Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 33

Phiên bản Dịch · 2836 chữ

- Nhìn cái macbook.

Mình đáp.

- Bé Uyên chơi ác ông Tùng quá vậy?

Chị Diễm nằm cạnh em Uyên, cười nói.

- Bạn chị hả?

Em Uyên hỏi.

- Không phải. Con của bạn dì, mà lại đây làm phiền hoài à, chị không thích chút nào...

- Làm em cứ tưởng bạn thân hay gì đó. Biết vậy hồi nãy thẳng tay, không nương.

Em Uyên chép miệng tiếc rẻ.

Phang Tùng inox muốn vỡ mặt ra mà còn bảo nương tay, em Uyên coi bộ nguy hiểm hơn mình nghĩ nhiều. Sau này rút kinh nghiệm tránh càng xa ẻm càng tốt.

- Thôi, làm quá cũng tội ta lắm!!

Chị Diễm nói vẻ tội nghiệp.

- Gì mà tội?! Mặt dày, hiểu biết chẳng đến đâu, mà cứ thích khoe khoang ra vẻ. Em ghét nhất hạng người đó!!!

Em Uyên lắc đầu ngao ngán, hai tay vẫn thao tác nhanh nhẹn trên máy.

Đúng là già đời có khác, vừa tiếp xúc Tùng inox có tí mà ẻm đã hiểu rõ con người nó đến thế. Mình có chút lo lắng, ở chung nhà với quả bom nổ chậm sành sỏi này, dường như thiệt thòi luôn nghiêng về phía mình.

- Còn T nữa, về phòng đi. Chỗ riêng tư của con gái, đứng đó làm gì?

Ẻm ngước lên sừng sộ mình.

- Thèm lắm chắc!!

Mình bĩu môi, bỏ về phòng. Còn một đống tài liệu ôn thi chưa giải quyết xong, phải cố thôi.

- T ở chơi chút rồi về...

Chị Diễm gọi lại.

- Thôi, em phải học bài, vài bữa thi rồi. Chị ngủ sớm đi!

Mình lắc đầu rồi về phòng.

- T ngủ ngon hén!!!

Tiếng chị dịu dàng vang lên phía sau.

Có em Uyên ở đó, không tiện chúc chị ngủ ngon. Tí mình nt sau vậy. Lúc chiều chị hai điện thoại, rủ mình và chị Diễm tối ghé công ty chị chơi, ở đó tổ chức tiệc mừng Trung Thu, nghe có vẻ rất xôm tụ. Mình vui vẻ đồng ý ngay, lâu rồi không có dịp đi chơi cùng chị Diễm, mình tính trong đầu sẽ đến đó chơi một lúc rồi tìm cơ hội đánh lẻ với chị.

Đương nhiên em Uyên cũng đi, công ty ẻm đang làm mà, sao vắng mặt được. Từ chiều đã nghe hai người tíu tít bàn tán xem tối nay mặc gì, đầu tóc ra sao... nghe đến phát mệt. Đúng là con gái, lúc nào cũng muốn mình nổi bật nhất, cho dù là chị Diễm cũng không ngoại lệ. Nhưng được vậy cũng tốt, chị càng được nhiều người chú ý, mình càng hãnh diện.

Mình cũng tranh thủ lên phòng tút lại vẻ đẹp trai, từ hồi yêu chị đến giờ, đánh nhau với thằng Quang suốt, bỏ bê nhan sắc tàn phai quá rồi. Gu thời trang của mình bình thường thôi, áo thun trắng đơn giản hơi body một chút (bó quá giống gay lắm ), quần jean đen, mang giày thể thao màu trắng pha chút sắc đen, đầu vuốt wax hơi dựng. Thế là xong.

Chị với em Uyên la chí chóe trong phòng, mình đứng chờ một lúc nản quá, tót xuống phòng khách ngồi xem tivi. May mà sáng suốt không đứng đó chờ, nếu không chắc rã giò, gần 7h hai người đẹp mới chịu mò xuống.

Chị Diễm mặc váy trắng ngắn gần đến gối, mình chưa thấy chiếc váy này lần nào, kiểu dáng rất lạ nhưng khá đẹp, thật hợp với nét đẹp trong sáng của chị. Tóc chị chẻ giữa xõa tự nhiên hai bờ vai như mọi khi, cài thêm vài chiếc kẹp lấp lánh, mình yêu nhất tóc chị để kiểu này. Nhìn chị thật duyên dáng, dịu dàng nhưng không kém phần đài các, như một cô công chúa nhỏ đáng yêu trong truyện cổ tích vậy.

