Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu thầm – Chương 2

Phiên bản Dịch · 7779 chữ

Cô ta bước vào nhìn thấy tôi chèo queo trên ghế sofa…. Cô ta cũng không thèm quan tâm đến tôi nửa cô ta đi khắp phòng khách nhỏ và vô tình thấy hình tôi chụp chung với Thuyên… tấm hình hai đứa đi chơi Vườn Xoài chung với nhau…. Thuyên ôm lấy cổ của tôi cười tươi… và xung quanh đó còn nhiều hình tôi chụp chung với Thuyên và có một tấm hình Thuyên mặc chiếc váy trắng như nàng công chúa ngồi trên thảm cỏ xanh tôi đặt nó kế bên chiếc bàn làm việc nhỏ tôi đặt ở phòng khách……. “thì ra hắn đau khổ vì người con gái này ah? Cô gái này dể thương quá nên hắn đau khổ là phải, cái gì đây? Thiệp cưới…….. rồi vậy là mình hiểu hết rồi”

-anh buồn vì người cô gái này sao? – Thy bước đến đưa tấm hình của Thuyên trước mặt tôi

-tại sao cô lại đụng vào lung tung vậy hả? – tôi quạu

-và cả việc cô ta đám cưới với người khác đúng không? – thy đoán đúng, sự im lặng của tôi xem như đó là lời thú nhận sự thật phủ phàn đó – anh không nói cho cô ta biết anh yêu cô ta ah?

-không! Tôi không thể nói, tôi không muốn chính tay mình phá nát tình cảm bạn bè bao nhiêu năm nay của chúng tôi.

-thì ra là vậy? mà tốt nhất anh nên quên cô ta đi …… đau khổ như thế có được gì đâu… toàn hành sát mình thôi. – cô ta trả tấm hình về vị trí cũ

-cô nói nghe dễ nhỉ? – tôi cười nhếch miệng

-em nghĩ chúng ta nên đổi một chút không khí

-thôi caca mệt lắm – tôi tự động nói tên của mình

-tên anh là caca hả?

-uhm… hôm nay chúng ta đi ăn gì đi … tôi chưa ăn gì hết….ah ăn ốc đi hen…..

-cũng được…

Quả thật cô ta ăn no nê…. Và tôi cũng vậy thật sự buồn khiến tôi hôm nay muốn ăn thật nhiều.. nhưng cô ta còn kêu cả bia ra uống, riêng tôi chỉ ăn thôi không uống gì cả,cô ta thì uống một chút chỉ hơi ngà ngà say thôi… tôi dìu cô ta về và đưa lên phòng.

-haiz…. Chưa bao giờ tôi rơi vào tình thế này? – vừa nói vừa đỡ cô ta nằm lên giường rồi cô ta ngồi bật dậy dùng tay kéo cổ áo tôi tới sát khuôn mặt cô ấy

-anh là người khách lạ nhất tôi từng gặp… những người khách trước thấy tôi là nhào tới như con mèo thấy mỡ…. chỉ có anh là không làm gì tôi hết… bộ tôi xấu xí lắm sao?

-cô say rồi! cô nên ngủ đi là hay nhất.- cô ta không buôn tôi ra và trao cho tôi nụ hôn ngọt ngào tôi bắt đầu cảm giác gì đó lạ thường ở đôi môi mình… đôi môi tôi nó giật giật …. Người tôi run lên khi mỗi lần khi môi cô ta chạm vào môi tôi thật sự…. người con gái đầu tiên hôn tôi chính là cô ta , cô ta dừng lại nhìn tôi mỉm cười

- anh nên quên cô ta đi …… – rồi cô ta ngủ một cách nhanh chóng, còn tôi thì sửa cô ta lại cho cô ta ngủ một cách thẳng giấc nhấc, tôi cũng nhanh chân lên giường nằm ngủ hôm nay đúng là một ngày dài đối với tôi.. tối đó tôi lại ôm cô ta vào lòng và ngủ

Cũng lại một buổi sáng ngày thường nhưng tôi vẫn còn ngủ vẫn còn ôm lấy cô ta… cô ta thức dậy có vẻ hơi nhức đầu và nhìn nét mặt của tôi. “ anh ta thật đáng yêu…. Anh ta ngủ như một thiên thần vậy… anh ta ngủ rất ngon … cứ như muốn quên hết đi mọi chuyện vậy…. không biết ngày mai anh ấy có gọi mình đến nhà không nhỉ? Căn nhà tuy nhỏ nhưng mình thích căn nhà này …. Mình thấy cái trang trí đơn giản… màu sắc hoa văn…. Thật là lạ hôm nay anh ấy ôm mình ngủ mình cảm thấy vui hơn bình thường….” rồi cô ta hôn nhẹ lên má của tôi làm tôi thức dậy….

-sáng rồi ah… – tôi mở mắt từ từ ra thì cô ta nằm đè lên người tôi – nè làm gì vậy? – tôi nhìn cô ta

-chỉ muốn leo lên nhìn anh thật kỉ thôi… – cô ta bắt đầu bướn bỉnh

-xuống đi… cô làm tôi thở không được đó ….- nhưng cô ta cứ nằm đấy nhìn tôi, tôi quay mặt qua chỗ khác cô ấy cứ nhìn theo khuôn mặt của tôi riết… cuối cùng tôi nhắm mắt lại… khỏi để cho cô ấy nhìn… tôi có cảm giác cái gì đó thật mịn mạng đang đụng vào sóng mũi của tôi… tôi cảm giác có bàn tay đang tháo cặp kinh cận của tôi ra…… tôi mở mắt – nè sao tháo kính của tôi ra…

-tháo ra hôn mắt mới được …. Hihi… – thôi cô leo xuống đi hôm nay tôi đi xin việc làm

-vậy hả? mấy giờ anh đi…

- một tiếng nửa tôi sẽ đi…

-còn sớm hihi….

Cô ta thay đồ xong thì đi một nước ra cửa

-nè! – tiếng tôi kêu

-gì thế?

-cô quên cái này ….. – trên tay tôi đang cầm hai tờ 500k.. cô ta quay lại bước đến gần tôi lấy hai tờ tiền bỏ lại vào túi quần của tôi – sao cô không lấy tiền?

