Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến Tiểu Trúc Phong

Tiểu thuyết gốc · 2485 chữ

Thời gian không ngừng trôi đi, một tuần nhanh chóng trôi qua. Một tuần này, Đinh Cao Bình ngồi ở trong phòng của mình viết tiểu thuyết, ngoài ra còn tu luyện, chỉnh sửa y phục cho chúng đệ tử của Đại Trúc Phong; y phục mà đệ tử Đại Trúc Phong đang mặc còn gọn gàng hơn trước rất nhiều. Điều này làm cho đệ tử Đại Trúc Phong rất thích, vợ chồng Điền Bất Dịch càng có thiện cảm với Đinh Cao Bình.

Lúc này Đinh Cao Bình đang đi tới Tiểu Trúc Phong, chỉ mất một đoạn thời gian ngắn để hắn tới được Tiểu Trúc Phong. Từ trên cao nhìn xuống, Tiểu Trúc Phong cùng Đại Trúc Phong giống nhau do đều có trúc, một mảng rừng trúc không ngừng phát triển nhưng khác về giống loài. Đại Trúc Phong nhiều một chút thâm trầm, còn Tiểu Trúc Phong nhiều một chút son phấn của thiếu nữ.

Lệ Trúc là loại trúc trồng chủ yếu ở trên Tiểu Trúc Phong, loại trúc này có màu sắc xanh biếc, thân trúc nhỏ giống như một người con gái có dáng người thon thả. Lệ Trúc so với Hắc Tiết Trúc của Đại trúc Phong có danh tiếng hơn, xưng thiên hạ đệ nhất. Chẳng qua nó nổi danh nhất địa phương, không phải nó cứng cỏi, mà là trên khuôn mặt trúc xanh biếc, trải rộng từng chút màu hồng phấn nhỏ li ti, tựa như ôn nhu nữ tử thương tâm, cực kỳ mỹ lệ. Vì vậy, nó có tên là lệ trúc, danh xưng Tiểu Trúc Phong cũng bắt nguồn từ đây.

Quy định của Tiểu Trúc Phong, khác rất nhiều so với các chi mạch khác của Thanh Vân Môn, đó là chỉ tuyển nữ tử. Không biết có thực lực cường đại hay là cố ý lựa chọn, nhưng mỹ mạo cùng thực lực của đệ tử Tiểu Trúc Phong, dẫn tới Tiểu Trúc Phong trở thành một phong cảnh xinh đẹp của Thanh Vân Môn. Sau khi các đệ tử nam khác của Đại Trúc Phong biết Đinh Cao Bình tu luyện ở Tiểu Trúc Phong trong một thời gian dài, vì sao rất ngưỡng mộ, thử hỏi có bao nhiêu nam nhân ao ước ở trong "Nữ Nhi Quốc" đâu.

Xuyên qua đám rừng lệ trúc, hai người một chó không có đi đến cao cao chủ điện Tiểu Trúc Phong, mà dừng lại ở một chỗ yên lặng. Kiến trúc ở nơi này đều do trúc mộc tạo thành, xung quanh có lệ trúc vờn quanh; xungió núi thổi qua, chưa có băng hàn, cũng có mát mẻ, nghe xung quanh vang sào sạt lá trúc, trong lòng buồn phiền lập tức biến mất, trong lòng trở nên yên tĩnh lạ thường. Đinh Cao Bình hiếu kỳ nhìn xung quanh, còn Điền Bất Dịch đứng im không động đậy ở ngoài phòng, giống như đang chờ đợi cái gì.

Qua một lúc lâu, trên bầu trời xuất hiện hai bóng người ngự khí phi hành về phía kiến trúc ở nơi này, Đinh Cao Bình nhìn thấy người lập tức hô: "Sư nương, Linh Nhi sư tỷ."

Không lâu sau hai người đó đáp xuống mặt đất, Tô Như mỉm cười gật đầu rồi trợn mắt nhìn Điền Bất Dịch, sau đó đi vào trong phòng trúc. Tâm tình của Điền Linh Nhi cũng không tốt, không có để ý đến lời chào hỏi của Đinh Cao Bình, theo sát Tô Như đi vào trong nhà.