Em Uyên khác hẳn thường ngày, không còn những chiếc quần soọc ngắn cũn cỡn và áo thun body. Thay vào đó là chiếc váy đen cũng ngắn không kém, khoe cặp chân nuột nà, bờ ngực đầy đặn và một khoảng lưng trắng nõn, cực kỳ gợi cảm. Dường như có bao nhiêu nét đẹp hình thể ẻm đều khoe ra, định hút hồn hết đám trai ở đêm tiệc hay sao ấy.

Điều mình rất thích ở chị và em Uyên là cả hai đều make up rất nhẹ, chỉ kẻ sơ mắt ,chân mày, dặm tí phấn má hồng lợt và thoa son, chỉ thế thôi. Mình sợ nhất các cô phấn son lòe loẹt, mặt lúc nào cũng trát như quét vôi. Mình tôn thờ nét đẹp tự nhiên.

Mình ngồi nghệch mặt ra ngắm hai cô gái trước mặt, một người gợi cảm sắc sảo nổi loạn, người kia duyên dáng, đài các, đáng yêu... Có nằm mơ cũng không nghĩ mình tốt số đến thế. Mặc dù một trong hai người là hàng cúng, nhưng chả sao, ngắm cũng đủ rồi.

- Lấy ly hứng nước dãi đi!

Em Uyên nhếch mép.

- Đẹp lắm chắc!

Mình sực tỉnh, trề môi.

- Thấy chị sao T? Váy này hợp không?

Chị lỏn lẻn nhìn mình hỏi.

- Hợp lắm!! Bảo đảm chút nữa trai bu chị như ruồi bu mật cho coi he he..

Mình khen tới tấp. Không phải nịnh, mà hật lòng thấy thế.

Mình cố tình không đếm xỉa gì tới em Uyên, mất công ẻm nghĩ mình mê gái, rồi làm giọng chảnh lên nữa.

- Đi chưa?

Ẻm hỏi.

- Giờ đi sao đây? Uyên chở chị Diễm hả?

Mình hỏi ngược lại. - Tất nhiên, chuyện đó còn phải hỏi nữa sao? Hay T muốn chở người đẹp?

Em Uyên nhìn xoáy vào mắt mình.

- Đâu có. Sao chả được! Tại nay đường chắc đông lắm, sợ hai người mặc váy vướng víu ngồi cùng xe không tiện thôi.

Mình lại lôi cái lí do cũ rích ra, hi vọng ẻm thương tình nhường chị ình. Thật sự mình không dám đòi quá, sợ ẻm nghi.

- Yên tâm, tay lái của Uyên chở 3 còn được. Khỏi phải lo!

Zzz... thế đấy. Lại giành đi chung với chị Diễm, chả hiểu con gái với nhau, có gì thu hút để thích ngồi chung thế nhỉ? Hay là ẻm cố tình phá đám mình đây??!

Chị Diễm im lặng không nói gì, mặc ình và em Uyên sắp xếp. Có lẽ chị cũng có cùng suy nghĩ lo lắng như mình nên rất an phận.

Thế là cảnh tượng lần đi siêu thị khi trước lại diễn ra, em Uyên chở chị Diễm, mình cô đơn lạnh lùng giữa đêm tiền Trung Thu náo nhiệt. Ai bảo ở chung nhà với hai người đẹp sướng nhỉ? Mình chỉ cần chị thôi, không có em Uyên thì bây giờ mình đang ấm áp hạnh phúc trong vòng tay êm ái của chị rồi. Đến khổ!!

Lúc bọn mình đến trụ sở công ty chị hai, mọi người đã tề tựu rất đông. Trai gái có đủ, trai có phần nhỉnh hơn, nhậu nhẹt nâng ly chạm cốc lốp cốp rất khí thế. Tiếng cười nói, hô hào huyên náo cả một vùng.

Đang loay hoay cất xe, tháo nón thì chị hai mặt mày tươi rói đi ra.

- Mấy đứa lại trễ quá vậy? Dặn 6h mà giờ này mới tới?

- Hỏi hai cô nương này nè, sắm tuồng lâu bà cố luôn!

Mình hất hàm qua hai đồng chí kia.

- Hèn gì... chà, đứa nào cũng đẹp hết!! Tính cho chị mày lép hả?

Chị hai xuýt xoa.

- Chị lép lâu rồi mà, sợ gì nữa!

Em Uyên đáp tỉnh bơ.

- Con quỷ! Lâu lâu cho chị lên chút cũng không được nữa..

Chị hai phát mạnh lên vai em Uyên, rồi hai người cười ha ha.

Chị Diễm cười cười, mắt nhìn sâu vào trong đám tiệc, có lẽ đông quá chị hơi ngại.

- Còn chỗ không? Đông quá, tết thiếu nhi chứ bộ người lớn hay sao mà cả nùi vầy nè?

Mình đưa mắt nhìn quanh, chả thấy còn bàn nào trống.

- Còn một bàn chừa phía trong, mới ngồi à, đủ chỗ cho ba đứa đó. Đi vô đây!

