Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 51

Phiên bản Dịch · 3179 chữ

- T không đi, chị cũng không đi… - Chị bặm môi.

- Uyên cũng vậy! – Em Uyên kéo Thanh sida lại gần chỗ mình, nó bất tỉnh rồi, nằm ngay đơ.

- Ừm… cùng lắm thì chết chung vậy! Chị lấy điện thoại gọi ẹ em, nói mẹ kêu chú Quyết cho lính xuống đây liền đi. – Mình hết cách, đành cười buồn. Gọi cho có thôi, lúc bọn họ xuống, chắc tụi mình đã xong phim hết rồi.

Ngoài kia, bọn Hải khìn đã bị dính vài nhát vào người, máu chảy đỏ áo nhưng vẫn cố chống chọi. Lòng mình nóng như lửa đốt, nhưng chỉ biết bất lực ngồi nhìn, chẳng biết phải làm thế nào.

- Được hai người đẹp chăm sóc, số mày cũng có phước nhỉ? – Thằng Quang bỗng lù lù đi tới, tay cầm cây kiếm Nhật, hình như lấy được của tụi Hải khìn. Mặt nó không còn tươi cười nữa, mà chuyển sang sắc xám xịt đầy tức tối, muốn ăn tươi nuốt sống mình.

- Ở hiền gặp lành! Không như mày… - Mình trừng mắt.

- Tao định không dính dáng gì vào mày, cho người khác làm, đỡ phải phiền phức! Nhưng giờ tao đổi ý rồi, chính tay tao sẽ tiễn mày đi. – Nó giơ kiếm lên.

- Cây sắt cùn đó của mày chẳng làm được trò trống gì trước mặt tao đâu. – Em Uyên đứng dậy, bước ra chắn trước mặt mình.

- Quên mất. Hình như em gái có nghề, mà không sao, để anh gọi thêm vài thằng lại tiếp em. – Thằng Quang cợt nhả, xoay người ngoắc vài thằng đàn em hùng hổ chạy lại.

- “Lần này xong rồi!” – Mình kêu thầm, đưa tay kéo em Uyên lại, sợ ẻm gặp nguy hiểm.

- Dừng tay! Tất cả dừng tay lại cho tao, tụi mày muốn phá banh quán tao hả??

Ngay lúc này, một gã đàn ông dáng người tầm thước từ ngoài chạy vào, tay cầm khẩu súng khá to chả biết là súng săn hay súng gì. Ông này tầm hơn 40 tuổi, người xăm trổ chằng chịt, so với ổng, thằng húi cua khi nãy chỉ đáng học trò.

Như biết ông này, bọn thằng Quang lập tức dừng lại hết, không thằng nào dám làm gì nữa, kể cả thằng húi cua hung hăng nhất cũng vậy.

- Đm, từ khi nào khu này để cho tụi mày làm loạn vậy? Thằng Bình sẹo đâu, nó kêu tụi mày làm à? – Sau khi đưa mắt nhìn bao quát hiện trường, ông tay chỉ tay vào mặt thằng húi cua gằn giọng.

- Dạ, không phải. Chút chuyện riêng của tụi em thôi, không liên quan gì đến anh Bình hết. – Thằng húi cua hơi rụt rè nói.

- Thằng này hồi trước chơi em, giờ em chỉ trả thù thôi. Mọi tổn thất của quán em sẽ chịu trách nhiệm bồi thường, anh Bảy thông cảm giùm! – Thằng Quang lên tiếng.

- “Bốp, bốp!!!” Đm, ở đây tới lượt mày nói chuyện hả? Tao bắn nát gáo mày rồi tao sẽ bồi thường cho, đồng ý không? – Bất thần tát cho thằng Quang hai cái tóe lửa, người đàn ông được gọi là anh Bảy giơ súng kê vô đầu nó.

- Nó còn nhỏ không biết gì nên lỡ miệng, anh Bảy bỏ qua cho, tụi em đi ngay! – Thằng húi cua lật đật xin xỏ.