-vì hôm nay anh không hôn tôi…. Nên không cần phải lấy đi một triệu….

-nhưng tôi đã ôm cô ngủ đến sáng mà…..

-muốn tôi lấy tiền thì anh hôn lên đây đi … tôi sẽ lấy 1tr của anh …- tôi thật sự không hiểu mà cũng có thể tôi phải làm gì cô ấy thì cô ấy lấy tiền mới dể dàng nên tôi làm theo lời cô ấy… tôi bước đến thật gần tay của tôi ôm lấy eo của cô ấy… khuôn mặt tôi tiến sát từ từ và gần đến thì……….

-kính cong – tiếng chuông cửa nhà tôi reo lên làm tôi thất rất ngạc nhiên và hoảng…. sáng sớm ai lại đến vào lúc này chứ? –ai vậy nhỉ?- Tôi thắc mắc

-mất hứng quá – Thy nói có vẻ thất vọng

-không được rồi … cô nên núp trong phòng tôi không được đi ra ngoài

-tại sao tôi phải núp chứ?

-từ đó giờ tôi ở đây một mình không có ai ở chung hôm nay xuất hiện cô thì tôi chết mất,….

-anh có thể nói là bạn cũng được mà…. Hay là em họ……

-em họ gì mà ăn mặc hỡ như thế này chứ? – tôi bắt đầu thấy rối khi nghe tiếng chuông càng lúc càng liên tục- tốt nhất là cô ở đây đi …. Đừng đi đâu hết…. – tôi nói và ra đóng cửa lại để cho chắc ăn hơn tôi đã khóa cửa ngoài lại.

Liền chạy xuống dưới lầu xem ai sáng sớm mà đã bấm chuông liên hồi như vậy?

-caca – tiếng của Nhi

-ủa? hai người đi đâu đây? – tôi ngạc nhiên khi thấy Nhi và Thuyên đến kiếm tôi vào lúc sáng sớm

-cùng xin việc làm với mèo đó – giọng của Thuyên nói

-nhưng mà…. Người ta chỉ tuyển có hai nhân viên thui mà… ba chúng ta có thể không được làm việc chung đâu…..

-không làm chung nhưng chúng ta luôn là bạn của nhau mà….

-mèo ăn sáng chưa? Tui có mua nè…. Vào nhà ăn chung…. – chưa kịp để tôi trả lời thì em và Nhi đã vào bên trong mất rồi

-wow… hôm nay caca có gắng thêm mấy bức tranh treo trong nhà ah2.,,,,, – nhi nhìn thích thú với mấy bức tranh phong cảnh đơn giản đó – trời ơi…. Dể thương quá chịu không nỏi – nhi phát hiện ra bức tranh mấy con cún con đang ngủ chụp chung với nhau

-đâu …. Tao muốn coi nửa….. – em bon chen muốn xem cùng- dể thương qua1 mèo ui… tui muốn có một con giống như vậy quá… mèo tìm cho tôi được không? – em vẫn ngây thơ như ngày nào

-tìm hả? khó lắm ah…. Không dể tìm đâu – tôi chau mày

-tìm đi mèo…. tui muốn có một con để nuôi… chăm sóc … – em đến lây cánh tay của tôi… làm sao tôi có thể từ chối được chứ?

-mèo! – nhi gọi tôi – không có chiều nó nửa… nó sắp lấy chồng rồi…

-uhm – nghe từ “lấy chồng” tôi thấy buồn – kêu Minh tìm cho Thuyên đi – tôi nói

-thui… Minh bận việc với công việc mới rồi… không tìm được… mèo tìm dùm Thuyên đi…. Thuyên biết mèo biết nhiều chỗ bán mấy con cún dể thương lắm ….

-mày quá đáng – nhi bênh vực tôi – mèo nó cũng có công việc của nó vậy?

-vậy thì thui… không nhờ nửa… – em có vẻ giận lẫy vì không có được những chú cún ưa thích như em mong muốn

-thui để mèo tìm cho…. Nhưng không có thì thui nha… chứ không hứa là chắc chắn tìm ra – tôi nhún vai… cảm giác của tôi làm sao thế này… tôi đang đau khổ mà .. sao tôi vẫn cứ làm theo mọi những gì em ưa thích…. Từ trước đến giờ em muốn gì tôi cũng luôn cho em tất cả… kể cả lúc tôi phải thức cả đêm làm việc ấy cho em… nhìn vào chắc mọi người cho rằng tôi là kẻ ngu ngốc… mà tôi thật sự ngốc thật…. có lẽ điều tôi mong lúc này là mong em hạnh phúc… biết khi nào tôi mới can đảm để quên em đi .. và đón nhận hay tìm ình một tình yêu mới…lo nói chuyện với nhi và thuyên bỗng cả ba chúng tôi đều nghe tiêng động phát ra từ trên lầu…

-ủa? trên lầu có tiếng động lạ?- nhi nói

-ah.. chắc mèo hay chuột gì đó nó chạy lung tung ấy mà – tôi mém tý là quên mất Thy đang bị tôi nhốt trên phòng – để mèo lên coi thử…. – tôi nhanh chân chạy lên lầu đứng áp sát tai vào cửa rồi gõ cửa- cô còn trong đó không vậy?

-anh tính nhốt tôi luôn ở trong đây sao? – thy có vẻ rất bực mình

-xin lỗi… nhưng giờ tôi phải đi… cô cố gắng ở trong nha… lát tôi về sẽ mở cửa cho cô….

-cái gì…. Anh anh….

-tôi sẽ bù lại xứng đáng cho cô… hồi nảy cô làm rớt cái gì vậy hả?

-ah… đụng trúng làm rơi vài món linh tinh thôi… nhưng anh chừng nào mới thả tôi ra đây? – lúc cô ta nói câu đó là tôi đã đi xuống lầu và cùng nhi và Thuyên ra khỏi nhà….thật tội nghiêp cho Thy bị tôi nhốt từ sáng đến trưa.

