu tử kỳ lạ, thân có phật quang nhưng lại bái nhập Thanh Vân. Ngoài ra trên người còn xuất hiện một loại linh lực kỳ lạ, khá giống với Thái Cực Huyền Thanh Đạo chân nguyên nhưng lại hơi khác.”

“Quản hắn làm gì, Đạo Huyền còn chưa chết, Tru Tiên Kiếm vẫn còn, Thanh Vân Môn còn không có xảy ra chuyện gì.”

Bà lão nhìn qua thế giới đau thương rất nhiều, nhiều đến lúc nhìn ra dị thường trên cơ thể của Đinh Cao Bình.

Bên này Đinh Cao Bình còn không biết bản thân mình bị phát hiện trên người có phật quang, ngoài ra còn nhìn ra trong cơ thể hắn có một loại linh lực khác. Hắn đi theo bước chân của Văn Mẫn sư tỷ, hiểu rõ bố cục kiến trúc ở Tiểu Trúc Phong, cùng tình huống nhân viên.

“Tiểu Trúc Phong chưa từng có nam nhân ở lâu dài, dù có nhắc nhở của ta, chỉ sợ không ngăn được các nàng. Đệ nếu gặp nguy hiểm, hãy báo ra.” Nói đến đệ tử Tiểu Trúc Phong, Văn Mẫn thấy ưu sầu, không ngăn được tính hiếu kỳ của các nàng.

Bên ngoài Tiểu Trúc Phong, đệ tử Tiểu Trúc Phong là nữ thần lạnh lùng, tâm thanh tịnh dục quả tu chân giả. Người đều có dục vọng, mà Tiểu Trúc Phong người đều không phải là người vong tình; bởi vậy ở trong Tiểu Trúc Phong, cấc đệ tử sau khi tu luyện, không có chỗ phát tiết, tính cách trở lên kỳ quái, ngay cả lộ thiên bể tắm cũng có mấy cái. Mà Đinh Cao Bình là nam nhân đầu tiên ở Tiểu Trúc Phong trong một thời gian dài, nếu không may đi lạc vô ý nhìn thấy thân trần của các nữ đệ tử, chỉ sợ đưa tới họa sát thân.

Dù Đinh Cao Bình không có đi loạn, nhưng đệ tử của Tiểu Trúc Phong nhiều, chỉ sợ bị khi dễ. Dù sao hắn đã từng cùng với nữ nhân tu luyện trong một thời gian dài, cũng không sợ bị các nàng trêu đùa. Hắn chỉ nói: "Văn Mẫn sư tỷ yên tâm đi, đệ nhất định không có đi loạn. Thủy Nguyệt sư thúc từng nói Vọng Nguyệt Đài tĩnh tu sao, hơn nữa gần Tàng Thư Các, nghĩ tới đệ đi sớm về trễ liền không thành vấn đề."

Văn Mẫn gật đầu, tiếp tục dẫn Đinh Cao Bình đi tới chỗ cư trú.

Vọng Nguyệt Đài là một trong sáu cảnh đẹp của Thanh Vân Môn, hắn đã từng nghe Hà sư huynh nói đến. Vọng Nguyệt Đài đẹp nhất vào ban đêm, khi trăng lơ lửng ở phía trên bầu trời, ánh trăng chiếu xuống thế gian khiến Vọng Nguyệt Đài ở Tiểu Trúc Phong của Thanh Vân Môn trở thành một nơi đẹp. Nhưng vào ban ngày, Vọng Nguyệt Đài chỉ là một chỗ trống cao tựa vách núi, hiểm địa cho nên ít người lui tới, vì sợ núi lở bất kỳ khi nào.

Chỗ ở tạm thời của Đinh Cao Bình là một tòa trúc lâu, rất cô độc vì ngoài trúc lâm này ra không còn bất kỳ một tòa kiến trúc nào cả. Phía trước trúc lâu có một mảnh đất trống, rất vuông hình như do con người tạo thành; phía sau chính là vách núi cheo leo, nói cách khác trúc lâu dựa lưng vào núi, nguy hiểm luôn rình dập bất kỳ lúc nào vì tòa vách núi ở đằng sau. Một khu vườn hoa nhỏ ở phía trước khu đất trống, đây là nơi duy nhất không có lệ trúc sinh trưởng, thậm chí có chút thấp bé.