- Tất cả những gì hư hại, tụi mày đền bù hết. Còn tụi kia, có xích mích gì thì đưa tụi nó ra ngoài mà xử, tao không quan tâm, đừng làm trong quán tao. Không thôi lại nói anh Bảy này ỷ lớn hiếp nhỏ. – Anh Bảy bỏ súng xuống, lấy một điếu thuốc châm lửa hút. - Dạ… cảm ơn anh Bảy! Ngày mai tụi em quay lại gửi tiền ngay. – Thằng húi cua rối rít cảm ơn, ra hiệu cho tụi kia đi lại bắt bọn mình.

Đám Hải khìn hiện giờ nửa nằm nửa ngồi, mình mẩy máu me bê bết, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng chắc cũng phải chữa trị vài tháng mới bình phục. Thằng Quang giờ chỉ chăm chăm trả thù mình thôi, như cũng không muốn khó dễ tụi bạn mình nữa, vậy mình cũng yên tâm phần nào. Tụi bạn còn sống là tốt rồi.

Em Uyên bỗng chạy lại gần anh Bảy, nói gì đó rất nhỏ, không thể nghe được. Anh Bảy ra chiều suy nghĩ mông lung, đắn đo khá lâu.

Bọn thằng Quang thấy tình hình có vẻ không ổn, vội vàng cử ra mấy thằng chạy đến khiêng mình xềnh xệch ra ngoài, mặc cho chị Diễm chạy theo gào thét van xin, khóc hết nước mắt. Dường như gấp gáp quá, bọn nó cũng không lý gì đến chị Diễm nữa, mục tiêu của nó chỉ còn lại một mình mình.

- Khoan đi đã… - Anh Bảy bỗng cản lại.

- Dạ, sao anh? – Thằng húi cua ngớ người.

Thằng Quang từ lúc bị ăn hai tát tai, chắc đã biết thân biết phận nên im lặng đứng cạnh đó, không dám hó hé gì nữa.

- Để người lại. Tụi bây đi đi! – Anh Bảy phẩy tay.

- Thằng này có thù với tụi em, không thể tha cho nó được. Anh Bảy thông cảm!!

- Nó là người yêu của cháu họ tao, kêu tụi bây để lại thì cứ làm vậy đi. Đừng nói nhiều!!! – Anh Bảy trợn mắt.

- Cháu họ? – Thằng húi cua ngơ ngác.

- Cháu gái tao đây, lâu ngày không gặp suýt chút nữa không nhận ra. Rõ ràng chưa? – Anh Bảy vỗ vai em Uyên cười lớn.

- Dạ, nếu vậy tụi em đành chịu! Tụi em xin phép.

Thằng húi cua mặt mày méo xệch, cố nén tức giận ra hiệu cho cả đám bỏ đi. Riêng thằng Quang trước khi đi không quên ném ình cái nhìn hằn học không đội trời chung.

Mình thở phào nhẹ nhõm, nằm sải lai giữa nền đất bẩn, chưa bao giờ thấy cuộc sống này đẹp đến thế, hạnh phúc cho những ai được sống bình yên. Thầm tạ ơn trời đất, hai mắt mình dần hoa lên, cảnh vật trở nên nhòe nhoẹt rồi chìm vào bóng tối vô tận…

"Đây là đâu? Không phải nhà xác chứ???

"

Suy nghĩ này hiện ngay trong đầu khi mình vừa mở mắt ra, khẽ nhìn quanh, căn phòng lạ lẫm phủ đầy gam màu trắng tang tóc và lạnh lẽo khiến mình không khỏi rùng mình. Căn phòng khá rộng và chỉ có một vật thể sống hiện diện chính là mình, không gian im ắng đến rợn người buộc mình phải nghĩ đến tình cảnh xấu nhất đã xảy đến với bản thân.

- Ui da... đau quá...!!!

Bật người ngồi dậy vì ý nghĩ kinh khủng vừa xẹt qua tâm trí, mình buột miệng rên lên do cảm giác đau nhói từ dưới bụng truyền đến. Kéo tấm chăn trắng bóc khỏi người, một vết thương khá dài được may ngay ngắn chỉn chu hiện lên trong mắt mình, máu vẫn còn đang ri rỉ rướm ra, có lẽ do cử động khá mạnh vừa rồi của mình làm động vết thương.

- Đây là bệnh viện sao?