Buổi đi xin việc làm của ba chúng tôi đến họ không yêu cầu chúng tôi đưa bằng cấp cho họ xem… họ là công ty nước ngoài… tuyển những sinh viên mới ra trường có năng lực thật sự … họ thử sức chúng tôi trong vòng một tuần để đánh giá chính xác vị trí chúng tôi sẽ vào làm ở công ty này……cả ba chúng tôi ai nấy cũng mừng vì sẽ có dịp thể hiện năng lực của mình.. buổi trưa nhi và em rủ tôi đi ăn trưa… nhưng tôi từ chối vì có người đang bị nhốt trong căn nhà kia của tôi… tôi không thể bỏ mặt cô ấy mà ngồi ăn trưa thảnh thơi được…. tôi biện lý do là có chút việc phải đi không ăn trưa được…. đi trên đường tôi ghé qua quán cơm mua thức ăn về cho cô ta… lúc tôi về mở cửa nhà thì bình thường…… khi đi lên lầu thì thấy cửa phòng của tôi bị mở toan ra …. Nhưng đồ đạc trong phòng vẫn bình thường không có gì lạ thường…. Thy tôi không còn thấy cô ta trong phòng nửa….. lúc chạy đi kiếm thì phát hiện ra cô ta đang ở nhà bếp lục lọi tủ lạnh kiếm gì đó ….

-này – tôi đặt thức ăn lên bàn rồi nói – sao cô ra được bên ngoài vậy?

-tìm cách cại cửa ra ngoài thôi chứ sao? – cô ta đáp tỉnh queo như chuyện đáng phải làm

-cô không sợ tôi về rồi la cô sao?

-hazi…. Cái tủ lạnh gì chả có cái gì để ăn vậy? – cô ta than thở …. Mì gói cũng hết…. chán thiệt

-tôi có mua thức ăn cho cô nè… cô ăn đi ….. – tôi chỉ tay về hướng cái bàn

-sao không nói sớm – cô ta nhanh chóng nhào vào bàn ăn ngay lập tức

-đói nhỉ? – tôi cười

-nè… anh có biết là tôi nhịn từ sáng giờ không? Tính ra là hai bữa cơm đó…

-uhm.., tôi biết nên mua hai phần cơm cho cô đó….

- anh ăn chưa?

-chưa?

-ăn với tôi nè…

-cô cũng biết mời người khác ăn ah2….. tôi ăn thì lấy gì cô ăn nửa?

-có đến hai phần mà lo gì?tôi ăn có một phần thôi …

-uhm.. vậy cũng được ….-Ăn chung với nhau xong… tôi móc trong túi mình ra 2tr bỏ vào tay cô ta….. – đây là phần tiền của cô

-sao nhiều thế? – cô ta thắc mắc

-vì nhốt cô đột xuất nên tôi tăng thêm tiền cho cô … vậy thôi

-đúng là đại gia mà…. Chừng nào người anh yêu đi lên xe hoa vậy?

-còn vài ngày nửa thôi…. – giọng tôi buồn hẳn

- không mời cô ta đi chơi trước khi cô ta lấy chồng sao? – cô ta đi đến rót nước uống

-chắc không? Làm vậy chỉ thấy buồn nhiều hơn thôi… chứ có được lợi ích gì đâu…

-anh đúng là ngốc? đại ngốc? ai mà dám yêu anh không biết nửa?

-cô nói vậy là sao?

-thường thì người ta yêu thì phải nói ra… hoặc là quên hẳn đi.. chứ ai mà để trong lòng tự đau khổ như anh – cô ta bắt đầu lên tiếng dạy tôi nhiều thứ – anh không nghe người ta nói sao? Người khôn ngoan là không bao giờ làm khổ mình….. còn người thông minh là người làm khổ người khác… anh làm khổ bản thân mình anh được cái gì? Không được gì hết… chỉ có sự buồn phiền mệt mõi… ngày này kéo dài đến ngày kia… không lẽ ngày nào anh cũng kêu tôi qua để tôi làm gối ôm cho anh ngủ sao? Một ngày 500k một tháng 15tr … haiz… sợ không đủ tiền để anh sống nửa nói chi là trả tiền cho tôi… – cô ta nói môt lèo làm cho tôi không kịp phản hồi

-cô nói xong chưa? – tôi nhiếu mày

-ah2… hôm nay anh phỏng vấn sao rồi?

-uh,,, mai họ thử sức tôi trong 3 ngày rồi mới đưa tôi vào vị trí thật sự đúng vói năng lực của tôi….

-hy vọng là anh có vị trí phù hợp…. tôi đi đây…

-hôm nay cô không cần tôi đưa cô về hả?

-không cần đâu… bye bye…

Thật lạ là sao cô ta hôm nay không cần tôi chở về nhưng rồi tôi cũng không quan tâm lắm để cho cô ta đi về….. tối hôm đó tôi không có đến con đường đó đến chở cô ta về nhà mà tôi chỉ nằm trên bộ ghế sofa dựa lưng suy nghĩ nhiều thứ nhớ về những kỉ niệm của tôi và Thuyên từ hồi phổ thông cho đến đại học …. Càng nghĩ tôi càng thấy buồn nhiều hơn rồi tôi chơt rơi nước mắt.. tiếng chuông cửa làm tôi tỉnh mộng…. tôi thắc mắc không biết ai đến nhà tôi vào lúc này…

-mèo! – tiếng của em gọi tôi

-ủa? sao Thuyên qua nhà mèo vào giờ này thế?

-uhm…. Sắp lấy chồng òi…. Muốn ở gần mèo nhiều hơn.. sợ mốt không có cơ hội nửa?

-vậy hả? – tôi cười mỉm tôi cũng không biết nụ cười đó của tôi đang đau khổ hay mừng vì em hôm nay ở bên cạnh tôi.. – vào đi…..

-uhm… mèo muốn ăn gì không? Thuyên làm èo ăn!

-thôi.. mèo ăn rồi … thuyên chưa ăn gì hả?