Chị hai nói, tất tả đi trước dẫn đường. Mình hộ tống hai cô nàng kia theo sau, dọc đường có không ít anh chàng kéo em Uyên lại mời bia, ẻm cũng lịch sự nhấp môi, tuyệt nhiên không uống nhiều. Mình lấy làm lạ vì điều này, theo mình nghĩ thì ẻm phải chịu uống bia rượu lắm chứ?!

Thấy mình và chị Diễm đi cùng ẻm, mấy anh đó cũng mời mình và chị. Thành ra mình uống thay chị luôn, vừa nhập tiệc chưa kịp ngồi vào bàn ăn uống gì đã nốc 3, 4 cốc bia muốn xịt khói lỗ mũi.

- Mấy đứa ngồi ở đây nhen!!

Chị hai dẫn bọn mình vào một bàn trong góc, ấn mình ngồi xuống.

Mình kéo ghế cho chị Diễm, sau đó ngồi cạnh. Em Uyên được một anh nhìn cũng bảnh trai tầm 30 tuổi kéo ghế sẵn, ngồi bên trái chị Diễm.

- Mấy đứa dùng tự nhiên đi nhen! Toàn anh em trong công ty không à, đừng ngại! Quân chăm sóc mấy đứa em giùm chị hén!!

Chị hai nói với anh bảnh trai vừa kéo ghế cho em Uyên.

- Chị tiếp khách đi, cứ để em lo cho!

Anh Quân gật đầu cười tươi.

- Chút có nhạc sống nữa, nhớ lên hát giúp vui vài bài nhen T!!

Trước khi đi, chị nói nhỏ vào tai mình.

Mình khẽ liếc mắt nhìn sơ những người chung bàn.

Hiện có 6 người, 4 nam 2 nữ, chưa tính bọn mình 3 người nữa là 9. Bốn người nam trừ anh Quân khá bảnh trai ra, còn lại 3 người kia mập ốm có đủ, ngoại hình trung bình. Hai người nữ tầm 24, 25 tuổi lớn hơn mình là cái chắc, một người nhìn tàm tạm, người kia khá duyên. Theo mắt thẩm mỹ của mình là thế.

Nhìn kín đáo và đánh giá người khác qua ngoại hình là thói quen khó bỏ của mình, dù biết rằng ngoại hình không nói lên được chính xác tính cách, nhưng dù sao cũng đem lại một số thông tin giúp ích hơn ình trong việc giao tiếp với người đối diện. Thế còn hơn mù tịt không biết gì về họ, rồi ăn nói lung tung dễ nảy sinh nhiều chuyện không hay.

- Dùng tự nhiên đi mấy em!!

Anh Quân mời.

- Anh cứ để tụi em, không ngại gì đâu!

Mình cười đáp lại. Rồi lấy chén gắp tôm, gỏi cho chị đầy ắp. Ép chị ăn ập thêm vài kg nữa mới được.

- Được rồi T, nhiều quá chị ăn không hết đâu! Lấy cho bé Uyên với..

Chị nói nhỏ. Chắc thấy mình bỏ bê em Uyên, sợ ẻm trách.

Mình nhìn sang, thấy anh Quân vừa cầm chén lấy cho em Uyên rồi nên thôi. Coi bộ anh này để ý ẻm lâu rồi, làm chung công ty mà.

Hỏi thăm một vòng những vị khách ngồi cùng bàn, đúng như mình nghĩ, đều là nhân viên công ty chị mình. Hai bạn nữ kia, cô có duyên tên Thảo, cô còn lại tên Hiền. Ngoài ra 3 anh kia, anh mập tên Tuấn còn gọi là Tuấn béo, hai anh còn lại thì mình không nhớ lắm. Lịch sự xã giao thế thôi, chứ biết bao giờ có cơ hội gặp lại, nhớ nhiều mệt đầu thêm.

Buổi tiệc diễn ra khá buồn tẻ, do không quen biết gì nhau, lúc đầu cũng giao lưu cụng ly hỏi han vài câu, sau đó mạnh ai nấy trò chuyện với người quen. Em Uyên đã có anh Quân chăm sóc tận tình, ba anh kia thì tán hai cô nọ, mình nhỏ to trò chuyện với chị Diễm.

Thật ra lúc đầu mấy anh kia rất hào hứng với chị, hỏi thăm tới tấp. Mình cũng không xen vào, để chị tự do thoải mái giao lưu kết bạn. Nhưng có lẽ thấy chị nhút nhát và có phần khép kín quá, ba anh kia cũng hết ý để làm thơ, buông tha cho chị.

- Ngon không? Chị ăn nhiều vô!!

Mình ngồi lột tôm cho chị, thỉnh thoảng nhắc chị chịu khó ăn. Bình thường ở nhà chị đã rất kén ăn, đi đám tiệc mà không có mình, chắc chị ngồi cầm đũa ngó thức ăn quá. Cũng ngon! T ăn đi, đừng lấy nhiều quá, chừa người ta nữa!!