Mình lẩm bẩm, rồi lặng lẽ nằm xuống. Được một lúc thì bắt đầu cười sằng sặc như thằng điên, nước mắt bất giác tuôn ra. Lúc trước, ngay cả khi phải đối mặt cái chết mình cũng không khóc vì sợ hãi, nhưng cái cảm xúc lúc này thật khó tả, quá khó để kìm nén. Cảm giác chết đi sống lại, như vừa được tái sinh làm mình thật sự sung sướng và hạnh phúc. Diễn tả thế nào nhỉ?! À, đại khái như cảm giác của một tử tù sắp bị đưa ra hành hình, bỗng dưng được lệnh ân xá tha mạng.

Một lần nữa, mình sẽ lại có thêm thời gian để sống, để yêu thương và được yêu thương cùng với những người thân, ba mẹ, anh chị, bạn bè, tất nhiên trên hết là chị Diễm, với cả... em Uyên nữa.

Nghĩ đến đây, trong đầu mình lại xuất hiện một câu hỏi.

"Đâu hết cả rồi? Sao chẳng có ai ở đây, chỉ mỗi mình mình? Không lẽ...

"

Nghĩ luẩn quẩn mình lại lo chị và em Uyên bị gì rồi, và cả đám bạn mình nữa. Nhưng rõ ràng trước khi bất tỉnh, chị và em Uyên vẫn bình an vô sự, điều này mình còn nhớ rất rõ.

"Hay là... sau đó lại có chuyện gì xảy ra nữa???

"

Có thể lắm, nếu không như thế thì làm gì lại chẳng có ai bên cạnh mình như lúc này? Lo lắng không yên, mình cố gượng dậy một lần nữa, đi ra ngoài xem tình hình thế nào.

- Trời đất!!! T đi ra đây làm gì, sao không nằm nghỉ???

Vừa đi vừa ôm bụng, lê lết được gần đến cửa thì chị Diễm bước vào, thấy mình chị hết hồn la hoảng, lật đật dìu mình lại giường nằm xuống.

- T tỉnh lại hồi nào vậy? - Kéo ghế ngồi sát giường, chị nắm tay mình hỏi.

- Mới đây thôi. Tại không thấy ai hết, em lo chị có chuyện gì không, nên tính ra ngoài coi sao.

- Xui ghê!!! Chị với bé Uyên ở đây từ tối đến giờ, vừa ra ngoài kiếm chút gì ăn lót dạ thì T tỉnh dậy. - Chị nhăn mặt.

- Ừm, em ngủ bao lâu rồi? Uyên đâu?

- Tính đến giờ thì T hôn mê cũng gần 1 ngày rồi đó, làm mọi người lo gần chết luôn! Bé Uyên vừa đi đâu đó, nói là có chút chuyện phải làm. T còn đau lắm không? - Chị nhìn mình lo âu.

- Hơi đau tí, như kiến cắn thôi! - Mình cười. Thật ra đau vãi nhưng không dám nói, mất công chị lo.

- Chắc thuốc tê còn chưa tan hết đó, chút nữa sẽ đau lắm, T ráng nghen!!!

- Không sao, em chịu được mà! Tụi Thanh sida, Hải khìn sao rồi?

- Thanh bị tét da đầu phải may vài mũi, vẫn còn hơi choáng do bị chấn động mạnh và mất máu, nhưng bác sĩ chụp phim kiểm tra kỹ càng rồi, không sao cả, vừa được nhà làm thủ tục xuất viện lúc sáng. Còn mấy người kia thì bị thương nhẹ thôi, đều về nhà hết rồi, chỉ có mình T còn nằm lại đây. Nghe mà mừng cho đám bạn chí cốt, nhưng cũng lại thấy hơi quê quê. Bọn Hải khìn vác dao đâm chém một lúc lâu mà tính ra lại bị nhẹ hơn mình. Trong khi mình vừa lâm trận đã bị một nhát nằm luôn, nghĩ mà nản.

- Tại mấy người bạn T may mắn, không bị trúng chỗ nhược. Còn T bị đâm ngay vùng bụng, chỗ hiểm nữa, như vầy là hên lắm rồi đó. Bác sỹ nói chỉ cần nhích vào trong một chút nữa, tổn thương tới tim gan thì khó cứu. - Như hiểu suy nghĩ của mình, chị mỉm cười an ủi.

