Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6.1:

Phiên bản Dịch · 2502 chữ

Ngồi trên xà ngang xe đạp, mặc dù Kha Dụ Phân không quen, lúc bắt đầu còn hơi sợ nhưng khi được gió thổi sảng khoái làm cô nhớ tới cảm giác lần đầu tiên chơi xích đu trong trí nhớ, cô đã không nhịn được cười.

Nghe tiếng cười sảng khoái của cô, Bạch Thư Duy ở sau lưng tò mò hỏi "Cười cái gì?"

"Nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Cậu giúp tớ đẩy xích đu, bay lên, gió lùa vào thật mát." Mà lúc đó cũng vì có anh làm bạn, nên lần đầu tiên cô không có cảm giác cô đơn.

Bạch Thư Duy nghe vậy thì trong lòng hơi kích động ——

Thì ra cô còn nhớ, thì ra cuộc gặp gỡ giữa hai người đó, đối với cô mà nói cũng không phải hoàn toàn không có ý nghĩa, nếu không cô sẽ không cất giữ trong ký ức. Cho nên, không phải chỉ có một mình anh còn hoài niệm ngày đó.

Đột nhiên, một con chó từ đầu hẻm chạy ra, Bạch Thư Duy nhanh chóng xử lý gọn gàng, một tay ổn định xe đạp, một tay ôm lấy Kha Dụ Phân để bảo vệ an toàn cho cô.

Vốn thanh ngang ở giữa khéo léo ngăn cách hai người, bởi vì thình lình xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà khoảng cách này biến mất trong nháy mắt. Lưng của cô dán vào ***g ngực của anh, đồng phục thật mỏng căn bản không ngăn được nhiệt độ cơ thể của hai người.

Biết rõ đây không phải là lần đầu tiên anh ôm eo cô, nhưng cảm giác run rẩy vẫn mãnh liệt như vậy, không khí ám muội tràn ngập giữa hai người, kèm theo mùi thơm trên người cô khiêu khích ý chí của anh.

"Không sao chứ?" Giọng nói có vẻ đè nén.

". . . . . . Không sao." Cô xấu hổ lắc đầu.

Về phần kẻ gây họa, chó con trừng to mắt vô tội nhìn hai bọn họ.

"Chó con, nhanh lên đi về nhà đi, ở ngoài đường cái rất nguy hiểm." Cô cúi đầu nhìn chó con nói, trong lòng lại cảm kích vì chó con bỗng nhiên xông ra ngoài.

Nếu không phải nó thì sao cô có thể có việc ngoài ý muốn tốt như vậy chứ?

. . . . . . Aizzz Kha Dụ Phân, mày thật xấu xa, không biết dè dặt chút nào!

Buông tay khỏi eo của cô mà vẫn còn lưu luyến, Bạch Thư Duy tiếp tục động tác lái xe như lúc đầu. Anh cúi đầu hỏi cô nơi học piano, cô chỉ đường cho anh đi.

Ngay lúc đó Bạch Thư Duy ước gì phòng học piano càng xa càng tốt, tốt nhất là nên xa tới chân trời góc biển, như vậy anh có thể bất chấp tất cả chở cô về phía trước, duy trì không gian ngọt ngào giữa hai người như thế này.

Hy vọng dù gì cũng chỉ là hy vọng, dù chân trời góc biển, trái đất thì hình tròn, luôn luôn có điểm cuối.

Lúc đến lầu dưới lớp học piano thì cô đã muộn 10phút, đối với việc thầy giáo tự mình chỉ dạy cho cô hơi một tý là lấy piano ra mà nói thì đây là tổn thất không nhỏ.

"Mau vào đi "

"Ừ, cám ơn." Kha Dụ Phân cầm túi sách và bản nhạc vội vàng xuống xe chuẩn bị lên lầu, nhưng mới chạy mấy bước cô lại ngừng lại, xoay người nhìn Bạch Thư Duy.