-hihi.. ăn rồi…. dạo này mèo sao vậy? – thuyên nhìn tôi có vẻ lo lắng

-thấy mệt trong người…. lạnh….. – tôi đưa mắt nhìn lên trần nhà biện lý do

-lạnh hả? để thuyên ôm mèo là mèo ấm liền . – tôi chưa kịp đưa mắt ngó xuống thì vòng tay nhỏ bé của em đã ôm chặt lấy tôi… tôi bất đột như cây cột.,,, hay tay tôi buông thẳng chỉ im lặng cảm nhận cái ôm của người con gái đang ôm lấy tôi … có lẽ em không biết hiện tại và bây giờ tôi đã và đang yêu em thật nhiều…..- hết lạnh chưa? – em hỏi tôi một cách ngây thơ

-ờ… chưa? – sao tôi lại trả lời chưa chứ? Đáng lẽ tôi phải nói rồi để em buôn tôi ra… có lẽ tôi biết không bao giờ được em ôm như ngày hôm nay – Thuyên nè! – tôi hỏi em

-gì ah mèo? – thuyên buôn tôi ra nhìn thẳng vào mặt tôi

-Thuyên yêu Minh nhiều lắm hả?

-uhm… rất yêu… yêu lắm…. Minh là người có thể hiểu Thuyên nhiều nhất… – em hạnh phúc khi kể vể Minh

-vậy là mèo không hiểu thuyên hả?- sao tôi lại hỏi như thế…. Tôi đúng là kẻ điên mà

-làm gì mà không hiểu…. mèo là người bạn thân nhất.. tuyệt nhất mà Thuyên yêu quý… chúng ta luôn luôn và mãi mãi là bạn thân của nhau. – em nắm lấy bàn tay tôi nói với vẻ tự hào

-uhm…. Mãi mãi là bạn… – giọng tôi hơi run run, đợt nhiên em hôn lên má của tôi làm tôi giật mình, rồi ôm lấy tôi một lần nửa

-hihi.. Iu mèo nhất … mèo là người bạn tuyệt vời nhất của Thuyên….. Thuyên sẽ không bao giờ quên mèo …. Mèo làm cho Thuyên rất nhiều việc không biết lúc nào mới có thể làm gì để cảm ơn èo đây.

-muốn cảm ơn hả? – tôi cười

-uhm… rất rất muốn mà không biết làm sao?

-để mèo chỉ cho..

- làm sao? – em có vẻ rất vui khi biết được sẽ có cách trả ơn cho tôi

-chỉ cần thuyên sống hạnh phúc là được.. xem như Thuyên cảm ơn mèo rồi. – tôi nhìn em cười

-hihi… – em cũng nhìn tôi cười đáp lại…- tối nay thuyên ngủ chung với mèo đó

-uhm… vậy có đem theo đồ để thay không?

-hihi.. không có…

-vậy mèo dẫn Thuyên đi mua đồ để tối ngủ…

-thôi có gì đâu… mặc đồ này ngủ cũng được mà…..

-thôi.. để mèo chở Thuyên đi mua … ai mặc đồ này ngủ bao giờ.

Thế là tôi chở em đi đến cửa hàng quần áo …..

-xin chào quý khách , quý khách mua gì ah?- tiếng người phục vụ nói

-ah.. chị lựa dùm bạn em bộ đồ ngủ đi.

-thui.. để tui tự lựa… mèo đứng đó đi.. tui biết lựa đồ ình mà…

-ờ.. quên .. hì hì.. – tôi gải đầu, tôi quên mất em là người có cách ăn mặc rất là dể thương nên việc chọn đồ là do em lựa thôi….

-xong rồi chúng ta về thôi….- em nhanh chóng lựa đồ rồi khoác tay tôi đi

Căn nhà bây giờ chỉ có hai chúng tôi, chỉ có tôi là đang biết chuyện gì sẽ xảy ra còn em thì cứ vô tư như ngày nào…. Tôi không biết có nên nói hay không lúc đó có hai nhân vật tý hon xuất hiện bên vai mình một bên là phải một bên là trái.

-caca ah….. đừng buồn nửa? thuyên sẽ ở bên caca mà…… với tư cách là một người bạn cũng được mà, caca có thể tìm ai đó để dat trái tim mình vào đó – bên phải nói

- lôi thôi quá đi …. – tên bên trái nóng mặt – của mình thì mình phải tìm mọi cách chiếm đoạt chứ việc gì phải nhường cho kẻ khác

-nín … – bên phải phản kháng – này có biết như vậy là xấu xa lắm không hả?

-cái đồ ngu – tên trái chửi tên phải – ta đứng bên trái đương nhiên là phải vậy rồi…..

-im – tên phải – để ta nói chuyện với caca

-bộ nhà ngươi tưởng ta không nói chắc …- tên trái đấu lại

-caca đừng nghe tên nó nói ….. mình biết tính caca mà … caca sẽ hạnh phúc khi có tình yêu đáp lại chứ không phải đi theo đuổi một cái gì đó mà không bao giờ có sự đáp lại.

- haiz… binh – tên trái bay qua cú đầu tên phải – quánh lộn không?

-ta chỉ muốn đấu lý không dùng bạo lực

Hai tên trái và phải chưa kịp đấu gì với nhau thì em bước ra khỏi phòng tắm hai tên đó biến mất vậy tôi phải làm gì đây? Tôi đành leo lên giường theo một cử chỉ quán tính vậy …. Em đi lại ngồi trên giường nói chuyện với tôi…

-mèo! mấy hôm nay cứ thấy mèo sao sao?- em nhìn tôi thắc mắc – thất tình anh nào hả? – em chọc tôi

-haiz…. Gì mà anh nào ở đây….

-chứ sao mấy bửa nay liên tục thấy buồn quá dạ?

-không có gì đâu? – tôi đang che giấu

-uhm….. nè buồn chuyện gì buồn nha.. chứ đám cưới của tui là mèo phải có mặt đó.. không đến là giận mèo suốt đời luôn …. – em nói vô tư

-gì mà giận suốt đề thế? Mà chắc hum đó không đến được đâu?

-tại sao? – em có vẻ bực mình khi nghe tôi nói vậy

-bận việc .. không đi được..

-không được…. tui muốn mèo phải đi …

-nhưng mèo bận thật mà….. – tại sao tôi trở thành người nói dối từ lúc nào vậy nè… tôi đang trốn tránh sự thật nhìn hạnh phúc của em bên người khác….