Mình gật đầu không nói gì, im một lúc rồi hỏi:

- Tụi thằng Quang sao rồi? Có tin tức gì không?

- Không. Hôm đó T vừa bất tỉnh thì chú Quyết dẫn người đến, nhưng tụi nó chạy trốn hết rồi. Nghe chú nói với dì dượng, nhà thằng Quang được ông lớn đỡ đầu, khó mà bỏ tù nó lắm! - Chị lắc đầu chán nản.

- Thằng chó!!! Ỷ có tiền rồi muốn làm gì làm sao, nó không vào tù thì mình đừng mong sống yên ổn. - Mình bóp chặt nắm tay, nghĩ đến nó máu mình lại sôi lên sùng sục.

- Cũng tại chị hết, nếu ngay từ đầu chị nghe lời T thì đâu nên nỗi! Giá như thời gian quay trở lại, chị cứ ở dưới quê, không lên đây sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Làm hại T phải bị thế này, dì dượng lo lắng suốt, chị thấy có lỗi quá!!! - Môi chị mím chặt lại, cặp mắt đen láy ngân ngấn màn nước trong suốt như pha lê, chực trào ra.

- Đừng khóc mà!! Tại thằng chó đó hết, chị làm gì có lỗi. Nín đi!!! - Mình nắm tay chị, ôn tồn nói.

- Ừm, chị vô duyên quá!!! T đang bị thương mà còn khóc làm T buồn nữa, vậy sao mau khỏi được. - Chị bẽn lẽn dụi mắt, chiếc miệng nhỏ xíu cố nặn ra nụ cười như mếu.

- Hì hì... khóc hay cười vậy hả? - Mình buồn cười, nhưng cứ cười là vết thương lại đau, phải lấy tay vịn bụng lại, cố nén không dám cười mạnh. T_T

- Cười mà... hix...! T đói chưa, lấy cháo T ăn hén! - Chị chu môi.

Chị nói mới nhớ, bụng mình sôi lên ùng ục, vội gật đầu:

- Đói lắm!

- Chờ chị tí xíu nha! - Chị nói, rồi loay hoay mở càmen đổ cháo ra tô.

- Cháo thịt hay cá vậy? - Đang đói rã rời, ngửi mùi thơm bốc lên nghi ngút, mình sáng mắt hỏi.

- Cá lóc, bé Uyên đi chợ mua về nấu cho T đó!

- Vậy hả?! Sao chị không nấu? Em thích ăn của chị nấu à! - Mình nịnh đầm.

- Nói nhỏ thôi, rủi bé Uyên nghe được buồn tội nghiệp! Chị phải ở lại trông chừng T mà, nên bé Uyên chạy về nấu đem vô, xong rồi đi tiếp có chuyện quan trọng gì đó.

- Đi làm hả? - Mình thắc mắc.

- Không. Bữa nay bé Uyên xin nghỉ để phụ chị chăm sóc cho T đó. Việc khác, mà hỏi bé Uyên không nói, chị cũng không tiện hỏi nhiều. - Chị đút cháo ình.

- Ừm. Đêm qua chị ngủ lại đây hả? - Mình há miệng táp ngay.

- Chị và bé Uyên. Kêu bé Uyên về ngủ mà cứ đòi ở lại, sợ T có việc gì mình chị không xoay sở được. Cháo ngon không?

- Ngon! Nhìn gương mặt xinh xắn phủ đầy sự mệt mỏi nhưng cố ra vẻ tươi tỉnh của chị, khóe mắt mình chợt cay cay. Nghĩ đến sau biến cố hôm trước, chị và em Uyên đều không được nghỉ ngơi, phải vào viện thức canh chừng mình đến tận bây giờ, điều này thật khiến mình xúc động. Cảm giác vô cùng hạnh phúc khi có người luôn quan tâm lo lắng ình, nhất là khi mình cũng rất yêu người đó.

- Hôm qua đến giờ, nhà em vào đông không? - Quay mặt đi nơi khác, hai mắt chớp chớp để dằn cảm xúc xuống, mình hỏi vu vơ.

- Có, dì dượng, anh chị T đều vô đủ hết. Ai cũng lo lắng, đến khi bác sĩ may xong vết thương, báo tin không có gì nguy hiểm thì mọi người mới đỡ lo, ngồi lại đến tận khuya mới về.