Cô lấy hết tất cả sức lực níu chặt lấy bóng dáng của anh, bộ dáng thanh xuân của anh vô cùng đẹp trai, rõ ràng khắc sâu trong đôi mắt của cô. Vì đưa cô đến chỗ học piano, anh đạp xe nhanh đến mức người đầy mồ hôi, quần áo trên người đều ướt đẫm, mà cảnh tượng đó trong mắt Kha Dụ Phân giống như một bức tranh tuyệt đẹp, trong bức tranh là anh đối với cô chân, thiện, mỹ. (*chân = thật, thiện = lương thiện, mỹ = đẹp)

Cô sao vậy, đã trễ rồi không phải sao? "Còn không mau vào đi." Bạch Thư Duy thúc giục.

Kha Dụ Phân cười, nhìn anh đang ngồi trên xe đạp nở một nụ cười thật ngọt ngào, đôi mắt tỏa sáng làm anh nhìn thấy phải mất hồn, hoảng hốt.

Không tránh được bị mắng, dù sao thời gian của thầy giáo cũng vô cùng quý báu, trễ một phút cũng không được. Quả nhiên, mới vừa vào phòng học, Kha Dụ Phân ngoan ngoãn bị thầy giáo khiển trách, ngoan ngoãn ngồi trước dương cầm học.

Trước kia, gánh vác kỳ vọng vô hạn của mẹ về piano làm cô cảm thấy nặng nề, giống như có một luồng khí vô hình đè ép cô làm cho cô không thể nào thở được. Nhưng hôm nay Kha Dụ Phân cảm thấy rất yên tĩnh và ấm áp nên đánh đàn cũng nhẹ nhàng, thoải mái đi rất nhiều.

Đồng thời nghĩ đến Bạch Thư Duy, cô tự nhiên hiểu ra thì ra trong lòng có người, sẽ yên tĩnh và tốt đẹp như vậy.

Thời gian an tĩnh nhưng không ngừng tiến lên phía trước, không ngừng trôi qua. . . . . .

28 tuổi thì trí nhớ đã bắt đầu lão hóa nhưng Kha Dụ Phân trở lại quá khứ, đang chuẩn bị tham gia thi đại học, tất nhiên phải học lại những gì của 10 năm trước đó, nhồi nhét tất cả vào trong đầu cô.

Thức trắng đêm đèn sách, đến rạng sáng vừa đói vừa mệt, mặc dù buồn ngủ nhưng chỉ cần nhớ tới Bạch Thư Duy thì lòng của cô lại ấm lên.

Cô nghĩ nếu thiếu ngủ có thể trả hết cái giá được làm lại cuộc đời thì cô cam tâm tình nguyện thiếu ngủ.

Không bao lâu, cô gối đầu trên sách vở ngủ thiếp đi, miệng hơi cười cười tiến vào giấc mộng đẹp. . . . . .

Máy đánh nhịp bị hư. Giữa trưa ngày thứ bảy, Kha Dụ Phân chạy thẳng đến cửa hàng nhạc cụ mua một máy đánh nhịp mới, thuận tiện đốt một đống tiền chọn mấy quyển sách tham khảo tổng hợp đề thi của mấy năm qua, chuẩn bị về nhà cố gắng học tập.

Cô nỗ lực như vậy có hai nguyên nhân ——

Thứ nhất, không muốn ngày nào đó sự việc bại lộ, mẹ nhân cơ hội lấy thành tích trượt của cô làm nguyên nhân quy trách nhiệm lên người Bạch Thư Duy, cho nên cô phải phát hiện tất cả hành động của mẹ trước, nhanh chóng khôi phục lại tài năng để tránh những phiền toái không cần thiết.

Còn nữa, nhớ năm đó sau khi thi đại học, Bạch Thư Duy vào đại học ở phía bắc, cô lại nghe theo mẹ quyết định điền vào một trường học ở phía nam. Nhưng lần này làm lại từ đầu, cô không muốn có khoảng cách với Bạch Thư Duy nữa, cô muốn học cùng trường đại học với anh!

Mắt thấy ngày thi đại học càng đến gần, để bảo đảm kết quả như nguyện vọng của mình, cô phải dùng cách nhanh nhất kéo lại thực lực tích góp lâu ngày, kéo điểm số cao lên, đến lúc đó việc điền vào bảng nguyện vọng mới có thể hoàn toàn nắm chắc.

Chọn được kha khá, đang chuẩn bị đến quầy trả tiền thì Kha Dụ Phân thính tai ngoài ý muốn nghe được giọng nói của Bạch Thư Duy, cái giọng nói dịu dàng kia.