-mèo không đến thật sao? – em có vẻ buồn khi biết tôi sẽ không đến dự tiệc cưới của em

-uhm…. – tôi mỉm cười buồn

-đến một chút thôi… một chút thôi… cũng không được hả? – em có vẻ buồn thật trông em như thế tôi có vui vẻ gì đâu … tôi ước gì em là cô dâu của tôi nhưng điều ước đó là vô nghĩa.

-uhm…. Mèo xin lỗi …. Nhưng mèo có quà cho Thuyên…

-chẳng muốn lấy tý nào.. chán thật … – em thất vọng

-hì hì.. – tôi đang cười trừ – nè… – tôi cầm trên tay một cái hộp quà nhỏ màu xanh lá có thắt cái nơ đỏ trên đó nhìn thất xinh xắn..

-gì da? – em hỏi

- mở ra xem đi …..

Hộp quà em mở ra một chiếc lắc tay mỏng bằng bạch kim do tôi nhờ người làm một cái thật đặc biệt dành cho em …. Đáng lẽ nó không phải là quà cưới mà là quà để tôi thú nhận tình yêu tôi dành cho em … nhưng trong thời gian này có lẽ tôi không còn cơ hội để gặp em hay vui cười cùng em nửa…. nên món quà này trao cho em là thích hợp nhất… em mở chiếc hộp quà em có vẻ rất thích chiếc lắc này.. vì có thêm ánh đèn nó sáng chói đến lạ thường tạo nên nét sang trọng và trang nhã cho người đeo… em đeo vào đúng là hợp với em .. càng làm em thấy dể thương nhiều hơn… tôi ước gì có thể dũng cảm nói hết với em những gì cất chứa trong lòng tôi bấy lâu nay.. nhưng không ai cho tôi sức mạnh để có thể nói ra hết được….

-đẹp quá! Mèo ơi! – em nhìn chiếc lắc tay thích thú nụ cười của em làm tôi cũng phải mỉm cười cùng em.

-chúc Thuyên hạnh phúc……- tôi vừa nói thì em ôm cổ tôi và khóc …. – thuyên sao vậy? sao lại khóc đang vui mà…

-mèo là người bạn tốt nhất trên đời mà thuyên có….. mèo đến đám cưới của thuyên đi… thuyên năn nỉ đó…

-mèo xin lỗi mèo không đi được… bửa đó mèo có việc bận rồi…- tôi vẫn không ôm lấy em cứ để cho em ôm lấy mình rồi tôi đẩy em ra lau nước mắt cho em – tự nhiên sao khóc? Nín đi … cứ như là con nít vậy… sắp lấy chồng rồi đó

-lấy chồng cũng có quyền khóc mà… – em bây giờ chỉ có những tiếc nấc khi nói chuyện với tôi

-ngủ đi …. 11h rồi kìa – tôi chỉ tay vào đồng hồ

-uhm….

Chúng tôi nằm xuống nói chuyện một chút thì em là lim dim vào giấc ngủ thật say…. Tôi quay sang nhìn em ngủ…. có lẻ đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi được gần em… được ngắm em ngủ… mái tóc đen kia bóng mượt quăn theo một cách tự nhiên của nó… nhìn kì em không đẹp như những người con gái khác mà tôi thấy… nhưng tôi nhớ lúc em cười có chiếc răng khểnh rất dể thương rất đáng yêu ….đôi mắt của em rất sắc sảo nhìn cứ tưởng em là người nước ngoài vậy… nó có hồn và có thể hút cả bạn bất cứ lúc nào… nhưng tôi không bị em hút bởi đôi mắt… tôi bị hút là vì tính cách của em…… làm cho tôi cảm thấy thích… thấy mến… và dần cảm thấy yêu…….. với mọi người có lẽ em không đẹp… nhưng với tôi em có thể được xem là người dể thương nhất mà tôi từng gặp….. những dòng suy nghĩ làm tôi không chợp mắt được…. nhìn em một hồi lâu tôi lấy mền đắp lại cho em ngủ thật ngon… rồi bàn tay của tôi khẽ chạm vào khuôn mặt hồng hào kia…. Tôi cuối xuống từ từ….. thật thật chậm… để có thể hôn lên má em thật nhẹ để không làm đánh thức giấc ngủ của em.. tôi đi xuống lầu pha một ít gì đó uống để giảm bớt đi những thứ đang chạy lung tung trong đầu của tôi

Buổi sáng thức dậy tôi đưa em về nhà thì gặp Minh đang đứng trước cổng nhà em .

-ủa? anh đi đâu vậy? – em thấy minh và cười hỏi

-anh đi đón em ăn sáng….

-hạnh phúc nhỉ? –tôi nói

-hihi.. phải hạnh phúc chứ.. mèo nói thấy tui hạnh phúc tui cảm ơn mèo mà… – em nhí nhảnh đáp lại

-ah…. Caca đi ăn sáng chung luôn đi… dạo này tao bận quá không nói chuyện với mày nhiều..-minh xem tôi là người bạn thân tốt

-thui.. mày chở Thuyên đi ăn đi… giờ này tao phải lên emng ty thử sức rồi….

-tiếc nhỉ? Lâu lâu mới có dịp mà cũng không mời mày đi ăn được..- minh có vẻ tiếc nuối

-thôi mày với Thuyên đi đi …. Tao trể giờ rồi… – tôi nói xong là phóng xe đi ngay vì tôi không chịu được cảnh thấy em và Minh vui cùng nhau… tôi là một kẻ ích kỉ

Vừa đến emng ty đó thì tôi thấy bóng dáng ai quen thuộc …hình như là Thy thì phải em ta đang làm gì ở đây vậy nhỉ? Nhưng đều tôi ngạc nhiên là hôm nay em ta không ăn mặt hỡ như những lần tôi thấy mà ngược lại rất kính đáo cứ như là một con người hoàn toàn mới vậy… em ta từ xa trông thấy tôi…

-caca… – tiếng em ta gọi tôi làm mọi người đưa cái nhìn khác thường về phía tôi

-sao em lại ở đây vậy? – tôi hỏi và nhìn em ta từ trên xuống dưới

-câu này tui phải hỏi anh chứ?- em ta khoanh tay nhìn tôi

-tôi đến thử việc…

-sao? – em ta ngạc nhiên lắm-thử việc ở đây sao? –em tay lấy tay chỉ dưới đất

-uhm….