- Xem ra cũng nhiều người thương em ghê ta he he!! Mà chừng nào em mới được xuất viện đây? - Mình cười hè hè, tợp muỗng cháo, hỏi tiếp.

- Giờ T tỉnh rồi, nếu muốn chắc sẽ được về ngay thôi. Nhưng mà chị muốn T ở lại đi, chừng nào khỏi hãy về, vậy cho an toàn! - Chị lấy khăn giấy chùi cháo dính bên mép ình.

- Ax... thôi, về liền đi! Ở đây chán chết, em ghét bệnh viện nữa!

- Chỗ này sạch sẽ, yên tĩnh vầy mà ghét gì nè? - Chị cười.

- Sạch cỡ nào cũng không thích! Mà cũng lạ, sao phòng này chỉ có mình em vậy? Mấy bệnh nhân khác đâu?

- Phòng đặc biệt mà, chỉ phục vụ ình T thôi. Bé Uyên bỏ tiền ra thuê đó, còn cho tiền bác sĩ rất nhiều nữa, nên họ chăm lo cho T chu đáo lắm!

- Đúng là có tiền mua tiên cũng được nhỉ? - Mình lẩm bẩm.

- Chết chưa, bác sĩ dặn khi nào T tỉnh lại thì gọi ngay, nãy giờ chị quên mất tiêu. - Chị chợt nhớ ra, vội nói.

- Chài, cũng vô khám này nọ thôi, có gì quan trọng đâu! Chị đút em ăn hết cháo đi, rồi kêu họ vô sau. - Mình phẩy tay.

- Ừm, chắc cũng không sao! Thôi, T ăn nhanh đi nè, chị còn kêu bác sĩ vô khám cho yên tâm.

Chị đút cháo ình lia lịa, nuốt muốn nghẹn họng. Chưa đầy 5 phút, tô cháo chà bá đã được giải quyết xong nhanh gọn. Sau đó, chị ra ngoài gọi bác sĩ vào. Một bác sĩ mập lùn cùng cô y tá cũng xinh xinh nhanh chóng đi vô, xem xét ình rất tận tình, thông báo vết thương đang hồi phục tốt, rồi dặn dò đủ chuyện, ăn uống phải kiêng cử thứ gì, không được cử động mạnh... v... v...

Nếu như không phải đã biết trước em Uyên chi tiền cho họ, chắc mình đã bật khóc vì cảm động trước tấm chân tình của các vị

"lương y như từ mẫu

". Không phải vơ đũa cả nắm, nhưng mình đã từng có dịp chứng kiến không ít hành động dằn vật bệnh nhân khi người nhà không

"biết điều

" của các vị lương y, nhất là ở bệnh viện công thì tình trạng này diễn ra rất thường xuyên.

Dặn dò đủ điều xong xuôi, ông bác sĩ cùng cô ý tá đi ra, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng.

- Có tiền giống như ông vua hén! - Mình nháy mắt với chị.

- T xấu lắm đó, suốt ngày nghĩ không tốt cho người khác không à!! - Chị chỉ tay lên trán mình, mắng yêu.

- Có sao nói vậy thôi. Em muốn về nhà, ở đây ngột ngạt quá!

- Để tí bé Uyên vô thay ca, rồi chị về nhà hỏi ý kiến dì dượng sao đã, chị không dám quyết định đâu!

- Ừ, em buồn ngủ quá!! - Không hiểu sao mắt mình cứ díp lại.

- T ngủ đi, au lành! - Chị vuốt tóc mình trìu mến.

- Còn chị làm gì?

- Chị ngồi nhìn T ngủ, chịu không?

- Ax... nhìn em làm gì? Chị cũng ngủ đi, thức từ qua đến giờ rồi.

- Chị không yên tâm... T ngủ đi!! - Chị lắc đầu.

- Chời ơi! Bác sĩ đã nói không sao rồi mà, chị ngủ em mới ngủ được chứ, chị cứ ngồi gục vầy em cũng thức luôn, sao ngủ được. - Mình trợn mắt.

Bạn đang đọc Yêu Thầm Chị Họ của khovigaitheo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.