"Tổ Nhi, được rồi, đừng khóc." Người con trai nhẹ giọng dụ dỗ.

"Bạch Thư Duy, em chán ghét anh." Giọng nữ vốn đáng yêu, mềm mại nhưng vì khóc nên giọng nói như đang thì thầm.

Thật sự là anh? !

Vậy Tổ Nhi đang giận trách và ghét Bạch Thư Duy, vả lại giọng nói còn hơi ngây thơ là ai?

Một vị chua lan tràn trong lòng Kha Dụ Phân, tư vị này làm cô khó chịu, hơn nữa nghe tiếp thấy Thư Duy còn kiên nhẫn dụ dỗ đối phương, cô. . . . . . Lại càng khó chịu!

Cô giống như cô vợ đang ôm bình dấm chua, không nhịn được muốn nhìn lén, rốt cuộc là cô bé nào thần thông quảng đại như vậy, có thể khiến Bạch Thư Duy tìm mọi cách dụ dỗ như vậy.

"Em xem, anh chơi với em không tốt sao? Thật là làm cho anh đau lòng." Trong giọng cảm thán của Bạch Thư Duy còn cất giấu ý cười.

Kha Dụ Phân theo tiếng nói đi đến, núp nửa người sau giá sách, len lén thò đầu ra, quả nhiên nhìn thấy Bạch Thư Duy cao lớn đang đưa lưng về phía cô, hơi khom người nói chuyện với người nào đó, vả lại trong giọng nói không che giấu được cưng chiều với người đó.

Cô không thấy người kia, nhưng chỉ nhìn thấy bộ dạng lấy lòng bằng mọi cách của anh cũng đủ để lòng cô chua xót rồi.

Cô chưa bao giờ biết, Bạch Thư Duy là một người có tình yêu bao la như vậy, có thể đồng thời đối tốt với cô và cô gái khác, cô vẫn còn cho rằng anh đối với cô có khác biệt, không ngờ chẳng qua là bản thân cô đơn phương.

Kha Dụ Phân đang lâm vào hố sâu cảm xúc, không cẩn thận nghe được đoạn đối thoại phía sau.

"Nếu không em nói, em muốn anh thế nào?" Bạch Thư Duy lấy lòng vô cùng hèn mọn.

"Em không muốn mua bút màu, em không thích vẽ, em muốn mua súng nước, anh dẫn em đến công viên chơi bắn súng nước, em sẽ tha thứ cho anh." Trần Diệu Tổ 5 tuổi vô cùng kiên định nói.

Bạch Thư Duy tức giận nhìn tiểu quỷ Trần Diệu Tổ, rốt cuộc cuối cùng cũng đầu hàng thỏa hiệp "Được, bây giờ đi mua súng nước, rồi anh dẫn em đến công viên múc nước chơi súng nước, vậy được chưa?"

"Bế em… Chân em rất đau." Tính xấu lại phát tán.

Bạch Thư Duy cong người xuống, ôm lấy tiểu quỷ Trần Diệu Tổ gần năm tuổi rất khó dây dưa——

". . . . . . Đây? Hả? !" Kha Dụ Phân kinh ngạc nhìn Bạch Thư Duy cúi xuống ôm lấy . . . . . . Cô bé nhỏ? !

Đột nhiên có tiếng nói kinh ngạc, Bạch Thư Duy theo bản năng xoay người lại, không ngờ gặp được Kha Dụ Phân, nhưng anh chỉ sửng sốt một lát rồi nở nụ cười, ôm cô bé nhỏ bước chân đi nhanh đến.

"Làm sao cậu biết ở chỗ này?"

". . . . . . Ra ngoài mua máy đánh nhịp, thuận tiện chọn mấy quyển sách tham khảo." Cô kín đáo nhìn cô gái nhỏ "Cô bé là?"

"Em gái của Trần Quang Tông, gọi là Trần Diệu Tổ. Tổ Nhi, đây là chị Dụ Phân, cũng là bạn học của anh trai của em."

"Em ghét Trần Quang Tông, em thật sự vô cùng ghét Trần Quang Tông, em không muốn làm em gái của Trần Quang Tông, em muốn đoạn tuyệt quan hệ anh em với Trần Quang Tông." Cô gái nhỏ tức giận bất bình tuyên bố công khai.

