Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rắc Rối

Phiên bản Dịch · 1108 chữ

Mẹ cô nghề giặc ủi, lúc trước nuôi 2 cái miệng còn không đủ ăn nhưng giờ đây thêm 1 cái miệng nữa thiệt là khổ. Cuộc sống đã khó khăn rồi, giờ cậu và mợ cô bàn tín nhau để lấy luôn phần làm ăn của mẹ cô nữa chứ!?

Cô thấy thương và xót lắm chứ!? Cô may mắn tham gia vào nghệ thuật từ khi còn nhỏ nên cũng có chút danh tiếng trên con đường này. Vì vậy cô có thể tham gia vào mà đóng phim, làm quảng cáo để kiếm thêm tiền để nuôi mẹ và anh trai mình, giúp đỡ được phần nào hay phần đó. Có cơm thì ăn cơm, có mắm thì ăn mắm, nói chung là có gì thì ăn đó. Mẹ cô thấy thương lắm, mới về chưa được bao lâu, chưa chăm sóc được gì hết mà đã đi nuôi gia đình. Mẹ cô cũng sợ khi tham gia vào nghệ thuật này, chông gai, khó khăn, áp lực chồng chất lên mà hành hạ cô. Nhưng cô biết chứ, biết rất rõ là đằng khác. Cô cũng cố gắng nuôi. Cô hay đi làm về khuya lắm khoảng 1-2 giờ sáng mới về tới nhà. Đóng phim mà... đâu có đúng giờ đâu... tại kịch bản nó đã vậy rồi.


Cậu và mợ cô thấy cô hay đi về khuya thấy có cơi hội kiếm chuyện, lâu nay kiếm không được nên đã lấy cớ kiếm chuyện với mẹ cô mà toàn nói với những lời tục tiểu.

- Giờ sao? Bà có nhường lại cái cơi làm ăn cho tôi không?

- Sao lại phải nhường. Chẳng phải gia đình em về đây sống với chị chưa được bao lâu sao

- Không nói nhiều, bà phải nhường lại cho gia đình tôi

- Tại sao phải nhường chứ! Cả hai làm ăn chung cũng đâu có sao.

- Tôi không cần biết. Bà phải nhường lại cho gia đình tôi. Mà bà cũng đâu cần làm gì nhiều. Con Thảo đó, nó đi hôm về khuya chắc nó cũng làm mấy công việc đứng đường cho mấy đại gia đủ tiền đem về cho bà sài rồi còn gì.

Nghe tới đây mẹ cô không hề nhịn được nữa

- Nè, ăn nói lại cho đàng hoàng nghe chưa. Mày là cậu nó, là cháu của mày, là con tao. Đi hôm về khuya là công việc bắt buộc. Chưa tới lượt mày phán xét.

Cả hai cứ thế mà cãi nhau. Hàng xóm nghe được bay vô lôi đầu cậu cô ra chửi, ông ta ấm ức lắm mà bỏ đi. Cậu cô đâu hề biết cô đang ở trong nhà mà nghe hết tất cả những gì ông ta nói đâu. Cô nghe mà cũng hiểu được. Mẹ cô đang bị ông ta ăn hiếp và đang giành cơi ngơi làm ăn. Lúc đó cô mới nãy ra một loé sáng lên.


- Mẹ à, mẹ có muốn ra ngoài sống không?

- Hả? Con nói gì vậy? Mẹ đang làm ăn ổn định mà

- Nhưng con không muốn mẹ phải chịu khổ nữa... bị người khác ăn hiếp đâu... làm nghề này cực lắm... mẹ nhìn đi hai bàn tay mẹ chay hết rồi đây này

Mẹ cô nhìn cô. Gì vậy trời! Con bé mới chỉ có 7 tuổi hơn thôi mà. Sao nó suy nghĩ giống người lớn thế! Lại biết quan tâm nữa chứ!

Mẹ cô ôm cô vào lòng “Mẹ xin lỗi...”

- Mẹ không cần phải xin lỗi con đâu.

- Nếu ra ngoài sống. Thì chúng ta ở đâu?

- Không sao hết. Con đã làm xong từ lâu rồi. Con đã mướn phòng trọ để ở. Từ giờ ta sẽ sống ở đó... cả ba chúng ta. Lúc đó mẹ chỉ cần làm những công việc lặt vặt hay những công việc mẹ thích thôi. Mọi thứ cứ để con lo.

Mẹ cô hạnh phúc lắm! Có đứa cô gái tỏ ra như một trụ cột trong gia đình vậy! Cô thật giống với cha mình! Âm thầm giúp đỡ! Tự một mình làm mà không thông báo cho một ai biết. Khi tất cả mọi thứ xong xuôi hết, ổn định hết thì mới thông báo cho hay.


Ngày mà gia đình cô dọn đi cuối cùng cũng đến. Hàng xóm thấy mà không nỡ để gia đình cô đi. Họ biết em cô có lòng tham mà lấy chỗ làm ăn. Cô biết chứ. Biết rất rõ nữa là. Họ muốn lấy thì cứ cho họ lấy. Ở đời mà ở đâu cũng có cái giá của nó. Sống làm sao cho người khác nể mình chứ sống ích kỉ ông trời nay mai lấy lại hết cho mà xem. Sướng trước cực sau. Mà cực trước thì sướng sau thôi.


Gia đình cô đã dọn đến căn nhà mới ở. Một ngôi nhà ở thị thành tiện nghi rất đầy đủ. Tất nhiên tất cả chi phí một tay cô trả hết. Vì cô làm trong nghệ thuật này, nổi tiếng từ khi còn nhỏ nên họ trả 1 show của cô rất cao đủ để cô nuôi luôn 7 cái miệng nữa là huống chi là 3 cái. Thêm vào đó, cô học võ nữa. Cô đi thi đấu và đoạt chức vô địch. Giải thưởng của nó không hề nhỏ... số tiền cực lớn cộng thêm vào nữa.

Cứ thế thời gian trôi qua. Một đạo diễn ở Hàn Quốc muốn mời cô tham gia bộ phim của ổng. Ngay lập tức, cô nhận lời tham gia. Mẹ cô lo không muốn cho con gái mình qua đó mà lại còn rất nhỏ nữa. Nhưng cô đã quyết định để mẹ yên lòng mà đi.


Tại sân bay Tân Sân Nhất

- Mẹ con đi nha. Anh hai em đi nha

- Con qua đó nhớ giữ sức khỏe đó

- Mẹ yên tâm đi. Con có võ mà. Không ai dám ăn hiếp con đâu.

- Phải miệng lưỡi của con quả không thể xem thường mà

- Có ai ăn hiếp em, nói cho anh biết. Anh bay qua đó xử lý liền

- Phải không đó. Tới khi đó không biết anh là người xử lý giùm em hay em là người xử lý giùm anh đây

Cô vừa nói vừa chọc ông anh của mình. Còn anh thì không biết nói gì hơn chỉ biết xoa đầu cô em gái bé bỏng này.

- Thôi tới giờ con phải đi rồi. Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nha. Hàng tháng con sẽ gửi tiền về mà chăm lo cho mọi người

Bạn đang đọc [Yoongi x Girl] Em là Nguồn Sống của anh!!! của Tiểu Jen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi JiYoung
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.