Văn Mẫn thấy ánh mắt của Đinh Cao Bình nhìn về phía khu vườn hoa nhỏ kia, nhanh chóng cất tiếng nói: "Trước đây nơi này là trụ sở của một vị sư thúc, tính tình của nàng so với sư phụ ta còn kỳ quái hơn, ở chỗ này lập một vườn hoa; các loài hoa ở trong vườn đều do nàng mang về từ khắp nơi, nhìn qua hơi lộn xộn không được gọn gàng, nhưng đến mùa hoa nở thì chúng rất đẹp. Đáng tiếc sư thúc ấy đã vẫn lạc, không còn tồn tại ở trên thế gian rồi..."

Nói đến đây, khóe mắt của Văn Mẫn rơi lệ, chắc nàng xót thương cho số phận bất hạnh của sư thúc kia. Đinh Cao Bình đứng ở bên cạnh, thấy giai nhân rơi lệ, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu có đại sư huynh ở đây thì tốt."

"Sư tỷ nghe chuyện không? Đệ kể cho sư tỷ nghe một câu chuyện nói về hành trình tu tiên của một người phàm bình thường."Đinh Cao Bình cất tiếng nói với sư tỷ ở trước mặt hắn.

Văn Mẫn nghe được lời này của Đinh Cao Bình, trong lòng hiếu kỳ muốn biết nội dung của câu chuyện mà Đinh sư điệt định kể. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào thân ảnh của bạch y thiếu niên trước mặt, như muốn nói ngươi kể đi ta nghe. Đinh Cao Bình thấy được ánh mắt mong chờ của Văn Mẫn, trong lòng thầm nghĩ: :"Có lẽ Văn Mẫn sư tỷ là người đầu tiên nghe được nội dung của bộ tiểu thuyết này."

Đinh Cao Bình ánh mắt nhìn về phía hành lang bên ngoài trúc lâu, sau đó đi tới bàn đá kê ngoài hành lang phải của trúc lâu, Văn Mẫn đi theo sau. Hai người nhanh chóng ngồi xuống bàn đá đó, Văn Mẫn sau đó cất tiếng hỏi: "Đệ kể đi..."

"Tại một tinh cầu tu chân xa xôi, tồn tại rất nhiều tu chân giả, họ tu luyện chỉ vì muốn phi thăng lên Tiên Giới. Nhưng con đường tu tiên rất gian nan, nhiều nguy hiểm, nếu không có đủ thực lực có thể mất mạng bất kỳ lúc nào. Tu chân giả ở thế giới đó ngoài nhân tộc tu sĩ ra, còn có yêu thú, yêu thú tu luyện đến cảnh giới nhất định vượt qua hóa hình lôi kiếp liền có thể hóa hình thành hình dạng nhân tộc và tiếp tục con đường tu chân như nhân tộc tu sĩ. Một thiếu niên bình thường có tên là Trần Minh Nguyên, quê nhà của cậu bị ma đạo tu sĩ tấn công, trong thôn chỉ còn duy nhất cậu còn sống, cậu được môn phái Vân Nguyên Tông thu nhận làm đệ tử dù tư chất của cậu chỉ là ngũ hành linh căn..."Đinh Cao Bình chậm rãi kể.

Văn Mẫn lắng nghe Đinh Cao Bình kể, trong lòng thì tò mò về tư chất tu luyện của tu sĩ ở thế giới kia. Nàng ổn định tinh thần của mình, tiếp tục nghe, không lâu sau nàng nghe được: "...Thiếu niên đó làm ngoại môn đệ tử được năm năm, tu vi đạt tới Ngọc Khí lục trọng, trong một lần nhận tài nguyên tu luyện của môn phái cùng một vị đệ tử nội môn mâu thuẫn..."

"Ở môn phái Vân Nguyên Tông kia, điều kiện trở thành nội môn đệ tử như thế nào?" Văn Mẫn tò mò hỏi Đinh Cao Bình.

"Tuổi dưới một trăm, thực lực từ Ngọc Khí thất trọng trở lên là hoàn toàn trở thành nội môn đệ tử." Đinh Cao Bình chậm rãi trả lời.

"Vậy đệ tử của môn phái đó phân chia như thế nào?"

"Đệ tử của môn phái đó phân chia khác với Thanh Vân Môn chúng ta. Chia làm tạp dịch đệ tử, ngoại môn, nội môn, chân truyền đệ tử, quan môn đệ tử. Trưởng lão thì phân làm ngoại môn, nội môn, chấp sự, thái thượng trưởng lão. Ngoài ra còn có các vị lão tổ, chỉ xuất hiện khi môn phái gặp họa diệt môn, lực lượng mạnh nhất của môn phái, chịu trách nhiệm bảo vệ môn phái an toàn."