-nè.. đừng có giỡn nghe chưa? Em không thích giỡn như thế đâu?

-nói thật chứ ai mà giỡn.. nhưng làm việc ở đây đâu có liên quan gì đến em đâu mà em nói…

-anh biết đây là đâu không hả?

-emng ty thui…. – tôi đáp tỉnh queo

-emng ty của ba em đó….

-hả? – tôi như bị cái gì đó làm hốt hoảng-ba … ba… em… là … là… chủ emng ty này… nhưng sao em.. em lại …. Lại…. đứng….đường chứ?

-em giấu ba làm việc đó vậy thui….

-nhưng sao nhiều nghề không chọn đi chọn cái nghề đó….

-tại bạn rủ rê…

-thế còn gì gọi là con gái nửa chứ .. – tôi lắc đầu

-hihi…còn chứ?

-là là…. Sao? – tôi không hiểu gì cả….

-anh vào thử việc đi nhá…. Em đi đây…. – rồi em ta bước đi nhưng bàn tay tôi nắm lại

-khoang đã… em đi đâu….? – sao tôi lại quan tâm người xa lạ đó

-đi shopping…đi ăn… và đứng đường tiếp – em nói vói vẻ tự tin nhưng lúc đó không hiểu sao từ đâu ra các nhà báo ập đến chụp hình nhá đèn liên tục vào tôi và em ta …. Tôi như bị chóa mắt những ánh đèn đó…..chúng cứ liên hồi và liên tục…

-xin bạn cho hỏi? – người phóng viên hỏi tôi –bạn là người tình của Thy con của chủ tịch Ngô hả?-người ta đang hỏi cái quái gì vậy? những câu hỏi tiếp theo – hai người quen nhau bao lâu chưa? –hai người đang cãi nhau ah?

-cái gì vậy? –tôi nhìn Thy không hiểu gì cả- người ta hỏi lảm nhảm cái gì vậy hả? –tôi quạu chưa kip gì hết thì người ta cứ chỉa miro vào tôi hỏi tiếp – nghe nói bạn gái của bạn làm nghề đứng đường ? sao bạn có thể để bạn gái mình làm như vậy? có phải hai người cải nhau rồi sinh ra chuyện như vậy không?

Thy kéo tôi lên xe hơi riêng của emng ty rồi kêu tài xế đi ra khỏi chỗ này ngay……

-hồi nảy là sao vậy? –tôi hỏi trong trạng thái bực mình

-cái lũ nhà báo đó….hôm nay tôi bị ba la ột trận và bị đuổi ra khỏi nhà vì đi làm cái nghề đứng đường đó…. Bước ra chưa kịp hoàn hồn thì gặp cái lũ nhà báo mọi rợ đó. –em ta có vẻ bức xúc

-những câu hỏi họ hỏi là sao vậy hả?

-haiz… đừng quan tâm bất cứ ai đi chung với tôi mà menly là luôn bị như thế đấy..

-rồi emng việc của tôi làm sao đây? – tôi thất vọng

-anh cứ làm những gì anh làm … tôi không làm gì anh cả…

-em bị đuổi ra khỏi nhà thật ah? Vậy em ở đâu?

-lang thang đâu đó ….

-suốt từ tháng này qua tháng khác hả?

-chắc thế…. Nhưng mà chắc tôi cũng vĩnh biệt không làm nghề này nữa…. tôi thấy chán….

-nhưng đời con gái của em bị…… – ý của tôi thì em ấy hiểu

-hì hì.. chả bị gì hết….

-là sao?

-khách của tôi chỉ những người như anh tôi mới đi thôi…. Toi biết mình làm cái này không bao lâu nên cũng biết chọn đối tượng chứ… những người như anh thì chỉ thích ôm hôn cơ thể rồi không làm gì nửa…. vì thế tôi biết mình không bị mất gì ….. nên không sợ….

-nhưng nếu họ dùng cái gì đó cho vào …… làm đau em thì sao?

-có giao kèo hết rồi…. nên không sợ..

-nhưng lúc tôi gặp em …. Em không giao kèo…

-thường thì về nhà mới giao kèo … luật là thế đó….

-em có thể về nhà tôi ở một thời gian…. Đợi ba em nguôi giận thì em quay về…. em không nên lang thang … vì kẻ xấu giờ nhiều lắm..

-ok

-đồng ý nhanh vậy sao?

-hì hì… biết sao đồng ý nhanh thế không? – tôi nhìn cô ta thắc mắc – vì những lúc trước anh cho tiền em… không làm gì em cả… chỉ ôm mà ngủ thôi…

Thật lạ tôi có thể đồng ý ột cô gái mà tôi gọi về ngủ chung với tôi,,, bây giờ sống chung nhà với tôi nửa… cũng may là nhà tôi có hai phòng nên cũng đỡ… không ngờ cô ta quần áo nhiều đến như vậy …. Đúng là con chủ tịch có khác…. Cô ta mặc dù bị đuổi ta khỏi nhà nhưng tài khoảng của cô ta gần như còn rất nhiều tiền.. nhưng tôi nghĩ vài bữa nửa tài khoản cũng bị cha cô ta khóa thôi…. giống như cha cô ta đang dạy cô ta phải biết sống hơn… không được dùng tiền phung phí và muốn làm gì làm…. Nhưng điều đó cũng hơi mạo hiểm nếu cô ta không gặp tôi mà gặp tên nào đó chắc cô ta không được thoải mái giống như hiện tại bây giờ đâu. Tôi quay lại với công ty và bắt đầu cuộc thử sức…. công ty giao cho tôi phải làm sao để có thể thiết kế một gian hàng thật độc đáo vì tối nay công ty sẽ triễn lãm.. làm sao để sản phẩm công ty được nhiều người thu hút phải tò mò đến mà tìm hiểu xem có cái gì bên trong nó…. Công ty cho tối từ giờ cho đến chiều lúc 6h là phải xong vì lúc đó là thời điểm khai mạc cho các sản phẩm… thật sự tôi rất là nhức óc khi phải suy nghĩ và làm việc cật lực ngày hôm nay… quả thật công tôi bỏ ra xứng đáng.. công ty rất hài lòng về cách làm việc của tôi.. công ty hẹn tôi ngày mai sẽ có một thử thách lớn….