Đinh Cao Bình gãi đầu, không có để ý đến, nhưng Lệ Trúc ở xung quanh rất thu hút hắn. Sau khi hai mẹ con Tô Như đi vào trong nhà, Điền Bất Dịch không có đi vào bên trong, ngược lại đứng im ở bên ngoài. Đinh Cao Bình không hiểu vì sao, nhanh chóng đi tới những Lệ Trúc kia cẩn thận quan sát, dựa theo ý tứ của Điền Bất Dịch, tương lai pháp bảo của hắn có loại này Lệ Trúc.

Đối với xanh biếc trúc kia bên trên xuất hiện một tý phấn hồng, quả thực rất kỳ lạ, so với Hắc Tiết Trúc còn dễ nhìn hơn. Tính bền bỉ của nó, khiến hắn liên tưởng đến đặc tính đàn hồi của cao su ở Địa Cầu. Hắn hái vài lá trúc, xoa nắn một lúc, bên trong mềm mại mang theo cảm giác cắt đứt; ngón tay cái với ngón rữa nhẹ nhàng nắm, võ lực rót vào bên trong, lá trúc biến thành một mũi tên nhanh chóng biến mất ở trong rừng trúc. Đối với hành động này của Đinh Cao Bình, Điền Bất Dịch đều nhìn ở trong mắt, trong lòng mong chờ vào Đại Trúc Phong nổi danh ở lần tới thất mạch hội võ.

...

Làm Tô Như cùng một đám diệu ngọc nữ đi tới không cẩn thận nhìn thấy Điền Bất Dịch đang nhìn trời cười, đôi mắt của Tô Như nhắm lại, xem như bản thân mình bị mù. Điền Linh Nhi đi đến bên cạnh Đinh Cao Bình nói một hồi, giống như mắng vậy; còn thủ tọa Tiểu Trúc Phong Thủy Nguyệt thì muốn lùi vào bên trong, không muốn nhìn thấy hèn mọn mập lùn.

Điền Bất Dịch hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của bản thân, không có để ý đến xung quanh, thẳng đến Đinh Cao Bình không nhịn được ho gan một tiếng, lão mới xoay người nhìn đám người Thủy Nguyệt. Lão thấy được ánh mắt ghét bỏ của nhóm người, khẽ hừ một tiếng, sau đó nhìn về phía Thủy Nguyệt nói: "Ta đã đưa người đến, hi vọng lúc ta đưa người trở về, hắn không rơi một ngọn tóc nào."

Nói xong, bên người Điền Bất Dịch Xích Diễm lóe lên, lão cứ như vậy mà rời khỏi Tiểu Trúc Phong. Đinh Cao Bình thấy sư phụ mình rời đi, không biết làm sao; ngược lại Đại Hoàng nhìn Điền Bất Dịch rời đi, ánh mắt lóe lên, hướng về nơi khác chạy thật nhanh.

Thủy Nguyệt đại sư hừ một tiếng, nhìn xem đi xa Điền Bất Dịch lại nhìn Đại Hoàng, không nhịn được mắng một câu: "Chó nhịn không được đớp cứt, cái này chó cùng chủ nhân giống nhau." Tính cách của Thủy Nguyệt đại sư lạnh lùng, bình thường kiệm lời ít nói, không biết sau khi Điền Bất Dịch đến nơi này nàng không kiềm chế được tính tình của mình.

Ở bên cạnh có một nữ tử che miệng cười trộm, nói: "Sư phụ, người mắng sư bá như vậy, không phải mang Tô Như sư thúc cùng Bạch Nhi mắng cùng sao?"

Thủy Nguyệt đại sư trừng mắt, phất trần ở trong tay gõ đầu của nữ tử, nói: "Văn Mẫn, ngươi nói nhiều như vậy không bằng sư muội của ngươi yên tĩnh."

Đinh Cao Bình nghe được hai chữ Văn Mẫn, xoay người nhìn về phía người kia, là một vị nữ tử có khuôn mặt trái xoan, da thịt trắng trỏe tinh khôi như tuyết, khóe môi nhếch lên một tia cười nhạt ý. Hắn thầm nghĩ ở trong lòng: "Người này là đạo lữ của đại sư huynh sao."

Văn Mẫn bị sư phụ trách phạt cũng không giận, đối với bạch y nữ tử ở bên cạnh nói: "Lục sư muội, sư phụ lại khen ngươi kìa."

Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, ánh mắt của Đinh Cao Bình thuận nhìn sang, phát hiện dung mạo của bạch y nữ tử còn đẹp hơn rất nhiều so với Văn Mẫn, hay Điền Linh Nhi, bảo sao nguyên tác Lý Tuân của Phần Hương Cốc đem lòng yêu, từng lên Thanh Vân Môn cầu hôn nhưng bị từ chối. Trong nguyên tác thì nàng là thê tử của nam chủ Trương Tiểu Phàm, có một người con tên là Trương Tiểu Đỉnh. Nhan sắc mỹ lệ của nàng, khiến nàng trở thành đệ nhất mỹ nữ trong nguyên tác "Tru Tiên".

Kiếp trước hắn gặp rất nhiều mỹ nữ, cho nên hắn rất nhanh khôi phục tinh thần. Hắn chỉnh y phục đang mặc ngăn ngắn, sau đó cung kính nói: "Đệ tử Đinh Cao Bình, bái kiến Thủy Nguyệt sư thúc."

Trong mắt của Thủy Nguyệt đại sư hiện lên sự kinh ngạc, liếc nhìn về phía Lục Tuyết Kỳ, tán thưởng đối với Đinh Cao Bình: "Cao Bình sư điệt, Tàng Kinh Các của Tiểu Trúc Phong ngươi cứ thoải mái đọc."

"Đa tạ Thủy Nguyệt sư thúc." Đinh Cao Bình cảm tạ lạnh lùng mỹ phụ này.

Tô Như thấy sư tỷ hiếm khi lộ ra nụ cười, mặc dù nụ cười này chỉ thoáng qua, nhưng trong lòng biết Đinh Cao Bình ở lại đây cũng không tệ. Nàng nhanh chóng cất tiếng nói: "Sư tỷ, Thanh Vân xin nhờ tỷ rồi, hắn là một người thành thục hiểu chuyện, có chuyện gì cứ tìm hắn thương lượng. Ngoài ra tay nghề của hắn khá cao, về phần ăn uống của mọi người có thể nhờ hắn."

"Cao Bình sư điệt, sư điệt biết nấu nướng sao?"Nghe được lời nói này của sư muội tốt của nàng, Thủy Nguyệt đại sư nhìn về phía Đinh Cao Bình rồi hỏi.

"Đúng vậy. Sư điệt biết nấu nướng, nên có thể đảm nhiệm đầu bếp trong thời gian sư điệt ở lại đây tu luyện một thời gian."Đinh Cao Bình trả lời.

"Không biết tu vi hiện giờ của sư điệt là gì?"Thủy Nguyệt đương nhiên biết thôn Thảo Miếu có bốn người sống sót, trong đó có ba hài tử, hai người gia nhập Đại Trúc Phong còn một người gia nhập Long Hồi Phong. Vì vậy nàng rất tò mò về tu vi hiện giờ của vị Đinh sư điệt này.

Thủy Nguyệt vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn về phía Đinh Cao Bình, trong số đó có Lục Tuyết Kỳ.

"Đệ tử mới đột phá Ngọc Thanh nhị trọng vào một tuần trước." Không biết vì sao Thủy Nguyệt sư thúc hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn cung kính trả lời.

Đối với lời nói này của Đinh Cao Bình, mọi người đều kinh ngạc, nhất là Tô Như và Điền Linh Nhi. Hai người nhìn chằm chằm Đinh Cao Bình, kiểu trách móc hắn vì sao không nói cho mọi người trong Đại Trúc Phong biết, vì vậy Tô Như hừ một tiếng đối với Đinh Cao Bình sau đó quay sang nói với sư tỷ: "Sư tỷ, sư muội về trước đây."

Nói xong, nàng cùng Điền Linh Nhi ngự khí phi hành trở về Đại Trúc Phong, để lại Đinh Cao Bình với chúng nữ Tiểu Trúc Phong.

Đinh Cao Bình thấy sư nương rời đi, khóc không ra nước mặt, đây là lần đầu tiên trong đời này hắn đối mặt với nhiều nữ tử như vậy. Nếu ở tiền kiếp, chuyện này là bình thường, hắn còn không biết bản thân tu luyện bao lâu nữa mới có thể phi thăng đến tiên giới vì thế giới này không thể thành tiên. Nếu muốn thành tiên, bắt buộc phải làm cho thế giới thăng cấp, có như vậy tu sĩ ở Thần Châu hạo thổ mới có thể thành tiên được.