A di đà Phật, thì ra chỉ là cô bé nhỏ, cô còn tưởng anh dẫn nữ sinh khác ra ngoài dạo phố !

Nghĩ đến bản thân mới vừa ghen tức suy nghĩ lung tung, Kha Dụ Phân không nhịn được lắc đầu, tự mình đánh trống lảng cười bản thân quá đa nghi.

"Thế nào?" Bạch Thư Duy không hiểu nhìn cô.

Cô lại lắc đầu, cười không trả lời, ngược lại hỏi "Nhưng Trần Quang Tông đâu?"

"Anh ấy đi hẹn hò, cho nên vứt bỏ em, anh và anh ấy cấu kết với nhau làm việc xấu." Cô gái nhỏ đưa ngón tay chỉ ngay trước mũi Bạch Thư Duy, bất mãn nói.

"Ai ai ai, anh cũng đã nói dẫn em đi mua súng nước chơi, em còn không tính toán tha thứ cho anh sao?" Bạch Thư Duy trêu chọc cô bé.

"Em quyết định, em muốn ở chung một chỗ với chị này, vì anh và Trần Quang Tông đều là những nam sinh hư." Bé giãy dụa cơ thể nhỏ bé tròn vo, ép Bạch Thư Duy không thể không thả bé xuống.

Vừa bước xuống sàn nhà, Trần Diệu Tổ chạy ngay về phía Kha Dụ Phân, không hề sợ người lạ kéo tay của cô, nở nụ cười đáng yêu không giống với dáng vẻ điêu ngoa vừa rồi, cười giống như một đóa hoa nhỏ "Chúng ta đều là nữ sinh, cùng một phe có được không?"

Kha Dụ Phân cười, mặc cho cô bé nhỏ khả ái kéo tay của cô.

"Trần Diệu Tổ, chị ấy không nói dẫn em chơi súng nước." Bạch Thư Duy cố ý nói như vậy.

"Chị à, dẫn em đi có được không? Diệu Tổ rất đáng thương, bị anh trai lừa gạt, sau đó anh Thư Duy cũng gạt em, em thật sự rất đáng thương đó, chị dẫn em đi lấy nước chơi sung nước có được không?" Trần Diệu Tổ lắc lắc cơ thể, làm bộ đáng thương nhìn Kha Dụ Phân.

Aizzz, hóa ra là một cô bé nhỏ bị bỏ rơi.

Trong cặp mắt nhỏ kia đều là mong ngóng, làm tình thương của mẹ mềm mại nhất trong lòng Kha Dụ Phân hoàn toàn gọi ra, không bao lâu cô đồng ý cô bé.

"Yeah, chị tuyệt nhất, chúng ta không cần chơi với nam sinh hư, đi chị, em dẫn chị qua kia mua súng nước." Trần Diệu Tổ lôi kéo tay Kha Dụ Phân, quen cửa quen nẻo đi đến lầu bán đồ chơi.

Thấy cô bé hưng phấn bừng bừng, Kha Dụ Phân và Bạch Thư Duy nhìn nhau mỉm cười, một trước một sau đi theo cô bé lên lầu.

Thừa dịp Trần Diệu Tổ chuyên tâm chọn lựa súng nước thì Kha Dụ Phân đè thấp giọng nói, tò mò hỏi "Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Con bé này dính chặt lấy Trần Quang Tông, nhưng Trần Quang Tông không muốn mang theo cái bóng đèn này đi hẹn hò, cho nên đã lừa gạt con bé đến nhà mình sau đó lẳng lặng chuồn đi, con bé nghĩ rằng tớ thông đồng nên tức giận, khóc to thật lâu, nhất định bắt tớ dẫn đi mua súng nước."

"Thì ra là như vậy, tớ còn cho rằng. . . . . ." Giật mình, thiếu chút nữa nói ra điều không nên nói, cô nhanh chóng ngậm miệng.

Anh nhíu mày tò mò hỏi ngược lại "Cho rằng cái gì?"

Bạn đang đọc Yêu Phải Tiểu Thư 0 Điểm của Lục Phong Tranh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.