Tôi về nhà với tâm trạng mệt nhoài…. Sự mệt mỏi đang chiếm lấy thân thể của tôi nên tôi cũng chẳng có cảm giác buồn vì chuyện của em nửa….. vừa về đến nhà thì tôi bị hù một cách rất trẻ con của Thy..

-Hù … – Thy nhảy xổ ra từ đằng sau cánh cửa, thy mất hứng khi khuôn mặt tôi không hề biến sắc – hù vậy mà không giật mình?

-tính làm cái trò gì vậy hả? – tôi đáp

-chán quá.. ở nhà quanh quẫn chỉ có bốn bức tường.. thấy anh về… nên chọc cho đỡ buồn …

-sao không đi chơi…. Hay rủ bạn đi ăn đi..

-tài khoản bị ba khóa rồi.. chăng có cái nào dùng được… hay anh cho tôi mượn tiền đi….

-gì? Tôi không có – tôi từ chối ngay –tôi có thể cho cô ăn mot ngày ba bữa thôi …

-haiz…. Tôi mượn chứ tôi có xin đâu… rồi tôi sẽ trả gấp đôi cho anh…

-không! – tôi mặc kệ cô ta van xin …. Bỏ lên trên lầu tắm rửa rồi mở laptop gõ gõ…. Cô ta vào phòng tôi không cần gõ cửa –nè.. vào phòng thì cũng phải gõ cửa chứ.. lỡ tôi đang thay đồ thì sao?

-ở trong căn nhà này chỉ có hai chúng ta thôi… không cần phải gõ cửa….

-cô đúng là lì…. Muốn làm gì làm.. tôi không nói nửa…..

-ah đúng rồi… tôi biết làm sao mính có tiền xài rồi?

-làm sao?

-ngủ chung với anh là tôi có tiền…

-hơ hơ…. Đâu ra vậy? lúc trước khác…. Giờ khác….

-sao? Cũng vậy thôi mà… tôi năn nỉ đó ,,,, cho tôi ngủ chung với anh đi caca ….

-lần đầu tiên mới thấy hiện tượng này…

-anh mà không đồng ý là tôi ở đây hoài luôn đó..

-hù hả? ở đây đi.. ngồi nhìn tôi làm việc …. – tôi không quan tâm cô ta cứ chú mắt vào laptop, rồi tự nhiên tôi thấy có một bàn tay đang lòn qua ôm tôi từ phía sau… bàn tay đó đụng vào nút áo của tôi , tôi nắm lấy tay của Thy lại……. – nè… làm cái gì đó…

-không cho ngủ chung thì phá như thế này…

-được rồi tui chịu thua.. cô để yên cho tôi làm việc….

-hehe….. vậy đi….

-xong rồi hả? lên đây nè! – cô ta thấy tôi đóng chiếc laptop lại

-cô làm tôi sợ cô rồi đó. – tôi thở mạnh, rồi lên giường nằm kế bên cô ta

-ôm tôi đi … – cô ta nói cứ như đang đợi điều đó rất lâu vậy…nhưng cô ta xoay mặt về hướng khác không nhìn thẳng vào tôi. rồi tôi lấy bàn tay của mình đặt lên eo của cô ta rồi vòng qua, tôi từ từ xích lại gần hơn tay còn lại để đầu cô ta lên cánh tay của tôi… bây giờ cô ta đang nằm gọn trong vòng tay của tôi… lúc này mùi hương tóc của cô ta làm cho tôi cảm thấy dể chịu hơn rất nhiều so với những ngày trước… tôi nhắm mắt thưởng thức mùi tóc đó …. Rồi theo quán tính của mình tôi hôn nhẹ lên mái tóc đó của cô ta….rôi có cái gì đó đang ép buộc tôi là hãy hôn tiếp tục lên má của cô ta đi… và tôi tiếp tục đặt nụ hôn nhẹ lên má của cô ta…. Cảm giác của tôi có cái gì muốn khám phá người con gái…. Cô ta vẫn chưa ngủ vẫn còn thức… nhưng sao lúc tôi ôm cô ta cho đến giờ mà cô ta không nói tiếng nào cả…

-Thy em ngủ chưa? – tôi hỏi nhưng không nghe tiếng trả lởi- em ngủ rồi hả?

-chưa ngủ…. vì…..- cô ta đang ấp úng điều gì đó

-vì sao? – tôi hỏi

-mà thôi… không nói….

-nói thì nói đại đi…. Tui ghét nhất là úp mở đó…

-thui không có gì đâu… caca ngủ đi…

-không ngủ được….dạo này khó ngủ quá… con mắt nó cứ mở trân trân như thế này cứ như là đang thức ở ban ngày vậy…

-đâu? – cô ta quay lại –uhm… đúng là nhìn chả có gì buồn ngủ cả…-lúc đó tôi và cô ta sát vơi nhau… tay tôi thì ôm cô ta vào lòng…còn cô ta nhìn tôi thì sát mặt đến cả mũi của cả hai chạm vào nhau…. Nhìn vào không biết thực hư thì thế nào cũng nghĩ chúng tôi là tình nhân của nhau… nhưng sự thật thì không phải… lúc này mà có ai xuất hiện nhìn vào thật sự có giải thích cũng bằng thừa… nhưng giờ này thì làm sao mà có người xông vào được chứ… chỉ có hai chúng tôi trên một chiếc giường….chuyện gì xảy ra người ngoài sao biết được…. ah tôi biết có người biết… là các bạn đang đọc câu truyện của tôi đây…. Haiz…. Tôi phải làm sao đây….