Chị hơi ngại, nói khẽ.

- Em lấy đủ phần em và chị thôi, ai kì cục lấy hết phần người khác mà lo!

- Ừm.. T ăn đi! Chị tự ăn được mà!

- Có ai đút đâu mà ăn..

- Trời... đông người vầy mà bắt chị đút hả? Chết quá à!

- Ờ... thích vậy đó! Đút đi!

- Thôi mà... ta thấy kì lắm!! Để về nhà rồi chị đút bù cho hén..

- He he... giỡn thôi! Làm như em khùng vậy, để ta biết chuyện mình hả?

Nhìn gương mặt lo lắng của chị, mình buồn cười mà không dám cười to. Có thời gian chắc mình phải truyền thụ cho chị một khóa về cuộc sống, chứ ai nói gì ra chị cũng tưởng thiệt hết thì chết.

- T giỡn kì cục...

Chị liếc mình.

- Chị đó. Nói gì cũng tin hết vậy hả? Rủi ra đường bị ta gạt thì sao?

Mình liếc lại.

- Không dám. T nói chị mới tin thôi đó, người khác không tin đâu!

Chị chu môi.

- Thật không đó?

- Thật..

- Ờ, vậy thì tốt chứ sao!! Đừng để bị ai gạt nhen!

- Xí.. làm như dễ gạt chị lắm vậy!

- Lần trước thằng Quang đó, khóc lóc đưa cái sổ khám bệnh giả, ai tin sái cổ vậy hả?

- Thì... chị đâu ngờ nó ghê gớm vậy đâu... hix...

- Ừm, thì đó! Rút kinh nghiệm đi nhen!!

- Biết rồi. Không có lần thứ hai đâu hi hi..

Mình và chị vừa ăn, vừa kề tai nói cười tíu tít, hai người nói rất nhỏ vì sợ mọi người nghe thấy.

Chợt có ai đá chân mình dưới gầm bàn, tưởng là chị, mình cũng đá lại, lòng thầm nghĩ hôm nay chị lại biết chơi trò mờ ám này nữa, chị lớn thật rồi!

Đá qua đá lại một lúc, mình bỗng thấy là lạ, vì nhiều lúc chị đang ăn mà chân vẫn đá mình liên hồi?!?

Mình hơi nghiêng người ra xa, nhìn xéo xuống gầm bàn. Ra là em Uyên đang đá mình, vụ án gì thế này? Anh Quân ngồi bên trái ẻm, có đá thì đá ảnh, mắc gì đá mình hoài là sao??

Mình ngước lên nhìn em Uyên, ẻm đang tươi cười trò chuyện với anh Quân nhưng chẳng biết vô tình hay hữu ý lại quay sang nhìn mình. Mặt ẻm thản nhiên như không, nhưng chân thì vẫn đá bôm bốp vào ống quyển mình, đau thấy ông bà ông vãi. Bực quá, mình cầm đôi đũa thò xuống, gõ một cái khá mạnh lên chân ẻm. Em Uyên hơi giật mình, rụt chân lại, thôi không chơi cái trò quái dị đó nữa. Xui cho ẻm, giật chân làm sao mà lại va trúng mặt dưới cái bàn, làm mọi người ai nấy hoảng hồn, tưởng bàn đổ lật đật giữ lại, may mà không sao.

- Sao vậy Uyên?

Anh Quân quan tâm hỏi.

- Không có gì. Em bị muỗi chích thôi!

Mặt em Uyên hơi đỏ lên, chẳng biết phải vì men bia không.

- Đẹp quá mà, đến muỗi cũng không tha!!

Mình cười hè hè nói.

- Uyên mà bắt được con muỗi đó, sẽ xé nát nó ra, ngắt đầu nhai luôn!

Em Uyên cười cười, ánh mắt nhìn mình có phần tức tối.

Mình biết ẻm ám chỉ mình, chắc điều này riêng mình hiểu thôi. Mọi người ai cũng nghĩ ẻm nói đùa, cười thích thú, còn khen em Uyên vui tính.

Ăn uống xong, chè và bánh trái được dọn lên, bắt đầu nhậu tiếp tăng 2. Dàn nhạc sống chị hai mời đến cũng chơi ầm ĩ, khá nhiều ca sĩ cây nhà lá vườn lên múa may quay cuồng, nhảy nhót còn hơn cả quán bar. Anh Tuấn béo ngồi chung bàn với mình rất vui tính và hài hước, nãy giờ uống bia tê rồi nên cũng leo lên múa bụng ầm ầm, nhìn tếu vãi lúa.

Bạn đang đọc Yêu Thầm Chị Họ của khovigaitheo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.