Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 973 chữ

Cô nghĩ về cốt truyện mà khẽ thở dài.Tịch Nghiên khẩu vị cũng thật mặn đi.

Bỗng cánh cửa đột nhiên mở ra,và 1 cái bóng nhanh chóng lao vào ôm cô.

Cạch Vút

-Tiểu Nguyệt a~ nhớ cậu quá a_(???)

-Con gái,con đã tỉnh rồi!!!Mau!đi kêu bác sĩ ngay!_(Lãnh gia chủ)

-Bảo bối của anh,em cuối cùng cũng tỉnh...em có biết là anh lo cho em lắm không?_(Lãnh Hạo Thiên)

-Con đó,vì con bé mà làm mình trở thành như vậy ko đáng đâu!_(Lãnh phu nhân)

Ko cần nhìn cũng biết người vừa ôm cô là ai rồi.Ngoài ai khác chính là cô bạn thân của mình chứ

Nhưng nghe tiếp mấy giọng nói lạ thì ngước nhìn.Ừm...có lẽ đây là ba mẹ và anh nguyên chủ,quả là trai xinh gái đẹp.

-Không sao_(Lãnh Thiên Nguyệt)

Nói xong cô liếc nhìn Lăng Tịch Nghiên,nàng hiểu ý hương ba mẹ cô nói.

-Cô chú,có thể cho tiểu Nguyệt xuất viện ko?tiểu Nguyệt ko thích bệnh viện cho lắm_(Lăng Tịch Nghiên)

-Được,được...ta sẽ lập tức đi làm giấy xuất viện...chúng ta đi ra ngoài cho 2 đứa trò chuyện đi_(Lãnh gia chủ)

-Tại sao con không thể ở lại với em gái bảo bối chứ?_(Lãnh Hạo Thiên)

-Thôi mà...chẳng phải con còn có việc ở cty sao?ko mau đi đi_(Lãnh phu nhân)

Lãnh Hạo Thiên dù bất mãn cũng đành ủy khuất mà ra khỏi phòng bệnh.Ba mẹ thì chỉ biết lắc đầu cười rồi đi ra ngoài để lại ko gian riêng cho 2 ng.

Cô thấy họ đi thì mới quay lại nhìn cái người nãy giờ còn đang ôm mình đây.

Nàng mặc 1 cái áo phông trắng làm tôn lên làn da mịn màng như da em bé của nàng,cùng quần jean xanh rách gối mang 1 đôi giày sneakers màu trắng nhìn trông rất trẻ trung và năng động rất hợp với tính cách của nàng,nàng bây giờ trông như là......

Thiên thần.

HìnhYêu Sao?...Lười Lắm! - Chương 3

(Áo và quần)

GiàyYêu Sao?...Lười Lắm! - Chương 3

Lăng Tịch Nghiên thấy cô cứ nhìn mình thì nở nụ cười đầy ôn nhu.

Nhích lại gần cô,nâng càm cô lên dán xuống môi cô 1 nụ hôn,sau đó nhanh chóng rời khỏi môi của cô.

Mỉm cười nhìn cô nói.

-Tiểu Nguyệt sao cậu cứ nhìn mình thế?_(Lăng Tịch Nghiên)

-Không_(Lãnh Thiên Nguyệt)

Đối với hành động vừa rồi của nàng cô ko bài xích cho lắm.Tại vì cô thường hay bị nàng hôn bất ngờ như vậy....mặc dù ko hiểu tại sao nàng lại làm như vậy.

-Thân phận?_(Lãnh Thiên Nguyệt)

-A~...thân phận mà tớ nhập vào chính là đại tiểu thư của Lăng gia đứng top 2 sau cậu,vì 2 gia đình là bạn học hồi còn đi học nên giao tình của 2 nhà rất tốt,đại tiểu thư Lăng gia chính là bạn thân của tam tiểu thư Lãnh gia là thanh mai trúc mã_(Lăng Tịch Nghiên)

Nàng nói xong từ đầu tới cuối vẫn luôn nhìn cô.Thấy cô chỉ lười biếng lưng tựa vào thành giường nhắm mắt nghe nàng nói thì chỉ là mỉm cười sủng nịnh thôi.

-Cốt truyện bây giờ cũng đã bắt đầu...cậu nghĩ như thế nào?_(Lăng Tịch Nghiên)

-Im lặng_(Lãnh Thiên Nguyệt)

Thấy cô im lặng nàng không có hỏi lại lần nữa,chỉ là ngồi chờ xem câu trả lời từ cô.

Bỗng thấy cô ngồi dậy đi vào toilet,nàng vẫn ngồi đó chờ cô.

Khoảng 10 phút sau

Cô bước ra với 1 bộ đồ khác,cô mặc 1 cái ác hoodie màu trắng có thắt 1 cái khăn sọc đen trắng cổ tay áo đc cô sắn lên tới khuỷu tay làm nổi bật làn da trắng nõn hơn da em bé của cô,quần bó sát ôm lấy những đường cong đôi chân dài của cô,mang 1 đôi boots đen...với thần sắc lạnh lùng vô cảm bây giờ cô trông thật yêu nghiệt và bí ẩn khiến ng ta chỉ muốn khám phá thôi.

ÁoYêu Sao?...Lười Lắm! - Chương 3

QuầnYêu Sao?...Lười Lắm! - Chương 3

GiàyYêu Sao?...Lười Lắm! - Chương 3

Nàng ngơ ngác nhìn cô ko chớp mắt.Thật yêu Nghiệt

Mặc dù đã làm bạn của cô hơn 1000 năm...nhưng vẫn không thể nào không thất thần khi nhìn cô,mỗi 1 cử chỉ hay hành động của cô đều làm nàng say đắm chỉ hận không thể nhốt cô lại không để ai có thể nhìn thấy.

Cô thấy nàng cứ nhìn mình ko chớp mắt thì cũng ko quan tâm cho lắm,chỉ lạnh lùng phun ra 1 câu.

-Quậy_(Lãnh Thiên Nguyệt)

Nàng còn đang đắm nhìn trong suy nghĩ nghe cô nói thì nhanh chóng phản xạ có điều kiện hướng về cô tươi cười nói.

-Hảo a~_(Lăng Tịch Nghiên)

Cạch

-Con gái,thủ tục ta đã làm xong chúng ta về thôi_(Lãnh gia chủ)

-Nghiên nhi cũng qua nhà chúng ta chơi đc ko?_(Lãnh phu nhân)

-Vâng ạ~_(Lăng Tịch Nghiên)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cổng bệnh viện

Khi gia đình cô vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện thì ngay lập tức thu hút những ánh mắt của mn.

Thiên a,trên đời này lại có những người yêu nghiệt như thế sao???

Mn say mê nhìn gia đình cô ko chớp mắt,nhưng chủ yếu là nhìn cô ko chớp mắt vì cô quá yêu nghiệt a.

Cô thì ko biết hay nói đúng hơn là ko quan tâm tới,chỉ lo nhìn cuốn sách mình đang đọc,nàng chỉ là mỉm cười sủng nịnh nhìn cô.

Nhanh chóng tiến tới xe đang chờ sẵn trc cổng,nàng ga lăng mà mở cửa xe cho cô vào,còn rất tử tế mà lấy 1 tay khác che ở thành xe tránh cô bị va vào.

Ba mẹ cô nhìn 2 người mà cùng quay qua nhìn nhau cười nham hiểm.Chúng ta sắp có cháu bồng rồi chồng/vợ ơi.

Bạn đang đọc Yêu Sao?…Lười Lắm! của B61208
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thannie_Tara
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.