-mũi của em đang chạm vào mũi tôi đó –tôi nói nhưng mắt vẫn nhìn cô ta

-thì sao? Có phải môi chạm môi đâu…

-nhưng gần như thế này thì…..- một nụ hôn đã chiếm mất đi lời nói của tôi… nụ hôn hôm nay tôi cảm giác rất lạ… nó không có được bình thường như những lần trước cô ta hôn tôi…nụ hôn lần trước lạnh giá vô hồn…. còn nụ hôn lần này nó có hương vị…. hượng vị tôi cảm nhận được nó vô cùng kì lạ….. không biết có ai có thể giải thích cho tôi không?…và tôi cũng không hiểu sao đôi môi của tôi bắt đầu hòa nhịp cùng đôi môi của cô ta… nhưng cô ta dừng lại……

-khoang đã …. – cô ta lên tiếng làm tôi cũng giật mình và tôi im lặng – sao hôm nay anh lại hôn đáp trả????

-ờ thì… – chính bản thân tôi cũng không có câu trả lời cho câu hỏi này

-thôi chúng ta nên dừng lại …. Em thấy có cái gì đó không ổn… – rồi cô ta bước ra khỏi căn phòng của tôi và về căn phòng của mình… còn tôi thi nằm ngước mặt lên trần nhà và không hiểu chuyện gì đang xảy ra…. Tôi đang yêu Thuyên….. tôi khẳng định là tôi rất yêu và cũng rất đau khổ… nhưng tại sao tôi có thể hôn đáp trả nụ hôn của Thy…. Thy về phòng thì có tâm trạng gần như giống tôi. Cô ấy ngồi suy nghĩ một mình….

-sao mình thấy có cái gì đó lạ lạ….. sao lúc mình hôn anh ấy … mình có vẻ e thẹn…. khi thấy nụ hôn kia đáp lại… mình lại sợ và bảo caca dừng lại… mình làm sao vậy nè? – cô ta đang rối bời với những gì vừa mới xảy ra…. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh…khiến con người ta chưa kịp nhận ra và đủ thời gian để nhận thức….

Rồi đêm đó cũng nhanh chóng trôi qua cho đến sáng…. Tôi nằm ngủ li bì trên giường thì tiếng chuông cửa nhà tôi kêu lúc nào mà không biết chỉ có Thy là nghe được nên đi xuống mở cửa…

-cô là ai vậy? – Thuyên nhìn Thy với ánh mắt lạ

-ủa? còn cô là ai? – Thy hỏi ….

-tui là bạn của caca…. Tôi đến tìm caca…

-àh… anh ấy hả?

-cô vừa gọi caca là anh hả? sao như vậy được caca là con gái mà… – Thuyên thắc mắc còn tôi thì vẫn chưa biết gì vẫn còn nằm trên giường ngủ ngon giấc…

-uh thì tôi thích gọi như vậy… dù gì caca cũng rất là men cơ mà….

-nhưng cô là ai? – Thuyên thắc mắc lần hai

-ah… ở tạm nhà caca thôi… -tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô hết…từ đó đến giờ caca chỉ ở một mình đâu có sống chung với ai bao giờ….

-thôi… để tôi kêu caca xuống nói chuyện với cô vậy,,, cô hỏi nhiều quá…. – cô ta lên phòng tôi mở cửa tự nhiên và đánh thức tôi bằng một cú đánh bằng gối …. – dậy đi … có Thuyên kiếm kìa…

-hả? – tôi có nghe lầm không? Thuyên…… – tôi hối hả thức dậy thật nhanh bay vào phòng tắm sửa soạn làm cái gì cũng hấp tấp

-làm gì mà cứ hấp ta hấp tấp vậy? tôi thấy có gì đâu mà anh phải cuốn lên như vậy…..

-vậy là Thuyên gặp cô rồi hả? – tôi hỏi

-uhm…. – thy đáp tỉnh queo

-vậy cô nói cô là ai?

-chả nói là ai hết… chỉ nói kẻ ở nhờ thôi…..

-tốt đó cô ở đây đi… – rồi tôi đi la ngoài khóa cửa phòng lại và nhốt cô ta thêm một lần nửa … nhưng cô ta không chịu để nhốt như vậy lần thứ hai nửa mà la ó um sùm…

-thả tôi ra… anh muốn nhốt tôi thêm lần nửa hả? đừng có mơ … tôi không ở yên trong phòng anh đâu … – tiếng hét của cô ta vang xuống nhà dưới làm cho Thuyên nghe được và Thuyên đi lên trên lầu ….

-caca .. – tiếng của Thuyên gọi tôi…. – sao caca nhốt cô ấy trong phòng vậy? có chuyện gì sao?

-này tên kia thả tôi ra mau? – cô ta có vẻ rất bức xúc

-caca thả cô ta ra đi… nếu không cô ta sẽ còn la nhiều hơn đó … – rồi tôi nghe lời Thuyên thả Thy ra …

-sao giờ này mới chịu mở ra vậy hả? – cô ta hét vào mặt tôi – ua? Thuyên cũng ở đây ah….

-chúng ta xuống dưới nhà nói chuyện đi …. – Thuyên yêu cầu và cả ba chúng tôi đều xuống dưới lầu ….

-Thuyên ah … đây là …. – tôi muốn giải thích nhưng bị cô ta chặn họng …

-tôi là con gái của chủ tịch Ngô người có công ty bự nhất ở đây.. nhưng rát tiếc tui bị đuổi ra khỏi nhà…. Nhờ caca nên tôi ở nhờ ấy mà..

-ah thì ra là vậy? – Thuyên nói

-hết rối bời rồi hen … – cô ta nói với tôi..

-ờ… – tôi chỉ đáp duy nhất một chữ…- thuyên qua kiếm mèo có gì không?

-uhm…. Chỉ là Thuyên muốn trả lại cho caca cái này thôi….

-cái gì vậy? – tôi cũng không nhớ đó là cái gì nửa…. khi thấy em lấy cuốn từ điển từ trong giỏ xách của mình ra thì kí ức của tôi quay về…..Thời gian ngày… tháng.. năm… giờ…phút.. giây… tôi và em hiện tại lúc đó mới bước vào đại học năm nhất…., tôi đang ngồi trên mạng làm bài tập thì em pm qua nick yahoo của tôi…tên yahoo của em được tôi lưu là Thuyên Ngốc.

Đọc tiếp Yêu thầm – Chương 3

Bạn đang đọc Yêu Thầm của Caca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.