Thủy Nguyệt đại sư nhìn Đinh Cao Bình một lúc, sau đó chuyển hướng nhìn về phía đại đồ đệ Văn Mẫn rồi nói: "Đinh sư điệt dù sao cũng là nam tử, tại Tiểu Trúc Phong đi lại nhiều lần có nhiều chỗ bất tiện, vì vậy ngươi nói cho các nữ đệ tử khác biết, để bọn họ thu liễm một tý." Không đợi Văn Mẫn trả lời, nàng xoay người nhìn về phía Đinh Cao Bình nói: "Đinh sư điệt, thích hợp chỗ ở của ngươi ở Tiểu Trúc Phong không nhiều, ngươi không nên ghét bỏ."

Mục đích của Đinh Cao Bình đến đây là mượn sách, nếu rời xa Tàng Kinh Các, lộ trình đi lại mỗi ngày khiến người khác để ý đến, dù sao hắn không phải là đệ tử của Tiểu Trúc Phong nhưng là đồng môn với các đệ tử của chi phái chỉ nhận nữ tử. Hắn lắc đầu không để ý, nhanh chóng cất tiếng nói: "Sư thúc sắp xếp cho đệ tử chỗ ở gần Tàng Kinh Các là được.'

"Vậy chỗ ở của sư điệt gần Vọng Nguyệt Đài đi, khu vực đó lưng tựa vách núi, gần Tàng Kinh Các. Chỉ là ban đêm gió thổi hơi mạnh, sư điệt cần phải để ý." Thủy Nguyệt đại sư thấy Đinh Cao Bình thức thời, suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Vọng Nguyệt Đài? Trong nguyên tác, nơi này là nơi Lục Tuyết Kỳ múa kiếm trong mười năm."Đinh Cao Bình thầm nghĩ, sau khi hắn nghe thấy Thủy Nguyệt sư thúc nhắc tới "Vọng Nguyệt Đài". Thầm nghĩ xong, hắn cung kính nói: "Đệ tử nghe theo sự sắp xếp của sư thúc."

"Văn Mẫn." Thủy Nguyệt đại sư hô.

"Có đệ tử." Văn Mẫn trả lời.

Phất trần của Thủy Nguyệt đại sư ở trên không trung vung một lát, biểu thị đóng cửa tiếp khách, đối Đinh Cao Bình gật đầu sau đó đi vào trong phòng trúc. Lục Tuyết Kỳ cùng ba đệ tử khác đi vào bên trong phòng, chỉ có Văn Mẫn là đứng lại, hiển nhiên Văn Mẫn là người dẫn Đinh Cao Bình đi đến phòng trúc gần Vọng Nguyệt Đài.

Không lâu sau, đất trống trước phòng trúc chỉ còn Văn Mẫn và Đinh Cao Bình. Văn Mẫn nhìn Đinh Cao Bình một lúc, sau đó nói: "Đinh sư đệ, mời đi theo ta."

Đinh Cao Bình gật đầu, sau đó đi theo Văn Mẫn sư tỷ đi về phía Vọng Nguyệt Đài. Một lúc lâu sau, hai người rời khỏi phạm vi của "Tĩnh Trúc Hiên", lúc này Đinh Cao Bình mới cất tiếng nói: "Mẫn sư tỷ, thụ đại sư huynh nhờ vả..."

Lời nói còn chưa xong, nhưng đã làm cho Văn Mẫn sư tỷ đỏ ửng, kéo Đinh Cao Bình rời khỏi khu rừng lệ trúc. Đợi hai người ra khỏi khu rừng lệ trúc này, Văn Mẫn mới buông tay Đinh Cao Bình ra, sau đó nói: "Đinh sư đệ, đệ không biết sư thúc đệ không thích nghe tên của người ở Đại Trúc Phong. Nếu để sư thúc ngươi biết được ngươi nói ra ba chữ Tống Đại Nhân, không sợ sư thúc đệ làm khó Tống sư huynh sao?"

Đinh Cao Bình nghe Văn Mẫn nói vậy, gật đầu. Sau đó hắn tiếp tục cùng Mẫn sư tỷ đi tới Vọng Nguyệt Đài.

Bạn đang đọc Chư Thiên: Từ Tru Tiên Bắt Đầu Truy Tiên sáng tác bởi zhangchengdu120
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhangchengdu120
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.