"Trong câu chuyện đó, sư đệ có nhắc qua Ngọc Khí, vậy hai từ Ngọc Khí này đại biểu cho cái gì?" Văn Mẫn nhớ lại trong câu chuyện vừa rồi, Đinh Cao Bình có nhắc qua "Ngọc Khí", vì vậy nàng thắc mắc hỏi.

"Đó là hệ thống tu luyện mà bất kỳ tu sĩ nào ở thế giới đó phải trải qua, nếu muốn trở thành tiên nhân. Yêu thú cũng có hệ thống tu luyện riêng, nhưng dựa theo hệ thống tu luyện đó để phân chia."

"Phân chia như thế nào?"

"Không nói đấy, muốn nghe tiếp thì để khi nào đệ kể tiếp nhé." Đinh Cao Bình cất tiếng nói.

Nói xong, hắn không có để ý đến ánh mắt kinh ngạc xen lẫn bất ngờ của Văn Mẫn, lập tức đi vào trong trúc lâu. Văn Mẫn rời đi, nàng vẫn muốn nghe tiếp, có lẽ để lúc nào đó. Đinh Cao Bình không biết rằng câu chuyện của hắn kể cho Văn Mẫn nghe, sẽ được Văn Mẫn nói lại cho chúng sư tỷ sư muội của mình trong bữa ăn tối hôm nay.

Ở trong trúc lâu, Đinh Cao Bình ngồi trong căn phòng kia một lúc, sau đó vận chuyển bản cải tiến “Thái Cực Huyền Thanh Đạo” tiến hành hấp thu thiên địa linh khí.

Thời gian không ngừng trôi đi, thoắt cái trời đã vào chiều. Đinh Cao Bình củng cố thực lực xong, nàng cất tiếng hỏi hệ thống: “Hệ thống, nếu ta ở Tru Tiên thế giới lập tông môn, rồi phát triển tông môn, tiếp tục công bố tiểu thuyết mà ta viết ra bên ngoài thì dẫn tới thế giới thay đổi như thế nào?”

“Tru Tiên thế giới hoàn toàn có thể thăng cấp lên cấp bậc cao hơn, con đường tu tiên thành tiên dễ dàng hơn trước.”

“Ký chủ muốn thành lập tu tiên môn phái, trước hết hãy đột phá đến Ngọc Thanh tứ trọng, trong vòng hai năm đầu nhập môn phải đột phá, sau khi đột phá Ngọc Thanh tứ trọng thì hạ sơn lịch luyện. Khi đó hệ thống sẽ giúp ký chủ tìm dãy núi có linh mạch làm lãnh địa.” Hệ thống nhanh chóng nói.

“Vậy mình nỗ lực tu luyện, sớm đột phá Ngọc Thanh tứ trọng.” Đinh Cao Bình kiên định nói.

Nói xong, hắn đi ra khỏi trúc lâu. Lúc hắn xuất hiện ở bên ngoài trúc lâu, nhìn thấy Văn Mẫn sư tỷ đưa cơm tối đến. Cơm tối đều là thức ăn chạy, không có thức ăn mặn, hắn ăn vài miếng cảm thấy mùi vị không tệ, Đinh Cao Bình mở miệng nói: “Văn Mẫn sư tỷ, đệ ở chỗ này có đầy đủ đồ nội thất. Tỷ có thể cho đệ ít gia vị và nguyên liệu nấu ăn, đệ tự mình nấu nướng, tránh làm phiền tỷ mỗi ngày đưa cơm ba bữa.”

Đôi mắt của Văn Mẫn sáng lên, hiển nhiên nàng không muốn mỗi ngày đưa cơm ba bữa. Nàng chần chờ một lúc, sau đó hỏi: “Sư đệ có thể tự mình nấu nướng sao? Đừng đói, sư bá sẽ trách chúng ta.”

Nghe được lời này của Văn Mẫn, Đinh Cao Bình mỉm cười nói: “Sư tỷ yên tâm đi, đệ cũng là một trong những đầu bếp của Đại Trúc Phong. Nên đệ hoàn toàn có thể tự mình nấu nướng. Đồ ăn của Tiểu Trúc Phong ngon miệng, chỉ là có chút nhạt, hiện giờ đệ đang trong độ tuổi mới lớn.”

Văn Mẫn nhìn cơ thể của Đinh Cao Bình một lúc, sau đó nói: “Vậy ngày mai sư tỷ mang một vài gia vị cùng nguyên liệu nấu ăn đến. Sư đệ tự nấu ăn đi.”

Đinh Cao Bình cảm ơn Văn Mẫn sư tỷ, sau đó tiếp tục ăn tối. Chừng một khắc sau, bữa tối của hắn kết thúc, hắn giữ lại chỗ bát đũa này nên mang đi rửa. Rửa bát xong, hắn đem bát đũa ra ngoài phơi khô, sau đó quay vào bên trong trúc lâu.

Hắn sau khi ngồi yên vị ở trên giường, sau đó lấy ra một lò luyện đan cùng một phần dược tài của nhất giai đan dược Hồi Linh Đan. Không lâu sau, hắn bắt đầu quá trình luyện chế đan dược.

Không đến nửa tiếng thời gian để hắn hoàn toàn luyện chế xong một lò Hồi Linh Đan. Hắn sau đó tiếp tục luyện đan.

Thời gian không ngừng trôi đi, một ngày mới lại tới. Sau một đêm liên tục luyện chế đan dược, hắn thành công luyện chế rất nhiều loại đan dược như Hồi Linh Đan, Tụ Linh Đan,…kỹ thuật luyện đan của hắn được cải thiện, thậm chí hắn còn luyện chế ra cực phẩm đan dược.

Hệ thống thanh âm nhanh chóng vang lên: “Chúc mừng chủ nhân trở thành một vị luyện đan sư. Hệ thống khen thưởng cho chủ nhân như sau: thiên cấp mộc hệ linh kỹ “Vạn Mộc Trói Buộc”, “Mộc Nguyên Sinh Quyết”, quyển hạ bí tịch “Đan Sinh Chân Điển”, một bộ kiếm quyết “Lưu Vân Kiếm Quyết”, một gói quà đan dược, một gói quà dược tài, một tấm Hoá Điền Phù, một tấm Thần Hành Phù, vạn viên hạ phẩm linh thạch, một cái địa cấp pháp khí Cương Thiết Kiếm, trăm viên cực phẩm đan dược Dưỡng Nhan Đan, ngàn viên thượng phẩm đan dược Bồi Nguyên Đan, ba ngàn viên Tích Cốc Đan.”

“Hệ thống, ta muốn học “Vạn Mộc Trói Buộc”, “Lưu Vân Kiếm Quyết”, “Đan Sinh Chân Điển” và “Mộc Nguyên Sinh Quyết”. Quá trình truyền pháp quyết mất bao lâu đối với ba loại công pháp kia?” Nghe được thông báo của hệ thống, trong lòng của hắn vui mừng, vì sau một đêm liên tục luyện đan của dẫn tới hắn nhận được nhiều phần thưởng từ hệ thống. Hắn nhanh chóng ổn định cảm xúc, rồi cất tiếng hỏi hệ thống.

“Riêng Đan Sinh Chân Điển truyền thụ cuối cùng, vì nó là một quyển đan đạo thư tịch, bao gồm toàn bộ tri thức về luyện đan, linh dược và rất nhiều đan phương. Tất cả đều xuất hiện dưới dạng quyển trục, không giới hạn người xem. Vì vậy quá trình truyền thụ tri thức mất khoảng hai canh giờ.” Hệ thống nói.

“Ngươi truyền cho ta toàn bộ pháp quyết của Lưu Vân Kiếm Quyết trước đi.” Đinh Cao Bình nghe xong hệ thống nói, lập tức ra lệnh cho hệ thống của mình.

Không lâu sau trong tâm trí của hắn xuất hiện một đoạn pháp quyết. Đoạn pháp quyết này là của “Lưu Vân Kiếm Quyết”, Đinh Cao Bình ngồi thiền được một lúc là có được toàn bộ pháp quyết của “Lưu Vân Kiếm Quyết”.

Hắn sau khi có được toàn nội dung của “Lưu Vân Kiếm Quyết”, lập tức thu dọn lò luyện đan và tất cả bình ngọc vào trong Huyền Bảo Châu. Rời khỏi giường, đứng ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài Vọng Nguyệt Đài, nhưng do thiết kế của trúc lâu nên hắn nhìn thấy xung quanh đầy lệ trúc.

Bạn đang đọc Chư Thiên: Từ Tru Tiên Bắt Đầu Truy Tiên sáng tác bởi zhangchengdu120
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhangchengdu120
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.